Phượng Tê Thần Cung

Chương 11: Q.4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình




Lộ Ánh Tịch ngớ người ngồi im trong phòng, giống như đã hóa đá bất động một chỗ. Tay chân hơi lạnh lẽo nhưng trong đầu lại rất sáng suốt.

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng đã đến nửa đêm. Nàng chậm rãi đứng dậy, đến bên tủ quần áo tìm đồ. Nàng thay một bộ cẩm y vệ màu đen, sau đó dịch dung qua loa.

Bụng bầu đã được năm tháng thực sự khiến nàng bất tiện, nhưng lần này nàng không thể tìm bất cứ lý do gì để lùi bước.

Nàng nhẹ nhàng mở song cửa sổ, trèo lên nóc nhà. Màn đêm đen kịt che giấu, giúp nàng thuận lợi ra khỏi hành quán.

Lần trước, khi nàng đến nha phủ thì đã ngầm để ý địa hình và đường đi. Vì vậy nàng lẻn vào đó rất thuận lợi. Nàng đánh ngất xỉu tên lính canh ngục, lách người vào trong nhà ngục.

Nghênh đón nàng là một giọng cười gằn khàn khàn: “Hà tất phải đến!”

“Nhất định phải đến.” Lộ Ánh Tịch lại nở nụ cười hiền hòa, đi về phía cái khung hành hình, “Cho dù biết rõ đây là một cái bẫy, Thần thiếp cũng phải đến.”

“Để chứng minh sự trong sạch của ngươi?” Mộ Dung Thần Duệ nheo mắt, máu do vết roi cắt trên mặt đã bắt đầu đông lại, nét mặt nhìn sơ vô cùng lạnh lẽo.

“Không phải.” Lộ Ánh Tịch lắc đầu, mặt khác cởi dây thừng buộc chặt tay chân của hắn. “Dù có thế nào đi nữa cũng không thể để Hoàng thượng bị sỉ nhục trước bàn dân thiên hạ!” Cho dù trong nha phủ có rất nhiều binh sĩ đang mai phục. Mặc cho Trang Thủ Nghĩa sẽ cho rằng nàng là kẻ phản bội Ô Quốc đi chăng nữa, nàng cũng phải cứu hắn.

Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi mỏng cười mát. Hắn xoay tròn cổ tay tê dại khi bị trói quá lâu. Hắn im hơi lặng tiếng đi về hướng bên ngoài phòng giam. Thật ra hắn cũng không nghi ngờ nàng đã tính kế hại hắn. Nhưng khoảnh khắc nàng phủ nhận quen biết hắn, hắn quả thực cảm thấy lòng nguội lạnh trong nháy mắt. Có điều khi nàng đã đi rồi, hắn dần dần bình tâm và suy xét cẩn thận dụng ý của nàng. Hắn đoán nàng sẽ im lặng trở lại.

“Vết thương trên người có nghiêm trọng không?” Lộ Ánh Tịch đi theo sau hắn. Nhìn bóng lưng cao lớn, kiên cường của hắn, trong lòng nàng không hiểu sao lại thấy yên tâm hẳn. Cho dù quần áo trên người hắn đã bị roi xé rách, có vẻ chật vật khốn khổ. Nhưng phong thái của hắn vẫn kiêu ngạo như cây tùng bách đứng kiêu hãnh giữa trời.

“Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.” Mộ Dung Thần Duệ không quay đầu nhìn nàng, giọng điệu lại lạnh nhạt. Thế nhưng, hắn bất giác che chắn trước người nàng, đi trước dò đường.

Hành lang đại lao âm u, lại thêm mùi ẩm mốc trong không khí. Ánh nến yếu ớt chập chờn, chiếu rọi bóng hai người lên vách tường đá rêu phong. Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, im ắng đến mức tiếng hít thở cũng nghe thấy rất rõ.

“Bên ngoài có mai phục.” Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên dừng bước, quay người đưa tay về phía nàng.

“Hơn nữa còn rất nhiều người.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười với hắn, cũng vươn tay nắm chặt bàn tay hắn.

Tại khoảnh khắc này, hai người có một loại ăn ý kỳ diệu không cần đến lời nói. Lòng hai người đều hiểu rõ, không có đường lui, chỉ có thể liều mình một phen. Tôn nghiêm của nam nhân còn quan trọng hơn mạng sống.

Lặng im nắm tay nàng trong giây lát, Mộ Dung Thần Duệ bỗng nhiên thả lỏng tay, nghiêm túc ra lệnh cho nàng: “Nàng chờ ở đây.”

“Dạ.” Lộ Ánh Tịch cũng không phản đối, ngoan ngoãn gật đầu. Nàng đương nhiên hiểu được, nàng không thể kích động tùy hứng, cần phải lo lắng cho bé con trong bụng.

Mộ Dung Thần Duệ cười hài lòng khen ngợi. Tầm mắt của hắn di chuyển xuống dưới, dừng lại trước bụng của nàng. Hắn đứng nhìn trong giây lát, sau đó kiên quyết ra khỏi nhà ngục.

Chỉ cách một cánh cửa sắt, Lộ Ánh Tịch nghe thấy tiếng tên vùn vụt bên ngoài. Nàng có thể tưởng tượng được đang có vô số mũi tên sắc bén liên tục không dứt được bắn xuyên màn đêm.

©STE.NT

Đại khái chỉ sau một lúc, nàng đã thấy Mộ Dung Thần Duệ trở lại sau cánh cửa nhà lao.

Hai người nhìn nhau cười khổ.

“Trang Thủ Nghĩa không phải là muốn mạng của Hoàng thượng, hắn chỉ muốn xác nhận thân phận của Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu ngóng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Thần thiếp cũng biết hắn ta đang chờ Thần thiếp tự chui đầu vào lưới, nhưng Thần thiếp không thể không đến.” Suy cho cùng nàng sợ hắn sẽ hiểu lầm. Vì sự hiểu lầm này quá lớn, nàng phát giác bản thân nàng chịu đựng không nổi.

“Nàng không cần giải thích.” Mộ Dung Thần Duệ khẽ cong môi cười trừ, lại nắm tay nàng lần nữa, quay ngược vào trong phòng giam. “Cái tên họ Trang phòng thủ Du Thành kia chính là đang hưởng thụ thú vui mèo vờn chuột thôi. Hẳn là hắn ta sẽ không dẫn binh xông vào đây quá nhanh đâu.”

Lộ Ánh Tịch theo chân hắn, cũng không hỏi vì sao lại quay lại nhà giam, chỉ nói phân tích của chính mình: “Trang Thủ Nghĩa không giống loại người có tâm tư nham hiểm, ắt hẳn sau lưng hắn ta có cao nhân bày mưu tính kế.” Đem bức con người ta đến con đường cùng, là để kích động ngạo khí của bậc quân vương. Mưu đồ dụng tâm như vậy không giống là do Trang Thủ Nghĩa nghĩ ra.

“Ngấm ngầm đả thương người khác mà được gọi là ‘Cao nhân’?” Mộ Dung Thần Duệ cười xùy giễu cợt, đôi mắt sâu thẳm có vài phần xanh lạnh, “Món nợ này, sớm muộn gì Trẫm cũng sẽ tính sổ với hắn ta!”

“Hoàng thượng biết là ai sao?” Lộ Ánh Tịch tiếp lời hỏi, trong lòng cũng bất ngờ.

Mộ Dung Thần Duệ không trả lời. Hắn gõ nhẹ lên các phiến đá trên tường, như đang tìm kiếm cái gì đó.

“Hoàng thượng muốn phá tường ra ngoài?” Thấy hành động của hắn như vậy, ánh mắt Lộ Ánh Tịch không khỏi phát sáng, nhưng lập tức lại tối đen, “Dù cho bất ngờ xông ra, thì trước sau phủ nha chắc chắn đều có binh sĩ vây kín, cuối cùng vẫn không thoát được.”

Mộ Dung Thần Duệ không hé răng. Hắn vẫn cẩn thận lần mò bức tường loang lổ.

Chỉ lát sau, hắn bỗng reo lên: “Tìm được rồi.”

“Có huyền cơ gì sao?” Lộ Ánh Tịch ngờ vực đến gần.

Cái giá treo người bằng gỗ, bề mặt xù xì áp sát vào tường, bây giờ bị Mộ Dung Thần Duệ dời sang một bên. Trên tường chỉ còn lại vết máu đã khô.

“Lúc Trẫm bị trói trên cái giá này, bàn chân có chạm vào bức tường, bên trong nó hình như trống không.” Mộ Dung Thần Duệ lấy đốt ngón tay gõ nhẹ lên tường đá, tiếng bốp bốp giòn tan vang lên.

Lộ Ánh Tịch vừa nghe thấy âm thanh kia đã biết có tình trạng khác thường, nhanh chóng đến quan sát.

“Là cơ quan.” Nàng chạm vào rìa viên đá, nhoẻn miệng cười, “Chẳng biết vị tiền bối ấy đã bị cầm tù bao lâu, lại dồn sức vào việc đào ngục bỏ trốn.”

“Có mật đạo à?” Mộ Dung Thần Duệ nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Nàng có thể khẳng định đây không phải là một cái bẫy khác chứ?”

“Vị trí cơ quan bí ẩn như vậy, hẳn là không phải do người của nha phủ thiết lập.” Lộ Ánh Tịch một mặt vừa trả lời, mặt khác đi đến góc tường, ngồi xổm xuống sờ tìm các viên gạch, “Chỗ khởi động cũng không đặt sau viên gạch rỗng kia. Thường thì sẽ bố trí theo ngũ hành bát quái, người nào không rành thuật kỳ môn độn pháp thì nhất định sẽ không tìm ra.”

Nàng vừa dứt lời, liền nghe tiếng “cạch” phát ra, song song đó là mấy viên gạch bắt đầu chuyển động.

Những viên gạch đá kia nạy lên một viên, lập tức xuất hiện cái hốc đủ cho một người có thể bò vào.

“Đúng là có mật đạo, nhưng không có cách nào bảo chứng đây là một mật đạo đã được đào xong.” Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn hắn, dò hỏi bằng ánh mắt.

“Là đường chết hay đường sống, chỉ có thử mới biết được.” Ngữ khí của Mộ Dung Thần Duệ rành mạch, sắc mặt kiên định. Hắn đã không còn đường để lựa chọn, chỉ có thể đánh cược một lần.

“Hoàng thượng có hối hận vì đã đến Du Thành không?” Lộ Ánh Tịch khẽ hỏi, ánh mắt lại trong veo chấp nhất.

“Không.” Mộ Dung Thần Duệ chỉ nói một từ đơn giản, sau đó liền nhanh nhẹn chui vào trong hang, đôi tay chống trên mặt đất, chỉ còn nửa người ở bên ngoài, “Nàng chờ ở đây, để Trẫm thăm dò xem phía dưới có an toàn không đã.”

“Không còn thời gian.” Lộ Ánh Tịch cười khổ, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân lộn xộn ngày càng gần hơn, như là có dấu hiệu xông vào cửa lao.

Mộ Dung Thần Duệ chau hàng lông mày sít vào nhau, âm thầm cắn răng một cái, buông tay thả người rơi xuống mặt đất.

“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch nghe âm thanh rớt xuống đáy hố của hắn, lòng an tâm hơn đôi chút. Nàng nhanh chóng lôi viên gạch xê dịch để mở ra mật đạo kia đặt gần mép hang. Nàng lại cẩn thận từng li từng tí chầm chậm trèo xuống dưới.

“Cẩn thận một chút.” Mộ Dung Thần Duệ dặn dò, khuỵu gối làm đệm cho nàng, để cho nàng giẫm lên vai hắn.

Lộ Ánh Tịch đem viên gạch nhét kín vào lỗ hổng. Trong nháy mắt, hang động biến thành khoảng không đen như mực, không có một tia sáng.

Mộ Dung Thần Duệ đưa tay ôm nàng, đặt nàng xuống đất một cách nhẹ nhàng, nhỏ giọng hỏi: “Nàng có mang mồi lửa không?”

“Có ạ.” Lộ Ánh Tịch cũng hạ giọng theo, “Nhưng mà tạm thời chúng ta không thể dùng được, để ngừa ánh sáng xuyên lên mặt đất.”

“Dĩ nhiên rồi.” Mộ Dung Thần Duệ nắm tay nàng, mười ngón tay đan khít vào nhau, trầm giọng nói: “Nắm chặt tay Trẫm. Hãy đi phía sau Trẫm.”

“Dạ.” Lộ Ánh Tịch nhỏ tiếng trả lời, khóe môi tươi cười, đôi mắt sáng trong lấp lánh.

Một tay Mộ Dung Thần Duệ nắm chắc tay nàng, tay kia mò mẫm tường đá lồi lõm. Bước chân cẩn trọng từng chút một. Vết thương trên vai của hắn âm thầm nứt toạc ra, máu chảy thành dòng. Nhưng hắn im lặng không nói, vẫn kiên quyết dắt nàng tìm đường ra.

“Có sợ không?” Hắn trầm giọng hỏi.

“Không sợ!” Nàng cũng nhẹ giọng trả lời.

“Nếu như mật đạo này không có đường ra, nàng cũng không sợ ư?” Hắn lại hỏi.

“Lẽ nào Hoàng thượng lại sợ sao?” Nàng mỉm cười hỏi ngược lại.

“Nếu Trẫm không tránh thoát kiếp nạn này, chẳng qua cũng chỉ là kết quả ‘Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành’ mà thôi, có chi đáng sợ?”

“Hoàng thượng không cảm thấy sợ, vậy thì Thần thiếp sao lại sợ chứ?”

“Lời ấy có thể diễn giải ra là, nàng bằng lòng chết cùng Trẫm hử?” Mộ Dung Thần Duệ cười nhạt, tựa như đang trêu ghẹo, lại như nghiêm túc hẳn hoi.

“Trái lại, Thần thiếp rất bằng lòng. Có điều thật có lỗi với bé cưng trong bụng.” Lộ Ánh Tịch không nhịn được than nhẹ một tiếng.

“Nếu sống, cả nhà cùng sống. Nếu chết, cũng không thấy cô đơn.” Mộ Dung Thần Duệ thu lại điệu bộ cười cợt, trịnh trọng tuyên bố.

“Nếu sống, cả nhà cùng sống.” Lộ Ánh Tịch lặp lại.

Tại nơi mà bóng tối bao trùm, chìa tay ra trước mặt còn không thấy ngón tay, hai người thong thả bước tới trước, tâm tình đặc biệt trấn tĩnh và bình thản.

Trong không gian hạn chế mọi giác quan, cả hai đều nắm chặt tay đối phương.

“Nếu thật sự không ra khỏi đây được, chuyện của Hoàng thượng và Thần thiếp có được xem là một truyền thuyết không nhỉ?” Lộ Ánh Tịch bỗng nhiên phát hiện một ý tưởng mới mẻ, cười nói: “Biết đâu hậu nhân trăm năm sau sẽ truyền miệng nhau giai thoại sau, có một vị Hoàng đế Hoàng Triều yêu mỹ nhân không thích giang sơn. Vì một người nữ tử mà vị Hoàng đế đó không tiếc vượt qua nguy hiểm, tự mình vào địch quốc. Sau cùng, hắn cùng nàng ta không may chôn mình trong khói lửa chiến tranh.”

Mộ Dung Thần Duệ trầm ngâm một lúc, mới khàn khàn tiếp lời: “Trẫm thích giang sơn và cũng yêu mỹ nhân.”

Lộ Ánh Tịch mím môi cười, những lời này của hắn phải chăng đang gián tiếp thừa nhận “hắn yêu nàng”?

Trong bóng tối yên tĩnh, hai người bình lặng sóng bước. Nhưng một lát sau, Lộ Ánh Tịch dần phát hiện hô hấp của hắn trở nên đứt quãng.

“Hoàng thượng làm sao vậy?” Nàng lo lắng dừng bước, lấy mồi lửa thắp sáng.

Không gian tối bưng đột nhiên có ánh sáng, hai người không thích ứng kịp vội che mắt.

Lộ Ánh Tịch đợi đến khi thích ứng được, nàng mở mắt nhìn hắn chăm chú, lập tức chấn động!

“Sao lại như vậy?” Lộ Ánh Tịch không kiềm nổi lớn tiếng, vội bảo: “Mau ngồi xuống đi!”

Mộ Dung Thần Duệ dựa lưng vào tường, từ từ trượt xuống rồi ngồi bệt trên mặt đất. Sắc mặt hắn đã tái nhượt, trán lấm tấm mồ hôi.

“Mật đạo này không biết dài thế nào, cũng không biết thông đến đâu.” Lộ Ánh Tịch lo lắng chau mày. Nàng cởi túi vải đeo bên thắt lưng xuống, lấy trong đó ra một bình thuốc. “May là Thần thiếp có thói quen mang thuốc theo bên người. Hoàng thượng hãy dùng tạm một viên Ích khí hoàn[1], sau đó vận công điều tức, như vậy có thể chống chịu một thời gian.” Nếu hắn ngất đi tại địa đạo bị bịt kín này thì lại càng nguy hiểm đến tính mạng.

[1] Ích khí hoàn: vị thuốc gồm nhân sâm, vỏ quýt, cam thảo, ngũ vị tử; dùng khi hao tổn khí vì nói nhiều, mệt mỏi.

Mộ Dung Thần Duệ theo lời nuốt viên thuốc, ngồi khoanh chân, nhắm mắt điều tức.

Lộ Ánh Tịch lẳng lặng ngóng nhìn hắn, không dằn nén được nỗi đau đớn trong lòng. Ngay cả khuôn mặt anh tuấn của hắn cũng đã trắng bệch, rõ ràng là hắn đã một mình chịu đựng hồi lâu. Vết thương cũ trên bả vai hắn đã toét ra, máu chảy ròng ròng. Trước ngực hắn cũng rải rác vết roi, đâu đâu cũng thấy máu. Nàng đưa mắt nhìn trên nhìn dưới, lòng đau thắt không đành nhìn tiếp. Nhưng hắn không kêu lấy một tiếng, thậm chí ngay cả tiếng rên khẽ cũng không có.

Hết thảy những chuyện hắn gặp phải đều là vì nàng.

Mồi lửa trong tay vì không khí loãng mà dần dần le lói rồi tắt ngóm.

Ngay lúc ánh lửa cuối cùng xẹt qua, Lộ Ánh Tịch thấy bờ môi của hắn chuyển sang màu xám, cơ thể co giật và run cầm cập.

Sự sợ hãi bắt đầu tràn lan trong lòng nàng. Nàng run rẩy chìa tay đỡ thân thể xiêu vẹo đổ sang một bên của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.