Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 78: Chương 78: Giải độc




Bên ngoài "Hồi hồn cốc", ba nam tử gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bọn họ không lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc tuyệt mĩ trong cốc lúc này, điều kỳ quái nhất là mùa đông rét đậm như vậy bên ngoài này lại có hoa nở, nhưng vấn đề chính lúc này là làm sao để vào cốc!

Bởi vì ba nam nhân này không quen biết nhau, nhưng Yến Băng Hàn lại vì Long Ngạo Thiên kêu một tiếng “Lạc nhi” mà tức giận trong lòng, vừa cho thấy Long Ngạo Thiên biết rõ thân phận nữ nhi của Lạc Tuyết, hơn nữa chuyện liên quan đến dạ minh châu, quan hệ của hai người nhất định không bình thường; hơn nữa hắn vừa kêu một tiếng đã khiến cho Lạc Tuyết phân tâm, gặp phải ám toán.

Cho nên, con ngươi đầy sát ý của Yến Băng Hàn lạnh lùng nhìn về phía Long Ngạo Thiên, cặp mắt của Lăng Quân Diệp cũng giống như vậy hướng về phía Long Ngạo Thiên như gánh nặng đâm vào lưng hắn, nhưng Long Ngạo Thiên chỉ là tức giận bản thân không kìm hãm được tình cảm, hại Lạc Tuyết, đương nhiên sẽ không sợ hãi hai đôi mắt đang nhìn mình như lang sói của hai nam tử kia!

Mà trong cốc, Phong Liệt Diễm đã gấp đến mức quỳ gối trước mặt Ngọc Trần Tử, nói: "Sư công, không cần biết dùng phương pháp gì, ngài nhất định phải cứu sống Vân Thiên, chỉ cần có thể cứu sống đệ ấy, ngài muốn Liệt Diễm làm chuyện gì cũng được!"

Ngọc Trần Tử đưa tay nâng Phong Liệt Diễm dậy, thở dài nói: "Liệt Diễm, ngươi nghe không hiểu sao? Sư công đã nói rồi, Thiên nhi trúng tình độc, giải dược không phải là thuốc, mà là người!"

"Là người? ý của sư công là. . . . . ." Phong Liệt Diễm mơ hồ đã hiểu ra chút gì đó, nhưng vẫn chưa xác định.

"Liệt Diễm, nếu người nào giải độc cho Thiên Nhi, sau khi hoan hợp, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ đau đớn như đao xuyên tim, loại đau đớn này, không phải người bình thường có thể chịu được , cho nên mới nói độc này chính là loại độc nhất trong các loại độc! Liệt Diễm, sư công mặc dù xem Thiên nhi là quan trọng nhất, nhưng công cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi...ngươi tự mình lựa chọn đi!" Ngọc Trần Tử gương mặt mang theo vẻ bi thương, nói đến đây đều đã cân nhắc kỹ, nếu Phong Liệt Diễm nguyện ý, nhưng không chịu được qua 49 ngày này, sau này nếu hắn xuống dưới đó, hắn làm sao giao phó được với Như Mi? Nhưng nếu để Lạc nhi chết đi như vậy, hắn lại làm xứng đáng với linh hồn của Thiên Ca trên trời đây?

Ngọc Trần Tử bước chân lảo đảo rời đi, chỉ còn lại Phong Liệt Diễm ngây người đứng đó. Hắn vẫn không hiểu ý của Ngọc Trần Tử, mặc dù hắn có thể hi sinh tính mạng vì Vân Thiên, nhưng hắn cũng là nam tử, làm sao? Phải tìm vị cô nương đến!

Nghĩ tới đây Phong Liệt Diễm lập tức chạy trở về nhà đá, ghé vào trước mặt Lạc Tuyết, nhẹ nhàng kêu: "Vân Thiên? Vân Thiên?"

Lạc Tuyết từ từ mở mắt, "Phong Đại Ca?"

"Vân Thiên, sư công nói muốn giải được độc trong người đệ, cần phải cần một cô nương mới có khả năng giải độc, đệ cố gắng chống đỡ, ta sẽ ra ngoài tìm một vị cô nương đến!” Phong Liệt Diễm nước mắt không ngừng rơi xuống, nâng lên trán Lạc Tuyết lên, nhẹ nhàng hôn xuống, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Lạc Tuyết vừa nghe cong, nàng lại trúng loại độc này? bách độc vua Đáng chết, lại muốn dùng loại độc này tới phá giải bách độc bất xâm của nàng!

bản thân Lạc Tuyết bởi vì trong cơ thể nhiệt độ càng ngày càng cao khí nóng dâng lên đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi từng hạt lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống, hạ thân truyền tới ham muốn khuôn mặt nhỏ nhắn Lạc Tuyết càng thêm say lòng người, nhưng nghe đến chuyện Phong Liệt Diễm muốn đi tìm một vị cô nương giải độc cho nàng, thì quýnh lên, muốn kéo ống tay áo Phong Liệt Diễm, nhưng cả người lại vô lực, chỉ đành phải yếu đuối kêu lên: "Phong Đại Ca, không cần đi!"

Phong Liệt Diễm nghe vậy xoay người, "Vân Thiên, không giải độc đệ sẽ chết! Hơn nữa thời gian không còn nhiều! Đệ chờ ta...ta đi nhanh về nhanh!" Nói xong, Phong Liệt Diễm đang muốn vén rèm xe lên đi ra ngoài, Lạc Tuyết dưới tình thế cấp bách, chỉ đành phải kêu lên: "Phong Đại Ca, ta. . . . . . Ta là. . . . . . huynh tới đây!"

Phong Liệt Diễm vội chạy tới, Lạc Tuyết âm thanh đã thấp không thể thấp hơn rồi, nàng biết khi nói ra khỏi miệng, sẽ mang tới chuyện gì, nhưng nàng nguyện ý đem thân mình giao cho nam tử bên cạnh nàng đây, một nam tử chắc chắn sẽ nguyện sống chết vì nàng! Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng cũng là thích hắn, thích hắn vô lại và bá đạo, nhiệt tình và cẩn thận, cho nên, nàng cái gì cũng không cần nữa !

"Phong Đại Ca, huynh. . . . . . huynh hôn lại ta. . . . . ." Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói, nhưng Phong Liệt Diễm lại mày cau lại, "Vân Thiên, nghe lời, chuyện này phải cần tìm nữ nhân mới được!"

"Huynh. . . . . . Huynh ngốc chết đi được, ta thật ra thì thật ra là. . . . . . Là một nữ tử. . . . . ." Lạc Tuyết thiếu chút nữa vì tức giận mà ngất đi, trong ngày thường Phong Liệt Diễm rất thông minh, hôm nay lại trở thành như vậy, liền đứt quãng nói rõ nói.

"Đệ nói cái gì?" Phong Liệt Diễm cả kinh đứng lên, sau đó lại nặng nề ngồi xuống, ôm lấy thân thể Lạc Tuyết , tâm tình vui sướng trải rộng toàn thân, âm thanh lại có chút run rẩy , "Đệ. . . . . . Thật sự là nữ tử?"

Lạc Tuyết e lệ cười, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập, mắt thấy gương mặt tuẫn mỹ của Phong Liệt Diễm càng ngày càng gần, ttrong lòng khẩn trương, lòng bàn tay rịn ra từng tầng một mồ hôi mỏng.

Đôi môi nóng rực của Phong Liệt Diễm chiếm trọn hương thêm mềm mại ngọt ngào, mang theo tình ý dạt dào cùng lửa nóng dịu dàng. Đầu lưỡi trơn trượt. Trêu chọc hút lấy, cắn mút, một cỗ cảm giác tê dại không thể ngăn chặn theo môi lan tràn tới từng ngóc ngách trong thân, Lạc Tuyết chỉ cảm thấy ý thức dần dần cách xa, dưới bụng vọt lên ngọn lửa dục vọng nắm giữ toàn bộ thể xác và tinh thần.

Lạc Tuyết không lưu loát vươn đầu lưỡi mềm mại của mình cùng Phong Liệt Diễm dây dưa. Lạc Tuyết không lưu loát đáp lại càng gợi lên dụ hoặc trong cơ thể Phong Liệt Diễm, hô hấp bắt đầu nặng nề, bàn tay dịu dàng thăm dò trong cổ áo Lạc Tuyết.

Trang phục từng cái từng cái bay xuống, hai thân thể nóng bỏng tùy ý dây dưa, triền miên. Tình độc trong cơ thể Lạc Tuyết từ tron nụ hôn lại điên cuồng tràn lan, trong cơ thể sóng nhiệt từng đợt từng đợt tăng lên, thân thể trống rỗng khó chịu, bất giác phát ra âm thanh mê người: "Ưmh, Phong. . . . . . Phong Đại Ca. . . . . . Nóng quá. . . . . . Khó chịu" , giờ phút này, lý trí Lạc Tuyết đã hoàn toàn bị thay thế bằng ham muốn.

thân thể mềm mại Lạc Tuyết khó chịu giãy dụa dán chặt vào Phong Liệt Diễm, từng tiếng yêu kiều từ trong đôi môi đỏ mọng truyền ra, cánh tay phải quấn lấy cổ Phong Liệt Diễm, thân thể không kìm hãm được dán lên khuôn ngực rắn chắc kia, hai chân thon dài vô ý thức ma sát Phong Liệt Diễm.

(Ta chuyển sang nàng nhé vì biết thân phận của Lạc Tuyết rồi)

"Ừ. . . . . ." Phong Liệt Diễm kêu rên ra tiếng, bụng dưới cũng ngập tràn ham muốn nhẫn nại đã đến cực hạn, "Vân Thiên, ta yêu nàng!" Dứt lời, một tay cởi hết tất cả y phục còn lại trên người Lạc Tuyết, thân dưới dán lên thân thể mềm mại.

"Ừ. . . . . . Ưmh" , trong nháy mắt thân thể dính nhau, Lạc Tuyết phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, cánh tay phải ôm thật chặt thân hình nóng bỏng cường tránh, hình như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt nỗi khổ sở của mình.

"Vân Thiên, lập tức sẽ tốt." Phong Liệt Diễm thương tiếc hôn lên gò má đỏ như nắng chiều của Lạc Tuyết, một tay vung lên, y phục trên người mình phát ra một tiếng khàn khàn xé rách, một thân áo bào thượng hạn trong nháy mắt nổ tung, phân tán trên đất. Biết tình độc bá đạo, thân mình không chần chờ nữa tách hai chân thon dài trắng noãn ra vòng bên hông mình. Hai tay nắm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn không đầy một nắm tay, hướng về đôi môi đỏ mọng kiều diễm hôn thật sâu xuống, đồng thời phía dưới thắt lưng di chuyển, thân thể trầm xuống, bắt đầu lọai luật động cổ xưa nhất của loài người. . . . . .

"A. . . . . ." Môi đỏ mọng bị lấp kín, nhưng cảm giác được lấp đầy trong nháy mắt cảm giác sung sướng ùn ùn kéo đến cuốn lấy thân thể, đôi môi Lạc Tuyết theo từng luật động mà phát ra những tiếng nức nở ."Vân Thiên. . . . . . Ta yêu nàng. . . . . ." Phong Liệt Diễm môi nới ra khỏi miệng nhỏ kiều diễm, ngậm chặt lấy một bên vành tai mượt mà, ở bên tai nói ra câu nói yêu thương suốt cuộc đời này không đổi.

Lụa mỏng tung bay, dịu dàng lưu luyến mệt mỏi, hợp lại với nhau tạo thành một khung cảnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt?

. . . . . . Ngọc Trần Tử đứng ở bên trong Ôn Tuyền đang lo lắng suy nghĩ đến một vấn đề, đối với hiểu biết của hắn với Phong Liệt Diễm tất nhiên sẽ cùng với Lạc Tuyết, hiện tại hắn đang suy nghĩ, làm sao có thể giảm bớt những khổ sở mà Phong Liệt Diễm bắt đầu từ ngày mai phải chịu?

Ai, còn nữa, ngộ nhỡ sau khi nha đầu Lạc Tuyết giải độc xong, tức giận lão già ta tự ý để Phong Liệt Diễm, phá hủy trong sạch của nàng, thì phải làm sao đây? Sau này hai người bọn họ làm sao gặp nhau đây?

Bây giờ Ngọc Trần Tử rất đau đầu, trong lúc vô tình ngẩng đầu lại thấy đàn ong đang bay về phía hắn, không xong có người tự tiện xông vào trong cốc! Chẳng lẽ tên độc Vương hại nha đầu kia đuổi tới đây? Đúng lúc, lão phu cũng muốn gặp ngươi một chút! Ngọc Trần Tử suy nghĩ như vậy bản thân cũng nhanh chóng ra bên ngoài cốc.

Ngoài cốc có ba nam tử đang đứng, Ngọc Trần Tử nhìn từng người một trên người ba nam tử này đều mang một cỗ khí phách, không giống với Phong Liệt Diễm khiến người ta cảm giác được sự thoải mái, chỉ đơn giản nhìn vào tướng mạo, cộng thêm Phong Liệt Diễm, bốn người này không ai thua ai!

Ngọc Trần Tử phi thân ra khỏi cốc, đứng ở trước mặt ba nam nhân này, mà ba người người đang sốt ruột, thấy một ông lão đột nhiên bay từ trong cốc ra, cảm thấy rất hưng phấn.

Nhưng sắc mặt ông lão này nhìn không tốt cho lắm, Ngọc Trần Tử đầu tiên mở miệng nói: "Các ngươi là ai? Dám xông vào "Hồi hồn cốc" của ta?"

Trong âm thanh mang theo nồng nặc sự tức giận, trong lúc vô hình phát ra một loại lực khiến người khác kinh sợ, khiến ba người vội vàng ôm quyền cung kính, đầu tiên là Lăng Quân Diệp: "Tại hạ Lăng Quân Diệp, là Tây Nam lục lâm Tổng Đà Chủ!"

"Tại hạ Yến Băng Hàn, người Nam Chiếu quốc." Yến Băng Hàn không dám tùy tiện nói ra thân phận của mình, liền thản nhiên nói.

Ngọc Trần Tử nhìn nhiều Yến Băng Hàn thêm mấy lần, người Nam Chiếu? Nhìn trên người tự nhiên tản ra hơi thở tôn quý, và chữ "Yến” này, thì chắc chắn là người trong hoàng tộc!

Vì vậy liền hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía nam tử còn lại, minh hoàng sa y, bên hông đeo ngọc bội quý báu, khắp người hiện rõ thân phận bất phàm, chỉ nghe nam tử này nói: "Tại hạ Long Ngạo Thiên!"

"Long Ngạo Thiên?" Ngọc Trần Tử bởi vì cái tên này mà ánh mắt nheo lại, âm thanh lại hàm chứa sự tức giận, "Ngươi chính là đồ vô dụng Trang Thân Vương ư?"

Vừa dứt lời, trong lòng Yến Băng Hàn và Lăng Quân Diệp đều cả kinh, thì ra đây chính là Trang Thân Vương mà Vân Hận Thiên vẫn đi đi tìm để báo thù!

Long Ngạo Thiên bị thái độ vô lễ xem thường Ngọc Trần Tử chọc giận, nhưng hắn nghĩ đến Lạc Tuyết vẫn đang ở trong cốc, liền nặng nề gật đầu: "Đúng là bổn vương! Xin hỏi tiền bối có phải Lạc nhi đang ở trong cốc không?"

"Lạc nhi?" Ngọc Trần Tử hừ lạnh, "Lúc này sao ngươi lại gọi thân thiết như vậy! Lão phu đã đồng ý với Lạc nhi không giết ngươi, nhưng lại chưa từng đồng ý không làm ngươi bị thương!"

Long Ngạo Thiên cả kinh, nghe ý của lão đầu trước mặt chắc chắn quan hệ với Lạc Tuyết hẳn là rất sâu, vậy thì Lạc Tuyết thì có cứu rồi! Chỉ cần có thể cứu được Lạc Tuyết, hắn căn bản sẽ không quan tâm mình như thế nào.

Ngọc Trần Tử nói xong nhanh chóng xuất chưởng ra, nhưng Long Ngạo Thiên lại không hề tránh, cứng rắn chống đỡ hắn xuất ra ba chưởng, Long Ngạo Thiên bị công lực thâm sâu của Ngọc Trần Tử đánh vào "Xì" một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, cũng may Ngọc Trần Tử hiện tại chỉ còn hơn hai mươi năm công lực, nếu không chỉ cần sức của ba chưởng này, Long Ngạo Thiên sẽ lập tức bị mất mạng rồi!

Lăng Quân Diệp là người duy nhất không biết gì, nghe hai người này nói qua nói lại “Lạc nhi”,lại nghĩ tới Long Ngạo Thiên ở Lê Sơn gọi một tiếng “Lạc nhi” khiến Vân Thiên mất hồn, chẳng lẽ người bọn họ nói là cùng một người sao?

Ngọc Trần Tử đối với thái độ của Long Ngạo Thiên có chút kinh ngạc, "Ngươi vì sao không đánh trả?"

"Tiền bối. . . . . . Chỉ cần ngươi có thể cứu Lạc nhi, ta. . . . . . Bồi thường thêm một cái mạng. . . . . . như thế nào?" Long Ngạo chống thân thể lên, khóe môi nhếch loang lổ vết máu, đứt quãng nói.

"Hừ! Vào lúc này nói coi như có chút tình nghĩa, không biết năm đó ngươi nghĩ như thế nào? Là Vương Gia một nước! Lại đem Lạc nhi của lão phu hại thành ra như vậy! Nếu không phải là Lạc nhi ngăn ta, lão phu sớm đã đến thành Uyển An lấy đầu ngươi rồi!" Ngọc Trần Tử càng nói càng tức giận, không nhịn được lại đưa nắm đấm lên, rồi lại hung hăng để xuống.

Long Ngạo Thiên cố gắng giữ cho thân thể đứng vững, sau đó vung cẩm bào hướng Ngọc Trần Tử trịnh trọng quỳ xuống, "Tiền bối, mặc dù ta không biết tiền bối và Lạc nhi có quan hệ như thế nào, cũng không biết có tại sao cánh tay trái của Lạc nhi không còn, chắc chắn năm đó ngài đã cứu Lạc nhi, Long Ngạo Thiên cảm động đến rơi nước mắt, kính xin ngài đem toàn lực cứu chữa cho Lạc nhi, chờ Lạc nhi khỏi hẳn sau, Long Ngạo Thiên sẽ chịu đòn nhận tội, mặc cho Lạc nhi xử lý!"

"Hừ! tạ tội? ngươi xin lỗi có thể khiến cho cánh tay Lạc nhi không cụt nữa sao? Ngươi xin lỗi có thể khiến cho đứa bé trong bụng Lạc nhi sống lại không? Ngươi là một người cha , lại tự tay đem vợ con mình đẩy vào chảo lửa, lọt vào tay chính phi độc ác, ngươi biết lão phu cứu được Lạc nhi từ đâu về không? Là ở một bãi tha ma ngoài thành Uyển An Thành! Lúc ấy hơi thở của nàng đã rất yếu, nếu không phải lão phu trùng hợp đi ngang qua, nếu không phải là y thuật của lão phu cao minh, nàng đã sớm cùng đứa bé xuống hoàng tuyền rồi!" Ngọc Trần Tử càng nói càng kích động, bước một một bước thật dài tiến lên, đôi tay nắm lấy cổ áo Long Ngạo Thiên, ánh mắt thô bạo, chỉ hận không thể dùng một chưởng đánh chết người nam nhân phụ bạc này.

Lăng Quân Diệp lúc này mới hiểu được, thì ra là Vân Thiên thật sự là nữ nhân, tên thật sự là “Lạc nhi” , trong lòng hắn rất kích động, kích động vì người hắn yêu thật sự là một nữ nhân, như vậy hắn liền có quyền lợi theo đuổi, sau khi kích động qua đi thì còn lại đau khổ và bi thương, tức giận bởi vì Lạc Tuyết lại bị một nam nhân như vậy phụ lòng, cũng vì Lạc Tuyết đã từng bị cụt tay và mất con đau xót mà tái nhợt mặt.

Yến Băng Hàn cũng lúc này mới hiểu được, đêm đó say rượu ánh mắt tràn đầy đau đớn đó của Lạc Tuyết từ đâu mà ra, đều là bởi vì người này, một vương gia cao quý của Đại Kim!

Long Ngạo Thiên sắc mặt tái nhợt đã không còn một chút huyết sắc, môi mỏng thì thầm : "Đứa bé, con của chúng ta không còn nữa? Thật sự là tiện phụ kia chém đứt cánh tay trái của Lạc nhi, lại độc chết đứa bé của chúng ta, Lạc nhi, ta thực xin lỗi nàng, nếu có thể tin tưởng nàng thêm một chút, nếu đêm đó ta không ra ngoài xử lý công việc, thì tất cả mọi chuyện cũng không xảy ra. . . . . . Ta cũng sẽ mất đi nàng sáu năm, Lạc nhi, hôm nay ta lại hại nàng bị lão Độc Vật ám toán, ta thật sự là đáng chết!"

Ngọc Trần Tử xoay mặt, nén lại hận ý trong lòng, hết sức khống chế không cho bản thân khả năng phát ra sát ý, nhưng hai người khác lại không nhẫn nại được, một người một kiếm đã chỉ lên cổ Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên cười thảm, "Các ngươi là vì Lạc nhi nên muốn giết ta? Có phải các ngươi cũng rất yêu nàng?"

"Đúng! Yến mỗ so với ngươi càng yêu nàng hơn nhiều, mà ngươi, đã mất đi tư cách yêu nàng!" Yến Băng Hàn giữa răng môi phát ra âm thanh không mang theo một tia tình cảm.

"Lăng Quân Diệp ta hôm nay vì Vân Thiên mà loại bỏ ngươi! Tránh khỏi nàng nhìn thấy ngươi thì thương tâm!"

Long Ngạo Thiên chậm rãi đứng dậy, cười lạnh, "Cõi đời này chỉ có Lạc nhi mới có thể để bổn vương dùng mạng để hoàn lại, những người khác, không xứng!"

Nhìn thấy ba người muốn đánh nhau, Ngọc Trần Tử di chuyển thân mình lướt qua ba người bọn họ, sau một khắc, kiếm của ba người đều nằm trong tay Ngọc Trần Tử, ba người kinh ngạc nhìn nhau, nhất là Yến Băng Hàn, võ công của hắn đứng đầu Nam Chiếu quốc, mà ở Đại Kim, cũng chỉ có Lạc Tuyết mới có thể đánh ngang tay với hắn, mà lão đầu này lại nhẹ nhàng đoạt được kiếm trong tay hắn như vậy!

Ngọc Trần Tử từng tuổi này, đã quen biết với bao người, nhìn một chút đã thấu tâm tư Yến Băng Hàn, lạnh nhạt nói: "Võ công của Lạc nhi chính là do lão phu truyền lại!"

Thì ra là như vậy, ba người đồng nói: "Vậy lão tiền bối là?"

"Lão phu Ngọc Trần Tử! Cũng chính là mặt quỷ thần y!" Ngọc Trần Tử nhướng mày, nói.

Lúc Yến Băng Hàn ở Nam Chiếu quốc đã từng nghe đến đại danh này là kỳ nhân đứng thứ nhất trong võ lâm Đại Kim, càng không nhắc đến Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên nữa, thái độ có thể dùng sợ hãi để hình dung.

Nhưng bọn hắn cũng nhanh chóng kích động, một người một tay nắm lấy áo của Ngọc Trần Tử nói: "Lão tiền bối, vậy ngài nhất định có thể cứu Lạc nhi rồi ! Nàng hiện tại như thế nào? Ngài cho chúng ta vào xem nàng một chút, có được không?"

"Không được! Các ngươi hiện tại không thể đi vào! Liệt Diễm đang cứu nàng!" Ngọc Trần Tử trầm ngâm cự tuyệt nói.

"Diễm?"

"Phong Liệt diễm?"

"Phải lão phu cũng thấy rõ bốn người các ngươi trong lòng đều yêu thương Lạc nhi, mà Lạc nhi hôm nay trúng không phải là loại độc bình thường, là tình độc! Chỉ có nam nhân có thể giải, các ngươi hiểu chưa?" Ngọc Trần Tử nói.

Ngọc Trần Tử vừa nói như vậy, ba nam nhân đều là người từng trải, làm sao không hiểu chứ? Nhất thời ghen tỵ tình xông lên gương mặt tuấn tú, lúc trắng lúc xanh , hận ngọn gió kia Liệt Diễm chiếm tiện nghi!

"Liệt Diễm là lão phu đồng ý, lão phu tin hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Lạc Nhi, hơn nữa vừa thời gian cấp bách, không có người thứ hai để chọn, Long Ngạo Thiên, lão phu nói rõ với mọi chuyện, chính là để cho ngươi biết, từ lúc đó, Lạc nhi không còn là trắc vương phi của ngươi nữa, nàng thích người nào, muốn ở chung sống với ai, dochính nàng quyết định!" Ngọc Trần Tử thẳng thắn nói, cũng nhìn về phía Long Ngạo Thiên, nhắc nhở.

"Không được! Lạc nhi đã gả vào Trang vương phủ, thì cả đời sẽ là nữ nhân của Long Ngạo Thiên ta, ai cũng không thể đem nàng từ bên cạnh ta mang đi!" Long Ngạo Thiên cũng kiên quyết tuyên bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.