Phượng Tê Thần Cung

Chương 10: Q.4 - Chương 10: Thành tù nhân




Bên trong lẫn bên ngoài sân trước gian phòng của nàng đều có nhiều lớp quân sĩ bao vây. Những bó đuốc cháy phừng phừng, rọi sáng cả góc trời.

Lộ Ánh Tịch thầm nín thở, mặt không biểu tình nhưng dỏng tai lắng nghe. Trong phòng không có động tĩnh nào. Hẳn là Mộ Dung Thần Duệ đã phát giác ồn ào bên ngoài, nhưng trong phòng ngoài tủ quần áo và gầm giường ra, thì không có chỗ nào có thể trốn được.

Sau một lúc, Trang tướng quân với bộ quân phục chỉn chu đi nhanh đến đây. Hắn ta vung tay lên, hạ lệnh: “Lục soát!”

Lộ Ánh Tịch ngẩn người. Nàng còn chưa kịp tức giận thì cửa phòng đã bị binh sĩ xô vào. Bọn họ như ong vỡ tổ xông vào trong.

“Công chúa.” Trú thành Trang tướng quân phòng thủ Du Thành chắp hai tay cúi chào nàng, giọng nói âm vang thành tiếng: “Vì sự an nguy của Du Thành, nếu có chỗ nào đắc tội, mong Công chúa lượng thứ cho!”

Lộ Ánh Tịch không còn tâm trạng đâu để đôi co với hắn ta. Nàng nhếch môi bỏ mặc hắn ta đứng đó, đi thẳng vào trong phòng.

Cửa tủ quần áo bị mở banh ra, bên trong cũng không có người trốn. Mà binh lính đang dò soát gầm giường.

Lộ Ánh Tịch lòng phập phồng lo lắng không thôi.

“Bẩm tướng quân, không có ai cả!” Sau khi lục soát xong xuôi, binh lính cung kính rút hết ra ngoài.

Lộ Ánh Tịch có chút hoang mang lo ngại, nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm, ra vẻ uể oải phẩy tay, cất giọng nói: “Đã làm đủ chưa? Bản Công chúa mệt rồi, tất cả hãy lui hết đi!”

“Vâng, thưa Công chúa!” Trang Thủ Nghĩa lại áy náy hành lễ với nàng lần nữa, “Đã mạo phạm rồi.”

Đám binh sĩ từ từ rời đi, bốn bề lại khôi phục vẻ thanh tịnh vốn có. Lộ Ánh Tịch đi một vòng quanh phòng, cũng không có phát hiện nào. Mộ Dung Thần Duệ đã tan biến vào hư không ư? Hay là hắn kịp lúc phát hiện nguy hiểm, đã lẩn mất từ sớm.

Nàng đỡ thắt lưng ngồi xuống ghế, chau mày trầm tư. Mộ Dung Thần Duệ đã kịp thời thoát được, nhưng chỉ sợ hắn đã hiểu lầm cho rằng nàng đã bày ra cái bẫy này để bắt hắn. Người đã mật báo rốt cuộc là ai? Kẻ nào biết Mộ Dung Thần Duệ đã tới Du Thành?

Lộ Ánh Tịch đang suy nghĩ, thình lình nghe thấy bên ngoài phòng vang lên một loạt tiếng động ầm ĩ, quát tháo.

Lộ Ánh Tịch chớp mắt, bỗng đứng bật dậy. Nhất định là Đoàn Đình Thiên đã lén lút sử dụng quỷ kế!

“Áp giải vào đại lao!” Bên ngoài, tiếng hoan hô truyền từ xa lại, trong sự náo loạn đó vang lên một mệnh lệnh sắc lạnh.

Lộ Ánh Tịch không cần đi xem cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Lòng trồi lên cảm giác chẳng lành, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Bên ngoài hành quán, gần trăm binh lính tay cầm đuốc đang cháy phừng phực, ồn ào to rõ: “Đem gian tế Hoàng Triều chém đầu tại chỗ!”

Tiếng hò hét rung trời, xuyên thủng màn đêm u tối.

Lộ Ánh Tịch đứng sau bậc cửa, lẳng lặng đưa mắt nhìn ra xa.

Bốn cây thương chắc chắn vắt lên nhau, tạo thành cái khung giữ một người. Mái tóc người nọ rối xù, che mất nửa khuôn mặt. Cơ thể dường như bị cột chặt, cổ nổi đầy gân xanh. Nhưng người nọ không thể động đậy, xem ra đã bị điểm huyệt.

Lộ Ánh Tịch trầm tĩnh nhìn, trái tim lạnh căm. Có thể chế ngự Mộ Dung Thần Duệ, kẻ đó chắc chắn không phải binh sĩ bình thường. Khẳng định là Đoàn Đình Thiên đã mai phục bên ngoài từ trước, thừa cơ Mộ Dung Thần Duệ chưa chuẩn bị mà tấn công hắn.

“Người này có phải gian tế Hoàng Triều hay không, cần phải thẩm tra nghiêm chỉnh! Mọi người bình tĩnh một chút, chớ nôn nóng!” Trang Thủ Nghĩa lớn giọng nói. Chờ chúng binh sĩ dần dần yên lặng, hắn ta mới quát dẹp đường, “Lập tức giam vào đại lao, đợi ta đến đích thân thẩm vấn!”

Bốn binh sĩ mặc áo giáp đen, tay cầm thương nâng thân người kia lên. Trong bóng đêm, một bên mặt của người nọ bị ánh đuốc rọi sáng. Chỉ là một tia sáng sượt qua trong chớp mắt, nhưng Lộ Ánh Tịch cũng đã nhìn được. Ở tình thế nguy nan, lửa phẫn nộ trong đôi mắt sâu thẳm sáng quắc kia đang sôi sùng sục.

Binh sĩ bên ngoài hành quán cũng dần tự động lui hết. Thân hình cứng đơ của người nọ cũng biến mất khỏi tầm mắt. Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng xòe bàn tay ra, cúi đầu xuống nhìn bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Công chúa.” Một tiếng nói trầm thấp thô kệch bỗng vang lên gần bên nàng.

“Trang tướng quân?” Nàng ngẩng đầu, nhất thời có chút hốt hoảng.

“Mạt tướng có một việc muốn thương lượng với Công chúa.” Trên mặt Trang Thủ Nghĩa có hàm râu quai nón, đôi mắt sáng ngời. Hắn ta làm động tác thỉnh cầu với nàng.

Lộ Ánh Tịch chỉ im lặng gật đầu, đi theo hắn ta đến phòng nghị sự.

Cửa phòng bị đóng kín. Căn phòng to lớn như vậy bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

“Mạt tướng vừa mới nhận được một phong mật hàm.” Vẻ mặt Trang Thủ Nghĩa nghiêm trọng, ánh mắt nhìn nàng chằm chặp, “Nói về thân phận của tên gian tế vừa bị tóm. Mạt tướng cho rằng, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.”

“Cách làm của Trang tướng quân không sai.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, che giấu cay đắng trong lòng.

“Chắn hẳn Công chúa rất quen thuộc người nọ. Mạt tướng muốn mời Công chúa nhận mặt một lát.” Trang Thủ Nghĩa đưa ra một phong thư, vô tư đặt lên trên bàn uống trà, “Đây là bức thư mật báo, Công chúa có thể xem qua.”

“Nếu kẻ đó có thân phận đúng như vậy, thì Trang tướng quân định xử lý ra sao? Nếu không phải thì sẽ làm thế nào?” Lộ Ánh Tịch không vội xem bức thư, thong dong hỏi.

“Nếu quả thực là người đó, đương nhiên sẽ báo lên triều đình, chờ thánh chỉ của Hoàng thượng. Nếu chỉ là gian tế bình thường thì lập tức xử trảm.” Lời lẽ Trang Thủ Nghĩa thẳng thắn sắc bén, không chút mập mờ quanh co.

Lộ Ánh Tịch hơi cúi đầu, thở dài không thành tiếng. Nàng mở bức mật hàm ra, xem kỹ nó.

Mặc dù bức mật hàm này không ký tên, nhưng nàng dám nhận định, đây chính xác là do Đoàn Đình Thiên viết. Hắn ta không những nói chuẩn xác thân phận của Mộ Dung Thần Duệ, mà còn đưa ra một loạt kiến nghị. Thậm chí, hắn ta còn đề cập đến đứa bé mang huyết mạch Hoàng Triều trong bụng nàng. Hắn ta đề xuất Ô Quốc nên giam giữ Mộ Dung Thần Duệ, coi đây là điều kiện đàm phán để yêu cầu Hoàng Triều đình chiến. Song song đó, Ô Quốc sẽ đưa nàng về Hoàng Triều. Nếu nàng có thể sinh hạ hoàng tử, liền có triển vọng kế vị. Đợi đến khi hài tử trong bụng nàng đã kế thừa ngai vàng, lúc đó mới thả Mộ Dung Thần Duệ về nước. Ngoài mặt, bức thư thoạt nhìn tất cả đều là lo nghĩ cho Ô Quốc, nhưng trong đó khéo léo che giấu thâm ý vô cùng tinh xảo.

“Lúc nãy ta ở khá xa, không trông thấy rõ.” Nàng để bức thư xuống, bình thản nói: “Việc này liên quan đến tương lai của Ô Quốc, cần phải xử trí cẩn trọng. Trang tướng quân hãy dẫn đường, bản Công chúa phải xem tận mặt mới xác nhận có phải người nọ hay không.”

“Xin mời Công chúa.” Trang Thủ Nghĩa khấu đầu, xoay người mở cửa ra ngoài.

Bóng đêm tăm tối, không có ánh trăng soi sáng, chỉ có ánh đuốc bập bùng dẫn đường, hương dầu gỗ tùng lan tỏa trong không khí.

Trang Thủ Nghĩa sai người chuẩn bị kiệu, cùng đến nha phủ với Lộ Ánh Tịch. Vì chuyện này rất trọng đại, nên hắn ta vẫn chưa nói toạc thân phận của người bị giam cầm kia quá sớm.

Đại lao của nha phủ nhiều năm không tu sửa. Nơi đây tràn đầy mùi ẩm thấp mốc meo. Trên vách tường dọc đường đi đốt những cốc đèn nhỏ. Những tia sáng le lói ảm đạm, khiến cho cảnh vật xung quanh càng thêm quỷ dị, ghê sợ.

Lộ Ánh Tịch mới bước qua cửa đại lao xây bằng đá, đã nghe thấy tiếng roi quất vùn vụt, rợn người vang lên. Trái tim nàng co thắt theo từng tiếng roi.

Trang Thủ Nghĩa đứng bên cạnh nhìn nàng một cái, vừa đẩy cửa tiến vào vừa lớn tiếng trách mắng: “Ai cho phép các ngươi dụng hình?”

Lộ Ánh Tịch cũng bước vào phòng giam, sắc mặt hơi tái. Trên tường đá treo dày đặc các dụng cụ tra tấn, nhìn thấy mà phát hoảng. Người nọ bị buộc chặt trên cái khung, hai tay cùng hai chân đều bị trói dính vào cột. Quần áo đã rách nát từ lâu, vết roi khắp người, ngay cả trên mặt cũng có một vệt máu chảy dài.

“Thưa tướng quân! Huyệt câm của hắn đã được giải, nhưng hắn ta một mực không chịu mở miệng nói, cho nên thuộc hạ mới quyết định dùng hình!” Tên tướng sĩ tay cầm roi nhuốm máu tiến lên hành lễ. Hắn ra không cho rằng đối đãi với gian tế như thế thì có gì tàn nhẫn.

“Tất cả lui hết đi!” Trang Thủ Nghĩa một mặt ra lệnh với binh sĩ, một mặt lại liếc mắt về phía Lộ Ánh Tịch lần nữa.

Quan coi ngục và binh lính đều lui ra ngoài, trong thạch thất chỉ còn lại âm thanh đôm đốp của ngọn lửa đang cháy dữ dội. Trong không gian tĩnh lặng lại có đôi phần cổ quái.

Lộ Ánh Tịch yên lặng quan sát con người đang bị treo trên giá. Đau thương chiếm trọn đáy lòng nàng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn nguội lạnh như thường, gần như là lạnh lùng hà khắc.

Nàng chống lại cặp mắt đang mở trừng trừng kia. Đôi mắt ấy vẫn sâu sắc như trước, lại như có hai đốm lửa đang nhảy loạn trong đó. Đau thương, tức giận, căm phẫn, oán hận, tất cả đều nóng chảy trong ngọn lửa hừng hực bùng cháy đó. Bị ánh mắt hắn liếc nhìn, nàng giống như bị phỏng.

Hai ánh mắt giao nhau tựa rất lâu nhưng chẳng qua chỉ trong giây lát, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười khẩy khiến người ta phải rét run tận xương tủy, giọng nói khàn đặc: “Muốn giết, muốn lăng trì thì hãy làm luôn đi!”

“Công chúa?” Sắc mặt Trang Thủ Nghĩa nghiêm nghị liếc hắn, ngược lại hắn ta cung kính dò hỏi Lộ Ánh Tịch, “Công chúa có nhận ra không?”

Lộ Ánh Tịch thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Quả thật, có vài phần giống nhau.”

“Ý của Công chúa là hắn ta không phải là người đó?” Trang Thủ Nghĩa nặng giọng, lại nói: “Công chúa khẳng định hắn ta không phải sao?”

Lộ Ánh Tịch hếch mặt lên, không vui nói: “Lẽ nào bản Công chúa còn có thể nhận nhầm ư?”

Trang Thủ Nghĩa trầm ngâm liếc mắt nhìn người đang bị buộc trên giá, chậm rãi nói: “Không phải là mạt tướng không tin Công chúa. Quả thật đây là chuyện lớn. Nếu Công chúa không nhận ra người này, đã vậy thì Công chúa nhất định sẽ không lưu tâm nếu mạt tướng đem treo người này trên cổng thành. Để quân dân Hoàng Triều ở Lang Thành đến nhận mặt.”

Lòng Lộ Ánh Tịch chấn động mạnh, không khỏi giương mắt nhìn về phía người trên giá. Ánh mắt hắn lạnh lẽo như đáy sâu đại dương sâu thẳm. Nàng đã không còn thấy ánh lửa trong đó, chỉ còn sót lại băng hàn cắt da cắt thịt.

Hắn là cửu ngũ chí tôn, một đời tôn quý. Nếu hôm nay hắn bị treo trên đầu tường thành, nhục nhã phơi nắng hứng sương. Sau này hắn làm sao có thể ngẩng đầu làm người cơ chứ? Lộ Ánh Tịch trong lòng đau đớn cùng đắng chát, tích cực suy nghĩ tìm cách. Khuôn mặt nàng lại không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng bỏ lại một câu nói, sau đó liền quay đầu ra khỏi nhà tù.

“Trang tướng quân cứ tự quyết định.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.