Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 1: Chương 1: Thị trưởng mụ mụ




“Ba!”, âm thanh một bàn tay dùng sức vỗ xuống mặt bàn truyền ra khỏi phòng.”Ý của ngươi nói là, làm ra một công trình xuống cấp như vậy, làm hại hơn mười người bị thương,chỉ cần bồi thường mấy trăm vạn là được?”Hàn Tuyết vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn người trung niên trước mắt. Nàng đem một phần tài liệu ném tới, cao giọng nổi giận nói: “Ngươi tự xem một chút! Bao nhiêu người bởi vì công trình mà chết! Bao nhiêu người bởi vì công trình mà bị thương! Trần Duệ, ngươi được lắm!”Nam nhân được gọi là Trần Duệ cầm lên một phần tư liệu, nhưng nhìn cũng không thèm nhìn, bởi vì trong lòng hắn đều biết, cái công trình này do hắn bớt xén nguyên vật liệu,hiện tại đã xảy ra chuyện, hắn thật sự là khó có thể thoát khỏi trách nhiệm này!”Em nói, Tuyết tỷ chị không cần phải nghiêm trọng như vậy chứ?” Trần Duệ vẻ mặt cười khổ nói: “Em thừa nhận cái công trình này đích xác là có một chút vấn đề. Nhưng chị cũng biết mấy tháng gần đây có quá nhiều bão lớn, sợ rằng trong chuyện này cũng có chút liên quan đó?””Vậy ý của ngươi là, nguyên nhân trọng yếu nhất là do bão?” Hàn Tuyết mang theo ánhmắt sắc bén, phảng phất có thể đem nam nhân này nhìn thấu.”Ha hả...”Trần Duệ có chút lúng túng gượng cười: “Cái kia... Còn không phải là cần một câu nói của Tuyết tỷ sao, hiện tại chị là nhân vật số một thành phố Hoa Hải! Chị nói xem, ai dám ngỗ nghịch với chị! Huống chi hiện tại tai hại do bão vẫn kéo dài, nếu chúng ta tận dụng một chút… Chị hiểu ý của em mà.”Hắn vừa nói chuyện, một bên len lén đem một cái phong bì đặt ở trên mặt bàn.”Ngươi đây là ý gì?”Hàn Tuyết lông mày nhướng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái phong bì. Trần Duệ khom người cười nói: “Tuyết tỷ, tất cả đều là người mình, không cần thiết phải làm tất cả bối rối đúng không? Thật ra thì chuyện lần này, chỉ cần một câu nói của chị, còn không phải là thành chuyện nhỏ sao? Chị cũng phải nghĩ cho Vân nhi một chút,nói như thế nào nàng vẫn là muội muội của chị.””Đừng nói chuyện họ hàng với ta!”Hàn Tuyết vẻ mặt chán ghét nhìn người muội phu này, trong nội tâm nàng thật không rõ, tại sao muội muội của mình lại gả cho hắn! “Còn có, vật này ngươi mang về! Ngươi nói cho người phụ trách công trình, chuyện lần này, ta tuyệt đối sẽ truy cứu tới cùng!”Nghe được chị vợ giận dữ mắng mỏ mình, Trần Duệ trong lòng vậy bỗng nhiên bùng lên một cơn giận dữ! Mình đã ăn nói khép nép, không nghĩ tới nàng lại bất cận nhân tình như vậy!Nhưng là, một con cáo già sẽ nhịn được!”Tuyết tỷ, em biết chị vừa được tiền nhiệm chức thị trưởng thành phố Hoa Hải, cần phải có một thành tích tốt!”Trần Duệ nở nụ cười chân thành, “Cái này, em đây làm muội phu thập phần nguyện ý làm ngựa chết cho chị, những quan hệ kia, em có thể giúp chị chuẩn bị hết thảy, tất cả chi phí em đều gánh chịu, như thế nào?””Trần Duệ. Ngươi cút ra ngoài cho ta! Nhớ lấy, chính ngươi có thân phận gì, đừng làm cho tiểu Vân thương tâm!“. Hàn Tuyết tức giận cũng nhịn không được quát!”Ngươi —— “Trần Duệ trong lòng máy động, trên mặt lại càng lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới nàng nói trở mặt liền trở mặt. Nhìn mỹ thiếu phụ gợi cảm thành thục trước mặt, Trần Duệ trong lòng cũng có chút bất an. Chẳng qua là, lúc này Hàn Tuyết cũng là quắc mắt nhìn trừng trừng, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt bén nhọn thật sự để cho hắn cảm thấy thập phần không thoải mái!”Mọi việc nên lưu lại một đường, ngày sau còn hảo hảo gặp nhau! Ta nói như thế nào vẫn là muội phu của ngươi, ngươi không cần thiết tuyệt tình như vậy chứ?”Trần Duệ từ trên ghế đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Tuyết, lúc này mới tức giận mà đẩy cửa đi ra! Nhìn hắn rời đi, HànTuyết vẫn mặt lạnh, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ gì.”Ai...”Sâu kín thở dài một hơi, Hàn Tuyết xoay người nhìn xuyên thấu qua cửa sổ quan sát thành phố. Không nghĩ tới mình vừa lên chức lại gặp phải chuyện như vậy, thật là làm cho nàng cảm thấy phiền não. Chuyện lần này nếu là truy đến cùng, vị muội phu này tuyệt đối khó thoát trách nhiệm! Bởi vì hắn là người trung gian hối lộ cho Phó thị trưởng!Thiết diện vô tư mà đại nghĩa diệt thân sao? Hàn Tuyết đối với Trần Duệ không có bất kỳ băn khoăn. Nhưng mấu chốt là muội muội mình! Xem ra, phải làm tốt công tác tư tưởng cho muội muội! Bất quá, mấy ngày qua, Hàn Tuyết cũng không cách nào phân thân! Mình mới vừa đi nhậm chức, chuyện gì cũng không có quen thuộc, hơn nữa lại có càng nhiều chuyện cần phải xử lý hơn!”Xem ra, để cho tiểu Hi đi xem nàng một chút.”Trong lòng Hàn Tuyết bỗng nhiên nghĩ vậy. Muội muội bình thường rất yêu quý nhi tử của mình, nếu để nhi tử nói có khi có tác dụng. Nghĩ tới nhi tử của mình, Hàn Tuyết cũng thấy nhức đầu, hai vợ chồng bình thường bởi vì công việc nên căn bản cũng không có thời gian đi dạy bảo hắn, theo thời gian trôi qua,nàng cảm giác nhi tử và mình đã sinh ra vách ngăn vô hình.Ở một nơi khác.”Nói! Chuyện gì xảy ra!”Ở một trường học quý tộc nổi tiếng nhất thành phố Hoa Hải, một thanh âm tức giận bỗng truyền ra từ trong phòng làm việc của hiệu trưởng! Nhìn vào bên trong,trên ghế ngồi chính là nữ hiệu trưởng, một mỹ phụ thành thục vô cùng gợi cảm. Nữ hiệu trưởng này nghe nói đã từng là quán quân tán thủ!”Nói!”Lâm Vãn Tình trừng mắt nhìn gã học sinh có vấn đề này, trong lòng giận dữ!”Tuần lễ này ngươi nghỉ ba tiết, đi trễ sáu lần, cơ hồ ngày nào cũng về sớm! Nói đi, hôm nay ngươi nếu không nói rõ, vậy ngày mai gọi phụ huynh của ngươi đến đây!”Nhưng là, Diệp Hi vẫn không nói lời nào! Hắn đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cố ý không nhìn sắc mặt của hiệu trưởng!”Không nói lời nào đúng không?”Lâm Vãn Tình cười lạnh nói: “Được rồi! Ngươi biết mình sai, ta cũng không nhiều lời! Ngày mai ngươi để cho bố mẹ tới một chuyến, nếu không, chúng ta sẽ khai trừ ngươi khỏi lớp!“.”Các ngươi cũng chỉ có thể uy hiếp học sinh như vậy!”Diệp Hi cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Chẳng lẽ các ngươi cũng không thèm quan tâm mỗi vấn đề của học sinh? Động một chút là trách mắng xử phạt, động một chút thì gọi phụ huynh! Hừ!“.”Trong lòng ngươi không phục lắm đúng không?” Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULLDiệp Hi khóe miệng hơi nhếch”Ta không dám nói, cho dù ta nói, cũng sẽ bị ngươi coi như không nhìn thấy hoặc hiểu sai ý tứ!”Diệp Hi nói ra một câu mà hắn cho là rất kinh điển, chẳng qua ánh mắt của hắn cũng không lảng tránh nữa, mà đối mặt với nữ hiệu trưởng. “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?””Được rồi! Vậy ngươi nói một chút, tại sao ngươi không tuân theo nội quy của trường học?” Lâm Vãn Tình ngồi nghiêm chỉnh, bắt chéo hai chân, nàng mặc một bộ tây phục màu đen, mang theo mắt kiếng gọng vàng, thoạt nhìn qua làm người ta cảm giác đây chính là một nữ nhân tri thức hiện đại.Nhưng Diệp Hi biết nữ nhân này khi tức giận sẽ trở nên thập phần kinh khủng! Đã từng có mấy học sinh bởi vì không tuân theo kỷ luật bị trường học xử phạt mà không phục, cuối cùng muốn “giáo huấn” vị hiệu trưởng này. Nghe nói toàn bộ đều được đưa vào nằm bệnh viện mấy ngày!Bất quá, để cho người ta kiêng kỵ hơn nữa là thân phận của nàng! Cho dù là công tử thiếu gia gì đó trong trường học cũng không dám trái ý nàng! Nữ nhân này gia thế không đơn giản a! Phụ thân của nàng là chính khách của trung ương, trượng phu của nàng là một đại quan!Hơn nữa nàng còn là một tán đả cao thủ!”Không lời nào để nói sao?”Diệp Hi mím môi, không nói lời nào.”Như vậy, ngươi không cần nói gì nữa! Ngươi không tuân theo nội quy trường học là sự thực!” Lâm Vãn Tình bỗng nhiên đứng lên! Vóc người cao gầy thật sự là làm cho người ta sợ hãi than thở, lại đi thêm đôi giày cao gót làm cho nàng cao gần 1m78! Đáng thương cho tiểu tử Diệp Hi mới vừa vặn có 1m65!”Ta mới chỉ có mười lăm tuổi! Ta còn có thể phát triển!” Hắn yy tự an ủi mình như vậy, sau đó lại hướng mắt nhìn nữ hiệu trưởng thách thức. “Ngươi muốn khai trừ thì khai trừ đi! Ta không có ý kiến!“.”Phanh!”Lâm Uyển Tình dùng sức vỗ cái bàn, trừng mắt nhìn gã học sinh có vấn đề này: “Ngươi đây là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta đó!“.”Mời hiệu trưởng ngài chú ý một điểm, ngàn vạn không nên sử dụng bạo lực, ta vẫn chỉ là một đứa bé a!”Diệp Hi thật giống như không sợ, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.”Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám khai trừ ngươi!”, Nữ hiệu trưởng tức giận thở hổn hển làm cho bộ ngực cao ngất của nàng càng thêm nổi sóng phập phồng.”Thật to!” Ánh mắt đối mặt với đôi nhũ phong cao ngất của mỹ hiệu trưởng, Diệp Hi thầm nghĩ trong lòng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.