Phục Chế Sơ Luyến

Chương 17: Chương 17: CHƯƠNG 14: KIẾM TIỀN (2)




Editor: Mộc Du

Mấy bác gái lớn tuổi đang chuẩn bị đi phục vụ vệ sinh ở bên ngoài, cũng hết sức tò mò về thân phận của Tiểu Thất, nhìn về phía bên này cứ tưởng rằng mấy cô bé sẽ lên tiếng hỏi mình cũng biết được đôi chút, ai ngờ là khi mấy cô bé này nhìn thấy Hàn Tú thì từng người một đều giống như chuột nhìn thấy mèo chạy đi hết, không khỏi than thầm mấy tiếng, đành tự mình bước lên trước mà hỏi.

“Ai, Hàn tổng, cô cũng không giới thiệu với ta một chút vị này là ai vậy?”

“Đúng vậy a, Đúng vậy a. Hàn tổng, mới vừa rồi lúc ở trên đường tôi vẫn đang cùng lão Lý nói về cô sao cứ suốt ngày bận rộn, không nghĩ là khi tới công ty thì liền thấy cô dẫn đến một tiểu tử anh tuấn như vậy a.”

“Hàn tổng, sẽ không phải là bạn trai của cô chứ.”

Quả thật là chỉ có các bác gái mới dám nói thẳng ra như vậy thôi.

Nhân viên trong công ty phần lớn đều lớn tuổi hơn Hàn Tú rất nhiều, đa phần là các cô, các dì lớn tuổi, Hàn Tú cũng được coi như là có chút nghiêm khắc. Nhưng khi đứng trước mặt những vị tiền bối này thì luôn không thể nghiêm khắc nổi, họ còn thường lôi kéo giới thiệu bạn trai cho cô nữa.

Hàn Tú vội vàng kích động khoát tay: “Anh ta không phải là bạn trai của cháu. Anh ta là đồng nghiệp mới của công ty, tên là Đường Trạch Tề.” Sau đó lại kéo một bác gái qua nói: “Làm phiền dì, sau này hãy cứ cho anh ta đi theo dì học hỏi đi, có việc gì, thì xin người cứ việc phân phó cho anh ta làm.”

Đoàn người đang nghe Hàn Tú tìm lý do giải thích, thì lại nhìn thấy Tả Tiểu Dũng ở sau lưng Hàn Tú cứ không ngừng nháy mắt, trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ, nên gật đầu phụ họa theo: “Nha. . . . . . Thì ra là đồng nghiệp mới nha.”

Hàn Tú cũng thừa biết sẽ có kết quả thế này, cô bĩu môi nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đi làm công việc của mình đi, muốn tám chuyện thì đợi đến hết giờ đi, rồi hãy quay lại tám.” Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Thất nói: “Anh đi theo tôi tới phòng làm việc.”

Đang lúc sắp rời khỏi đại sảnh, đột nhiên Vương quản lý bên bộ phận khách hàng đuổi theo gọi: “Hàn tổng.”

Hàn Tú dừng lại cước bộ, xoay người hỏi: “Vương quản lý, có chuyện gì? Hình như sáng hôm nay, là đến ngày mọi ngươi phải qua bên EC vệ sinh mà.”

“Hàn tổng, đây chính là chuyện mà tôi muốn nói với cô đó, hiện tại mọi người đều đang buồn bực, ai cũng đều không muốn đến EC để làm vệ sinh hết. Cô cũng biết chuyện xảy ra tháng trước, khiến cho bác gái dì Cao giận đến nỗi nằm ở trong nhà mấy ngày nay rồi, hiện tại người trong bộ phận khách hàng đều không có ai muốn đi đến EC làm cả.”

Nhắc tới chuyện này là Hàn Tú liền sầu não.

EC là công ty phục trang xuất nhập khẩu của N thị có quy mô rất lớn. Mỗi tháng định kỳ vào ngày hai mươi lăm, công ty sẽ cho người đến EC làm tổng vệ sinh. Nhưng mà vào tháng trước, con gái Trần Mạnh Lỵ của ông chủ EC từ Mĩ trở về nước, sau khi ngồi lên chức trợ lý tổng giám đốc, thì chuyện hợp tác cũng thay đổi theo. Vị thiên kim đại tiểu thư này, là người dị thường hách dịch không thể nói nổi và càng làm cho người khác khó có thể chấp nhận hơn nữa chính là cách nói chuyện quá mức chanh chua, không ai chịu đựng được.

Tháng trước vào thời điểm công ty của họ làm vệ sinh, đúng lúc dì Cao quét dọn phòng làm việc của cô ta. Sau khi mọi công việc đã hoàn thành đang chuẩn bị ký tên rồi bàn giao, thì đột nhiên cô ta nhảy ra chỉ trích, nói là dì Cao trộm cái đồng hồ đeo tay hiệu Omega của cô ta đem từ nước ngoài về.

Dì Cao là người ngoại thành ở nông thôn lên đây kiếm sống, đến thành thị thì tìm được một công việc tạp vụ, hi vọng có thể kiếm được nhiều tiền một chút để chăm nom cho gia đình. Làm ở công ty cũng được một năm rồi, là người đàng hoàng, đôn hậu, ngay cả cái gì gọi là Omega dì cũng không biết, chứ đừng nói là đã nhìn thấy, gặp phải loại chuyện như thế này thì có đến trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

Tồi tệ nhất chính là, những lời nói công kích sau đó của Trần Mạnh Lỵ, lại còn bức ép đòi lục soát người của dì nữa.

Hành động này của Trần Mạnh Lỵ dẫn tới sự phản đối kịch liệt của mọi người trong công ty, vốn dĩ là đi quét dọn vệ sinh, cuối cùng lại biến thành cải vã kịch liệt, sau đó lại còn kinh động đến 110.

Cảnh sát không có tìm được ở trên người của dì Cao chiếc đồng hồ kia, nhưng Trần Mạnh Lỵ vẫn không chịu buông tha, tuyên bố yêu cầu công ty của cô phải bồi thường, đồng thời lại châm chọc bọn họ là một đám nhà quê, tay chân không sạch sẽ, đời này chỉ xứng làm quét dọn vệ sinh cho người ta mà thôi.

Một lời này, càng thêm chọc giận nhân viên của công ty.

Sau một phen cải vã kịch liệt, chiếc đồng hồ kia cuối cùng cũng đã hiện thân. Là do Trần Mạnh Lễ em trai của Trần Mạnh Lỵ, Tổng giám đốc bộ tài vụ của công ty EC, cầm theo một chiếc đồng hồ đeo tay nữ, đi tới trước mặt của Trần Mạnh Lỵ nói: “Chị, đồng hồ đeo tay của chị đây, buổi sáng chị để trên xe của em quên cầm theo.”

Sự việc này, cuối cùng cũng được hạ màn như vậy, nhưng là, mọi người vừa về tới công ty thì đã nói, về sau họ sẽ không bao giờ đến công ty EC làm vệ sinh nữa. Trần Mạnh Lỵ xem thường những người lao động như bọn họ, và những ngôn từ quá đáng tựa như gai nhọn kia, đều đâm vào trong lòng của mỗi người. Sau khi dì Cao kể ra chuyện này với người trong công ty và chuyện này được lan truyền, thì mọi người đều phản đối việc đến công ty EC làm vệ sinh.

Nhưng mà công ty cùng với công ty EC đã ký hợp đồng dài hạn, nếu như không đi quét dọn vệ sinh, thì đã vi phạm hợp đồng.

Vào tháng trước, chuyện này làm cho đầu của Hàn Tú như phình to ra. Không nghĩ tới một tháng lại trôi qua nhanh như vậy, hôm nay lại bắt buộc phải đi tới EC làm vệ sinh rồi, chuyện này vẫn chưa thể ổn định.

Hàn Tú gãi gãi đầu: “Tháng trước, không phải là tôi đã đề nghị tăng thêm tiền thưởng cho những người chịu tới EC làm vệ sinh ư, bọn họ vẫn không đồng ý sao?”

“Hàn tổng, tiền không phải là vạn năng, tôn nghiêm của mỗi người tiền không thể mua được.” Vương quản lý nói.

“Vậy được rồi. . . . . .” Hàn Tú cắn môi gật đầu một cái, đầu năm nay có thể vì năm đấu gạo mà khom lưng, đoán chừng cũng chỉ còn lại, loại người da mặt dày như cô mà thôi.

Làm công nhân vệ sinh này, chính là suy bụng ta ra bụng người, các bác gái tuổi cũng đều đã lớn hết rồi, vốn là nên ở nhà an hưởng tuổi già, nhưng bởi vì kế sinh nhai không thể không chấp nhận khổ cực tiếp tục làm việc, nhưng nếu là đến đây đi làm, đã bỏ ra sức lực, còn bị người khác nói thành như vậy, thì trong lòng sao có thể thoải mái?

Không phải ai cũng da mặt dầy giống như cô vậy, cô càng bị đả kích, làm nhục thì cô càng muốn kiếm tiền của người đó.

Cô cũng không thể ép nào bắt ép nhân viên của mình được, cái nghề này buồn lo không phải là khách hàng, mà buồn lo chỉ có thể là người làm công.

Cô nghĩ sâu xa một hồi rồi hỏi: “Hôm nay là phải đi làm vệ sinh cái gì?”

“Công việc hôm nay không nặng, chỉ cần làm sạch thảm ở các phòng làm việc thôi, tháng trước PVC đã lau sạch sàn nhà, cũng đã đánh sáp bóng luôn rồi.”

“Chú đã hỏi những bộ phận khác chưa? Trong công ty, thật sự là không có một ai nguyện ý đi sao?”

“Hàn tổng, nói thật thì, lão Vương tôi đã sống đến bốn mươi tuổi đầu, đời này cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào biến thái như vậy, khó trách tuổi cũng đã lớn rồi, mà cũng không tìm được người đàn ông nào, vừa nhìn thì đã biết chính là chịu chứng mất cân bằng nội tiết.”

“Khụ…khụ…khụ ——” Hàn Tú cố ý ho khan vài tiếng thật to.

“Ai, Hàn tổng, tôi không phải là nói cô mà, cô cùng với cái người phụ nữ biến thái đó là không giống nhau, cô so cô ta thì đáng yêu hơn nhiều.”

“Được rồi được rồi, tôi cũng không có trách chú. Vậy chú đi sắp xếp cho họ làm những công việc khác đi, để hôm nay tôi đi EC. Kêu Tiểu Lưu mới tới đi cùng với tôi.”

“Chỉ hai người các cô, thì sợ rằng không làm hết được.”

Hàn Tú suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, liếc thấy Tiểu Thất, nói: “Ừ, được rồi, không cần lo lắng. Còn có Đường Trạch Tề mới tới cũng sẽ đi cùng với tôi.”

Sau khi Vương quản lý rời đi, Hàn Tú cắn môi, sau đó lại thở dài một hơi, CEO, ba chữ này thật là quá tinh túy rồi, cô quả thật chính là mệnh Clean Enviroment Obasson.

Hàn Tú xoay người, vừa lúc đối mặt với Tiểu Thất ở sau lưng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

Cô nhẹ ‘xì’ một tiếng, hơi tự giễu, than thở với Tiểu Thất: “Anh biết không? Làm công việc quét dọn vệ sinh như chúng ta thế này, dùng một câu nói hình dung chính là ‘thức sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn thì thua heo, làm nhiều hơn lừa’. Người lao động là vinh quang nhất, nhưng luôn có những con người như vậy thích đem người ra so với người chia làm ba bảy loại. Thật ra thì công việc quét dọn vệ sinh một chút không thấp hèn, mọi người đều là dùng đôi tay của mình để lao động. Chứ không phải như cái cô Trần Mạnh Lỵ kia, được ngậm thìa vàng ra đời, chẳng qua là cô ta có số mạng tốt hơn mà thôi, đầu thai trúng vào một người cha tốt. Nếu như cô ta không có cha mẹ thay mình chống lên một mảnh trời, thì cô ta cái gì cũng không phải.”

Đột nhiên chạm đến một mảnh sương mù trong mắt của Tiểu Thất, khiến thân thể cô không khỏi chấn động, ảo não lầm bầm lầu bầu: “Tôi tự nhiên lại nói với anh, những chuyện này làm gì không biết? Có nói anh cũng nghe không hiểu.”

Khóe miệng Tiểu Thất mơ hồ động đậy, đối với những lời nói của cô là hoàn toàn không thể gật bừa được, nhưng mà cô thì lúc nào cũng vậy luôn là coi thường IQ cao của anh.

Hàn Tú nhìn thấy anh ta nhếch mày cao lên, trái tim lập tức căng thẳng, vội vàng tiêm cho anh ta một mũi thuốc an tâm: “Ai, anh cứ yên tâm đi. Tôi đã dẫn anh tới công ty của tôi để đi làm, thì nhất định sẽ không để cho anh chịu thiệt, sẽ giúp anh kiếm ra tiền. Cái nghề nhân viên vệ sinh này, bây giờ rất là hấp dẫn. Không đề cập tới những khách hàng lớn của công ty như ở bệnh viện hay chính phủ kia, chỉ nói đến những khách hàng là hộ gia đình, thì chúng ta cũng không thiếu, hiện tại những người trẻ tuổi đến tắm rửa cũng lười, chứ đừng nói đến việc quét dọn sạch sẽ chỗ ở của mình. Nhìn lại thử thế hệ này chúng ta đi, rồi đời sau của chúng ta, rồi sau sau đời của chúng ta nữa, đều là ở chung cả nhà già trẻ đùm bọc mà lớn lên, chính là bởi vì như vậy, nên dẫn đến việc càng ngày càng nhiều thanh niên thờ ơ với tâm nguyện làm thủ công nghiệp. Cho nên công ty vệ sinh của chúng ta đã tồn tại như vậy. Anh cũng đừng nên coi thường những người làm công việc quét dọn vệ sinh như chúng ta, đây là một công việc rất tốt, tuy không thể so với những người ngồi ở tầng cao trong tòa cao ốc kia. Nhưng anh nhìn lại đi, nếu như chúng ta không vừa ý với khách hàng, thì chúng ta có thể cự tuyệt, hung hăng cự tuyệt, nhưng nếu là những người làm trong kia, nếu lỡ có bị ông chủ chèn ép, thì bọn họ cũng không dám giống như chúng ta thế này vỗ bàn nói với ông chủ của mình, tôi không làm, bọn họ tuyệt đối không có dũng khí làm như chúng ta vậy, tuyệt đối không.”

Tiểu Thất lẳng lặng nghe, cho đến khi Hàn Tú nói xong, anh mới chậm rãi mở miệng: “Có gì cần tôi làm, cô cứ nói.”

Hàn Tú nói nhiều như vậy, nhưng mà anh ta ngay cả một chút cảm xúc mãnh liệt để phụ họa cũng không có, khiến cho cô cảm thấy rất thất bại. Bất quá, giọng điệu của anh ta mặc dù vẫn không lạnh không nhạt như thường ngày, nhưng mà vào giờ phút này, nghe vào trong tai của Hàn Tú lại mang một loại ôn nhu không thể diễn tả thành lời.

Bây giờ anh ta là nhân viên mà cô cầu còn không được, phải mang đến trước mặt cô cuồn cuộn tiền, cô sẽ tạm thời đặt xuống ân oán cá nhân, bồi dưỡng cho anh ta thật tốt.

Cô bĩu môi, cố làm ra vẻ lạnh nhạt, dẫn anh ta đi về phía kho hàng.

Đến kho hàng, cô lấy cho anh ta một bộ đồng phục làm việc, sau đó nói cho anh ta biết là, bất luận đi nơi nào làm vệ sinh, cũng nhất định phải mặc bộ đồ này trên người, thêm nữa là nhất định phải đeo thẻ nhân viên, đây chính là hình tượng bộ mặt của công ty.

Bộ đồng phục nhân viên vốn là rất to, nhưng khi mặc ở trên người của Tiểu Thất, thì lại rất vừa vặn, một thân đồng phục màu lam đậm, càng làm tôn lên làn da trắng của anh ta.

Hàn Tú nhìn lại làn da của bản thân, cũng được coi như là tương đối trắng, nhưng mà nếu cùng so với cái người tên Tiểu Thất kia, thì bất luận là từ thị giác, hay là cho đến xúc cảm mà nói, thì cô liền bị so đến chân trời góc biển.

Cô buồn bực lầm bầm một câu: “Ai, tại sao anh còn trắng hơn so với tôi vậy?”

Tiểu Thất không rõ, hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là so với cô trắng hơn?”

Cô giật mình, khinh bỉ liếc anh ta một cái, thuận miệng nói: “Nói cái đầu của anh trắng.”

Tiểu Thất nhíu chặt chân mày, trong ánh mắt biểu lộ không tin, giống như là không có chuyện như vậy. Anh trầm mặc một hồi, mới nói: “Có biện pháp gì hay không, có thể khiến cho da của tôi nhanh chóng trở nên đen hơn không?”

Phốc!

Anh ta rõ ràng là nghe thấy, vậy mà lại giả bộ với cô. Bất quá làm cho người khác muốn đánh người nhất, chính là, anh ta lại cầu xin cho mình đen đi, chuyện về làn da này, nếu như mà để cho da đen Sam Sam nghe được, thì nhất định anh ta sẽ bị đánh bầm dập, nằm bẹp dí.

Cô miễn cưỡng đáp lại: “Có, lấy than bôi lên trên người là nhanh nhất.”

Tiểu Thất vẫn chưa thể lĩnh ngộ lời nói giỡn của Hàn Tú đáp lại: “Cách này trị ngọn không trị gốc. Từ nay, vào buổi trưa trong khoảng thời gian từ 12 giờ đến 1 giờ này, cô đừng sắp xếp công việc cho tôi, để cho tôi phơi nắng một tiếng dưới ánh mặt trời. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm trễ nãi bất kỳ công việc nào, cho tôi thời gian một tuần lễ.”

“. . . . . .” O__O” Hàn Tú còn tưởng rằng anh ta sẽ hỏi đến vấn đề nơi nào có than ..., ai ngờ câu trả lời của anh ta lại làm cho cô muốn rớt cả mắt kiếng, khiến cho cả người cô bất động, khóe miệng khẽ động, thanh âm run rẩy đáp lại: “Phê chuẩn. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.