Phụng Thần

Chương 1: Chương 1: Đại chiến chính tà




Quyển 1: Bái Sư, Tâm Loạn

Chương 1: Đại Chiến Chính Tà

Cái được gọi là Lục Giới thì phải bao gồm có Thần Giới, Thiên Giới, Nhân Giới, Minh Giới, Ma Giới và Yêu Giới. Sáu giới này không ngừng hỗ trợ lẫn nhau để cùng phát triển dần hình thành đi đến sự hoàn thiện.

Tuy nhiên, mỗi giới lại có sự tuần hoàn, cách thức hoạt động, quy tắc riêng dẫn đến việc xung đột là khó tránh. Qua hàng triệu vạn năm, Lục Giới dần dần chia rẽ, nhiều cuộc chiến lớn nhỏ xảy ra khiến cho vô số sinh linh đồ thán, oán than vang trời.

Cũng chính vì lí do đó mà Lục Giới dần xuất hiện tình trạng chia thành hai đạo là Chính và Tà.

Những kẻ sử dụng tà thuật mê dụ người khác hòng chiếm đoạt thứ không phải của mình, sát sinh vô số mà không có lí do... Thì bị cho là tà ma ngoại đạo bị liệt vào gàng Tà Đạo, rơi vào cảnh bị vạn người ghét, ngàn người hận, bị vô số nhân sĩ tự xưng là Chính đạo tàn sát không lưu tình.

Khúc mắc giữa hai đạo Chính - Tà ngày một lớn hơn, xung đột ngày càng dữ dội hơn, dần dần đi đến kết cục ngươi chết ta sống.

Tà đạo là nơi ăn thịt người không nhả xương, bởi nơi đây chỉ tồn tại một thứ đó chính là “ Thắng Làm Vua, Thua Làm Giặc “.

Để có thể đi lên ngôi vị cao nhất thì phải trãi qua trăm vạn cuộc tàn sát đẫm máu, cho dù đối thủ có là người thân thì cũng không được phép lưu tình mà phải giết thẳng tay. Kẻ có thể rủ bỏ tất cả tình cảm và xúc cảm mới là kẻ xứng đáng leo lên ngôi vị cao nhất - Tà Thần.

Trong suốt triệu vạn năm, Tà Đạo mới xuất hiện một vị Tà Thần, tên hắn là Liễu Minh Phong. Tương truyền Tà Thần Liễu Minh Phong là một kẻ rất tàn bạo, hắn chuyên dùng vũ lực để giải quyết tất cả, dùng máu để răn đe kẻ khác, dùng sự tàn bạo để thống trị. Thuận hắn thì sống và được hưởng vinh hoa phú quý, ngược lại, nghịch ý hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, ngươi lúc đó sẽ chỉ có một nguyện vọng là thà chết còn hơn là sống.

Cũng vì vậy mà danh tiếng của hắn vang xa, số người đi theo hắn ngày một nhiều hơn. Không vì gì khác chỉ vì Hắn là Tà Thần, là cường giả trong giới Tà Đạo, mà đã là cường giả thì sẽ được tôn trọng và được vạn dân kính phục. Chỉ trong vòng một ngàn năm, hắn đã thu phục được ba giới là Ma Giới, Yêu Giới và Minh Giới, trở thành lực lượng hộ thuẫn vững chắc của hắn để hắn hướng đến giấc mộng làm Bá Chủ Lục Giới, trở thành Chí Tôn Lục Giới, danh gọi Phụng Thần.

Tuy nhiên, giấc mộng đó của hắn lại khó thành công, bởi đã có sự xuất hiện của một vị Chính Thần.

Nếu nói Tà Đạo là dùng máu và sự tàn bạo để thu phục lòng người, thì Chính Đạo lại dùng nhân nghĩa để phổ độ chúng sinh, cứu vớt muôn dân khỏi Tà Đạo.

Chỉ có người có tấm lòng lương thiện nhất, lòng chứa muôn dân thiên hạ, trãi qua vạn kiếp luân hồi, ngàn kiếp thiên lôi mới có thể trở thành Chính Thần hiệu lệnh Ba Giới bao gồm Thần Giới, Thiên Giới và Nhân Giới chống lại thế lực tà ác, bảo vệ thiên hạ chúng sinh thoát khỏi tai kiếp.

Trong hàng vạn năm, trãi qua bao kiếp nạn của cửa ải hồng trần. Cuối cùng Chính đạo cũng chào đón vị Chính Thần đầu tiên đắc đạo thành công. Tên y là Thương Thủy Sinh.

Tuy nói dù là Chính Thần hay Tà Thần một khi muốn đắc đạo phải từ bỏ thất tình lục dục, nhưng ý nghĩa của chữ tuyệt đó lại khác nhau.

Chính Thần là phải từ bỏ tình cảm cá nhân bao gồm bảy loại tình cảm và sáu loại tham niệm. Tất cả suy nghĩ và tình cảm, tâm tư phải đặt cho thiên hạ chúng sinh, vì thiên hạ chúng sinh mà suy nghĩ, mà ưu tư, mà trăn trở, kể cả tính mạng cũng không tiếc hi sinh. Biết tình nhưng phải tuyệt tình nếu cần thiết, hữu tình nhưng vô tình khi thứ tình cảm đó không có lợi cho thiên hạ chúng sinh. Cả đời vì chúng sinh mà làm việc, chết cũng phải vì chúng sinh thiên hạ. Đó mới là chữ tuyệt của Chính Thần.

Còn Tà Thần thì khác, cái được gọi là chữ tuyệt đối với họ mà nói là phải vô tình với tất cả mọi thứ, kể cả bản thân. Thiên hạ là để nắm trong tay mà điều khiển thõa thức, hi sinh tất cả mọi thứ để phục vụ lợi ít cho mình. Thà phụ thiên hạ cũng quyết không phụ bản thân.

Cũng vì hai cách suy nghĩ khác biệt mà hai đạo Chính và Tà chưa bao giờ ngưng xung đột.

Chính Đạo thì cho Tà Đạo là không có tình người, là tà ma ngoại đạo cần phải diệt trừ. Còn Tà Đạo lại cho Chính Đạo là những kẻ chỉ biết giả nhân nghĩa đạo đức, thiên hạ chúng sinh chỉ là thứ ngụy biện cho sự vô tình của họ mà thôi.

Cuộc chiến giữa hai đạo Chính - Tà ngày càng diễn ra quyết liệt, căng thẳng hơn mọi lúc. Tuy nhiên, cho dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng phải đi đến sự kết thúc.

Và ngày được cho là sự đánh dấu của cuộc chiến Chính - Tà cũng đã đến.

“ Liễu Minh Phong, hai đạo Chính Tà xưa nay luôn gây chiến không lúc nào ngưng. Thương vong vô số lại không đưa đến kết quả gì. Hôm nay chúng ta cũng nên giải quyết dứt khoát tất cả thì sẽ tốt hơn. “ Nam nhân thân vận ngân y, ngân phát tung bay theo gió, dung nhan như ngọc, từng đường nét như được khắc ra tinh tế tỉ mỉ đẹp đến không bất cứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả được. Quanh thân y lúc nào cũng như ẩn như hiện một vòng ngân quang hộ thể càng khiến y thêm phần như thực như không, phiêu miểu vô định. Y chính là Chính Thần Thương Thủy Sinh. Y nhìn nam tử hắc y đối diện mà nói. Thanh âm trong trẻo lại mang chút hư vô mờ mịt như có như không.

Xưa nay tất cả mọi người chỉ biết Chính Thần và Tà Thần luôn luôn đối đầu nhau nhưng không ai biết rằng hai người họ trước kia từng là hảo bằng hữu của nhau, nhưng chỉ vì một vài lí do mà khiến tình bạn rạn nứt, dẫn đến kết cục hôm nay.

Thương Thủy Sinh nghĩ đến khoảng thời gian tốt đẹp lúc hai người còn là bạn bè thân thiết thì không ngừng cảm thán số phận trêu ngươi. Có ai từng nghĩ rằng đôi bạn thân năm nào luôn sống chết có nhau lại chỉ vì trong lúc nóng giận gây ra sai lầm lớn để bây giờ trở thành đối thủ một mất một còn như hôm nay. Cho dù sai lầm đó là do ai gây ra trước thì chung quy hai người đều có lỗi, không thể trách ai được. Nếu đã vậy thì cần gì để thiên hạ chúng sinh phải gánh tội thay cho hai người. Mọi chuyện cũng nên kết thúc tất cả trong hôm nay.

“ Ngươi nói không sai, cũng nên kết thúc rồi. Bao ân oán giữa ta và ngươi nên giải quyết. “ Thanh âm lạnh lùng không chút nhiệt độ vang lên, ẩn sâu trong trong đó là vô vàng hận ý chất chồng dày đặc. Quanh thân nam tử là một vòng hắc quang hộ thể, từ nơi đó xuất hiện vô số ma khí dày đặc tỏa ra xung quanh khiến cảnh vật gần đó cũng trở nên u ám, lạnh lẽo. Hắc y nam tử không ai khác chính là Tà Thần Liễu Minh Phong.

Liễu Minh Phong nhớ đến nỗi đau xót và nguồn gốc mọi chuyện thì lại càng căm tức nhìn Thương Thủy Sinh. Nếu không phải tại y cố chấp, nếu không phải tại những kẻ Chính Đạo tự cho mình là đúng thì hắn đâu ra nông nỗi này. Nhược Âm nàng ấy thì có lỗi gì, chỉ vì nàng ấy là con của Ma Tôn liền bị định là tà ma ngoại đạo phải chịu vạn kiếp lôi tra tấn đến hồn siêu phách tán sao? Nàng ấy là ma thì sao, ai nói ma thì nhất định phải ác.

Không, nàng ấy không ác, nàng ấy rất lương thiện là đằng khác, ngay cả con kiến nàng ấy còn từ bi không nỡ giết. Nàng tốt đẹp đến thế, lương thiện như vậy, vậy mà đám tiên môn, thần phật các ngươi lại luôn miệng nói nàng là Ma Nữ hại người cần diệt trừ.

Thật nực cười, kẻ có ma tâm phải là các ngươi mới đúng. Ma thì sao, chí ít chúng còn biết sống thật với lòng mình, còn các ngươi thì chỉ biết giả nhân giả nghĩa mà thôi. Nếu đám người tự cho là Chính Đạo các ngươi đã vô tình, không phân phải trái giết hại nàng, thì Bổn Thần cũng sẽ không nhân nhượng nữa. Bổn Thần sẽ khiến cả Lục Giới này chôn theo nàng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, vô số những chùm tia sáng thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung. Đây cũng là sự báo hiệu cho Trận Đại Chiến Chính Tà bắt đầu.

Trận chiến này tuy không ai biết nó được diễn ra ra sao, mà cho dù có biết thì e cũng đã chẳng còn trên đời này nữa rồi. Tuy nhiên, có một điều mà không một ai không biết. Trận chiến năm đó là trận chiến lớn nhất và ác liệt nhất từ thuở hồng hoang đến nay, không một trận chiến nào có thể so sánh với nó.

Trận chiến này không những làm thay đổi lịch sử mà nó còn làm thay đổi sự tuần hoàn của cả Lục Giới. Phải nói chính xác hơn là sự phân chia trật tự Lục Giới đã thay đổi, Lục Giới này không còn là Lục Giới hoàn chỉnh, mà nay chỉ còn lại Tam Giới, phe phái giữ hai đạo theo đó cũng có sự thay đổi.

Chính Tà nay chỉ còn Thiên Giới và Nhân Giới do Thiên Giới chủ trì công sự, Thần Giới thì nay đã bị diệt tộc, không còn tung tích trong Lục Giới. Còn Tà Đạo thì bị phân chia rời rạc, Minh Giới bị phong ấn tại địa thiên tầng thứ ba mươi, mãi mãi không thể rời khỏi địa phận Minh Giới, chỉ có thể an phận làm công việc tuần hoàn Lục Giới Luân Hồi. Riêng hai giới Yêu Ma thì bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nhiều chủng tộc bị diệt môn hoặc bị phá hoại khó phục hồi lại như trước. Theo thời gian, hai giới Yêu Ma sáp nhập lại với cái tên mới là Tà Giới.

Chính Thần và Tà Thần cũng từ sau trận chiến năm xưa không còn tung tích. Ai cũng nói là họ có lẽ đã tan thành tro bụi, cùng đồng quy vu tận với nhau rồi. Nhưng đó chỉ là suy đoán, còn sự thật thì không ai có thể hiểu được.

Sau khi Chính Thần và Tà Thần mất đi thì hai đạo rơi vào tình trạng không còn có người đứng đầu, dẫn đến việc xuất hiện tình trạng chia năm xẻ bảy, nhiều kẻ có dã tâm lớn đã nổi dậy tự lập phái xưng vương, tự tác hành động không theo quy luật chung. Nhiều cuộc chiến lớn nhỏ dần xảy ra không sao kể xiết. Có thể nói tình hình hiện nay còn hỗn loạn hơn so với trước khi xảy ra trận chiến Chính Tà năm xưa.

Cũng chính vì thế mà thiên hạ chúng sinh lại phải gánh chịu thêm một tai kiếp còn nặng nề hơn trước.

Chính trong lúc này Thiên Giới lại xuất hiện một tổ chức thần bí mang tên Phụng Minh Cung kịp thời can thiệp và giải quyết tất cả khúc mắc ân oán giữa các môn phái, liên kết các phái lại với nhau thành một khối thống nhất, dần đưa Tam Giới trở về cục diện hòa bình, tuy còn có xung đột nhưng không còn căng thẳng gay go như trước. Cũng nhờ thế mà Tam Giới có đủ thời gian để bình phục lại nguyên khí đã tổn hao, dần phát triển trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.