Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 97: Chương 97: Nạp thiếp




Edit: Sahara

Tuyết rơi cả đêm, ngoài sân lại chồng thêm một lớp tuyết dày. Tần phụ vừa mới thức dậy đã ra sân dọn tuyết, bằng không, sợ là cả đường đi cũng không có.

Mùng hai là ngày con dâu về thăm nhà mẹ đẻ. Hôm nay, Trương Thúy Thúy khá vui vẻ, sáng sớm đã thức dậy thu dọn ít đồ đạc. Mã Đại Ni thì không vui như vậy. Lý Ỷ La thì càng khỏi phải nói.

Lý Ỷ La còn muốn làm qua loa một chút, tới Lý gia chào hỏi một tiếng rồi về. Ai ngờ, vừa mới ăn sáng xong thì bên Lý gia đã cho xe ngựa đến đón.

Người tới là một quản sự đắc lực của Lý phủ. Ông ta cung kính nói với Tần Chung và Lý Ỷ La: “Nhị tiểu thư, nhị cô gia, lão gia và phu nhân biết hôm nay hai vị sẽ về nhà, thấy tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, lo lắng hai vị đi đường khó khăn, nên cố ý sai tiểu nhân tới đón hai vị.”

Lý Ỷ La nhíu mày: Từ bao giờ người Lý gia lại thấu hiểu lòng người như vậy? Liếc nhìn Tần Chung đứng bên cạnh, Lý Ỷ La thở dài, hiểu rồi: Lý chủ bộ muốn giao hảo với Tần Chung, Tần Chung lại là con rễ ông ta, đối với một người giỏi luồn cúi như ông ta mà nói, có thứ tốt như vậy mà không biết lợi dụng, nhất định sẽ bị sét đánh cho coi.

Thậm chí Lý Ỷ La còn nghĩ chắc Lý chủ bộ đang thầm thấy vô cùng may mắn vì đã gả thế nguyên chủ cho Tần Chung. Nguyên chủ gả cho Tần Chung, Tần Chung thi đỗ hạng nhất kỳ thi viện. Trưởng nữ lại gả cho con trai huyện lệnh. Quan trọng nhất là Vương Bác Quân cũng rất có tiền đồ, cũng thi đỗ tú tài. Một món lợi nhân lên thành hai món, nói không chừng ban đêm khi ngủ ông ta cũng cười.

Dù sao cũng phải diễn vở tuồng này, người khác đã tới đón, không đi không được. Lý Ỷ La và Tần Chung thu xếp một chút rồi lên xe ngựa.

Lúc hai người tới Lý phủ, Lý Nguyệt Nga và Vương Bác Quân đã tới trước rồi. Mà phu thê Lý Trường Thanh trước giờ chưa từng gặp mặt cũng đang ngồi trong đại sảnh.

Tần Chung và Lý Ỷ La chào hỏi, Lý Trường Thanh trước sau vẫn kiệm lời, chỉ gật đầu với hai người xem như đáp lễ. Nhưng thái độ của Lý phu nhân thì đã thay đổi không ít. Vừa thấy Lý Ỷ La liền kéo tay nàng: “Ỷ La, con không biết đâu, từ trước tết, ta và cha con đã ngóng trông con và con rể về rồi.”

Lý Ỷ La bị Lý phu nhân làm nổi hết cả da gà. Nàng rút nhanh tay ra, rồi cùng Tần Chung ngồi xuống bên phía tay phải của họ.

Lý Trường Thanh làm một chức vụ nhỏ ở nha môn, là Lĩnh Huyện. Cho nên không dễ gì gặp được phu thê hắn ta. Ấn tượng của nguyên chủ đối với hai người này rất mơ hồ. Chỉ nhớ vị đại ca trên danh nghĩa này rất khó gần. Nguyên chủ vốn đã bị nuôi thành người có tính tình rụt rè, một khi đến gần Lý Trường Thanh thì đầu cũng không dám ngẩng lên.

Hiện tại, nhìn vị đại ca trong ấn tượng mơ hồ của nguyên chủ, Lý Ỷ La thấy mặt mày hắn ta khá giống Lý chủ bộ.

Lý Trường Thanh cảm nhận được ánh mắt Lý Ỷ La nhìn mình, liền ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của nàng. Hắn ta cũng không có nhiều ấn tượng với người thứ muội này, chỉ nhớ thứ muội này thường xuyên trốn trong phòng, một năm không gặp được mấy lần. Cho dù có gặp thì người thứ muội này luôn cúi đầu, rụt rè dúm dó, để người khác nhìn thấy còn tưởng là hắn ta bắt nạt thứ muội.

Nếu là trước đây, chỉ cần hắn ta nhìn như vậy, thứ muội sẽ sợ đến mức hận không thể chui xuống đất. Vậy mà bây giờ, khi hắn nhìn đến, Lý Ỷ La chỉ có hơi nhíu mày một chút, hoàn toàn không né tránh ánh mắt của hắn ta.

Lý Trường Thanh hơi hơi kinh ngạc, hắn ta có nghe mẹ mình nói thứ muội đã thay đổi đến mức như biến thành một người khác, nhưng trước đó hắn ta không hề tin là thật. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Một người dù có thay đổi thì tính cách có thể thay đổi được bao nhiêu kia chứ? Nhưng không ngờ....

Thấy Lý Trường Thanh cứ nhìn Lý Ỷ La mãi, Tần Chung liền cau mày. Hắn duỗi tay nắm lấy tay Lý Ỷ La, mỉm cười nhìn Lý Trường Thanh: “Đại ca, nương tử đệ có chỗ nào không ổn à?”

Lý Trường Thanh hồi thần, đặt tách trà xuống: “Không có.”

Trước đó Lý chủ bộ vẫn luôn nói chuyện cùng Vương Bác Quân và Tần Chung. Vương Bác Quân nói không ít, còn Tần Chung chỉ thỉnh thoảng trả lời một câu. Nhìn có vẻ như đang rất nghiêm túc nghe bọn họ nói. Nhưng thật ra thì tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên người Lý Ỷ La hết cả rồi.

Lý chủ bộ thấy Tần Chung chủ động nói chuyện với Lý Trường Thanh, trong lòng vui vẻ không thôi. Ông ta vội nói: “Trường Thanh, con vẫn muốn ở bên ngoài, chưa từng gặp mặt hai muội phu con lần nào. Lần ăn tết này nhất định phải uống rượu, trò chuyện với nhau nhiều một chút.”

Lý Trường Thanh cười cười: “Nói cũng đúng! Từ khi đại muội và nhị muội xuất giá đến nay, người làm đại ca như ta lại chưa gặp mặt các muội lần nào, là huynh không đúng! Thừa dịp tết này, người một nhà chúng ta nên đoàn tụ vui vẻ bên nhau.”

Lý Ỷ La thầm than thở trong lòng. Xem ra ấn tượng của nguyên chủ về người đại ca này sai rồi. Hắn ta không phải người khó gần, hắn ta chỉ khó gần với nguyên chủ mà thôi. Bộ dáng khách sáo và thân thiện này không phải làm tốt lắm sao?

“Phải, phải! Nên đoàn tụ vui vẻ! Nguyệt Nga và Bác Quân có chuyện vui lớn như vậy, chúng ta cũng cần phải ăn mừng mới được!” Lý Trường Thanh vừa nói xong, Lý phu nhân liền cười rạng rỡ tiếp lời hắn ta.

Chuyện vui lớn? Lý Ỷ La nhìn sang Lý Nguyệt Nga, thấy vẻ mặt nàng ta vẫn bình thản như từ trước tới giờ, nhưng thần sắc có vẻ nhu hòa hơn một chút, lúc ngồi, tay không biết là cố tình hay vô ý mà che trước bụng.

Cái này là có rồi à?

“Đúng vậy! Mấy ngày trước, đại phu vừa bắt mạch cho nương tử, nói nàng đã mang thai. Cha mẹ con mừng đến phát điên. Nguyệt Nga, nàng vất vả rồi!” Vương Bác Quân nói tới đây, mặt không giấu được ý cười.

Lý Nguyệt Nga lắc đầu, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng: “Thiếp không vất vả, người vất vả là tướng công.”

“Hiền tế không thể nói vậy được, nữ tử xuất giá chính là phải giúp nhà chồng khai chi tán diệp. Nếu không thể sinh, vậy chính là tội nhân của nhà chồng....” Lý phu nhân mỉm cười, từ tốn nói.

Chuyện diễn ra đến đây, cuối cùng Lý Ỷ La cũng hiểu tại sao Lý phu nhân lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy, thì ra là ở đây chờ nàng.

Quả nhiên, Lý phu nhân nói xong câu đó liền quay sang nhìn Lý Ỷ La ngay, bà ta làm như rất quan tâm: “Ỷ La, con và nhị hiền tế thành thân lâu vậy rồi, sao đến nay bụng con vẫn chưa có động tĩnh gì cả vậy? Nhị hiền tế là người có tiền đồ rộng mở, nếu con vẫn không thể giúp Tần gia khai chi tán diệp, vậy sẽ mang đại tội đó. Có phải thân thể con có chỗ nào không khỏe không?”

Lý phu nhân vừa hỏi câu này, cả đại sảnh liền lặng ngắt như tờ. Lý chủ bộ ho một tiếng, bất mãn nhìn Lý phu nhân. Thành thân lâu như vậy, Lý Ỷ La còn chưa sinh được mụm con nào, trong lòng ông ta tất nhiên có hơi chột dạ. Nếu tiểu nữ nhi còn không mang thai, lỡ bị Tần gia thôi về, vậy không phải sẽ thành công dã tràng hết sao? Lý chủ bộ còn ước gì chuyện này không được đề cập đến, vậy mà Lý phu nhân còn cố tình nhắc tới ngay thời điểm này, đây không phải là đang nhắc nhở Tần gia à?

Lý phu nhân lấy khăn che khóe miệng, cười khẩy nhìn Lý Ỷ La. Bà ta chính là hận con hồ ly tinh kia mê hoặc tâm của lão gia. Bà ta tốn bao công sức mới tiễn con tiện nhân kia đi gặp diêm vương, giữ Lý Ỷ La lại cũng là vì muốn từ từ hành hạ con gái của ả. Để Lý Ỷ La sống thê thảm đến già. Cũng để tiện nhân kia dưới suối vàng chứng kiến, xem bà ta hành hạ con gái ả như thế nào. Để ả dù chết cũng không được yên....

Nhưng không ngờ, không ngờ.....

Rõ ràng tên Tần Chung này là kẻ sắp chết, bà ta còn cố tình hỏi vị đại phu đã chuẩn bệnh cho Tần Chung, vị đại phu ấy nói, dù Tần Chung không chết thì nửa đời sau cũng là một phế nhân.

Vốn dĩ bà ta còn rất nhiều cách khác để hành hạ đứa thứ nữ này, nhưng Lý Nguyệt Nga lại sắp gả cho Tần Chung - con ma bệnh sắp chết này. Nếu Lý Nguyệt Nga thật sự gả qua đó, có lẽ sẽ sớm trở thành quả phụ, suốt đời thủ tiết cho Tần Chung. Cho nên bà ta mới gả Lý Ỷ La thay cho Lý Nguyệt Nga. Nuôi đứa con ghẻ này đến giờ, chỉ dùng nó đổi lấy nửa đời sau của con gái bà, xem như có lợi cho nó.

Chỉ có điều, bà ta ngàn vạn lần không ngờ tới, sau khi Lý Ỷ La gả qua đó, Tần Chung vốn bệnh nặng sắp chết lại đột nhiên khỏe lên, lại còn càng ngày càng trở nên xuất sắc, thi đậu hạng nhất. Nói không chừng còn tiếp tục thi đỗ cử nhân. Thậm chí có thể đậu kỳ thi hội rồi ra làm quan. Hơn nữa, cuộc sống của Tần gia cứ càng ngày càng tốt hơn...

Chỉ cần nghĩ đến bao nhiêu lao tâm khổ tứ mình trù tính, cuối cùng lại thành được lợi cho Lý Ỷ La, nói không chừng con tiện nhân dưới đáy mồ còn há miệng cười lớn, thậm chí có thể còn cười nhạo mình, Lý phu nhân liền điên lên.

Bà ta không chấp nhận Lý Ỷ La có cuộc sống vinh quang! Bởi vì vinh quang của Lý Ỷ La, sẽ biến bà ta thành trò cười!

Ánh mắt Lý Ỷ La lạnh lùng, đang muốn lên tiếng thì Tần Chung lại giành nói trước nàng: “Nhạc mẫu lo lắng nhiều rồi, thân thể Ỷ La rất tốt! Chẳng qua là do tiểu tế bệnh nặng vừa khỏi, cho nên.... Chuyện con cái, cả tiểu tế và nương tử đều không gấp. Song đường* ở nhà cũng không sốt ruột. Nhạc mẫu không cần phải lo lắng thay Tần gia như thế!” Ngụ ý là: Cha mẹ nhà ta còn không gấp, Lý gia các ngươi ăn no lo chuyện bao đồng gì hả?

Hai mắt Lý phu nhân chợt lóe, độ lực siết khăn tay chợt lớn hơn: Tần Chung đúng là che chở cho con tiểu tiện nhân lẳng lơ này mà! Nó có tài đức gì mà lại gả cho một phu quân vừa có tiền đồ, lại vừa thương yêu nó đến vậy chứ?

“Ta cũng là vì nóng lòng thay các người, mặc kệ thế nào thì Ỷ La cũng là con gái Lý gia ta, nếu nó không thể giúp Tần gia nối dõi tông đường, người khác cũng sẽ đàm tiếu Lý gia chúng ta không biết dạy con. Nhị hiền tế, ta biết con thương Ỷ La nhà chúng ta, bệnh của con cũng đã khỏi cách đây một năm rồi, càng về sau thì càng có tinh thần hơn. Hiện tại xem ra, con còn khỏe hơn người bình thường.”

Lý phu nhân lại than thở: “Con thật đúng là quá thương Lý Ỷ La, bao nhiêu trách nhiệm cũng ôm hết vào người mình! Con và thông gia không nói, là do Tần gia rộng lượng, nhưng người nhà mẹ đẻ chúng ta lại không thể không biết tốt xấu như vậy. Thế này đi! Bây giờ con đã là tú tài, còn đỗ hạng nhất, có nạp thiếp cũng là chuyện bình thường. Bên cạnh ta có một nha hoàn tên là Tiểu Đào Hồng, diện mạo xuất chúng, lại tri thư đạt lễ, để nó hầu hạ con là thích hợp nhất.” Lý phu nhân chỉ vào một cô gái xinh đẹp, thân hình mảnh mai, mặc y phục nha hoàn màu đỏ đứng bên cạnh bà ta.

Nha hoàn kia vừa nghe Lý phu nhân nói như vậy liền đỏ mặt, e lệ liếc nhìn Tần Chung. Vừa nhìn một cái đã lộ ý xuân đầy mặt, sau đó, nàng ta hành lễ chào với Tần Chung: “Công tử...” Giọng nói mềm mại ngọt ngào, tựa như rót mật vào lòng.

“Rầm!”

Sắc mặt Tần Chung lạnh giá, đang chuẩn bị lên tiếng, thì không ngờ Lý Ỷ La lại đập mạnh lên cái bàn bên cạnh một cái. Cái bàn kia lập tức vỡ tan tành, gỗ vụn văng đi tứ phía.

Tất cả mọi người bị âm thành này làm cho giật mình.

“Còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt ngươi!” Lý Ỷ La lạnh lùng liếc nhìn nha hoàn tên Đào Hồng kia.

Tiểu Đào Hồng lập tức sợ đến mặt mày trắng bệch, ánh mắt của nhị tiểu thư giống như muốn ăn thịt nàng ta vậy! Tiểu Đào Hồng nhìn sang Tần Chung, uất ức khẽ gọi: “Công tử~!”

Tần Chung lại chẳng thèm liếc mắt tới nàng ta, chỉ lật đật nắm tay Lý Ỷ La xem xét cẩn thận, thấy tay nàng không bị thương, cũng không bị sưng hay đỏ, lúc này mới yên tâm. Tần Chung xoa nắn tay Lý Ỷ La: “Hà tất phải tức giận như thế? Lời người không liên quan, chúng ta không nghe là được.”

Lý Ỷ La hừ: “Tướng công, xem ra là có vài người đã quên mất bản thân từng làm ra những chuyện gì rồi!”

Nội tâm Lý phu nhân và Lý Nguyệt Nga lập tức căng thẳng.

____________

*Song đường là cha mẹ. Từ này dùng khi mình đang nói chuyện với người khác mà nhắc tới cha mẹ mình.

_ những cách gọi phổ biến khác trong cùng trường hợp là: gia nghiêm, gia đường, song thân, lệnh đường,......

*****Sa: Cuối tháng Sa thường bận nhiều việc nên tốc độ edit không được ổn định, mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.