Phục Chế Sơ Luyến

Chương 14: Chương 14: CHƯƠNG 12: NGỦ (2)




Editor: Mộc Du

Hàn Tú càng thêm chột dạ, không thể làm gì khác hơn là cưỡng từ đoạt lý nói tiếp: “Này. . . . . . Nơi này là nhà tôi, tôi ngủ trên giường mình tốn tiền mua, ngủ bằng máy lạnh tôi tốn tiền mua, tiền điện dùng cho máy lạnh cũng là tôi đóng, đây đều là chuyện đương nhiên. Bây giờ anh chỉ là người tạm thời tá túc mà thôi. Nếu như anh không thích hoặc là không chấp nhận được, thì cứ ra khỏi đây thôi chứ sao? Hiện tại, vết thương trên người anh cũng đã tốt lên rồi đúng không? Dù sao thì anh cũng có rất nhiều bạn bè, anh có thể đi tìm bọn họ nha, nếu như không muốn đi tìm đám bạn bè kia, thì anh vẫn có thể đi tìm những người phụ nữ trước kia của anh. Nếu như anh không nhớ nổi số điện thoại của mấy cô gái đó, thì không thành vấn đề, tôi biết bao nhiêu người sẽ nói cho anh biết bấy nhiêu, mà để tránh lãng phí thời gian, tôi sẽ giúp anh liên lạc, rồi miễn phí luôn cả việc vận chuyển anh tới chỗ của mấy cô gái đó, không có vấn đề gì cả.”

Tiểu Thất ngưng mắt nhìn mặt gương mặt căng phồng đỏ bừng lên của cô, sau một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp: “Cô đừng có vọng tưởng kích thích tôi như vậy, thì tôi sẽ đi khỏi đây. Đến lúc tôi muốn rời đi, tự nhiên sẽ đi. Bắt đầu, kể từ tối hôm nay, tôi sẽ ngủ trên cái giường này.”

Vẫn là kiểu câu trần thuật không có bất kì cảm xúc nào như cũ, mặc dù anh ta không có lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt sắc bén kia như là cảnh cáo “Cô liệu mà làm đi” khiến cho cô không thể nào làm lơ.

Hàn Tú muốn phát tác, nhưng lại ngại ánh mắt uy hiếp của anh ta, nên chỉ có thể ẩn nhẫn.

Cô siết chặc nắm tay, nghiến răng, giảm thấp tiếng nói xuống, nói: “Tôi nể tình việc đầu anh bị thương, nhưng mà, không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng chấp nhận chuyện anh muốn ngủ cùng tôi trên một chiếc giường. Anh không biết, tôi có thể nói cho anh biết. Anh không hiểu, tôi cũng có thể giải thích cho anh nghe. Nhưng mà chuyện này là tuyệt đối không thể. Anh có hiểu cái gì gọi là nam nữ khác biệt? Nam nữ thụ thụ bất thân hay không? Một nam một nữ có thể nằm chung trên một cái giường, chỉ có thể là vợ chồng, hoặc là tình nhân, hoặc là gian phu, hoặc là khách làng chơi và “gà”. Anh và tôi, chẳng qua chỉ là người yêu cũ đã chia tay nhiều năm, không thể nào nằm chung một giường. No relati*****hip, anh có hiểu hay không?”

Chỉ thiếu chút nữa là cô đã phải vỗ trán đấm ngực rồi, tự nhiên lại bấn loạn tới nỗi dùng tới tiếng Anh để đả thông cho anh ta.

Chân mày của anh nhẹ chau lại, ánh mắt có chút mê mang: “Cô không cần phải giải thích với tôi nhiều như vậy. Tôi muốn ngủ ở đây, chỉ vì để đảm bảo mỗi đêm có một giấc ngủ ngon mà thôi, sẽ không có làm gì cô cả, tôi cũng không phải là cái loại sinh vật, cứ hễ nhìn thấy giống cái thì liền động dục. Nếu như cô không yên tâm về tôi, vậy thì cô có thể lựa chọn, ngủ trên ghế sô pha.”

Xỉu! Đây không phải là truyền thuyết “tu hú chiếm tổ chim khách” sao?

Cấu tạo não của anh ta quả nhiên là không giống với người bình thường, Hàn Tú thỏa hiệp, nộp khí giới đầu hàng: “Ok, tối hôm nay anh ngủ ở phòng sách, tôi đảm bảo sẽ có giường cho anh, có máy lạnh mát mẻ. Nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, anh phải nghe theo lời của tôi, bất kể là tôi muốn anh làm cái gì, anh đều không được cự tuyệt, cho đến khi anh kiếm đủ tiền, trả tôi tiền thuê nhà, đồ ăn, thức uống,… và toàn bộ chi phí sinh hoạt mới thôi. Dĩ nhiên tôi sẽ không bắt anh làm những chuyện như phóng hỏa, giết người, bắt cóc, hay là những chuyện trái với đạo đức. Nếu như anh đồng ý, thì tôi sẽ coi anh như là khách ở trọ, còn nếu anh không đồng ý, thì hai chúng ta đường ai nấy đi.”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô rồi. Cùng lắm thì liều mạng, dù sao cũng chỉ có một cái mạng.

Anh nhíu mày: “Trong cái thế giới này, vật sở hữu nào cũng cần tiền để mua, mà muốn có tiền thì phải thông qua việc đi kiếm tiền, đúng không?”

“Đúng, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí.”

“Được. Đồng ý.”

Cuối cùng, Hàn Tú cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai sẽ dẫn anh ta đi tới công ty, cô nhất định phải gom lại hết tiền đã hao tốn trên người anh ta về.

Đang lúc cô tưởng tưởng đến thời điểm lấy lại được tiền, thì Tiểu Thất không một tiếng động ngồi trở lại giường, sau đó nằm xuống, tất cả động tác làm liền một mạch.

Cô sợ hãi kêu lên: “Ai? Anh làm gì đó? Sao anh còn chưa đi ra ngoài?”

“Còn kém một tiếng nữa, đúng sáu giờ tôi sẽ rời giường.” Anh nói xong, lật người đưa lưng về phía Hàn Tú.

“Uy. . . . . .” Hàn Tú có một loại kích động muốn hộc máu.

A ——

Cô siết chặc nắm tay ở trong lòng gào thét: Thượng Đế ơi, người hãy ban cho con khối đậu hủ, để cho con đập đầu chết đi.

Sau khi bị Tiểu Thất ‘tu hú chiếm tổ chim khách’, Hàn Tú một mặt không dám ngủ ở bên cạnh Tiểu Thất, một mặt thì không ngủ tiếp được nữa, vì vậy liền rời giường đi rửa mặt, trời còn sớm đã ngồi ở trong phòng khách ngẩn người.

Tuy lúc này đã là đầu mùa hè, nhưng thời tiết năm nay lại hết sức nóng bức, chỉ mới có cuối tháng năm, bước qua đầu tháng sáu mà thôi, nhưng đã nóng ngất trời, trong một ngày, bất kể là lúc nào cũng đều nóng đến không chịu nổi.

Hàn Tú chỉ ngồi ở trên ghế sô pha một lúc thôi, mà cảm giác cả người đã nóng như lửa. Nếu như mỗi đêm đều ngủ ở đây, thì sẽ khó chịu biết bao nhiêu.

Cô có chút đau lòng, bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã qua, mình đúng là loại chủ nô chuyên đi bóc lột mà. Nhìn ghế sô pha nóng như cái lò sưởi, mặt của cô bắt đầu nhăn lại, trong lòng cô rất bội phục Tiểu Thất, có thể chịu đựng ngủ ở nơi này hơn một tuần lễ, thật sự không phải là người có ý chí bình thường.

Cô đứng dậy đi về phía phòng sách. Khi đẩy ra cửa phòng, đã lâu cô chưa từng bước vào, thì chính cô cũng phải giật mình.

Phòng sách gì chứ, gọi cho hoa mỹ thì là phòng sách thôi, thật chất thì ngay cả nhà kho cũng không bằng. Ban đầu lúc mua căn hộ này, cô rất hứng thú trang hoàng cho phòng sách này thật là đẹp, chẳng qua là sau đó cô cảm thấy tất cả mọi sinh hoạt đều diễn ra ở trong phòng ngủ thì tiện hơn. Vậy nên những sinh hoạt trong phòng sách và phòng ăn đều được kết hợp vào duy nhất ở phòng ngủ.

Vậy nên, phòng sách này coi như là bỏ phế, bên trong chất đầy đồ cô mang về, ngổn ngang những đồ vật linh tinh không cần thiết, máy chạy bộ, máy chơi game, quần áo cô không thích, giầy dép. . . . . . Mỗi một món đồ đều là do lúc ấy cô hứng lên nên mua. Cô chỉ muốn làm lơ chúng, không muốn ngày ngày phải cảm thán hối hận vì bản thân xài tiền bậy bạ, nên cô mới đem tất cả những đồ này ném hết vào đây. Hiện tại, nếu như để cho Tiểu Thất ở đây, thì những đồ vật này cô phải cất vào đâu đây.

Cô thống khổ đưa tay vò rối tóc của mình, cô hối hận rồi, tại sao cô lại kích động như vậy lại đáp ứng để cho anh ta vào phòng này ở, nếu vậy cô còn phải mua giường, mua thêm một đống đồ dùng gì đó nữa, rõ ràng thời gian cho anh ta ở đây chỉ có một tháng, sao cô lại có cảm giác, giống như anh ta muốn ở lại nơi này lâu dài vậy.

Nhưng mà, nếu như không để cho anh ta vào đây ở, thì cô lại sợ nửa đêm anh ta sẽ tự phá cửa, mà xông vào phòng ngủ của cô, leo lên giường của cô. . . . . . Vậy thì chuyện này lại càng khiến cô khó chấp nhận hơn.

Khó chấp nhận thì khó chấp nhận, cô chỉ đành chấp nhận, bắt đầu dọn dẹp thư phòng.

Trong một tháng này, tất cả mọi chi phí phát sinh, nhất định cô sẽ kiếm về gấp đôi từ trên người anh ta.

Tiểu Thất rất đúng giờ, nói sáu giờ rời giường, thì tuyệt không có chuyện đổ thừa cho việc lần đầu được nằm giường mà kéo dài qua sáu giờ.

Hàn Tú bởi vì dọn dẹp phòng sách nên mệt muốn chết, nằm nghỉ mệt trên ghế sô pha, chỉ huy Tiểu Thất làm cơm chiên trứng. Khi dĩa cơm chiên trứng vàng óng xuất hiện trước mặt cô, cô có loại cảm giác muốn xuất huyết não. Khiến cho tâm tình cô mất cân bằng, chính là, đây là lần đầu tiên anh ta làm món này, không nói mùi vị, chỉ đơn thuần là màu sắc bên ngoài thôi, thì đã thấy tốt hơn rất nhiều so với cô làm rồi.

Cho nên nói, người so với người, chỉ có tức chết người.

Hàn Tú quyết định, về sau một ngày ba bữa, kiêm luôn công việc nhà đều giao hết cho Tiểu Thất. Như vậy, sẽ tiết kiệm được một khoản tiền.

Ăn sáng xong, Hàn Tú theo như ước định ngày hôm qua, dẫn Tiểu Thất đi tới công ty của mình.

Trải qua chuyện hôm qua ở siêu thị, Tiểu Thất đã bắt đầu thích nghi với những chỗ đông người.

Vừa qua khỏi bảy giờ, đường lộ không có nhiều xe lớn, hoàn toàn có thể lái với tốc độ 70 mã lực, mà vào thời điểm bình thường thì tuyệt đối không bao giờ đạt được tới tốc độ này, thoáng chốc sẽ liền tới nơi.

Hàn Tú lái xe của công ty, thật nhanh xuyên các phố lớn, ngõ nhỏ.

Từ sau khi lên xe, tay Tiểu Thất vẫn cứ bám thật chặc vào tay vịn trên ghế.

Chỉ chốc lát sau, Hàn Tú lái xe vào bãi đậu xe dưới lầu của công ty. Thời điểm xuống xe, cô nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Thất tái nhợt dị thường, giống y như một tờ giấy trắng.

“Ai, anh không sao đó chứ?” Cô tốt bụng hỏi anh ta một tiếng.

Anh không có đáp lại, chỉ là lắc đầu một cái, sau đó đôi môi mỏng mím chặc, khuôn mặt quay sang chỗ khác.

Hàn Tú phát hiện ra sự khác thường của anh ta, cẩn thận nhìn kĩ anh ta thật lâu, đột nhiên vui vẻ cười lớn: “Ha ha ha, Đường Trạch Tề, anh mà lại say xe hả? Ha ha ha, là người suốt ngày cứ thích biểu diễn đua xe, tự nhiên lại có thể say xe? Thật là chuyện cười chết người. Ha ha ha ——”

Hàn Tú chỉ vào bộ dạng nhăn mặt nhíu mày của Tiểu Thất, cười đến ôm bụng.

Là ai đã từng dẫn theo cô lên núi biểu diễn đua xe, làm cho cô ói đến trời đất quay cuồng, sau đó nằm trên giường của người đàn ông này ba ngày ba đêm, thế nhưng hiện tại, anh ta lại bị tài lái xe của cô khiến cho mắc ói.

Thật đúng là chuyện cười, buồn cười nhất.

Đã rất lâu rồi cô chưa từng được vui vẻ như hôm nay.

Đối với cười nhạo của Hàn Tú, Tiểu Thất chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, anh nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, nhíu chặt chân mày hỏi cô: “Không phải là cô muốn dẫn tôi đi kiếm tiền sao?”

“Anh ở trước mặt tôi nói như thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt người khác, thì hãy nhớ cái này gọi là công việc, tới công ty đi làm. Nói kiếm tiền rất tục nha, khiến tôi cứ cảm thấy mình giống như tú bà, bức ép người làm kỹ nữ vậy.” Hàn Tú lên tiếng trách móc, rồi đi về phía thang máy.

Tiểu Thất hít sâu một hơi, đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.