Phượng Tê Thần Cung

Chương 2: Q.3 - Chương 2: Một đêm rối rắm




Mặt hồ sóng nước dập dờn, những gợn sóng lăn tăn nối chồng lên đuôi nhau, phản chiếu màu sắc của những viên đá sáng loáng hoa lệ.

Ánh mắt sâu thẳm tà mị của Hoàng đế khóa chặt trên người nàng, khuôn mặt khôi ngô cúi thấp xuống. Bàn tay hắn nắm eo nhỏ nhắn của nàng kéo mạnh làm nàng ngã nhào vào ngực hắn. Không đợi nàng phản ứng lại, hắn bất ngờ cúi đầu phủ kín môi nàng.

Cái ôm mạnh mẽ của hắn làm nàng không nhúc nhích được, nhưng chiếc lưỡi ướt át của hắn lại dịu dàng dụ dỗ cậy mở cánh môi của nàng, từ từ len vào giữa khuôn miệng nàng.

Trong đầu Lộ Ánh Tịch là một khoảng trống mông lung rối loạn, nàng muốn giãy giụa nhưng lại sợ chạm vào tấm thân trần trụi của hắn. Chỉ trong giây lát chần chờ đó của nàng, lưỡi hắn đã chóng vánh xâm nhập vào trong, dây dưa khiêu khích lưỡi nàng, muốn dụ dỗ nàng cùng hòa chung vào nụ hôn nóng bỏng kích tình.

Đôi chân dài rắn chắc của Hoàng đế chạm đáy hồ, cho dù hắn không có mảnh vải che thân nhưng tư thế vẫn cao quý sang trọng. Lúc mới bắt đầu nụ hôn của hắn mang dục vọng chinh phục, nhưng dần dà hắn đã quên mất ý đồ xâm chiếm ban đầu, chỉ còn lại khao khát bản năng. Hắn càng hôn càng sâu, càng xoắn xuýt, càng cảm thấy không đủ. Tay hắn xoa nắn ngực nàng, dần di chuyển lần mò xuống dưới giống như một loại thôi thúc khó chịu. Từ bụng dưới truyền lên từng cơn khô nóng làm tinh thần hắn hỗn độn, tim đập loạn nhịp.

Lộ Ánh Tịch khẽ run rẩy, mơ hồ cảm nhận nguy hiểm từng chút một tiến đến điểm mấu chốt.

“Hoàng… Đừng…” Nàng muốn ngăn lại, nhưng lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng liền bị hắn nuốt hết vào trong.

Mùi hương mạnh mẽ quyến rũ chỉ có duy nhất trên người nam tử này bao bọc toàn thân nàng, đôi môi của hắn vừa dịu hòa vừa nhiệt tình. Thế tấn công mãnh liệt cuồng dã như vậy khiến nàng không có cách nào chống đỡ nổi.

Chiếc váy lót trên người nàng lặng lẽ trơn trượt xuống, bồng bềnh trên mặt nước. Dáng vẻ lả lướt của nữ tử cùng cơ thể cường tráng của nam tử không biết từ khi nào đã dán chặt vào nhau không một khe hở, cùng tỏa ra mùi vị đê mê nguyên thủy nhất.

Hắn vẫn chưa nhả môi ra, một tay giữ chặt eo thon của nàng, còn tay kia chu du khắp nơi, còn lần mò đến chỗ cấm kỵ.

Lộ Ánh Tịch chấn động toàn thân, đầu óc nhất thời tỉnh táo hơn hẳn, đưa hai tay lên ngực hắn đẩy mạnh ra.

“Sao thế?” Hoàng đế nhích người ra một chút, ánh mắt mê mẩn nhìn nàng.

“Không được.” Nàng nói rất khẽ, dù đã cố nén nhịn nhưng vẫn không giấu được vẻ sợ hãi run run.

“Nàng muốn trốn tránh đến khi nào?” Ánh mắt sâu thẳm hừng hực ánh lửa của hắn ngóng trông nàng.

“Hoàng thượng đã nói sẽ chờ ‘ngày nào đó’.” Giọng nàng dịu nhẹ khe khẽ, có chút mông lung bất định, nhưng càng tăng thêm vẻ mê đắm.

“Là hôm nay.” Âm điệu Hoàng đế trầm thấp nhưng vô cùng kiên quyết.

“Hôm nay?” Lộ Ánh Tịch bị cảm giác hoảng sợ đốn ngã.

“Ánh Tịch, nàng không hề chống cự lại đụng chạm của Trẫm. Vì sao còn muốn lừa mình dối người?” Hoàng đế nhìn thẳng nàng, giọng nói trầm khàn kiên định pha lẫn một chút nhẫn nại, “Thân thể nàng thành thực hơn trái tim nàng.”

“Không đúng!” Nàng vội vàng phản bác.

“Không phải nàng không chấp nhận được việc thân mật với Trẫm.” Ánh mắt Hoàng đế âm u thêm vài phần, chậm rãi nói: “Cái nàng khăng khăng muốn giữ lại là gì? Nàng sợ mất thân lại còn mất trái tim? Nàng muốn giữ lại thân thể cùng trái tim này dành cho ai?”

Lộ Ánh Tịch lắc đầu liên tục, nhưng không thốt được lời nào để bác bỏ. Hắn nhìn thấu đáo mọi thứ về nàng, ngay đến nàng cũng không thể hiểu rõ bản thân mình như hắn hiểu về nàng như vậy.

“Vua không nói đùa, Trẫm nói hôm nay thì chính là hôm nay.” Hoàng đế trầm giọng khẳng định, buông tay thả nàng ra.

“Trẫm đến Trai cung một chuyến. Bất luận phải dùng đến biện pháp gì, Trẫm sẽ cố gắng lấy được thuốc giải. Tối nay nhất định là đêm động phòng của Trẫm và nàng.”

***

Khi màn đêm buông xuống, cả hoàng cung lên đèn xua tan bóng đêm.

Lộ Ánh Tịch ngồi lặng trước bàn ăn, tay vẫn không đụng đũa. Tâm trí nàng bấn loạn, câu nói kia của Hoàng đế vẫn vang vọng bên tai nàng, tối nay là đêm động phòng.

Nàng cúi đầu thở dài, hạ đôi đũa bạc trong tay xuống, hiện tại nàng không có tâm trạng ăn uống. Hoàng đế đến Trai cung, không rõ tình hình thế nào rồi. Nếu như hắn thuận lợi lấy được thuốc giải, thì nàng càng khó tránh được chuyện đêm nay.

Thực ra trước khi được gả vào Hoàng Triều, nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thậm chí cũng dự tính mọi tình huống xấu nhất. Nàng từng nghĩ rằng nếu Hoàng đế Hoàng Triều là một nam tử tính tình thô bạo, nàng sẽ tạm thời cúi đầu chịu đựng. So với xã tắc Ô Quốc được bình yên thì cái túi da của nàng có là gì đâu?

Thế nhưng vì sao bây giờ nàng lại do dự? Là do nàng đã quá dung túng cho bản thân? Hay là do Mộ Dung Thần Duệ vô ý hay cố tình nhường nhịn nàng, khiến nàng được đằng chân lân đằng đầu? Hoặc là sự kiên trì của nàng là không cần thiết? Chỉ cần bảo vệ được trái tim, cần chi phải quan tâm tấm thân này đi về đâu?

Nàng chầm chậm đứng dậy, bước ra khỏi tẩm cung, đến đình viện để lặng lẽ ngẫm suy. Cơn gió đêm oi bức, dường như báo hiệu sắp đổ xuống một trận mưa tầm tã. Nàng ngửa mặt nhìn thẳng bầu trời, ngắm nhìn đêm không ánh sao. Không biết sư phụ đang ở đâu, có phải chịu khổ không?

“Hoàng hậu nương nương, Phạm hiệp sĩ cầu kiến.” Một thái giám vội vã bước đến, khom người bẩm báo.

Lộ Ánh Tịch thu lại tầm mắt, dịu hiền trả lời: “Mời hắn đến chờ ở Tiền điện.”

“Vâng!” Tên thái giám lĩnh mệnh, mau chóng lui ra.

Lộ Ánh Tịch cau mày, bước chậm từng bước. Phạm Thống chịu không nổi độc tố phát tác nữa rồi chăng?

Những ngọn đèn tỏa sáng mọi ngõ ngách trong cung điện, Phạm Thống mặc áo dài vải thô, đang đứng thẳng thớm, nắm chặt hai tay sau lưng. Hắn ta nghe thấy tiếng bước chân, liền xoay người lại chắp tay chào: “Hoàng hậu phượng an.”

Lộ Ánh Tịch cho người hầu lui xuống xong mới mở miệng hỏi: “Phạm huynh không sao chứ?” Nàng quan sát hắn ta từ trên xuống dưới, không khỏi nhíu mày hỏi lại lần nữa: “Khí sắc của ngươi vô cùng xấu. Ngươi đã vận công bức độc phải không?”

“Chất độc này quá tàn ác ghê rợn, dù có bức thế nào cũng không ra.” Sắc mặt Phạm Thống tái xanh, vẻ mặt lại thản nhiên: “Sống chết có số, Phạm mỗ sẽ không miễn cưỡng. Nhưng còn Hoàng hậu chỉ nhiễm một ít độc, có thể có cách chữa trị được.”

“Chữa thế nào?” Lộ Ánh Tịch tìm được đầu mối, bình chân nhìn hắn.

“Y thuật của Nam Cung Uyên vang danh thiên hạ, nếu có y ở đây, Hoàng hậu nhất định có thể biến nguy thành an.” Phạm Thống rủ mi, tránh ánh mắt thăm thẳm đang nhìn hắn của nàng.

“Dù cho sư phụ có ở đây, cũng không kịp điều chế được thuốc giải.” Lộ Ánh Tịch thở dài một hơi, nhẹ nhàng lên tiếng tiếp: “Phạm huynh à, dư độc trong cơ thể của ta có thể giải được, bởi vì thời gian phát tác khá chậm, có thể kéo dài hơn một tháng. Không cần sư phụ, tự ta cũng có thể khử độc. Nhưng ngươi trúng độc quá nặng, không có thuốc giải là không xong.”

“Hoàng hậu hà tất phải lừa gạt Phạm mỗ.” Phạm Thống ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt nàng. Lúc đầu hắn ta cũng cho rằng nàng chỉ nuốt tí độc, sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng càng ngẫm kỹ lại càng thấy không đúng thế. Nàng có thể tự chữa, vậy sao lúc vừa hồi cung liền muốn đến Thái y viện trước. Vả lại lúc sáng khi Hoàng đế tuyên gặp hắn ta, nói rằng các Thái y không có cách nào, nàng cũng không đưa ra được phương pháp khử độc.

“Lúc cần ngươi thông minh thì không thấy ngươi nhạy bén như vậy.” Lộ Ánh Tịch khẽ cười, không chút giấu giếm nói: “Chất độc này quả thật lợi hại, ta chỉ bị dính một chút đã lủi đi khắp lục phủ ngũ tạng. Ngươi trúng độc nhiều hơn ta nhiều, nên sẽ phát độc nội trong ba ngày. Mà ta có thể giúp ngươi kéo dài thêm mấy ngày, nhưng phải có sư phụ ở đây, mới thực sự trị khỏi cho chúng ta.”

Phạm Thống cau chặt mày hơn, đôi mắt lạnh lùng lộ ra chút lo lắng.

“Phạm huynh, phải chăng ngươi có tin tức về sư phụ của ta?” Lộ Ánh Tịch ngưng mắt nhìn hắn ta, nhẹ nhàng hỏi.

Phạm Thống gật nhẹ đầu, rất khó nhận ra.

“Người hiện đang ở đâu?” Lộ Ánh Tịch không vui mừng quá sớm, vì nhìn vẻ mặt của Phạm Thống, nàng chỉ sợ rằng tình trạng của sư phụ không mấy sáng sủa.

“Ở Tu La Môn.” Giọng Phạm Thống khi trả lời trầm hẳn đi, có vài phần ngập ngừng do dự, “Ngay khi về đến hoàng cung, Phạm mỗ đã cử người âm thầm bám sát các vùng lân cận nghĩa trang.”

“Người của ngươi thu được cái gì?” Giọng điệu của Lộ Ánh Tịch đều đều, đặc biệt bình lặng.

“Không có gì hết.” Phạm Thống đón nhận ánh mắt sáng trong lạnh giá của nàng, trái tim không biết vì sao đập liên hồi, lời trong miệng không kiềm lại được, cứ tự nhiên phun hết ra: “Tu La Môn giăng tin Nam Cung Uyên đang trong tay bọn họ. Hoàng hậu muốn thấy người thì tối nay đúng giờ Tý có mặt tại nghĩa trang. Nếu như không đến thì chờ nhặt xác.”

Sắc mặt Lộ Ánh Tịch tối đi, ánh mắt phát ra tia sáng lạnh giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.