Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 17: Chương 17: sẩy thai và cụt tay




Hoàng Cung Đại Nội, mật thất trong Thượng Thư Phòng.

"Hoàng huynh, huynh vội vàng triệu thần đệ như vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Long Ngạo Thiên hành lễ, hỏi.

"Hoàng đệ, trẫm mới vừa nhận được tin khẩn cấp truyền đến từ tám trăm dặm, sứ giả Nam Chiếu quốc bị giết! Khi gần đến biên giới Đại Kim chúng ta, hơn nữa còn quà tặng trẫm do Quốc Vương Nam Chiếu phái đưa tới, trong đó bao gồm việc bàn bạc về vấn đề liên minh hai nước! Chắc chắn bây giờ Quốc Vương Nam Chiêu đã nhận được tin tức này, ta nghĩ Đại Kim chúng ta phải tìm cho ra nguyên nhân cho họ một câu trả lời mới yên ổn mọi chuyện, nếu không cho dù Nam Chiếu không lớn mạnh như Đại Kim, nhưng với tính khí của Quốc Vương bọn họ, sợ không để yên mọi việc, bây giờ trẫm không muốn đối đầu với bon họ, trẫm còn muốn lợi dụng Nam Chiếu quốc để kiềm chế Thượng Quan Lôi, cho nên, trẫm đã lệnh Thứ sử một châu gần đó điều tra mọi việc. Nhưng mà, chuyện này còn phải phiền đệ gấp rút lên đường, tự mình đi một chuyến, bởi vì, những sát thủ này nhất định không phải là hắc đạo lục lâm, đệ hiểu không?" Hoàng đế Đại Kim Long Ngự Thiên tỉnh táo nói, trong tròng mắt lóe lên cơ trí.

Long Ngạo Thiên thời khắc này toàn bộ tâm tư đã đặt chuyện quốc sự lên trên hết, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hoàng huynh, trong lòng Thần Đệ đã có dự tính, những tên sát thủ này, Hừ! lá gan càng lúc càng lớn, bọn chúng cho rằng mọi việc bọn chúng làm như vậy là cẩn thận rồi ư? Thần Đệ sẽ chạy lên tục ngày đêm không nghỉ đến đó để điều tra cho rõ mọi việc, hoàng huynh yên tâm đi! Còn nữa, Hoàng huynh nhất định phải tăng cường cảnh giác, không thể để ám vệ rời khỏi người!"

"Trẫm biết, Đệ cũng nên cẩn thận một chút! Lúc đi mang theo nhiều người một chút!" Long Ngự Thiên lo lắng nói."Dạ, Thần Đệ cáo lui!" Long Ngạo Thiên khom người rời đi.

"Lý Tắc, Bổn vương không còn thời gian để trở về vương phủ, ngươi phái người truyền lời cho vương phi, nói với nàng trước khi bổn Vương trở về không được làm chuyện gì bất lợi đối với Trắc vương phi, trước mắt đem trắc vương phi giam lỏng ở "Hà Nguyệt trai" là được, nhưng mà cấm không cho phép bất luận kẻ nào bước vào "Hà Nguyệt trai" một bước, người vi phạm, chém! Tất cả chờ sau khi Bổn vương trở về phủ tự mình xử lý." Long Ngạo Thiên nhanh chóng phân phó, "Ngươi cùng Bổn vương cấp tốc lên đường trước, kêu Lý Thông điều binh mã đến trạm dịch trước mặt tiếp ứng.”

"Dạ, Vương Gia, thuộc hạ lập tức đi an bài." Lý Tắc vội lui xuống sắp xếp người ngựa, khoảng một khắc sau, Long Ngạo Thiên mang theo mười thị vệ bên người thúc ngựa rời đi.

Trong phủ Trang Thân Vương, Thượng Quan Vũ Điệp nghe được hạ nhân sau khi trở lại truyền lệnh của Long Ngạo Thiên, xem ra ý tứ là sẽ xử phạt nhẹ với Lê Lạc Tuyết rồi, nếu nói như vậy, một khi Lê Lạc Tuyết yêu cầu Long Ngạo Thiên điều tra kỹ, nhất định sẽ tra tới trên đầu nàng, cho nên nàng chỉ có thể ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế, Thượng Quan Vũ Điệp tự suy xét trong lòng, một kế hoạch càng ngày càng độc ác nổi lên trong lòng nàng.

"Hà Nguyệt trai" sao? Chỉ sợ ngươi vĩnh viễn không thể về được "Hà Nguyệt trai" rồi!" Thượng Quan Vũ Điệp cười lạnh, "A Lục, chuẩn bị một chén thuốc, trong địa lao khí lạnh rất nặng, chúng ta mang thuốc tới cho trắc vương phi an thai!" "Dạ, nô tỳ đi ngay." A Lục cười trả lời một cách sâu xa, rồi đi ra ngoài.

Bầu trời u ám, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, tháng mười hai tuyết rơi đầy trời.

Ở một nơi âm u trong trong đại lao, chỉ còn một ánh nến le lói cháy sắp hết, trên mặt đất là lớp cỏ khô, có một nữ tử nằm nghiêng trên đó, hai mắt đầy lệ, sắc mặt tái nhợt, trên miệng còn đọng vết máu chưa khô, trên môi mấp máy nhưng không thốt ra được một câu nào.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vách nhà lao như không có tiêu cự, dường như muốn nhìn xuyên qua mà không thể được, “Tại sao, tại sao chàng không tin tưởng thiếp, tình yêu chàng dành cho thiếp chỉ có như vậy thôi sao?”. Lạc Tuyết rất lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm.

"Người đâu! Mở cửa lao!" Một nữ tử duyên dáng, sang trọng không nhanh không chậm nói ra, thị vệ canh cửa nghe được giọng nói không giận mà uy đó, vội quỳ xuống hành lễ: "Nô tài tham kiến vương phi!"

"Đứng lên đi, ta muốn đi vào!" Vương phi Thượng Quan Vũ Điệp nhìn về phía thị vệ."Bẩm Vương phi, lúc nãy Vương Gia phân phó chờ người trở về phủ sẽ đích thân xử lý xử lý sau, người khác nhất định không cho đụng vào!" Thị vệ nơm nớp lo sợ nói.

"Vậy sao? Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng Vương phi, như vậy Vương gia không ở đây ta là người lớn nhất, phu quân có chuyện người làm thê tử như ta phải gánh vác thay, thì có vấn đề gì sao? Hơn nữa, ta là phụng lệnh Vương gia tới, Vương gia muốn ta đưa trắc vương phi vào giam lỏng trong “Hà Nguyệt trai”, ta không được vào trong, làm sao có thể đưa nàng ta ra ngoài? Huống chi, Thượng Quan Vũ Diệp ta mà ai mà ngươi cũng giám ngăn cản?" Trên môi Thượng Quan Vũ Điệp cười nhẹ nhàng, thị vệ cúi mặt, người Thượng Quan gia ở khắp nơi thiên hạ ai dám trêu vào? Ngoan ngoãn mở ra cửa tù, để người đi vào, sau đó xoay người canh giữ ở cửa, không dám nhìn vào trong.

"Lạc Tuyết muội muội, tỷ tỷ tới thăm muội đây!" Thượng Quan Vũ Điệp đứng ở trước mặt Lạc Tuyết khẽ cười.

Lê Lạc Tuyết nhẹ nhàng mở mắt, giọng nói nhỏ như thì thầm: "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể cùng nhau chung sống?"

Vương phi cười lộ lúm đồng tiền như hoa: "Bởi vì ngươi, nên ta không có được tình yêu của Vương gia, và bởi vì đứa nhỏ trong bụng ngươi nếu được sinh ra, thì về sau con trai của ta không có cơ hội thừa kế vương vị, ngươi nói ta có thể để ngươi sống sót được sao?"

"Ha ha, ta suy nghĩ không biết lý do là vì sao? Thì ra tranh giành tình cảm mới là chính?” Lê Lạc Tuyết im lặng nhìn dung nhan xinh đẹp kia nói, "Ngươi muốn giết ta?"

"Không, ta muốn làm cho ngươi sống không bằng chết. . . . . . Ha ha. . . . . . Đây chính hậu quả của ngươi, "Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân" cam tâm tình nguyện gả vào Trang vương phủ làm thiếp! Lúc đầu ta cầu xin Vương Gia không nên cưới ngươi, nhưng chàng cố tình không nghe. . . . . ." Thượng Quan Vũ Điệp dịu dàng cười, sau đó nhận lấy một chén thuốc từ trong tay nha hoàn, hai tay của Lạc Tuyết bị người gữi chặt, người không thể cử động, chỉ có thể nhìn chén thuốc phá thai kia toàn bộ chảy vào trong miệng mình.

"Ngươi chưa từng nghĩ đến đúng không? Thật ra ta biết võ công? Ha ha." Nụ cười này trong đêm đen làm lòng người phát run, làm người ta hít thở không thông.

Trên tay nàng ta cầm một thanh kiếm sắc, dùng chiêu thức tuyệt mĩ chém xuống, máu tươi phun ra như mưa đầu thu, không ngừng mà càng lúc càng nhiều, nhiễm đỏ cả xiêm y màu tím của Lạc Tuyêt, cánh tay bị chặt đứt rơi xuống, “loảng xoảng” tiếng thanh kiếm bị ném xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, huyệt đạo được giải, bụng đau như dao cắt, chỗ cánh tay bị chắt đứt máu không ngừng trào ra.

Nhìn phía dưới máu tươi chảy cuồn cuộn và cánh tay bị chặt đứt mà tâm như bị xé ra ngàn mảnh, Lạc Tuyết ngửa mặt lên trời cười chua xót, tựa như âm thanh ma quỷ tới đòi mạng xuyên qua cả lao tù, tia sáng trong mắt nàng vụt tắt, thân thể nặng nề ngã xuống…..

Bởi vì đại lao được thiết kế cách âm , cho nên thị vệ canh ở bên ngoài ở hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, sau khi nghe được một tiếng cười dài, mới chạy vào, đã bị một màn trước mắt dọa ngã, âm thanh run rẩy nói: "Vương phi. . . . . . Trắc vương phi nàng. . . . . . làm sao vậy?"

"Trắc vương phi vì không chịu nổi xấu hổ, tự chặt đứt một cánh tay, coi như là tự trừng phạt bản thân, bổn Vương Phi thật sự không đành lòng muốn ngăn cản lại, nhưng đã không kịp tới để ngăn cản, ngươi nói xem Vương gia trở lại phải làm sao bây giờ?" Thượng Quan Vũ Điệp "Bi thương" mà nói."Vương phi, tha mạng! Tiểu nhân cái gì cũng không biết cả!" Thủ vệ quỳ xuống đầu dập dã tỏi

"Nếu như Vương Gia trở về trước tiên tất nhiên là sẽ đi xem trắc vương phi, nếu như người biết rõ mọi việc, tính mạng của chúng ta rất khó bảo toàn, cho nên, bây giờ ta sẽ đem trắc vương phi đi, bản thân ngươi hãy tự mình đâm một kiếm, sau đó hô to thích khách đã cướp Trắc Vương phi đi, như vậy không phải là được rồi sao? Nguyên do cụ thể thì bản thân ngươi tự bịa một chút đi!” Thượng Quan Vũ Điệp làm như tốt bụng đề nghị.

Thủ vệ kia đã sớm bị dọa sợ đến hồn bay phách tán, làm gì nghĩ được chuyện gì khác nữa? Nghe Thượng Quan Vũ Điệp nói như vậy, gật đầu nghe theo.

"Còn nữa, bản vương phi đã từng tới nơi này sao?"

"Không có, vương phi chưa bao giờ đến đại lao!" Thủ vệ kiên quyết lắc đầu.

Dưới màn đêm vắng lặng mà lạnh lùng, màu sắc của tuyết làm cho bầu trời lạnh nhạt thêm mấy phần, một lúc lâu sau, một âm thanh sắc nhọn vang lên: "Có ai không, có thích khách! Trắc vương phi bị cướp rồi!"

Mà giờ khắc này, Long Ngạo Thiên đã rời khỏi Thành Uyển An rồi, hắn làm sao có thể biết được, ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Tuyết lần sau cùng kia, lại trở thành ngày vĩnh biệt mấy năm xa cách của hai người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.