Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 38: Chương 38: Chương 36




Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Sau khi liên tục 17 ngày không vào triều, rốt cục hôm nay Tinh Dịch cũng đã trở lại.

Bởi vì lần thôi triều này phá vỡ kỷ lục của các lần trước, chúng tiên gia ban đầu vô cùng mừng rỡ vì kỳ nghỉ dài hạn, sau đó chuyển thành nhàn đến chán chết, rồi chuyển sang không có việc gì nên muốn đi làm lại - dẫn đến lần này một đám tiên gia cực kỳ cao hứng, không chờ Tinh Dịch nói chính sự liền quan tâm săn sóc đến cuộc sống hắn cái đã: “Đế quân dạo này có khỏe không?”

Người thứ nhất hỏi chính là Thất Sát - người luôn luôn đi sớm nửa canh giờ. Hôm nay Thanh tước (là con chim màu xanh, sứ giả truyền tin thường dùng của Tây Vương Mẫu) chân trước thông báo tin tức vào triều cho hắn, chân sau hắn đã chạy tới, so với Tinh Dịch còn sớm hơn nửa bước chân.

Tinh Dịch nói: “Tốt lắm.”

Thất Sát mỉm cười: “Nghe nói ngài nuôi Tiểu Phượng Hoàng tốt lắm, đã biến hóa được, cho nên Đế quân bận rộn là phải.”

Câu nói vô cùng hàm súc nhưng Tinh Dịch không để ý. Vừa hay cái loa làng Tham Lang đi vào, trong tay hắn cất con Kim sí điểu, mang theo bộ dáng tươi cười vô lại, cao giọng hỏi: “Đế quân dạo này có khỏe không?”

Tinh Dịch diện vô biểu tình: “Khỏe.”

Kim sí điểu từ trong tay áo Tham Lang chui ra hét lớn: “Lâu rồi lão đại không đến tìm ta chơi, Đế quân thối, ngươi trả lão đại về cho ta! Hiện tại ta nhóm lửa nấu nước rửa chân cho Phượng hoàng Minh tôn rất khổ cực, ta cần lão đại.”

Red: ơ con chim này láo nhỉ...

Cuối cùng Tinh Dịch cũng chịu nâng mí mắt lên, đường nhìn rơi vào Kim sí điểu trong tay áo Tham Lang: “Không phài là hai người các ngươi đi chơi đến hôn thiên địa ám, còn nói là đi lấy hoa bỉ ngạn và câu kỷ cho Phượng hoàng Minh tôn nấu nước, kết quả là mấy ngày liên tiếp không gặp được, ngươi cứ như vậy mà bỏ rơi Tiểu Phượng Hoàng sao? Mấy ngày này không có ai chơi với nó, nó rất tịch mịch.”

Kim sí điểu trợn tròn mắt, nghẹn họng trân trối: “Ta, ta đã quên... Ta cùng Tham Lang ca ca đi du ngoạn nên quên mất. Lão đại y...”

Ánh mắt Tinh Dịch chậm chạp chuyển sang Tham Lang.

Tham Lang một tay bịt miệng con Kim sí điểu, sau đó nghiêm túc đứng ngay ngắn, nói: “Nguyên lai chỉ là hiểu nhầm thôi Đế quân, vốn ý của ta là không để Kim Kim chạy tới quấy rầy các người nhưng không nghĩ tới là Phượng Hoàng nhà ngài do vậy mà cô đơn. Ngài đừng để trong lòng, đêm nay ta để Kim Kim ở lại chơi với Tiểu Phượng Hoàng.”

“Không cần.” Tinh Dịch nhàn nhã nói, “Nó có bạn mới rồi, không cần. Kim sí điểu, ngươi cứ chơi của ngươi đi, đừng lo lắng.”

Kim sí điểu rướn cổ, vô cùng khẩn trương: “Cái gì, lão đại không cần ta nữa sao?”

Tinh Dịch gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, nó mới thu một tiểu đệ đệ mới.”

Kim sí điểu liền khóc than: “Ta không tin, ta muốn tìm lão đại đi chơi, lão đại sẽ không tùy tiện bỏ ta, ta đi xin lỗi y, ta không phải cố ý không chơi cùng y mà... Đều do Tham Lang!”

Tham Lang không hiểu ra sao nhìn Kim sí điểu nhà hắn khóc chít chít.

Tinh Dịch chậm rãi bổ thêm một đao: “Tiểu đệ kia của nó cũng là một cục nắm vô cùng dễ thương, cùng một tộc với Tiểu Phượng Hoàng, lại không cha không mẹ như nó, lông không phải màu vàng ròng, lại còn cùng nó ăn hồng, cùng nó nhảy thể dục giảm béo, ngươi có sao? Hiện tại Tiểu Phượng Hoàng vô cùng thích người bạn này, còn muốn bện vòng lông vũ cho tiểu đệ đó.”

Kim sí điểu nghiến răng nghiến lợi: “Ta phải đi giải thích rõ với lão đại! Còn cái tiểu đệ đệ mới gì gì kia, ta tuyệt đối không cho phép nó độc chiếm lão đại!”

Tinh Dịch chống má hỏi: “Hắn không độc bá lão đại ngươi thì ai có thể chứ?”

Kim sí điểu suy nghĩ hồi lâu, bất đắc dĩ nói: “Ngài đó. Ngài là phu quân của lão đại, là đại tẩu của ta, ta đương nhiên không có dị nghị.”

Tinh Dịch mỉm cười: “Vậy trước tiên ngươi đừng khóc nữa, lời của ta Tiểu Phượng Hoàng chắc chắn sẽ nghe, ta thay ngươi nói vài câu tốt tốt, nó sẽ không tính toán chuyện ngươi không chơi với nó, được không?”

Kim sí điểu nhanh chóng gật đầu.

Tinh Dịch nghiêm mặt nói: “Chuyện tiếp theo chính là ngươi nhớ cho kỹ đây, nó rất mến, rất coi trọng người bạn chim nhỏ kia. Phượng Hoàng tộc tính tình cao ngạo nhưng không chịu được cô đơn, cho nên bất kể có chuyện gì cũng không được bỏ rơi nó, biết không? Kim sí điểu, ta bổ nhiệm ngươi làm Kim sí Đốc tra sử, phụ trách quan sát tình trạng và sức khỏe của Tiểu Phượng Hoàng. Lúc trước ngươi thế nào thì bây giờ cứ thế đó với nó, chỉ cần có tình huống xảy ra thì đúng lúc báo cáo cho ta là được. Bổng lộc mỗi tháng là ba vạn linh thạch, phụ cấp thêm điểu lương của Thái thượng lão quân chân nhân tự tay luyện chế, thế nào?”

Tâm của con Kim sí điểu dao động: “Có thể chơi với lão đại, lại có lương, còn được ăn no! Thế nhưng Đế quân, hiện tại ta đang làm công ở chỗ Phượng hoàng Minh tôn, như vậy có xung đột với công việc này hay không.”

Tinh Dịch gật đầu: “Sẽ không. Ta đã nói rồi, cứ làm theo lẽ thường, Tiểu Phượng Hoàng cần chính là bạn bè mà không phải người lĩnh tiền rồi cố ý chơi với nó. Ta thấy ngươi và nó cùng nhóm lửa nấu nước rửa chân cho Phượng hoàng Minh tôn cũng vui vẻ.” Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, sau đó nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Tham Lang lặng lẽ giơ mí mắt lên nhìn, nhất thời hoảng hốt vì lời này của Tinh Dịch hình như có mùi giấm chua.

Có lẽ là nghe lầm. Tham Lang thầm nghĩ.

Tham Lang phát biểu ý kiến: “Ba vạn linh thạch có hơi nhiều, lỡ đâu... đám chim nhỏ này cầm tiền đi kỹ viện thì phải làm sao?”

Tinh Dịch kinh ngạc nhìn Tham Lang: “Chứ bao nhiêu? Ta cho Tiểu Phượng Hoàng tiền tiêu vặt là mỗi tháng ba trăm vạn, vậy mà nó cũng đâu có sao. Vạn năm trước ta tiện tay gom góp một đống linh thạch, linh vật, để muốn mốc meo luôn rồi, không biết khi nào xài mới hết.”

Tham Lang bùi ngùi ngậm miệng.

Các Tinh quan ở Bắc Thiên Phù Lê cung lĩnh lương cao nhất: Ngọc đế phát mỗi tháng sáu ngàn, Tinh Dịch phát mỗi tháng năm vạn. Tham Lang còn tưởng đây là chủ ý của Phượng hoàng Minh tôn, tưởng Tinh Dịch chăm lo cho dân cho nước nên nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn... thì ra là hắn nghĩ nhiều.

Kim sí điểu hoan hỉ nhận nhiệm vụ, xông ra ngoài tìm Tiểu Phượng Hoàng đi chơi.

Trước Tinh quan môn cũng lục đục vài người đi đến, mỗi người đi vào đều cùng một câu hỏi thăm: “Dạo này Đế quân có khỏe không?”

Bọn họ đều cho rằng nhiều ngày Tinh Dịch không vào triều là do lưu luyến chuyện phong nguyệt.

Tinh Dịch vẫn trấn định trả lời từng người. “Tốt”, “Khỏe“.

Nhưng một lát sau, hắn không nhịn được nữa, bưng chén trà lên uống vài hớp, nói: “Dù ta có miệt mài vô độ, nhưng liên tục mười bày ngày không lên triều cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, không vấn an nữa mà là đồng loạt cúi đầu nói: “Đế quân bảo trọng.”

Tinh Dịch xoa xoa huyệt Thái dương.

Thất Sát mím môi nghe được lời này cũng phải cười, sau đó hắn đứng dậy lấy ra danh sách bắt đầu điểm danh.

Trong thiên đình, mỗi người đều đối ứng mà cai quản mỗi Tinh vị, nhưng ví dụ như Thái Thượng lão quân sẽ không cần đến bởi vì hắn là Thái thượng tinh, là ông tổ xuất hiện còn trước thời kỳ hỗn đỗn, chấp chưởng việc tu hành, mỗi ngày đều vội vàng luyện đan nên không cần tới; lại ví dụ như Nguyệt Lão, hắn là Hồng Loan tinh nhưng do phụ trách việc se tơ hồng cho nên cũng không cần đến nốt. Những vị tiên gia khác nếu đã lên triều chỗ Ngọc đế thì cũng không cần sang đây.

Ở trong triều của Tinh Dịch, đa phần là các Tinh quan thuần túy.

Từng người một tới, Thất Sát tương ứng vẽ một vòng tròn trong danh sách, sau đó thông báo: “Nhị thập bát tú* đều đến đủ, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ bốn vị Tinh chủ cũng đã đến.”

*Nhị thập bát tú: Bốn chòm sao có thật trong vũ trụ bao gồm chòm sao Thanh Long, chòm sao Bạch Hổ, chòm sao Chu Tước, chòm sao Huyền Vũ. Mỗi chòm sao này có bảy sao. Tương ứng là:

- Chòm sao Thanh long tượng của con rồng xanh, thuộc hành Mộc ở phương vị chính Đông gồm các sao Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ.

- Chòm sao Bạch hổ tượng của con hổ trắng, thuộc hành Kim ở phương vị chính Tây gồm các sao Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Chủy, Sâm.

- Chòm sao Chu tước tượng của con chim sẻ mà đỏ, thuộc hành Hỏa ở phương Nam gôm các sao Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn.

- Chòm sao Huyền vũ tượng của một linh vật một con rùa và một con rắn màu đen, thuộc hành Thủy ở phương Bắc gồm các sao Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích.

“Bắc Đẩu cung do Tham Lang tinh quân đứng đầu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương đã đến đủ.”

“Nam Đẩu cung do ta đứng đầu, Thiên Phủ, Thiên Lương, Thiên Cơ, Thiên Đồng, Thiên Tướng đã đến đủ.”

“Ở đây trừ Bắc Đẩu cung Dao Quang Phá Quân đã ra ngoài thì toàn bộ đã đến đủ.”

Thất Sát vừa dứt lời, ở dưới liền xì xào bàn tán: “Phá Quân lại không đến?”

Bạch Hổ nói: “Ta còn tưởng lần này Phá Quân nhất định sẽ tới, dù sao lần trước Đế quân đã đáp ứng giúp Thỏ Ngọc tìm lại ký ức ư? Chuyện kia đã hai trăm năm rồi, không nghĩ rằng Phá Quân vẫn còn chưa buông.”

Huyền vũ thấp giọng nói: “Sát Phá Lang ba người bọn họ vốn nên gắn bó chặt chẽ với nhau, Phá Quân làm như vậy thất quá đáng. Sát Phá Lang tam tinh tọa trấn tam phương hội chiếu, cũng giống như chúng ta Tứ đại Tinh tọa - tọa trấn Nhị thập bát tú, thiếu một người cũng không được, Phá Quân không đến thì lực lượng Tam Tinh không cân bằng, sẽ sai lầm. Trước đây Đế quân sử dụng Tinh bàn thì Tham Lang và Thất Sát tinh quân hộ pháp, một lần hộ cũng phải nghỉ ngơi chừng mấy ngày, nếu có Phá Quân thì bọn họ cũng không khổ cực đến mức đó.”

Chu Tước lấy cùi chỏ chọt hắn: “Cũng không phải không thể hiểu được, nói thật ta rất đồng tình với Phá Quân. Nếu người yêu của ta có mệnh tinh như Thỏ Ngọc, bị áp chế nguyên khí suýt nữa thì hồn phi phách tán lại còn mất ký ức, ta cũng phải liều mạng tìm người tính sổ. Còn cái gì mà đại nghĩa muôn dân gì gì đó, ta không muốn nghe.”

Nói đến đây, mọi người đều nhất thời yên lặng, ai nấy đều thổn thức.

Tràng diện náo động hai trăm năm trước phảng phất như vừa mới hôm qua.

Khi đó, một nghiệt long xuất thế, quậy cho thế gian long trời lở đất, Thỏ Ngọc Nguyệt Cung ứng kiếp đi xuống, bị cuốn vào mệnh cục của Sát Phá Lang, suýt nữa ở trong nhân quả luân hồi mà hồn phi phách tán. Sát Phá Lang - Tham Lang, Thất Sát, Phá Quân trấn giữ mệnh cung, cũng đã xem qua mệnh số, tham dục nặng, chấp niệm sâu, sát khí dữ dội.

Mà kết quả đúng như mệnh số, nghiệt long xuất thế, Tham Lang tinh quân vì nhân gian mà đầu thai làm Đế vương, tính cách thô bạo thích chém giết; Phá Quân lúc đó vẫn chưa về vị trí cũ, chỉ là một thần âm ty nho nhỏ, sau đó tham gia giải quyết sát tinh nghiệt long nên cũng có dính dáng đến chuyện ở nhân gian.

Con thỏ này vốn là thầm mến Phá Quân mà hạ phạm.

Mấy ngày này, Hằng Nga ở Nguyệt cung khóc đến muốn tắt thở, còn Phá Quân tinh liều mạng tu bổ từng chút từng chút hồn còn sót lại nhờ vào hơn 300 thỏ ngọc giúp đỡ tìm kiếm, giúp Thỏ Ngọc luân hồi chuyển kiếp, đem hắn (thỏ đực nha các cậu) nuôi lớn. Thật khó khăn lắm nó mới biết biến hóa, lại phát hiện nó đã mất đi ký ức.

Khi đó Tinh Dịch mới chỉ nhậm chức ở Bắc Thiên không lâu, Phượng hoàng Minh tôn hỏi hắn chuyện này thì hắn nói: “Trăm năm trước, ta phát giác Tinh Bàn có điểm dị thường, một Sát tinh chuẩn bị xuất thế, nếu như không có phương pháp phá giải, lục giới sẽ bị cuốn vào đại hỗn loạn. Để áp chế nó, lấy sát chế sát, ta dùng cách cực đại sát Sát Phá Lang để áp chế. Vì đề phòng bất trắc, ta nghĩ đến ngũ hành, cần phải tìm một Tinh vị có Thổ linh căn để cân đối với Thủy tức, ngay lập tức các ngươi nói là Thỏ Ngọc.”

Tinh Dịch buông tay: “Chuyện chính là vậy. Ta lúc ấy không biết bọn họ, cũng không cố ý nhắm vào người nào cả. Tạo hóa do bọn hắn, ta chỉ nhìn kết quả.”

Phượng hoàng Minh tôn thấp giọng nói: “Nhưng thuyết pháp này của ngươi... có vài người có thể không tiếp thu nổi.”

Tinh Dịch lãnh đạm nhìn Minh tôn, không phát biểu thêm ý kiến gì. Hắn trời sinh khuyết thiếu tình cảm, sinh ra đã không muốn không cầu gì, cũng không thể hiểu được cái khổ của người khác.

Phá Quân tinh không đến thì thôi vậy, hắn cũng không chú ý nhiều, Thất Sát và Tham Lang hộ pháp cho hắn tuy có thiếu sót về lực lượng, nhưng hắn cũng tự bổ sung và cũng chưa từng xảy ra sai sót gì.

Mãi đến hôm nay, chuyện xưa nhắc lại, tiếng xì xào bên dưới truyền đến, Tinh Dịch đều nghe được rõ ràng, bỗng nhiên tâm tư khẽ động.

Chuyện ái tình trên Thiên đình trước nay không hề thiếu, Nguyệt Lão lại thích nhất kể mấy chuyện này, tiên nữ nào đó lén hạ phàm lấy chồng, một đôi tiên gia cãi nhau, nam nữ, nam nam, nữ nữ, chuyện gì cũng có, Tinh Dịch thấy cũng nhiều. Vả lại Thiên đình không có để ý nhiều như ở nhân gian, vì vậy tất cả tiên nhân rất tự do tự tại.

Thỏ ngọc và Phá Quân tinh có phải cũng là một câu chuyện tình đẹp? Thầm mến thành yêu nhau, mặc dù trải qua bao gian khổ nhưng cuối cùng vẫn hoàn mỹ ở bên cạnh nhau.

“Nếu ta có người yêu cũng đối với ta như vậy...“. Câu tiếp theo của Chu Tước nói Tinh Dịch không nghe rõ, chỉ biết trong tâm trí hắn hiện giờ bỗng hiện ra một cục nắm tròn vo bông xù, mở to đôi mắt đậu đen trong veo nhìn hắn.

Nếu có người khiến Tiểu Phượng Hoàng giống Thỏ ngọc, hắn sẽ làm gì?

Đáp án kỳ thực đã sớm có, nhớ lại cái hồi mà Tiểu Phượng Hoàng bị đám yêu đồng bắt cóc dưới chân núi...

Cứ khiến cho bọn nó tan thành tro bụi đi!

Tinh Dịch rũ mắt, ngón tay thong thả vuốt vẻ viên ngọc khảm trên ghế ngồi.

Mười ngày trước hắn đã viết xong chiếu thư, lệnh Thất Sát và Tham Lang đến chỗ Thỏ ngọc, giúp người kia tìm lại ký ức trong Tinh bàn. Hắn không mời người tới cũng càng không muốn tự mình đi, vạn năm qua hắn chưa từng rời khỏi Phù Lê cung, đây lại là chuyện nhỏ nên hắn cũng không để tâm cho lắm.

Hắn trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Ngày mai, Thất Sát và Tham Lang theo ta đi một chuyến đến Dao Quang cung gặp Phá Quân tinh.”

Trong đại điện liền lặng ngắt như tờ.

Tinh Dịch giương mí mắt, lại hỏi: “Còn chuyện gì muốn tấu không? Nếu không thì bãi triều.”

Thất Sát nói: “Đế quân, Phá Quân hắn không được ở Dao Quang cung, hiện tại hắn đang làm âm ty ở biên giới Vong Xuyên. Vong Xuyên âm u, lại đang mùa hoa bỉ ngạn nở nên rất nóng, khác hoàn toàn ở Bắc Thiên. Đế quân... ngài muốn đi sao?”

Tinh Dịch thản nhiên nói: “Lúc ta và Phong Đô tam thiên nghiệp hỏa mở ra âm tào địa phủ thì các ngươi còn chưa sinh ra đâu.”

Thất Sát biết mình nói lỡ: “Đã hiểu, Đế quân, ta và Tham Lang chuẩn bị ngay.”

Tinh Dịch nhíu mày: “Nhưng mà tại sao Phá Quân lại ở đấy?”

Thất Sát nói: “Là như vậy, Phá Quân sở dĩ vẫn không đến là do hắn có lý do xin nghỉ giống các tiên gia khác, tuy trên thiên đình cũng có chức vụ nhưng hắn không thể phân thân. Nhưng chúng ta đều biết vị trí dưới kia là do hắn nhặt được, cũng không có nhiều việc để làm, chính là hắn không muốn đến mà thôi.”

Tinh Dịch nhíu mi: “Nhặt được?”

Tham Lang cũng lên tiếng: “Lúc Phá Quân vẫn còn là con người đầu thai Đế Vương, ngôi vị Hoàng đế vốn phải là của hắn thế nhưng lại bị huynh đệ ruột của mình hại chết, hơn nữa thủ đoạn vô cùng đê tiện, khiến hắn sau khi chết rồi danh tiếng cũng chẳng tốt, bị ma quỷ chế nhạo. Ngọc đế nghe nói chuyện này liền trợ giúp cho hắn, phong cho hắn vị trí Thỏ thần, để hắn quản lý chuyện nam nam của nhân gian. Lại nói cũng nhờ duyên phận, Thỏ ngọc và Thỏ thần cùng tên nên cùng dùng chung phong hào Thái Âm, hiện tại hắn đang ở chính là Thái Âm điện dưới kia mà không phải là Dao Quang cung.”

Lông mày của Tinh Dịch đã chính thức nhíu chặt: “Thỏ thần?”

Cái tên có chút quen thuộc, hình như hắn đã nghe ở đâu rồi. Nhưng chỉ là cảm giác lướt qua khiến hắn không thể nắm bắt được.

Thất Sát đáp: “Đúng vậy thưa Đế quân. Hắn là từ con người phong thành thần, mặc dù bây giờ tất cả mọi người không gọi tên của hắn nữa nhưng ta còn nhớ rõ lắm. Hắn nguyên danh họ Lâm, tên là Lâm Triệu.”

Gián: so dì mn vì lâu quá mới có chương, mà thôi kệ đi:v

Red: beta cũng nhây tới giờ, mà hoy kệ đi:) có 2 chương liên tiếp để bù nà! <3

Hết chương 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.