Phượng Tê Thần Cung

Chương 32: Q.3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ




Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ

Tựa như đang bồng bềnh trôi trên dòng sông mát lạnh, cứ từ từ dập dềnh, tâm hồn cũng bình yên hơn. Lộ Ánh Tịch cong môi mỉm cười. Nàng không hề cảm thấy đau đớn, cũng không cảm nhận gánh nặng trách nhiệm trĩu vai. Nếu nàng có thể tiếp tục duy trì sự yên tĩnh và thanh bình này, thì tốt xiết bao…

Hoàng đế dựa lưng vào đầu giường, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ của nàng chăm chú, một lúc lâu vẫn không dời đi. Gương mặt hắn cũng có chút tái nhợt mệt nhọc, nhưng vẻ thương tiếc và lo lắng chiếm phần nhiều hơn.

Bên ngoài bức rèm của phượng sàng, một lão Thái y đang khom lưng cung kính nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sẽ sớm tỉnh dậy. Nhưng mà mạch đập của Hoàng hậu yếu ớt, vả lại còn có dấu hiệu ngày càng yếu dần. E rằng người không chịu được đến… mùa… mùa xuân này…”

“Lui ra.” Hoàng thượng vẫn nhắm mắt, lãnh đạm nói.

“Vâng, lão thần xin cáo lui. Vẫn thỉnh cầu Hoàng thượng bảo trọng long thể.” Lão Thái y cúi đầu đi ra ngoài, thở dài trong lòng. Quả là hồng nhan bạc mệnh, rành rành không bệnh không hoạn, mà cơ thể vẫn cứ suy nhược như vậy.

Trong tẩm cung, Hoàng đế cau chặt mày, suy nghĩ trong lòng không ngừng tung bay tán loạn. Hắn đã dốc hơn phân nửa chân khí, nhưng trong người nàng dường như có luồng khí kỳ lạ, luồng khí đó chống lại bất kỳ sức mạnh từ bên ngoài nào muốn đi vào cơ thể. Là chính nàng không muốn sống, hay là có nội tình khác?

Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, dần dần nhắm mắt lại, mệt mỏi rã rời chìm vào giấc ngủ.

Lúc Lộ Ánh Tịch tỉnh dậy đã thấy được bộ dạng vừa ngủ vừa nhíu mày của Hoàng đế. Nàng chống tay ngồi dậy, cảm giác đau ngực đã tiêu tan, chỉ còn lại cơ thể mềm yếu vô lực.

“Hoàng thượng?” Nàng khẽ gọi, ánh mắt dán chặt lên vết nhăn nơi ấn đường của hắn, không nhịn được muốn vươn tay xoa dịu nó.

Hoàng đế giống như bị giật mình, đột ngột tỉnh dậy.

“Ánh Tịch?” Hắn ngơ ngác trông ngóng nàng, hư hư thực thực như đang nằm mơ. Một lát sau hắn mới hoàn hồn, nắm tay nàng kéo vào lòng hắn: “Nàng tỉnh rồi.”

Nàng bị hắn nắm chặt tay đến phát đau, nhưng cũng không vùng vẫy, tựa cằm lên bả vai của hắn, bờ môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười.

Một lúc sau Hoàng đế không thấy nàng có động tĩnh, lòng bỗng rung động. Hắn vội vã nghiêng người ra sau, giữ khoảng cách để nhìn kỹ nàng: “Ánh Tịch, nàng vẫn ổn chứ?”

“Thần thiếp không sao.” Lộ Ánh Tịch cười đáp, ánh mắt dịu dàng như sóng nước mùa xuân, kiều diễm, thùy mị vô cùng.

Hoàng đế sững sờ thật sự, giơ tay lên bẹo má nàng một cái.

“Hoàng thượng!” Lộ Ánh Tịch la to vì đau, trừng mắt lườm hắn. Người này trở mặt cũng quá nhanh đi! Trước khi nàng rơi vào hôn mê vẫn còn nghe thấy lời bày tỏ thâm tình nồng nàn của hắn, sao bây giờ hắn lại thay đổi thái độ trong chớp mắt?

Hoàng đế thu tay về, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt hàm chứa nét vui vẻ, an tâm. Hắn tưởng nàng ốm đến mức hồ đồ luôn rồi. Nhưng lúc này nàng đã khôi phục tinh thần lại đôi chút, hắn mới yên lòng.

“Nàng vừa mới phát bệnh xong.” Hắn bình thản nói, dường như cố ý làm nhẹ đi ý nghĩa nặng nề phía sau lời nói này.

“Vâng, Thần thiếp biết mà.” Lộ Ánh Tịch cũng thản nhiên. Nàng đã sớm định liệu việc này, chỉ không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Nàng vốn định tự mình điều chế thuốc điều trị dần dần, thế nhưng theo kế hoạch của sư phụ, hẳn là bệnh của nàng mỗi ngày phải suy yếu đi một chút mới được.

“Từ hôm nay trở đi, không cho phép nàng đi đâu cả, ngoan ngoãn ở tại Phượng Tê cung mà an dưỡng sức khỏe.” Hoàng đế nhướng mày, độc tài hạ lệnh: “Chuyện ôn dịch, nàng không cần quan tâm nữa. Chuyện Ô Quốc, nàng cũng không được nghĩ đến. Mọi thứ để sau này hẵng bàn.”

Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười tươi. Rõ ràng hắn xem nàng là người sắp chết. Tại sao phải “bàn sau”?

“Nàng cười cái gì?” Hoàng đế bất mãn liếc xéo nàng, “Lời Trẫm nói là thánh chỉ. Nếu nàng dám làm trái chính là kháng chỉ. Nàng tự giải quyết cho tốt!”

“Vâng, Thần thiếp tuân mệnh.” Lộ Ánh Tịch giả vờ nghiêm chỉnh, hướng về phía hắn gật đầu cái rụp.

Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, lòng có chút hoài nghi. Từ khi nàng tỉnh dậy dường như có vài điểm không giống lúc trước. Tính tình nàng tăng thêm nét dí dỏm cười dịu dàng. Lẽ nào nàng biết bản thân sống không được bao lâu nữa, cho nên đã dứt khoát buông gánh nặng trong lòng?

Lộ Ánh Tịch biết hắn đang đăm chiêu, cũng không muốn lý giải những suy nghĩ đó. Nàng cầm cánh tay phải của hắn, cúi đầu quan sát: “Sao Hoàng thượng không bôi thuốc?”

Trên cánh tay rắn chắc của hắn có một vòng tròn dấu răng, cắt sâu vào da thịt. Mặc dù vết thương đã cầm máu nhưng nhìn qua vẫn thấy đau lòng và đáng sợ.

“Không cần phải phiền toái như vậy. Sau mấy ngày thì sẽ tự lành lại thôi.” Hoàng đế liếc mắt qua chỗ bị thương, không lưu tâm, ngược lại còn cố ý trêu chọc nàng: “Thường ngày Trẫm chỉ thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, quả nhiên là miệng lưỡi rất sắc bén.”

Lộ Ánh Tịch không tiếp lời, vẻ mặt trầm xuống, nghiêm nghị nhìn hắn: “Nếu như có thể cứu Thần thiếp, Hoàng thượng có bằng lòng truyền tất cả nội lực cho Thần thiếp?”

Hoàng đế ngẩn người, không trả lời.

Lộ Ánh Tịch tiếp tục nói: “Trước đây sư phụ có thể vì Thần thiếp mà trấn áp bệnh tim phát tác. Nhưng sau đó vì Thần thiếp đã nhận hàn độc, thể chất chuyển sang hư hàn, nên chịu không nổi chân khí dương cương xâm nhập. Hoàng thượng lại luyện nội công tâm pháp nghiêng về âm nhu, nói không chừng có thể…”

Nàng ngừng lại không nói thêm điều gì nữa. Nàng ngẩng đầu ánh mắt mong ngóng dòm hắn.

Hoàng đế thở dài một hơi, chầm chậm nói: “Trẫm đã thử rồi, nhưng nàng cũng không hấp thụ được.”

“Nếu như có thể thì sao?” Lộ Ánh Tịch cố chấp hỏi đến cùng, ánh mắt vẫn khóa chặt hắn.

“Nếu như có thể, Trẫm có mất đi nội lực thì đã làm sao? Cùng lắm là lại bắt đầu tu luyện một lần nữa thôi mà.” Giọng nói Hoàng đế trầm thấp, vươn tay vuốt ve gò má của nàng, dịu dàng nói: “Tính mạng của nàng sao Trẫm có thể không quý trọng? Nàng quá xem nhẹ tâm ý của Trẫm đối với nàng rồi đó.”

Lộ Ánh Tịch đột ngột gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thần thiếp tin.”

“Nàng tin chuyện gì?” Hoàng đế biểu lộ vẻ mặt ngờ vực.

“Tin tưởng tâm ý của Hoàng thượng.” Nàng lại tươi cười bày ra gò má với lúm đồng tiền, ánh mắt trong sáng dịu hiền.

“Vì sao nàng tin?” Ngược lại Hoàng đế càng thêm hồ nghi. Nàng vẫn luôn không tin dụng tâm của hắn. Vì sao bất thình lình lại tin?

“Thần thiếp không còn nhiều thời gian. Hoàng thượng cũng không cần phải lừa Thần thiếp nữa, không phải sao?” Nụ cười của nàng vô cùng xinh đẹp và thản nhiên, đón nhận ánh mắt khó hiểu của hắn, “Thần thiếp biết mình không thể sống qua mùa đông này, thời gian còn lại không nhiều lắm, chi bằng mở rộng lòng mình để sống thật tốt. Nếu Hoàng thượng nhẫn tâm lừa dối một người sắp chết, vậy thì Thần thiếp cũng đành chịu.”

“Không được nói bậy! Nàng còn có rất nhiều thời gian. Nàng còn phải xem Trẫm chinh phục bốn phương, thống nhất thiên hạ. Trẫm không cho phép nàng nói xui xẻo, nghe chưa?” Hoàng đế chợt phát cáu, ánh mắt rừng rực ánh lửa, sáng quắc nhìn nàng chòng chọc.

“Hoàng thượng đã đáp ứng Thần thiếp, sẽ đối xử tử tế với con dân Ô Quốc. Thần thiếp hy vọng Hoàng thượng sẽ luôn nhớ kỹ lời hứa này.” Lộ Ánh Tịch lẳng lặng ngóng nhìn hắn, đáy lòng không ngờ lại lướt qua cảm giác cay đắng. Nếu nàng thực sự lựa chọn bỏ đi, bốn nước tranh đấu ra sao đã không còn quan hệ với nàng. Ai thắng ai thua càng không còn quan trọng nữa. Nhưng vì cái gì nàng lại cảm thấy khó lòng từ bỏ và không an tâm?

“Chỉ cần trong khả năng, Trẫm nhất định sẽ thực hiện lời hứa. Nhưng Trẫm muốn nàng theo Trẫm, tận mắt chứng kiến sự bắt đầu của một thời đại hưng thịnh thống nhất!” Hai tay Hoàng đế giữ chặt bờ vai của nàng, nhìn sâu vào đáy mắt nàng, nhấn mạnh từng chữ: “Nàng là Hoàng hậu của Trẫm, nàng phải dũng cảm giống Trẫm! Không chỉ vượt qua hố sâu này, mà còn bước qua cả kiếp nạn này!”

Lộ Ánh Tịch chỉ cười nhạt, không tiếp lời hắn. Hắn đã hiểu lầm rồi, nhưng chỉ khi hắn hiểu lầm thì nàng mới có cơ hội được tự do. Đến lúc đó, thương cảm của hắn sẽ không chuyển thành căm phẫn, đương nhiên cũng sẽ không trút giận sang Ô Quốc. Vì vậy nàng có thể hoàn toàn biến mất khỏi thời thế loạn lạc này. Thế nhưng, nàng làm vậy có phải đã quá ích kỷ? Lo nghĩ cho chính mình là quá ích kỷ sao?

“Nàng có nghe không? Trả lời Trẫm ngay!” Tay Hoàng đế tăng sức mạnh, bóp chặt hai vai của nàng.

Lộ Ánh Tịch gắng gượng vùng ra, thế nhưng hắn như không nhìn thấy, vẫn một mực dán mắt vào nàng, hai tay siết chặt như gông cùm xiềng xích cơ thể nàng lại.

“Thần thiếp nghe thấy rồi. Hoàng thượng buông tay trước được không?” Lộ Ánh Tịch cau mày đáp.

“Không buông!” Hoàng đế bỗng trở nên tùy hứng, ép nàng nói một lời hứa hẹn: “Nàng phải nói nàng sẽ tích cực đối mặt, sẽ chống đỡ qua mùa đông năm nay! Còn có vô số mùa đông sau này!”

“Vâng, vâng mà. Thần thiếp sẽ nỗ lực tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng, sẽ tích cực đối mặt!” Lộ Ánh Tịch cảm thấy không biết làm sao, đành phải nhận lời để trấn an hắn.

Hoàng đế thả lỏng nắm tay, sắc mặt vẫn tối tăm như cũ.

Lộ Ánh Tịch một mặt tự xoa bóp hai vai đau nhức, một mặt trộm dò xét hắn. Hắn thật sự sợ nàng chết ư? Là vì hắn đã nảy sinh tình cảm với nàng nên mới sợ mất đi? Hay là vì biết nàng cầm chắc cái chết trong tay nên mới nảy sinh tình cảm?

Hoàng đế vẫn đang cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới ngẩng đầu nói: “Trẫm vẫn rất lo, ngày mai nàng hãy dọn sang Thần cung. Trẫm sẽ truyền tất cả Thái y của Thái y viện đồng loạt đến chẩn bệnh cho nàng.”

Lộ Ánh Tịch sửng sốt, vội trả lời: “Không cần phải phiền phức như vậy đâu. Thần thiếp am hiểu y thuật, biết làm sao để điều dưỡng cùng bồi bổ sức khỏe.” Nếu nàng dọn đến Thần cung, thì chẳng phải nàng không có cơ hội vào mật đạo sao? Thật sự nàng muốn dứt bỏ tất cả mọi thứ? Ngay cả Hi vệ cũng không liên lạc? Cuối cùng nàng cũng không làm được, chí ít là lúc này vẫn không được.

“Hiện tại nàng là người bệnh, không có quyền xen vào, mọi chuyện đều do Trẫm định đoạt.” Hoàng đế cứng rắn có hơi ngang ngược, không cho nàng nhiều lời nữa. Hắn vẫn cứ muốn nàng nằm xuống, đắp chiếc chăn gấm gọn ghẽ cho nàng, lại nói: “Trẫm đi sai người chuẩn bị đồ ăn và đem thuốc tới. Nàng nghỉ một lát đi.”

“Hoàng thượng…” Lộ Ánh Tịch gọi hắn, hắn cũng không chịu đáp lại. Tự hắn xoay người xuống giường, đi nhanh ra ngoài.

Lộ Ánh Tịch không khỏi buồn cười, lắc đầu thì thào: “Có cần phải đích thân đi?”

Thế nhưng nụ cười vừa mới chớm nở, hốc mắt đã ươn ướt, chóp mũi cay cay. Cách làm hôm nay của nàng, có xem là lừa gạt tình cảm của hắn? Nếu có một ngày, hắn phát hiện được chân tướng, hắn có căm giận nàng không?

Nàng xoay người nằm nghiêng đưa lưng ra ngoài, nhắm mắt lại không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Không bao lâu sau, Hoàng đế quay lại, thấy bộ dạng như đã đi sâu vào giấc ngủ của nàng liền nhẹ giọng gọi: “Ánh Tịch? Nàng nên uống thuốc đã. Hơn nửa ngày rồi nàng chưa dùng bữa, dậy ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Nàng vẫn nằm yên, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng bát sứ được đặt xuống bàn, sau đó cảm thấy lưng ấm áp, hắn đã ôm nàng ngồi dậy.

“Ngoan nào, uống thuốc đi.” Thấy nàng yếu ớt mở mắt, hắn nở nụ cười ấm áp, khuôn mặt dịu dàng tình cảm.

Trái tim nàng không hiểu vì sao lại co rút đau đớn, không rõ là do bệnh tim hay là do nỗi ưu buồn trong lòng của nàng gây ra.

Hoàng đế một tay đỡ sau lưng nàng, một tay cầm bát thuốc đặt trên chiếc bàn con bên giường, đưa đến kề sát miệng nàng.

“Đây là lần thứ hai Trẫm hầu hạ người khác, nếu nàng không cổ vũ…” Hắn hừ một cái, nhưng bàn tay vẫn nâng chén thuốc lên một cách từ từ, cẩn thận để nàng uống thuốc.

Lần này hắn không làm nàng bị sặc nữa. Nàng chỉ im lặng uống từng ngụm từng ngụm một đến khi cạn bát thuốc.

Hoàng đế chỉ cho rằng nàng thấy mệt, nên đỡ nàng nằm xuống, nhỏ nhẹ nói: “Trẫm đi bưng cháo tổ yến.”

“Sao Hoàng thượng phải tự mình đi làm?” Lộ Ánh Tịch thình lình mở miệng, hơi nghi hoặc hỏi hắn.

Hoàng đế tựa như chưa nghĩ tới vấn đề này, giật mình giây lát, mới mở miệng trả lời: “Trẫm không muốn nô tài làm phiền tới nàng.”

Hắn đáp rất nhỏ như gió thoảng, nói xong liền nhanh bước rời khỏi. Nếu nàng không hỏi, chính hắn cũng không để ý. Thì ra trong tiềm thức của hắn thực sự thấy sợ hãi, rất hoang mang. Hắn sợ thời gian ở chung không còn lại bao nhiêu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.