Phục Ma Trọng Sinh Ký

Chương 17: Chương 17: Trùng sinh




Sinh lão bệnh tử luôn là quy luật bất biến trong thế giới này, con người luôn tìm cách để kéo dài cuộc sống vì họ sợ cái chết. Vì sao lại như vậy..? Có lẽ có nhiều điều níu kéo họ lại giữa nhân gian này...

Dãy hành lang lớn của bệnh viên Kim Tiền lúc này vắng lặng một cách đáng sợ, ngồi ở ghế ngoài chờ chỉ có hai người với thái độ cực kì bứt rứt và lo lắng. Một người đàn bà tuổi ngoài 50 ăn mặc trông có vẻ sang trọng quý phái, người kia là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi trông có vẻ khá xinh đẹp.

- Bác nghỉ ngơi cho lại sức...! Ở đây có con được rồi ạ...!

- Bác làm sao có tâm trạng để nghỉ ngơi được hả con...! Tình hình thằng Hổ còn không biết lành dữ ra sao...!

Cô gái trẻ định nói thêm thì đèn phòng cấp cứu lúc này chuyển sang màu xanh, cánh cửa từ từ mở ra cùng theo đó là sự xuất hiện của nhóm y bác sĩ. Người phụ nữ tiến lại gần vị bác sĩ rồi lắp bắp lên tiếng hỏi:

- Bác sĩ...! Bác sĩ...! Tình hình con trai tôi thế nào ạ...?

- Xin lỗi bà...! Chúng tôi đã cố gắng hết sức...! Nạn nhân được đưa vào bệnh viện quá muộn...! Não đã không còn phản xạ nhận thức có lẽ sẽ sống thực vật nốt quãng đời còn lại...!

Câu trả lời cùng tiếng thở dài của vị bác sĩ làm đôi chân của người đàn bà bỗng nhiên ngã quỵ. Những tiếng nấc nghẹn ngào không nói lên lời đã diễn tả nỗi đau tột cùng của người mẹ khi mất đi đứa con của mình, cô gái trẻ cũng chỉ biết ôm chặt lấy người phụ nữ mà an ủi rồ vỗ về.

Không ai phát hiện ra rằng, bên trong phòng cấp cứu đang có một điều kì lạ xảy ra. Chàng trai trẻ từ từ mở to đôi mắt nhìn mọi thứ xung quanh một cách khó khăn, đầu hắn ta cảm thấy nhức nhối một cách khó tả cùng với đó là sự ngạc nhiên không nói lên lời:

- Rốt cuộc là ta đang ở đâu thế này....?

Cô y tá trẻ há hốc mồm không nói lên lời rồi đưa tay chỉ về phía người bệnh:

- Hoàn hồn...! Hoàn hồn rồi...! Ối giời ơi...!

Nghe thấy tiếng hét lớn của cô gái, mấy y bác sĩ vội vã quay trở lại phòng cấp cứu xem có chuyện gì xảy ra. Rồi họ không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, người bệnh mà 5 phút trước họ vừa tuyên bố là đã chết não, bỗng nhiên đang ngây ngô nhìn về phía họ:

- Đây rốt cuộc là Thiên giới hay địa phủ...?

- Thật không thể tin nổi...! Đúng là không thể tin nổi mà...!

Vị bác sĩ xem xét mạch tượng và não đồ một lần nữa rồi kiểm tra đồng tử mắt, nó khác hẳn hoàn toàn với những gì mà họ đã kiểm tra nửa tiếng trước. Chưa bao giờ có trường hợp lạ lùng nào từng xảy ra giống như vậy, một người chết não có thể tỉnh lại chỉ có thể là kì tích, kì tích mà thôi...

Người đàn bà lúc này không quan tâm đến lời giải thích hay xin lỗi của vị bác sĩ, chỉ cần con trai bà ấy qua cơn thập tử nhất sinh là bà ấy có thể trút được nỗi lo lắng trong lòng mình rồi. Bà nắm chặt lấy tay của bệnh nhân rồi run rẩy nói:

- Mẹ cứ sợ là con sẽ xảy ra chuyện gì..! Giờ thì tốt rồi...! Tối rồi...!

- Bà là ai...? Và đây là đâu...? Tôi không biết bà...! Bà đi ra đi...!

Người thanh niên rụt tay lại rồi nhìn người đàn bà với khuôn mặt cảnh giác. Người đàn bà cùng cô gái trẻ sững sờ nhìn về phía thanh niên:

- Mẹ là mẹ con mà...! Kim Hổ...!

- Tôi là Kim Hổ...? Không phải...chứ..?

Lúc này người thanh niên ngạc nhiên nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhìn lại chính bản thân mình.

- Rốt cuộc chuyện này là sao...?

- Có vẻ như bệnh nhân đã bị mất trí nhớ rồi...!

Lời kết: Cuộc sống luôn luôn có những mệt mỏi và áp lực và không phải ai cũng giống ai...!

Nếu không dám đối mặt với nó thì chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua được nó...!

Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.