Phượng Hoàng Vu Phi

Chương 6: Chương 6: Trúc mã vs Kẻ-trên-trời-rơi-xuống, lão giấm tinh Chu Tước




Sau khi tỉnh dậy Tiểu Phượng Hoàng hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, mặc dù trước đây không lâu Tự Khuynh đã cử hành lễ trưởng thành cho y, nhưng thẳng đến hôm nay, y mới có cái loại cảm giác “Mình thật sự đã lớn rồi.”, so với trước kia thật sự khác biệt.

Đau là thật, khoái cảm cũng càng không giả. Mặc dù tỉnh dậy xong thân thể y không có bất kỳ bất thường nào, thậm chí còn dư thừa tinh lực hơn bình thường, nhưng cảm giác lúc đó vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ.

Nếu như lần tiếp theo có thể thành công thì tốt...

Ta đang nghĩ cái gì vậy? Tiểu Phượng Hoàng thẹn thùng che mặt.

Y bỗng nhiên có loại xúc động muốn nói cho tất cả mọi người----- hôm nay y gặp một người là Nghiêm Lăng tiền bối, muốn nói cho bọn họ, y cùng Nghiêm Lăng nhất kiến chung tình, một tương lai không xa kia, bọn họ sẽ còn kết thành đạo lữ.

Nhưng giờ vẫn không thể nói ra, chỉ có thể cẩn thận cất giấu trong lòng.

Thời điểm thần thức Nghiêm Trường Tễ trở lại bản thể, đập vào mắt chính là Tiểu Phượng Hoàng đang nhìn vào hư không, vẻ mặt lúc thì thở dài lúc lại cười khúc khích.

Nghiêm Trường Tễ: “?”

“Tiểu Hồng!” Tiểu Phượng Hoàng kêu lên một tiếng.

Nghiêm Trường Tễ: “...”

“Suýt thì quên mất ngươi.” Tiểu Phượng Hoàng ngượng ngùng nói, sau đó ôm Nghiêm Trường Tễ trong tay, vuốt ve lớp lông măng mỏng manh vừa mới mọc.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, y luôn cảm thấy bé chim phượng này có chút biến hóa, tựa như thần thái ngày càng tươi tỉnh sáng láng.

Là bởi vì mình liên tục trị thương cho sao? Tiểu Phượng Hoàng nghĩ nghĩ, “Ngươi biết không, Tiểu Hồng, ta vừa mới nằm mộng đó, có thể vì gần đây quá mệt mỏi, vô tình xông vào mộng cảnh của người ta, người ấy gọi là Nghiêm Lăng. Hắn nhìn qua đặc biệt hung dữ, cơ mà thật ra thì hắn...:

Nghiêm Trường Tễ một bên được Tiểu Phượng Hoàng vuốt lông, một bên nghe y lảm nhảm không ngừng kể lại chuyện xảy ra trong mộng, hắn đưa lưng về phía Tiểu Phượng Hoàng, cũng không có cách nào ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đối phương, nhưng hắn nghe ra được niềm vui thích hưng phấn trong giọng nói của y.

Tiểu Phượng Hoàng lúc này như được ngâm trong hũ mật, từng từ từng chữ nói ra đều phảng phất hương thơm ngọt ngậy.

Thích hắn đến vậy sao? Nghiêm Trường Tễ dĩ nhiên biết rằng Tiểu Phượng Hoàng động tâm với mình là chuyện tốt, đây cũng là nguyên nhân hắn chủ động can thiệp vào mộng cảnh của y. Nhưng đến khi đạt được mục đích, hắn lại không cao hứng như đã nghĩ, thậm chí ngay cả ý tưởng “hay là dừng lại tại đây thôi” cũng chợt lóe lên rồi biến mất.

Này là sao chứ? Nghiêm Trường Tễ không giải thích được, nhắm mắt ngưng thần điều tức, cũng lười nghĩ nữa.

Tết Nguyên Tiêu đến thật nhanh, mà Tự Khuynh rốt cuộc cũng trở lại núi Nam Ngu.

Có lẽ hắn vừa trải qua một trận ác chiến, nhìn qua có chút mệt mỏi.

“Sao đột nhiên lại muốn xuống hạ giới chứ?” Tự Khuynh hỏi, sau khi thay chiến bào mặc thường phục vào, cả người hắn đều nhu hòa đi không ít.

Tiểu Phượng Hoàng lớn đến vậy, mặc dù đi qua không ít nơi, nhưng lại chưa bao giờ ghé chơi nhân giới. Cũng bởi Tự Khuynh không ưa nhân giới cho lắm, nên tuyệt nhiên không mang nhi tử xuống đó thăm thú, về phần nguyên nhân, người ngoài tự có suy đoán riêng, Tiểu Phượng Hoàng vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện cũng chưa từng yêu cầu được xuống nhân giới chơi.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

“Con nghe nói Tết Nguyên Tiêu náo nhiệt vô cùng, muốn đi xem một chút.” Tiểu Phượng Hoàng nói, “Con chưa từng xem qua bao giờ, sẽ không nán lại lâu đâu, mẫu thân.”

Tự Khuynh ngẫm nghĩ hồi lâu, hình như nhân giới quả thật có ngày lễ này, cho nhi tử ra ngoài một chút cũng tốt, liền nói: “Con xuống phía Đông đi, con cũng chưa đến nhân giới bao giờ, để Chỉ Qua mang con đi.”

“A?” Tiểu Phượng Hoàng một là không ngờ Tự Khuynh sảng khoái đáp ứng đến vậy, hai là không nghĩ tới mình xuống nhân giới, Ứng Long lại còn đi theo, vậy y còn có thể thuận lợi gặp mặt Nghiêm Lăng sao?

“Một mình con ra ngoài ta không yên tâm, dù sao cũng cần người chiếu cố con.” Vẻ mất mát viết hết lên mặt nhi tử, Tự Khuynh buồn cười hỏi: “Bình thường không phải con thích cùng một chỗ với Chỉ Qua hay sao, sao giờ lại “thay lòng” rồi?”

“Con mới không thế đâu!” Tiểu Phượng Hoàng bị chọc trúng tim đen lập tức đỏ mặt, sau khi nói xong lại thấy lời này có nghĩa khác, bèn vội vã bổ sung, “Con, con nói là con chưa từng thế với Ứng Long huynh... Sao ngài lại nói bọn con thế chứ, như vậy con cũng phải thấy có lỗi với hắn!”

Nhi tử rốt cuộc cũng lớn rồi, Tự Khuynh dở khóc dở cười, chỉ đành sửa lời: “Được được được, ta không nói. Nhưng mà đây là lần đầu con đến nhân giới, nhất định phải đến phía Đông tìm hắn, nhớ chưa?”

“Được rồi.” Tiểu Phượng Hoàng gật đầu qua loa lấy lệ.

Tự Khuynh nhìn ra được nhi tử nói một đằng nghĩ một nẻo, lại bảo: “Ta sẽ báo tin cho Chỉ Qua, nếu con không đến đúng hạn, hắn sẽ đi tìm con.”

Chút chủ ý cuối cùng của Tiểu Phượng Hoàng lập tức bị bóp chết, nhất thời mặt mày như đưa đám, “Mẫu thân...”

“Được rồi, được rồi, đừng có nũng nịu, chiêu này vô dụng với ta.”

Tiểu Phượng Hoàng không cần thu xếp hành lý, Tự Khuynh chuẩn bị hết tất cả đồ đạc cần thiết cho y nhét vào trong hạt châu Tu Di tùy thân, muốn gì có nấy, nếu đổi hết ra tiền tệ thông dụng thì thậm chí có thể dùng một câu “phú khả địch quốc” để hình dung.

Nhưng y còn do dự một hồi xem có nên mang Tiểu Hồng theo cùng không.

Nghiêm Trường Tễ đang bận giả vờ ngủ, lòng bỗng phát giác có điều sai sai, vừa giương mắt nhìn liền thấy Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị cứ thế ra cửa. Hắn lập tức phát hiện tâm tư Tiểu Phượng Hoàng, quả quyết làm bộ yếu ớt kêu gào hai tiếng tranh thủ đồng tình-----

Đùa chắc, hắn vốn muốn để Tiểu Phượng Hoàng mang hắn cùng đi, chờ đến thời điểm Tiểu Phượng Hoàng gọi tên hắn hắn liền xuất hiện, bây giờ Tiểu Phượng Hoàng còn muốn thả hắn ở lại tự mình xuống nhân gian thì phải chơi sao?

“Chíp.” Nghiêm Trường Tễ uể oải kêu lên.

Sự thật chứng minh, Tiểu Phượng Hoàng đối với bé chim nhỏ làm nũng bán manh quả thật không có chút lòng chống cự nào, lập tức ôm bản thể của Nghiêm Trường Tễ lên, đau lòng vuốt lông nó: “Đừng buồn mà, Tiểu Hồng, ta mang ngươi đi cùng, nhưng ngươi phải nghe lời, được không?”

Nghiêm Trường Tễ: Kế hoạch thuận lợi √.

Rời khỏi núi Nam Ngu Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc vẫn không dám chống lại lệnh mẫu thân, vẫn đành ngoan ngoãn đi tìm Ứng Long.

Tộc Ứng Long trấn giữ phía Đông nhân giới, cũng nằm trong địa bàn cai quản của Nghiêm Trường Tễ, nhưng chuyện dưới nhân giới hắn cũng không thể trực tiếp nhúng tay vào, chỉ thi thoảng ngó qua tấu sớ bên tộc Ứng Long trình lên, biết được bọn họ quản lý nơi này rất gọn gàng ngăn nắp.

Cho nên Nghiêm Trường Tễ không quá hiểu sâu về địa bàn phía Đông này cùng cả tộc Ứng Long bên trong đó, cũng chẳng bao giờ dấy lên hứng thú xuống đây ngắm nghía làm gì, loại thái độ không mặn không nhạt này một mực kéo dài đến tận khi hắn nhìn thấy tộc trưởng kế nhiệm Ứng Long tộc- Chỉ Qua.

Thật giống cái loại... mặt người dạ chó.

Quan trọng hơn chính là, hình như tên này còn là thanh mai trúc mã của Tiểu Phượng Hoàng?

Nghiêm Trường Tễ: “...”

Tiểu Phượng Hoàng đối với mọi thứ ở nhân giới đều tò mò vô cùng, đứng giữa chợ mắt sáng như sao.

“Ứng Long huynh, đó là gì thế?”

“Là hoa đăng đó.” Ứng Long nhìn theo phía y chỉ, nhẹ giọng giải thích.

“Thật đẹp quá đi.” Tiểu Phượng Hoàng thật lòng khen.

Đèn lồng xinh đẹp treo đầy ắp nơi phố xá phồn hoa, loại nào cũng có, bày la bày liệt, đèn đuốc chập chờn. Mặc dù trên đường nhiều người chen chúc, hơn nữa mỗi người đều cầm trên tay đèn lồng rực rỡ, nhưng không một ai có chút mất kiên nhẫn nào, tất cả đều vui vẻ tươi rói.

Đây là quang cảnh không thể chứng kiến trên núi Nam Ngu.

Chẳng trách Nghiêm Lăng muốn đợi đến Tết Nguyên Tiêu, thật sự náo nhiệt nha. Tiểu Phượng Hoàng nghĩ bụng.

Cũng không biết lúc này Nghiêm Lăng ở nơi nào? Y len lén liếc Ứng Long một cái, thế này thì phải gọi Nghiêm Lăng tới kiểu gì nhỉ, nhỡ bị Ứng Long huynh phát hiện, mách mẫu thân thì làm sao đây?

Ứng Long chú ý tới tầm mắt Tiểu Phượng Hoàng, nhưng lại tưởng rằng y thèm ăn, liền bảo: “Ăn bánh trôi nước là truyền thống trong Tết Nguyên Tiêu đó, Phi Phi muốn không? Ta dẫn ngươi đi.”

Tiểu Phượng Hoàng còn đang bận lúng túng vì bị phát hiện nhìn lén, nghe Ứng Long nói vậy liền vội đỏ mặt gật đầu, “Hay đó!”

Chỉ là vẻ mặt này của y vào trong mắt Nghiêm Trường Tễ lại không giống như vậy.

Cả ngày một mực “Ứng Long huynh, Ứng Long huynh.”, vừa rồi còn mặt đỏ tim đập, này không có vấn đề thì cái gì có vấn đề cho nổi?

Khẩu vị Tiểu Phượng Hoàng thiên ngọt, bánh trôi trơn mềm ngon miệng, nước dùng còn phảng phất mùi thơm hoa quế, y vừa cắn một miếng đã yêu thích không buông.

Nhìn ra điều này, Ứng Long liền biết thời biết thế trao đi một cái nhân tình: “Lần sau đến núi Nam Ngu, ta sẽ bảo trù nương làm chút bánh trôi nước cho ngươi.”

“Oa, cám ơn Ứng Long huynh!” Tiểu Phượng Hoàng mừng rỡ không thôi.

Phượng hoàng trên núi Nam Ngu có tiên thể trời sinh, dĩ nhiên đều tích cốc, chỉ có chim non tu vi quá thấp mới cần dùng thức ăn bổ sung linh lực bị tiêu hao. Cho nên núi Nam Ngu không có trù nương, càng chẳng có ai làm bánh trôi nước cho Tiểu Phượng Hoàng ăn.

“Đừng khách khí.”

Nghiêm Trường Tễ lạnh lùng nhìn hai người kẻ dạ người vâng: “...”

“Tiểu Hồng, đừng nghịch nào.” Ngực Tiểu Phượng Hoàng bị Nghiêm Trường Tễ mổ một cái, nhíu mày khuyên bảo: “Cái này đợi ngươi hóa hình mới ăn được nha, bây giờ ăn sẽ nghẹn mất.”

Nghiêm Trường Tễ: “...”

Hai người đang trò chuyện, bỗng một tiểu đồng tóc để chỏm tung tăng bước tới, cầm chiếc đèn thỏ nói với Ứng Long: “Đại ca ca mua cho tỷ tỷ một ngọn đèn hoa đăng đi!”

Ứng Long nhìn Tiểu Phượng Hoàng tinh xảo như ngọc một cái, đối phương hôm nay đặc biệt chăm chút ăn mặc, không buộc tóc, nhưng lại khoác thêm chiếc áo choàng đỏ rực, bọc người kín mít, hắn bèn hiểu ra tiểu đồng e rằng hiểu lầm giới tính Tiểu Phượng Hoàng rồi, cũng hiểu lầm luôn quan hệ giữa hai người bọn họ.

Ứng Long đang định giải thích, lại thấy hai mắt Tiểu Phượng Hoàng sáng bừng lên yêu thích vô cùng nhìn chằm chằm cái đèn hình thỏ.

Ứng Long: “...”

Hiển nhiên Tiểu Phượng Hoàng không phản ứng kịp, cũng không để ý lời tiểu đồng mới nói, chỉ hỏi: “Ta có thể mua cái này sao, Ứng Long huynh?”

Thanh âm của y không trầm thấp như những nam tử trưởng thành khác, mà là thanh thoát dễ nghe, tiểu đồng nghe xong càng không nghi ngờ gì nữa, cao hứng lấy ra một loạt các loại đèn lồng khác nhau cho Tiểu Phượng Hoàng chọn.

“Ta muốn hết.” Tiểu Phượng Hoàng nói.

Ứng Long chỉ đành trả lời: “Vậy thì mua đi.” Dù sao đều có thể bỏ vào hạt châu Tu Di, bọn họ cũng chẳn cần lo phải vác nhiều đồ.

Tiểu đồng chưa thấy qua ai ra tay hào phóng đến thế, liền lập tức mở mồm chúc phúc: “Hai vị đây thiên địa đã định trước một mối lương duyên tốt đẹp, nhất định sẽ giàu sang sống thọ may mắn cả đời!”

“Khoan, không phải vậy...” Tiểu Phượng Hoàng lúc này mới phát hiện không đúng, nhưng tiểu đồng vừa nói xong đã lập tức chạy xa.

Ứng Long giải thích: “Vừa rồi vẫn muốn nói cho ngươi, ở phía Đông, tặng hoa đăng mang ý chúc “sớm sinh quý tử”, nhưng mà sợ dập tắt hưng phấn của ngươi, thành ra chưa nói.”

Tiểu Phượng Hoàng có chút mất hứng, cảm thấy đèn trên tay có chút bỏng da, “Lẽ ra ngươi phải nói cho ta chứ.”

Ứng Long đã sớm cân nhắc điểm này, “Hoa đăng là ngươi mua, không phải ta đưa, cho nên không vấn đề gì, Phi Phi.”

“Ồ, là vậy sao...” Tiểu Phượng Hoàng lập tức rạng rỡ trở lại, không vui vừa rồi nhanh chóng tan thành mây khói, “Vậy thì tốt!”

Nhưng mà y vẫn làm chút thuật che mắt, giấu mấy ngọn đèn thỏ vào trong ngọc Tu Di.

Nếu để thêm kẻ khác hiểu nhầm sẽ không tốt. Tiểu Phượng Hoàng thầm nghĩ.

Ăn xong bánh trôi nước, Tiểu Phượng Hoàng đi ngắm hội đèn lồng thêm chốc lát, Ứng Long chuẩn bị đưa cậu về, Tiểu Phượng Hoàng lại cự tuyệt.

“Không phải ngươi nói Tết Nguyên Tiêu kéo dài ba ngày sao, Ứng Long huynh?” Tiểu Phượng Hoàng bảo, “Vậy ta trọ lại đây luôn, khỏi phải chạy tới chạy lui, nhiều phiền toái.”

Nơi này cách phủ đệ của hắn không quá gần, Ứng Long nghĩ một chút, liền nói: “Vậy ta ở lại phụng bồi ngươi được chứ?”

Tiểu Phượng Hoàng muốn ở một mình, như vậy liền có thể thuận lợi gặp Nghiêm Lăng, ấy thế mà Ứng Long cũng đề xuất lưu lại...

Aiz, dù sao thì bọn họ cũng không chung phòng, y một mực từ chối có khi còn bị nhìn ra vấn đề.

Y đáp: “Được, đa tạ Ứng Long huynh.”

Ứng Long mang Tiểu Phượng Hoàng tới thủ phủ lớn nhất phương Đông, Tết Nguyên Tiêu nơi này cũng náo nhiệt nhất, khách điếm ở đây trên cơ bản cũng là loại tốt nhất.

Chẳng qua không rõ dưới tình huống người người đầy ắp chen chúc khắp toàn thành này, Ứng Long làm sao đặt được hai gian phòng tốt nhất một cách đơn giản đến thế, giải quyết mấy thứ này dường như đã thuộc về năng lực đặc thù của hắn.

Trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước nóng, còn quanh quẩn hương thơm từ những cánh hoa lẻ tẻ trên mặt nước, Tiểu Phượng Hoàng vừa vào phòng liền không cưỡng được lập tức nhảy vào.

Làn nước nóng hổi bọc lấy thân thể y, tựa hồ cũng rửa trôi hết thảy mỏi mệt một ngày.

Sau khi chỉ còn một mình, Tiểu Phượng Hoàng bắt đầu suy nghĩ vấn đề của mình.

Lần hạ giới này, vốn là để tìm Nghiêm Lăng.

Trước khi Nghiêm Lăng rời đi đã nói với y, sau khi hạ giới chỉ cần hô tên hắn lên là được, nhưng mà phải hô kiểu gì để Nghiêm Lăng nghe thấy được giờ?

Hay cứ tùy tiện gọi một tiếng, là hắn đã nghe được rồi?

Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn mơ mơ màng màng ngẫm nghĩ, miệng đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau bưng lấy.

“Ưm----” Tiểu Phượng Hoàng gắng sức giãy giụa, thời điểm Nam Minh Ly Hỏa sắp bùng lên, y nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Ứng Long huynh?” Thanh âm Nghiêm Trường Tễ lạnh lẽo, dán sát bên tai Tiểu Phượng Hoàng: “Kêu cả một đêm, lại còn rất thân thiết đấy nhỉ?”

Hắn tới. Tiểu Phượng Hoàng lập tức thu hồi linh lực, trở về bộ dạng ngoan ngoãn ban đầu.

Nghiêm Trường Tễ thả y ra, nhưng ngón tay thon dài một mực khoác lên xương quai xanh y, tựa như chỉ cần thoáng dùng sức, là có thể đem cổ đối phương bẻ gãy, tư thế tràn đầy tính công kích nguy hiểm.

“Ta đang định gọi ngươi đó! Không ngờ ngươi đã tự mình tới.” Tiểu Phượng Hoàng không có chút tự giác được mạng mình còn nằm trong tay người ta, ngược lại còn hết sức hưng phấn: “Thế là ta chỉ cần niệm tên ngươi trong lòng đã được rồi sao?”

Nghiêm Trường Tễ nói: “Ngươi còn nhớ đến ta sao? Ta thấy ngươi với Ứng Long huynh của ngươi cũng đã mua một lần hoa đăng nguyện ước sánh đôi, còn gọi ta làm gì?”

“Ơ, ngươi tới lâu như vậy rồi sao?” Vậy tại sao không gọi ta chứ? Tiểu Phượng Hoàng khó hiểu.

Thấy Tiểu Phượng Hoàng tránh né vấn đề mình đưa ra, Nghiêm Trường Tễ tức càng thêm tức: “Cho nên ngươi cùng Ứng Long rốt cuộc là quan hệ gì?”

Tiểu Phượng Hoàng lúc này mới muộn màng nhận ra ngữ khí Nghiêm Trường Tễ không đúng, mà y quay người qua, nhìn thấy bộ mặt tức giận của đối phương cũng không giống làm bộ làm tịch.

Nghiêm Trường Tễ ngồi ở vị trí cao đã lâu, vốn mang một cỗ khí thế không giận tự uy, thời điểm ăn nói lãnh khốc lại càng thêm dọa người. Một Nghiêm Trường Tễ như vậy khiến Tiểu Phượng Hoàng hết sức xa lạ, y không hiểu đã xảy ra chuyện gì khiến đối phương phẫn nộ như vậy, nơm nớp lo sợ trả lời: “Ta cùng Ứng Long huynh thật không có gì hết nha, ngươi đừng hiểu lầm bọn ta.”

Lão giấm tinh từ chối cho ý kiến.

Cho dù hắn biết Tiểu Phượng Hoàng cùng Ứng Long không có quan hệ đặc biệt thân mật, nhưng nghe chính miệng đối phương chối bỏ, hắn vẫn thấy rất cao hứng.

Chỉ là câu nói kế tiếp của Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn khiến hắn bùng phát-----

“Mặc dù trước kia mẫu thân ta muốn ta cùng Ứng Long huynh thành lập hôn ước, nhưng ta chỉ coi hắn như ca ca, hắn đối với ta cũng không có cái ý tưởng kia, cho nên chúng ta...”

Lời còn chưa dứt, liền bị thanh âm rét căm cắt đứt: “Các ngươi còn có hôn ước?”

“Cũng không hẳn, chẳng qua là... á?” Tiểu Phượng Hoàng còn muốn giải thích, Nghiêm trường Tễ đã không nghe lọt thêm câu nào khác nữa, đầy đầu đều là hai chữ “hôn ước”, hắn vác Tiểu Phượng Hoàng lên, treo ngược trên vai, hai ba bước tiến đến sát giường.

“A a---- Nghiêm Lăng ngươi làm gì, thả ta xuống! A-----” Tiểu Phượng Hoàng suýt điên luôn, người y còn không mảnh vải che thân, cả người ướt đẫm, bộ phận nhạy cảm hoàn toàn bày ra trong không khí, xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người.

Nghiêm Trường Tễ ném Tiểu Phượng Hoàng lên giường, cúi người đè lên.

Hắn nắm cằm Tiểu Phượng Hoàng, hờ hững nói: “Ngay trước mặt ta, cùng tên nam nhân khác khanh khanh ta ta, huống chi hắn còn từng có hôn ước với ngươi. Ngươi biết mấy chữ “tránh hiềm nghi” viết thế nào không? Hay là nói, bản thân ngươi chính là một tiểu tao hàng thèm nam nhân đến điên rồi?”

Nghe được câu này, tròng mắt Tiểu Phượng Hoàng đỏ bừng: “Ngươi! Sao ngươi có thể nói ta như vậy! Ta không phải!”

Nào ngờ Nghiêm Trường Tễ đang có sẵn bực bội, thò tay xuống hạ thân Tiểu Phượng Hoàng mò mẫn, “Hôm nay ta liền để ngươi biết, rốt cuộc ai mới là nam nhân của ngươi.”

______________________

Tác giả có lời muốn nói: Xác nhận là thần, cũng là lão cẩu -cẩu độc thân vạn năm- lão giấm tinh công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.