Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 81: Chương 81: Cứu hoàng thượng




Phong Liệt Diễm lấy nghị lực kinh người cùng quyết tâm sống chịu đựng sự thống khổ trong 49 ngày, mà trong 49 ngày này Lạc Tuyết đều ở bên cạnh Phong Liệt Diễm, trận chiến vô hình này đánh xuống, khiến Phong Liệt Diễm toàn thân vô lực, suy yếu vô cùng, thân thể gầy đi một vòng lớn.

Tinh thần Lạc Tuyết cũng không tốt hơn là bao nhiêu, Ngọc Trần Tử nấu rất nhiều canh bổ dưỡng thân thể cho hai người, liên tục chừng mấy ngày, thân thể mới chuyển biến tốt lên.

Mấy ngày Phong Liệt Diễm thống khổ nhất, cũng là những ngày hắn cảm thấy hạnh phúc nhất, vì trong lúc này Lạc Tuyết dịu dàng chăm sóc hắn rất tỉ mỉ, những lúc hắn đau đớn sẽ hôn lên môi của hắn, Phong Liệt Diễm giống như rơi vào trong hũ mật, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, Ngọc Trần Tử choáng váng đến mức sắp hộc máu, oán hận nói một câu: "Đúng là một tiểu tử ngốc!" Sau đó đi luyện công.

Chỉ còn lại Phong Liệt Diễm, mỗi ngày chỉ chịu đứng qua một thời gian sẽ hết đau đớn, tinh thần lại trở nên bình thường, lôi kéo mỹ nhân vào ngực, chìm đắm trong những lời nói ngọt ngào, nhưng bất kể Phong Liệt Diễm có hỏi thế nào, "Lạc nhi, nàng yêu ta sao?" Lạc Tuyết chỉ cười chứ không trả lời hắn, mỗi lần như vậy Phong Liệt Diễm đều gấp đến độ đỏ mặt, sau đó giống như mang theo trừng phạt hôn kịch liệt lên phiến môi đỏ mọng của nàng.

Thân thể Phong Liệt Diễm đã không sao, Lạc Tuyết suy nghĩ muốn xuất cốc một thời gian, trước đem tất cả ân oán của nàng và Thượng Quan Vũ Điệp chấm dứt, sau đó sẽ đi tìm hoàng thượng, thương lượng đại sự.

Nhưng mà Lạc Tuyết còn chưa kịp xuất cốc, Long Ngạo Thiên tìm tới rồi!

Sắc mặt Long Ngạo Thiên rất lo lắng, thậm chí là cấp tốc chạy đến trước mặt của Ngọc Trần Tử, Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm.

"Xảy ra chuyện lớn! Đêm qua Hoàng thượng ở tâm cung bị người hành thích, trúng một kiếm ở ngực, nhưng trí mạng nhất là trên thân kiếm có tẩm độc, tất cả thái y trong cung đều bó tay không có cách nào tra được hoàng thượng trúng độc gì hiện tại hoàng huynh tình huống rất nguy cấp, xin tiền bối lập tức theo ta vào cung!" Long Ngạo Thiên nói qua "Bùm" một tiếng quỳ gối trước mặt Ngọc Trần Tử, cực kỳ khẩn thiết nói.

Long Ngạo Thiên nói xong, cả ba người đều kinh ngạc nhìn nhau, Lạc Tuyết vội nói: "Trong tẩm cung của Hoàng thượng tại sao lại có thể có thích khách? Bách độc vua không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại còn có người dùng thủ đoạn hạ độc giống như vậy được chứ?"

"Thích khách cải trang thành thị nữ bên cạnh Hoàng huynh, thừa dịp cơ hội hầu hạ hoàng huynh đi ngủ đã xuống tay, thích khách kia rất quen thuộc với hoàng cung, trên tay nhất định có bản đồ hoàng cung, đáng tiếc Ngự Lâm quân không bắt được, tên đó đã đào thoát!" Long Ngạo Thiên giải thích sơ qua.

"Sư công, người thấy thế nào?" Lạc Tuyết nhìn về phía Ngọc Trần Tử, vội vàng nói.

"Được, Lạc nhi ngươi theo ta vào cung chữa trị cho hoàng thượng! Liệt Diễm ngươi canh giữ ở trong cốc, sư công đi một lát sẽ trở lại." Ngọc Trần Tử cau mày nói, sau đó vào trong phòng lấy một ít dược liệu và dụng cụ.

Phong Liệt Diễm gật đầu, trải qua chuyện ở Lê Sơn đại hội, khẳng định đã có tin tức truyền đến tai Thượng Quan Lôi, "Hồi hồn cốc" chắc cũng đã bại lộ, lúc này không khéo Thượng Quan Lôi sẽ cho người đến đánh lén, cho nên hắn phải bảo vệ "Hồi hồn cốc" .

Lạc Tuyết một hàng ba người cưỡi ngựa cấp tốc chạy tới Uyên An, có Long Ngạo Thiên ở bên dọc theo đường đi, vào thành, vào cung thông suốt, dù sao Thượng Quan Lôi vẫn chưa dám trắng trợn ngăn cản bọn họ lại, cho nên Lạc Tuyết và Ngọc Trần Tử rất nhanh đã gặp được Long Ngự Thiên.

Long Ngự Thiên nằm ở Trên Long Sàng sắc mặt tái nhợt đến dọa người, tất cả thái y quỳ dưới đất run lẩy bẩy, nhìn thấy Long Ngạo Thiên đi vào ngay cả thở mạnh cũng không dám. Long Ngạo Thiên tức giận quát lên: "Chủ sự Trương đại nhân lưu lại, còn lại toàn bộ đi xuống!"

Vì vậy chỉ có vị Trương đại nhân quỳ sang một bên chờ lệnh, còn các thái y khác vừa lăn vừa bò ra ngoài.

Lạc Tuyết và Ngọc Trần Tử bước lên phía trước, nhớ tới mấy tháng trước gặp Long Ngạo Thiên trong biệt viện ở Uyển An, cả người tản ra khí phách của đế vương, tinh thần khỏe mạnh, không giống như hiện tại nằm ở đó bất động!

Ngọc Trần Tử nhấc ống tay áo Long Ngự Thiên lên, trước tiên bắt mạch, sau đó kiểm tra vết thương trước ngực, này vết thương đã chuyển thành màu đen, đủ để thấy được chất độc bị trúng rất lợi hại, Ngọc Trần Tử trầm xuống, muốn cứu mạng hoàng thượng, cũng không phải là chuyện dễ!

Lạc Tuyết nhìn mặt của Long Ngự Thiên, thở dài một hơi, nói: "Sư công, như thế nào?"

Long Ngạo Thiên cũng khẩn trương nhìn về phía Ngọc Trần Tử, chờ Ngọc Trần Tử trả lời.

"Trên ngực mũi kiếm đâm lệch trái tim ba rấc, tất nhiên vô ngại, nhưng nguy hiểm là do độc được tẩm trên kiếm, loại độc chất này hai mươi mấy năm nay lão phu chưa gặp qua, chính loại độc của Tây Vực, người Tây Vực am hiểu chế độc, mà độc này gọi là "Hồng Châu hoa" , là loại kịch độc được luyện từ trên một trăm loại hoa cỏ độc, trên đời này căn bản không có thuốc giải, bởi vì, không ai biết đó là những hoa cỏ gì, cho nên không có cách nào chế được thuốc giải, bao gồm cả người dùng độc, cũng chưa chắc đã có." Ngọc Trần Tử sắc mặt nặng nề giải thích.

"Ý sư công là hoàng thượng không thể cứu sao?" Lạc Tuyết trừng lớn hai mắt, không tin hỏi.

Long Ngạo Thiên sắc mặt đen đến dọa người, nắm lấy ống tay áo Ngọc Trần Tử nói: "Tiền bối, bất kể như thế nào ngài cũng phải cứu hoàng thượng, huynh ấy là vua của một nước!"

"Các ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói." Ngọc Trần Tử khoát tay nói, "Ta không cứu được hoàng thượng, nhưng Lạc nhi có thể cứu!"

"Ta? Sư công người cũng. . . . . ." Lạc Tuyết kinh ngạc, Ngọc Trần Tử nói tiếp: "Lạc nhi, bên trong cơ thể con năm mươi năm công lực của sư công, nếu đã không có thuốc giải, thì chỉ có thể dùng công lực mạnh mẽ ép ra khỏi cơ thể, mà quá trình này rất nguy hiểm, con tuyệt đối không thể bị người ngoài quấy nhiễu, nếu không chân khí của con sẽ bị tổn thương, nói không chừng sẽ đem độc của hoàng thượng dẫn tới bên trong người mình, sư công hiện tại chỉ có hơn hai mươi năm công lực, căn bản không thể nào bức độc cho hoàng thượng, chỉ con mới có thể, con hiểu chưa?"

Lạc Tuyết ngẩn ra, sau đó nặng nề gật đầu đồng ý.

"Lạc nhi, nàng, nhất định phải chú ý đến bản thân!" Long Ngạo Thiên ân cần nói, hai người bất kể ai có chuyện, đều là điều hắn không muốn nhìn thấy, cho nên, hắn cực kỳ lo lắng.

Tất cả mọi người trong tẩm cung hoàng đế đều bị Long Ngạo Thiên điều đi, lại điều tới một nhóm lớn Ngự Lâm quân bao vây xung quanh tẩm cung lại, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào.

Long Ngạo Thiên và Ngọc Trần Tử ở bên trong bên ngoài canh chừng cho Lạc Tuyết, Lạc Tuyết đỡ Long Ngự Thiên lên, cởi tất cả y phục trên người Long Ngự Thiên ra, phơi bày lồng ngực rộng lớn, tuy Long Ngự Thiên đang hôn mê, nhưng Lạc Tuyết vẫn không nhịn được đỏ mặt, tay vừa chạm đến trước ngực Long Ngự Thiên, lại thu trở lại, "Ha ha, ta làm cái gì vậy? Mặc dù hắn là Hoàng đế, vào lúc này cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi, có cái gì mà xấu hổ chứ?"

Lạc Tuyết khẽ cười, dùng tay phải một lần nữa đặt lên lồng ngực Long Ngự Thiên, tập trung tĩnh khí, thúc giục công lực, từng chút từng chút một bức độc ra ngoài, tuy nói nội công Lạc Tuyết thâm hậu, nhưng vẫn dần dần cảm thấy khí huyết dâng trào, chân khí ở trong người hình hơi không khống chế được, như vậy có thể thấy độc dược này cường hãn đến mức độ nào, Lạc Tuyết kiên cường chống cự, thời khắc mấu chốt này, nàng là tuyệt không thể buông tha, nàng cứu, cũng không phải là một mình Long Ngự Thiên mà còn liên quan đến lê dân thiên hạ nữa!

Sau hai canh giờ, Lạc Tuyết mới suy yếu dừng lại, Long Ngự Thiên khóe miệng không ngừng chảy ra máu đen, cho đến khi vết thương trên ngực chuyển thành màu sắc bình thường, Lạc Tuyết mới an tâm.

Sau khi gọi Long Ngạo Thiên và Ngọc Trần Tử đang canh giữ bên ngoài vào, toàn thân Lạc Tuyết đã không còn chút hơi sức nào, ngã nhào ở bên giường, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, "Sư công, người lại nhìn một chút!"

Long Ngạo Thiên đau lòng lấy khăn gấm trong ngực ra, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt Lạc Tuyết, "Lạc nhi, nàng có lẽ đã rất mệt rồi? Nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chăm sóc nàng có được không?"

Lạc Tuyết nhìn thấy chiếc khăn gấm quen thuộc kia, trong lòng đắng chát nhẹ nhàng nhận lấy, cầm trong tay, đóa hoa mai này vẫn kiêu ngạo ngư cũ, những dòng chữ nhỏ vẫn rõ ràng như xưa, rõ như nàng vẫn nhớ rõ thời điểm bọn họ còn sống cùng nhau, lúc hắn nói với nàng những câu nói thâm tình.

Lạc Tuyết nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem khăn gấm trả lại trên tay Long Ngạo Thiên, nhàn nhạt lắc đầu, "Vương Gia, ném nó đi!"

"Ném đi? Lạc nhi, đây là vật duy nhất nàng để lại cho ta, ta làm sao có thể vứt bỏ nó? Từ ngày đầu tiên nàng đưa nó cho ta, nó chưa bao giờ rời khỏi người của ta, Lạc nhi, đây tín vật đính ước nàng tặng cho ta, nàng quên rồi sao?" Long Ngạo Thiên đau lòng lên án .

Thân thể Lạc Tuyết run lên, sau đó từ trong ngực lấy viên dạ minh châu kia ra, mở mắt cười nhạt, "Vương Gia, Lạc Tuyết từ trước đến nay chưa từng hối hận vì đã yêu ngươi, nhưng trong lòng mỗi người chỉ có thể yêu mến một người, Lạc Tuyết đã yêu Phong Liệt Diễm, cũng chỉ có thể kết thúc tình cảm đối với ngươi mà thôi, ngươi chưa từng để chiếc khăn gấm đó rời khỏi bản thân, nó cũng chưa từng rời khỏi ta, hãy để nó lưu giữa những gì chúng ta đã trải qua. Được không?"

Long Ngạo Thiên lảo đảo lui về phía sau, nắm thật chặt khăn gấm, con ngươi đen không thấy đáy, cười đau đớn, "Lạc nhi, không thể nào, nàng sẽ không yêu Phong Liệt Diễm, người nàng yêu là ta, có phải không? Không, mặc kệ trong lòng nàng bây giờ có ta hay không...cũng không thể tách ta ra được, nàng là vương phi của ta, mãi mãi như vậy!"

"Vương Gia. . . . . ." Lạc Tuyết giãy dụa đứng dậy, lại nghe được âm thanh Ngọc Trần Tử, "Hai người các ngươi không nên ồn ào, độc trên người hoàng thượng đã giải được bảy tám phần rồi !"

Nghe vậy, Long Ngạo Thiên lập tức chạy tới bên giường, nhìn sắc mặt và vết thương của Long Ngự Thiên, một loại cảm xúc vui mừng không lời nào có diễn tả được dâng lên, "Thật là tốt quá! Hoàng huynh không có việc gì rồi!"

"Lạc nhi, sư công đã cho hoàng thượng uống thuốc, con ở đây canh chừng, chờ con khôi phục công lực, lại ép độc thêm một lần nữa, lần này nhất định phải hoàn toàn triệt để, như vậy mới có thể nhanh chóng khôi phục, sư công phải về cốc một chuyến, một mình Liệt Diễm ở trong cốc sư công không yên lòng." Ngọc Trần Tử giao phó cho Lạc Tuyết.

"Được, sư công mọi sự cẩn thận!" Lạc Tuyết gật đầu.

Lúc mọi người đang nói chuyện, Lý Tắc đi vào, thấy Lạc Tuyết, tất nhiên là kinh hãi trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, Long Ngạo Thiên hỏi "Lý Tắc, có chuyện gì?"

"Vâng, Vương Gia." Lý Tắc phục hồi lại tinh thần, lập tức nghiêm túc nói: "Vương Gia, thám tử hồi báo, Thượng Quan Lôi phái một đội thiết huyết sát thủ ra khỏi thành rồi !"

"Ra khỏi thành rồi ư? Đi theo phương hướng nào?" Long Ngạo Thiên nhíu chặt mày, nói.

"Hướng Thành Nam!"

"Không được! Này lão tặc này nhất định biết hôm nay tiền bối cùng Lạc nhi xuất cốc! Nên muốn phá hủy"Hồi hồn cốc" và giết Phong Liệt Diễm!" Long Ngạo Thiên gầm nhẹ nói.

"Lão phu lập tức trở về!" Ngọc Trần Tử giận dữ, xoay người rời đi.

"Lạc nhi, nàng chăm sóc tốt cho hoàng thượng, ta dẫn người đi hỗ trợ!" Long Ngạo Thiên vội vã nói với Lạc Tuyết, sau đó nhanh chóng ra khỏi tẩm cung, Lý Tắc theo sát phía sau, Long Ngạo Thiên vừa đi vừa nói: "Chọn một ngàn kỵ binh dũng mãnh có thân thủ tốt, lập tức đi cùng bổn vương!"

"Dạ!" Lý Tắc lĩnh mệnh đi.

Lạc Tuyết tẩm cung hoàng đế trống rỗng, ngoài vị hoàng đế anh tuấn đang hôn mê, thì chỉ có nàng ở đây nữa mà thôi.

Lạc Tuyết ngược lại không hề lo lắng, Thượng Quan Lôi quá cuồng vọng tự đại, lấy những người phàm phu tục tử như bọn họ, thì có thể vọng tưởng đi vào được "Hồi hồn cốc" sao? Ha ha, sư công vừa đi, thì đàn ong cũng bắt đầu phát huy tác dụng! Chờ những thiết huyết sát thủ bị này bị đàn ong đốt thì binh mã Long Ngạo Thiên cũng đến nơi, mọi chuyện có thể kết thúc được rồi.

Nghỉ ngơi một lát, Lạc Tuyết tiếp tục vận công bức độc cho Long Ngự Thiên Vận, lần này rất dễ dàng, không đến nửa canh giờ, đã xong rồi, Lạc Tuyết chuẩn mạch cho Long Ngự Thiên thêm một lần nữa, cười cười, yên lòng, cuối cùng cũng hoàn thành xong chuyện lớn!

Nhưng nàng cũng cực kỳ mệt mỏi, chiếc giường lớn của Long Ngự Thiên có thể đủ cho bốn người ngủ, Lạc Tuyết trong lòng âm thầm mắng lại vừa thông suốt suy nghĩ có lẽ là để cho tiện việc đồng thời cưng chiều mấy vị phi tử, bằng không sử dụng chiếc giường lớn như vậy để làm gì?

Lạc Tuyết nghĩ mệt, liền nghiêng người sang một bên mép giường ngủ quên.

Long Ngự Thiên nửa đêm tỉnh lại, chuyện đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại làm là tự cắn bản thân một cái, đau! Vậy thì chứng minh mình còn sống!

Tại sao ngay đến cả một cung nữ thái giám cũng không có? Mở đôi môi khô ráp ra, vừa định mở miệng kêu người, thì nhìn thấy trên góc giường hình như có người! Qua tấm lụa mỏng, Long Ngự Thiên không nhìn rõ lắm, cố gắng ngồi dậy, "A ——" trên ngực truyền đến đau đớn, Long Ngự Thiên vội mím môi, chỉ sợ kinh ngạc người nọ, lặng lẽ đem thân thể dời qua, toàn thân áo trắng, lại nhìn thấy cánh tay áo trống không, là hắn!

Long Ngự Thiên trong lòng kích động, Lạc Tuyết nghiêng người nằm ở trên giường, cho nên, Long Ngự Thiên có thể thấy được một nửa khuôn mặt nàng, hắn tại sao lại ở chỗ này? Long Ngự Thiên nghi ngờ, đúng rồi, hắn nhớ mình bị một người giả dạng cung nữ đột nhiên ra tay, dưới tình huống đó không kịp tránh đi nên trước ngực bị đâm một kiếm, sau đó hắn chuyện gì cũng không biết, chẳng lẽ là Vân Hận Thiên vào cung để chữa trị cho hắn? Đúng rồi, Vân Hận Thiên này nghe nói là truyền nhân của "Mặt quỷ thần y", hiện tại xuất hiện tại nơi này, nhất định trị thương cho hắn.

Nhưng tại sao lại ngủ thiếp đi như vậy? Nhìn sắc mặt trắng nhợt của hắn, có lẽ là quá mệt nhọc! Long Ngự Thiên trong lòng nổi lên một tầng ấm áp và cảm kích, len lén quan sát Lạc Tuyết đang ngủ say .

Hắn lúc ngủ rất điềm tĩnh, hồn nhiên giống như một đứa trẻ, da mịn màng bóng loáng, nếu chỉ nhìn diện mạo một cách đơn thuần, thì Vân Hận Thiên này rất tuấn mỹ, cả Đại Kim sợ rằng không tìm ra người thứ hai! Long Ngự Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng vui vẻ không dứt, Vân Hận Thiên tới cứu hắn, vết thương này hắn chịu cũng đáng giá!

Nhưng nhìn đến bộ dáng mệt mỏi vô cùng của Lạc Tuyết mệt, không hiểu vì sao Long Ngự Thiên lại cảm thấy đau lòng, đưa ra bàn tay, liền nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ vén những sợi tóc bị rơi tán loạn lên sau tai, một loại cảm giác khác thường trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân, Long Ngự Thiên cảm thấy kinh hãi, hắn đang làm gì? Hắn tại sao lại có thể có loại ý nghĩ này?

Nhưng một khắc sau, hắn kinh ngạc dừng tay lại, trên tai hắn tại sao lại có lỗ tai? Chỉ có nữ tử mới có?

Tim của Long Ngự Thiên đập mạnh và loạn nhịp sau đó cực kỳ vui mừng, tay run rẩy dời về phía ngực Lạc Tuyết, ngưck mềm mại nhô ra, quả nhiên là nư nhân! Nhưng Lạc Tuyết ngủ không sâu, cũng người "Đánh lén" như vậy nên trong tiềm thức bừng tỉnh, theo bản năng đánh ra một chưởng, Long Ngự Thiên vốn đã vô cùng suy yếu, lại không nghĩ ràng Lạc Tuyết lại đột nhiên ra tay, cho nên nhận một chưởng, lảo đảo ngã về phía sau, rơi xuống dưới giường, Lạc Tuyết sau khi xuất chiêu, lật người nhảy lên, đang đánh ra một chưởng nữa, mới giật mình cảm giác không đúng!

"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng? Ngươi. . . . . . Thế nào rồi. . . . . ." Lạc Tuyết kinh ngạc nói đứt đoạn .

"Vân Hận Thiên, ngươi . . . . . Thật ác độc . . . . . . lại xuống. . . . . . tay nặng như vậy! Trẫm. . . . . . Ngươi mau đỡ trẫm đứng lên!" Long Ngự Thiên giả vờ tức giận nói.

"A." Lạc Tuyết đáp ứng vội vàng đến trước mặt Long Ngự Thiên dìu hắn, vậy mà Long Ngự Thiên hình như thân thể quá yếu đứng cũng không vững, cả người dựa vào trên người Lạc Tuyết , hơi thở ấm áp nam tính truyền đến, Lạc Tuyết tay run một cái, bởi vì mặt của Long Ngự Thiên hầu như dính vào trên mặt mình, Lạc Tuyết lúng túng không thôi, ngượng ngùng nói: "Hoàng thượng, ta đỡ ngài nằm xuống."

"Ngươi chờ một chút, trẫm hiện tại không có hơi sức, ngươi để trẫm dựa vào ngươi một lát." Long Ngự Thiên con ngươi giảo hoạt nói.

"Oh." Lạc Tuyết bất đắc dĩ, ai kêu bản thân ra tay quá nặng, huống chi trên người Long Ngự Thiên vốn đã có thương tích, tuy nói độc đã được giải hết, vết thương do kiếm để lại chưa lành, lần này lại bị nàng đả thương nặng thêm!

"Cái đó. . . . . . Hoàng thượng, thật xin lỗi, ta vừa rồi nghĩ là thích khách, cho nên. . . . . . hơn nữa hoàng thượng ngài đến trước người ta làm gì?" Lạc Tuyết tìm đề tài để tránh đi xấu hổ.

"Khụ khụ khụ, không làm gì cả, trẫm nhìn thấy ngươi ngủ thiếp đi, muốn giúp ngươi kê một cái gối mà thôi, bị ngươi hồi báo như vậy! Ngươi nói trẫm có oan uổng hay không?" Long Ngự giả vờ tức giận, lại lại cắn ngược trở lại nói.

Lạc Tuyết mờ mịt, tại sao nàng lại cảm thấy hôm nay hoàng thượng có vẻ không giống với trước đây, hình như ngang ngược, mà nhiều một chút. . . . . . cảm giác gì đó nàng không thể diễn tả bằng lời được, giống như bình thản hơn nhiều, còn có. . . . . .

"Tại sao không nói chuyện?" Long Ngự Thiên chờ không được câu trả lời của Lạc Tuyết xoay đầu lại hỏi.

Vừa mới quay đầu, đôi môi ấm áp của Long Ngự Thiên "Trùng hợp" chạm vào môi Lạc Tuyết, Lạc Tuyết và Long Ngự Thiên bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Long Ngự Thiên đều là nụ cười vô tội, Lạc Tuyết phản ứng kịp đầy Long Ngự Thiên ra, nhưng lại bị Long Ngự Thiên trở tay giữ chặt, môi làm cách nào cũng không thể tách ra được, Lạc Tuyết "Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." muốn hét lên, lại bị đầu lưỡi nóng bức của Long Ngự Thiên nhẹ nhàng linh hoạt cạy hàm răng ra, thành thạo hôn người đang luống cuống trong ngực.

Lạc Tuyết dùng sức muốn rút tay đẩy Long Ngự Thiên đang cường hôn nàng ra, nhưng lúc này Long Ngự Thiên giống như biến thành người khác, đột nhiên sức lực rất lớn, khiến Lạc Tuyết làm cách nào cũng không tránh được, nàng lại không dám sử dụng nội công, dù sao vết thương trên người Long Ngự Thiên là thật, Lạc Tuyết chỉ đành phải tức giận nhìn chằm chằm Long Ngự Thiên, kiên quyết không làm đáp lại.

Cho dù là như vậy, Long Ngự Thiên vẫn say sưa không dứt, tham lam chiếm lấy hương thêm bên trong miệng nang, lúc thì bá đạo, lúc thì dịu dàng, lát thì kịch liệt, sau đó lại nhẹ nhàng chậm chạp, đợi đến lúc hôn xong, thì Lạc Tuyết dùng nửa phần lực đạo, trong giây lát đã thoát được ra ngoài, Long Ngự Thiên cũng vì vậy mà hoa lệ ngã nhào thêm một lần nữa!

Lạc Tuyết dùng ống tay áo ra sức lau chùi đôi môi sưng đỏ, giận dữ hét: "Hoàng thượng, ngươi thật quá đáng! Vân mỗ cũng là nam tử, nếu như dục vọng của ngươi khó nhịn, thì trong hậu cung của ngươi còn rất nhiều nữ nhân đợi người ân sủng, làm sao ngươi có thể. . . . . . Ngươi vô sỉ hạ lưu!"

Long Ngự Thiên ngồi dưới đất, cố nén đau đớn phát ra từ ngực, cười tà mị nói: "Ngươi chính là nữ nhân đầu tiên dám mắng trẫm vô sỉ hạ lưu !"

Lạc Tuyết kinh ngạc, "Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết. . . . . ."

"Bởi vì vừa rồi trẫm đã xem qua rồi!" Long Ngự Thiên nói thẳng, rồi dùng ánh mắt liếc về phía bộ ngực Lạc Tuyết, Lạc Tuyết nhất thời hiểu ra, gương mặt trắng bệch đôi môi run rẩy nói: "Ngươi. . . . . . dù sao cũng là vua của một nước, lại có thể hèn hạ như vậy! Sớm biết như vậy, ta nên để cho ngươi bị độc chết, tránh cho ta hao tổn nhiều công lực như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.