Phù Dung Vương Phi

Chương 86: Q.1 - Chương 86: Hiểu rõ lòng mình




Trời dần sáng, phía chân trời tối đen mờ ảo đã hiện lên một vần sáng nhìn giống như một dãy ngân hà.

Tây Sương, Lục Phù vừa tỉnh dậy, ánh mắt còn có vẻ mơ ngủ, nàng nghiêng đầu không nhìn thấy bóng dáng của Sở Cảnh Mộc, chỉ còn lại hơi ấm bên cạnh nói cho nàng biết hắn đã ở bên nàng suốt đêm.

Đêm qua nàng chưa bao giờ bị thất thố như vậy, nhưng cũng cảm thấy có điểm không thể nói rõ.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Lục Phù chỉ ăn sáng qua loa, chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa ra khỏi Tây Sương, đã nhìn thấy một người đang đứng trong nắng sớm, dáng người tuấn tú cao ngất, một thân nguyệt sắc trường bào mang đai lưng màu xanh lam. Gió thổi nhè nhẹ làm những sợi tóc bay bay

Lúc này nhìn Sở Cảnh Mộc không giống như một Vương gia quyền cao chức trọng, mà chỉ là một văn sĩ nho nhã đang du sơn ngoạn thủy. Phong độ có thừa, tao nhã thanh nhuận, trong nắng sớm mông lung, vẻ phong lưu lịch sự không thể nói nên lời, vô cùng tiêu sái.

Lòng của Lục Phù cảm thấy rung động khiến nàng không tự chủ bước vội qua, Sở Cảnh Mộc quay đầu nhìn lại, khóe môi mỉm cuời, thật tự nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Vương gia, tại sao đứng trước cửa Tây Sương vậy?” Nàng nhìn quanh không thấy Tiếu Nhạc, chỉ có vài thị nữ bận rộn bên trong, bọn họ nhìn thấy tay hai người đang nắm thật chặt vô cùng thân thiết che miệng cười trộm.

“Ta đang chờ ngươi!” Sở Cảnh Mộc cũng che miệng cười.

Chuyện hôm qua, không ai mở miệng đề cập tới, chỉ cười coi như gió thoảng mây bay, tất cả cho qua hết.

“Vương gia, hôm nay ta muốn đi Hoa Mai lâu” Lục Phù cau mày, khó hiểu nhìn hắn. Sau khi tỉnh lại, chuyện làm ăn của Tô gia đã trở lại trong tay nàng, mỗi sáng sớm nàng cần phải đi Hoa Mai lâu. Còn chuyện làm ăn của Dao Quang hàng xã đã giao cho Di Nguyệt và Sở Nguyệt đi làm, nàng chỉ cần quản lí chuyện làm ăn của Tô gia.

Ý của Sở Cảnh Mộc là muốn cùng đi với nàng?

“Không hoan nghênh ta sao? Bổn vương muốn làm bảo tiêu cho ngươi”

Lục Phù bật cười trong trẻo như giot sương buổi sớm , ôn nhuận lóa mắt, tà nghễ nhìn hắn“Ta không trả công nổi đâu!”

“Ta làm việc miễn phí mà” Sở Cảnh Mộc nắm tay nàng đi ra cửa, Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt theo sát phía sau.

Lục Phù cười, mi mắt nhìn xuống tỏ vẻ khó xử, cũng có điểm vui sướng. Khó xử vì sự hiện diện của hắn sẽ khiến nàng không xử lí tốt công vụ. Còn vui sướng là vì nàng rất thích hắn cùng đi với mình.

Ngày hôm qua. . . . . . Lục phù nghiêng đầu, nhìn một bên mặt thanh nhuận của hắn nở nụ cười.

Ngoài cửa, xe ngựa đã chuẩn bị xong, người đánh xe đứng một bên nhìn thấy Sở Cảnh Mộc và Lục Phù cùng nhau đi ra có chút kinh ngạc.

Sở Cảnh Mộc theo Lục Phù lên xe ngựa, xe bắt đầu chuyển động, lộc ca lộc cộc lăn bánh, ngày thường âm thanh của chúng nghe rất tich mịch, nhưng hôm nay ngoài ý muốn cảm thấy rất có giai điệu, giống như nhạc đệm vang lên một cách hài hòa.

Mỗi người ngồi một bên, Lục Phù cười nhìn Sở Cảnh Mộc trêu ghẹo “ Với cách ăn mặc hôm nay của Vương gia, nếu đứng ở trên đường nhất định sẽ làm điên đảo biết bao trái tim của thiếu nữ.”

“Ta chỉ muốn mê đảo ngươi thôi!” Bàn tay to của Sở Cảnh Mộc vươn ra kéo Lục Phù đang ngồi đối điện vào vòng tay ôm ấp của mình “ Như thế nào? Vương phi bị mê hoặc sao?”

Lục Phù nhướng mắt trừng hắn, nhớ lại khi ở Hà Nam, lần đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ của hắn giống như một quý công tử đùa giỡn thiếu nữ nhà lành. Vì khi đó nàng không khỏe trong người nên cũng không chú ý lắm.

“Ta cảm thấy dáng vẻ của ca ca ta đẹp hơn.”

“Diện mạo như vậy mới là nam nhân sao? Ngươi thích dáng người như vậy?” Sở Cảnh Mộc nheo mắt lại, bắt đầu nghi ngờ mắt thẩm mỹ của nàng.

Lục phù ở trong lồng ngực hắn cười ha hả , giống như một yêu tinh, dường như cố ý chọc giận hắn, cố sức gật đầu. Sở Cảnh Mộc nhéo nhéo má nàng,….hai người bắt đầu nói chuyện phiếm trao đổi qua lại. Một lúc sau, Lục Phù như chợt nhớ ra điều gì, cười hỏi “Tiếu Nhạc đâu?”

“Ta phái hắn ra khỏi thành làm công chuyện” Sở Cảnh Mộc làm như không có việc gì vuốt ve những sợi tóc rũ hai bên má nàng tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại “Ngươi hỏi hắn có chuyện gì?”

Lục Phù cười hắc hắc “Vương gia, ngươi dạy thuộc hạ thật tốt, đã mang trái tim của Bôn Nguyệt nhà chúng ta đi đâu rồi. Ta đang nghĩ không biết khi nào hai người họ sẽ nói cho chúng ta biết chuyện này”

Sở Cảnh Mộc cau mày có chút kinh ngạc, khóe môi cười như không cười nhìn nàng “Ngươi nói Tiếu Nhạc….cùng nha đầu hơi buớng bỉnh kia?”

“Ta cảm thấy họ thật xứng đôi”

“Một trận cười sảng khóai vang lên trong không gian nhỏ hẹp, Lục Phù đang dựa vào người Sở Cảnh Mộc có thể cảm nhận được sự rung chuyển của lồng ngực hắn, nàng cũng cười theo.

Tiếng cười trong xe ngựa truyền ra làm người đánh xe kinh ngạc run tay thiếu chút nữa buông dây cương rơi xuống, Bôn Nguyệt Băng Nguyệt cũng kinh ngạc không thôi vì rất ít khi nghe được Sở Cảnh Mộc cười vui vẻ như vậy.

“Chắc hôm nay gặp quỷ” Bôn Nguyệt , Băng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Về sau Tiếu Nhạc sẽ nếm mùi đau khổ” Sở Cảnh Mộc thật khó khăn mới có thể nín cười, thốt ra lời trêu ghẹo.

Nghe ra trong giọng nói của hắn có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, Lục Phù lắc đầu, áp sát vào lồng ngực ấm áp của hắn, “Có người chủ tử như ngươi vậy sao?”

Sở Cảnh Mộc cười không nói, cúi đầu nhìn ánh mắt trong sáng của nàng, bỗng nhiên có một cảm giác thoả mãn nảy sinh trong lòng hắn. Hắn ôm nàng, cảm thấy tất cả vạn vật trên thế gian này đều không thể sánh được với nàng, chỉ có hương thơm ấm áp trong lồng ngực này là thứ duy nhất trên đời hắn muốn quý trọng.

Trên đường đi tràn đầy ấm áp ngọt ngào, phút chốc xe ngựa đã dừng trước cửa sau của Hoa Mai lâu, gần đây vì tránh làm kinh động Lục Phù đều đi vào bằng cửa sau.

Sáng sớm không khí trong lành, chim hoàng oanh đua nhau hót chào đón ánh bình minh, phá tan sự yên tĩnh.

Trước cổng chính của Hoa Mai lâu người ra vào thật náo nhiệt, nhưng phía sau hậu viện cảnh vật lại rất yên tĩnh, Lục Phù thường ngày đều ở trong này xử lý công vụ của Tô gia và vận tải đường thuỷ Dao Quang. Ngoại trừ người của Tô gia, người phụ trách của các chi nhánh không giống nhau, nhiều năm qua mọi người đều phân biệt rõ đâu là chuyện của Tô gia đâu là chuyện của Dao Quang không trộn lẫn vào nhau.

Trong thư phòng, Lục Phù phát hiện nàng không thể phớt lờ dáng người tuấn tú kia, ghế đệm của nàng thường dựa vào đã bị hắn chiếm lấy, Sở Cảnh Mộc đang ngồi nhàn nhã đọc sách, chỉ đơn giản muốn làm bạn với nàng. Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào nội thất, chiếu lên người hắn nhìn giống như một thiên thần.

Lục Phù rất ít khi thấy hắn thanh thản như vậy,từ khi quen biết tới nay, trong mắt nàng Sở Cảnh Mộc đều mang theo vẻ mỏi mệt thâm trầm, vì gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm.

Nàng dường như không nhìn sổ sách, trước kia đều toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, nhưng hôm nay vì trong phòng có thêm một người, cảm thấy không yên lòng.

Vụng trộmg ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng nở nụ cười.

Giống như có giác quan thứ sáu, Sở Cảnh Mộc cũng đồng thời ngước mắt lên chống lại ánh mắt chăm chú của Lục Phù, cười nhẹ, vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời giống như ánh nắng ấm áp xoá đi mùa đông lạnh giá, ấm áp nhưng không chói mắt.

Bỏ quyển sách xuống, Sở Cảnh Mộc hạ ghế đệm, cười hỏi nàng “Đang nhìn gì vậy?”

Lục Phù buông bút, nhàn nhã dưạ vào ghế, thốt lời trêu ghẹo “ Gần đây Vương gia muốn tu tâm dưỡng tính sao?”

“Có ngươi bên cạnh, mỗi ngày Bổn vương đều tu tâm dưỡng tính” Sở Cảnh Mộc cười nói ra một câu có hai nghĩa.

Lục Phù sửng sốt, không quay đầu lại, nhưng cổ đã đỏ ửng rất mê người, ánh mắt nhìn xuống mớ sổ sách. Một niềm vui sướng dâng lên tận đáy lòng , Sở Cảnh Mộc thấy mặt nàng ửng hồng , lại không tỏ thái độ gì, hắn cười cười vươn tay giật lấy sổ sách của nàng nhìn lướt qua, cau mày trở trở mình “Nhiều sổ sách như vậy, đều do một mình ngươi làm sao?” Người của Tô gia tại sao không giúp đỡ, mỗi ngày đều như vậy không mệt sao?”

“Vương gia, ngươi nhìn xem” Ánh mắt Lục Phù liếc qua mớ sổ sách bên cạnh ý bảo hắn hãy nhìn chúng, khoảng chừng mười cuốn, có dày có mỏng, “Đó là nhiệm vụ của ta hôm nay”

“Mỗi ngày đều như vậy?” Hắn chớp chớp mi,cho tới hôm nay, hắn mới hiểu được sự vất vả của Lục Phù, một người phải xem sổ sách giống như một cái núi nhỏ, hắn nhìn còn thấy sợ.

“Ta quen rồi ! Thật ra nhiều công việc đã được phân phó, đây chỉ là tập hợp lại từ các chi nhánh đưa đến mà thôi, so với thời điểm mới tiếp nhận Tô gia, đã thoải mái hơn rất nhiều” Nàng cười nói.

“Mọi người ở Tô gia không giúp ngươi sao? Ngươi chỉ là một nữ tử ,xử lý rất nhiều việc như vầy sẽ hao tổn tinh thần ? “ Sở Cảnh Mộc đau lòng nói, Tô gia là một hộ giàu có khắp một phương ở kinh thành, nhiều mối làm ăn đều đè nặng trên vai nàng, có thể thấy nàng vất vả như thế nào. Nghĩ đến trước kia Lục Phù vì báo thù, còn phải xử lý chuyện làm ăn của Tô gia và đối mặt với chuyện phiền phức của Sở gia, hắn không thể không khâm phục nghị lực và năng lực của nàng. Thân hình nhỏ xinh nhưng không thua cho nam tử, vẻ kiên cường làm người ta đau lòng.

Nếu hắn biết nàng chính là Dao Quang, không biết là hình ảnh gì nữa?” Lục Phù buồn cười nghĩ thầm, ngước mắt lên nhìn hắn “ Vương gia, cũng giống như việc ngươi phò trợ người đó,cho dù vất vả cũng không cảm thấy mệt, ta cũng giống vậy thôi, Tô gia dưỡng dục ta nhiều năm, làm như vậy cũng nên mà. Thời gian sau này, phụ thân của ta không thích thương trường nữa, lúc ở Giang Nam, nếu không có các vị mẫu thân, chỉ sợ Tô gia đã bị ông làm tan hết. Vì vậy khi ta tiếp nhân, ông rất vui. Các vị mẫu thân cũng đồng ý cho ta tiếp quản vì muốn ta bận rộn. Họ đều rất thương và lo lắng cho ta. Khi mới bắt đầu, ta tiếp xúc thương trường chỉ muốn rèn luyện mình, nhưng tới hôm nay công việc đã trở thành thói quen, ta cũng thích thói quen này.”

“Bởi vì muốn làm cho mình bận rộn, hay ngươi cam tâm tình nguyện vì Tô gia?”

“Một nửa một nửa.” Lục phù cười đùa đáp lại .

“Thật sự không phiền sao?”

Lục phù lắc đầu, cười trong sáng ” Nếu cố gắng vì thứ ta quý trọng mà còn than mệt, ta sẽ khinh bản thân mình”

“Phù nhi ngươi làm ta cảm thấy xấu hổ !” Sở Cảnh Mộc cảm thán một câu , ánh mắt hắn nhìn ngoài cửa sổ, từng cơn gió nhẹ thổi qua trong sáng, ấm áp.

“Vương gia, nếu về sau ngươi nghèo khổ , không chừng ta có thể nuôi ngươi rất tốt.”

Lục phù nghiêng đầu, thản nhiên trêu ghẹo , hai má trắng nõn hiện ra vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, ửng hồng rất mê người, nhìn thấy làm lòng Sở Cảnh Mộc rung động.

Nhẹ nhàng nựng nựng hai má của nàng, cảm giác thật êm tay, “Giống như Bổn vương đang ăn cơm tán nhuyễn vậy!”

Cười đùa một lát, Sở Cảnh Mộc nhìn bên mặt nàng thật chăm chú, đột nhiên hỏi: “Phù nhi, giấc mộng của ngươi là gì?”

Thân thể Lục Phù hơi chấn động, nụ cười trên mặt đông cứng lại vài giây. Sau đó nàng vừa cười , một tay chống cằm, lông mi thật dài chớp chớp có chút hoang mang, da thịt thanh nhuận trơn bóng nhìn thấu cả những mạch máu bên trong, “Giấc mộng? trước đây ta hy vọng người nhà có thể vĩnh viễn sinh hoạt vui vẻ bên nhau, ba đứa nhỏ chúng ta làm bạn cùng nhau lớn lên. Sau đó vì báo thù…”

Giọng nói của Lục Phù chợt ngừng lại, nàng mím môi không thể nói tiếp, sau đó cố tình chuyển qua đề tài khác “Gân đây nghe tỷ tỷ kể lại những hiểu biết của nàng khi du ngoạn trong vài năm qua, ta thật hâm mộ cuộc sống nhàn nhã tư do tự tại như vậy” Nhưng đó chỉ là một giấc mộng xa vời, ban đêm trong lúc vô thức giấc mộng đó sẽ hiện lên trong đầu, khi mặt trời ló dạng sẽ biến mất không còn bóng dáng. Có rất nhiều việc, nàng không bỏ xuống được, hắn cũng vậy.

Quyền lợi, dục vọng, giấu tài nhiều năm, nàng hiểu kết quả của loại ẩn nhẫn này là phải trả giá và sự thoả mãn khi hưởng thụ thành quả. Làm sao có thể buông xuống được?

Hai người lặng yên không nói gì, một không khí trầm mặc bao phủ lấy cả hai, sư thanh thản trong chớp mắt đã không còn, Lục Phù và Sở Cảnh Mộc đều theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình.

Họ dường như cảm nhận được có một bóng ma lơ lửng chen vào sự ấm áp giữa hai người, nhưng không ai dám đề cập tới.

Chuyện của Tấn vương, của Vân Uyển Phù , có rất nhiều chuyện chôn sâu tận đáy lòng, không ai muốn chạm vào. Chỉ có thể dấu chúng vào góc tối của tâm hồn, không để chúng thấy ánh mặt trời.

Lục Phù có nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, nhưng lựa chọn không hỏi, không phải cố ý xem nhẹ nhưng không thể nào quên . Nàng thông minh một đời, không lẽ lần này lại hồ đồ?”

Sở Cảnh Mộc muốn nàng tin tưởng hắn, nhưng việc tin tưởng người khác, từ trước đến nay vẫn luôn là nhược điểm của nàng.

“Ngươi làm xong việc chưa? Chúng ta đi ra ngoài một chút!”

Nhìn xuống mớ sổ sách, ánh mắt Lục Phù sáng lấp lánh, nở nụ cười “Được”

Hai người bước đến gần cửa, thấy Băng Nguyệt Bôn Nguyệt đang luyện kiếm cách đó không xa, hai bóng hình xinh đẹp như những cánh bướm trong hoa bay tán loạn, hai thanh bảo kiếm phản chiếu ánh mặt trời lóe lên những tia sáng chói mắt, hai người ngang sức nhau, không phân thắng bại.

Sở Cảnh Mộc âm thầm tán thưởng.

“Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt!”

Lục Phù vừa cất tiếng gọi, lập tức đã thấy hai bóng người chạy tới, đông tác của họ thật nhanh nhẹn.

“Sổ sách trên bàn hãy sửa lại một chút, sau đó phái người đưa đến các phân điểm.”

“Dạ!”

“Nhanh như vậy đã làm xong ?” Nhìn bóng dáng của hai người biến mất sau cánh cửa, Bôn Nguyệt nghi hoặc ngước nhìn sắc trời, còn chưa tới giữa trưa.

Trong phòng, Băng Nguyệt không thể tin nhìn sổ sách trên bàn chưa phê xong, hai người nhìn nhau thật lâu. . . . . .

“Không phải đâu?” Bôn Nguyệt bối rối lật từng quyển sổ , kêu rên, “Một quyển cũng chưa làm xong?”

“Nhận mệnh đi!” Khoé môi của Băng Nguyệt cong lên, giống như thật sự vui vẻ.

Cuối cùng nàng đã ngửi được hương vị của mùa xuân, một hương vị tên là hạnh phúc.

Vùng ngoại ô, gió thu mát mẻ, lá vàng bay bay, thật là một phong cảnh mùa thu xinh đẹp mê hoặc lòng người.

Sở Cảnh Mộc mang Lục Phù đến Hoa quế lâm, những cánh hoa quế đang bay lượn đầy trời, trước mắt là một bức tranh tuyệt đẹp , hoa quế giống như những sợi ruybăng màu vàng nhạt chuyển động như đang múa. Từng trận mưa hoa mang theo một mùi hương nồng đậm tràn ngập cả rừng hoa quế.

“Đẹp quá !” Lục Phù lên tiếng tán thưởng, vươn tay ra đón lấy những cánh hoa quế đang bay bay, mùi hương ấm áp thơm ngát phả vào mũi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, hoa bay tán loạn, có vài cánh hoa đậu trên lòng bàn tay của nàng.

“Thích không! Vùng ngoại ô này được gọi là Hoa quế lâm, khi vừa bước vào mùa thu, có rất nhiều người từ phương xa đến đây ngắm thưởng hoa quế, một số người vì thích rượu hoa quế sẽ nhặt những cánh hoa mang về ướp rượu. Nương của ta trước kia cũng thích nơi này, khi đó người thường chế rượu hoa quế để uống.” Sở Cảnh Mộc dường như nhớ lại giọng nói và nụ cười của mẫu thân, gương mặt thanh nhuận tràn đầy vẻ tưởng niệm, Lục Phù mỉm cười nhìn ra được hắn rất yêu thương mẫu thân của mình.

“Bà bà nhất định là một nữ nhân dịu dàng!” Lục phù cười nói, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, “Đúng rồi, năm trước sau khi từ Hà Nam trở về phủ, Băng Nguyệt , Bôn Nguyệt đã ở Tây Sương cất một vò rượu hoa quế, có lẽ năm nay uống được rồi.”

Một mùi hương thơm ngát tràn ngập Hoa quế lâm yên tĩnh, Lục Phù ngửa đầu, những cánh hoa quế nhẹ nhàng rơi trên mặt nàng. Nàng mỉm cười ngọt ngào làm Sở Cảnh Mộc đứng bên cạnh cũng cảm thấy vui vẻ, khóe môi cong lên một độ cong tuyệt đẹp.

Hắn kìm lòng không được từ phía sau ôm lấy thắt lưng nàng thì thầm “Phù nhi, ngươi thật đẹp!”

Lục phù ngẩn ra, hiểu được càng cảm thấy ngọt ngào . . . . . .

Ấm áp ôm nhau không được bao lâu, bỗng nhiên cả người của Sở Cảnh Mộc trở nên cứng ngắc, hắn nhanh nhẹn kéo Lục Phù về phía sau, gương mặt thanh nhuận được che kín bởi một màn sương lạnh. Lục Phù sửng sốt, cau mày nhìn vẻ cảnh giác của hắn.

“Đã lâu không gặp , Sở Vương gia, Sở Vương phi!” Lời nói vừa dứt đã thấy một bóng người từ rừng hoa quế xanh um bước ra. Giọng nói lạnh lùng làm nhiệt độ không khí ở chung quanh như giảm xuống.

Mặt của Quang Vinh vương mang vẻ tươi cười châm chọc , lạnh lùng nhìn hai người họ, bên người hắn còn có một người mặc áo đen, vẻ mặt như điêu khắc, lạnh như băng không có chút ấm áp.

“Quang Vinh vương, đã lâu không gặp!” Sở Cảnh Mộc lạnh lùng lên tiếng.

Lục Phù nhìn hắn, hơi nhíu mày, châm chọc nói: “Nhìn không ra, Vương gia còn có tâm tình ra ngoài giải sầu, chắc ở trong vương phủ buồn bực đã lâu nên phải cuống cuồng chạy ra.”

“Miệng của Vương phi thật là lợi hại!” Hắn thản nhiên liếc nàng, âm thầm cười lạnh.

Dưới trận mưa hoa, dáng người của Sở Cảnh Mộc và Lục Phù nhìn rất hài hòa giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ , một đôi bích nhân tuyệt phối trong thiên hạ, chỉ cần nhìn ngoại hình của họ thật là xứng đôi. Một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, một nam nhân thanh nhuận tuấn tú, đều là rồng phượng trong loài người, hoàn mỹ khiến ánh mắt của Quang Vinh vương càng trở nên hung ác, nham hiểm. Hắn gần như hai bàn tay trắng, tại sao họ lại có thể hạnh phúc mỹ mãn như thế được?”

“Phù nhi, chúng ta về nhà!” Dắt tay nàng, Sở Cảnh Mộc nhìn quét qua Quang Vinh vương liếc mắt một cái, thản nhiên cười.

Họ vừa mới cất bước, Quanh Vinh vương lạnh lùng nheo mắt lại, nhìn Lục Phù cười nói “Sườn phi của ta dùng tánh mạng của mình đổi lấy mạng của Sở vương phi, không lẽ Vương phi không nói một lời cảm ơn sao?”

Lục Phù quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn nụ cười ác ý của hắn, những tia hàn băng hiện ra trong mắt nàng, nàng hừ một tiếng còn chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã lên tiếng trước “Quang Vinh vương, Quang Vinh vương phi từng phái người ám sát Vương phi của Bổn vương mấy lần, trong cung lại cùng Lưu Tự cấu kết, muốn lấy mạng của Phù nhi, cuối cùng xông lên cứu nàng cũng là ý nguyện của Uyển Phù. Cho tới thời điểm này Phù nhi không thiếu Quang Vinh vương phi điều gì, vì vậy không cần thiết phải nói với nàng lời cảm tạ, càng không cần phải…nói với ngươi lời cảm tạ! Tự mình tạo nhân thì chính mình phải gánh lấy quả, cho dù là Uyển Phù hay Vương gia, tốt nhất nên quý trọng cuộc sống an nhàn của mình, nếu không đừng trách Bổn vương không nể tình.”

Sở Cảnh Mộc lạnh lùng nắm tay Lục Phù đang có chút kinh ngạc, xoay người nhảy lên con ngựa trắng, làm cho những cánh hoa tung bay mù mịt, để lại sau lưng một Quang Vinh vương đầy vẻ giận dữ.

“Vương gia, ta nghĩ không cần chờ phái người vào kinh, hiện tại ta sẽ giết họ!” Ánh mắt lạnh như băng của người mặc áo đen bên người Quang Vinh vương có điểm hung ác nham hiểm, lạnh lùng lên tiếng.

“Giết bọn họ?” Quang Vinh vương hừ một tiếng, hắn cười lạnh nói: “Không cần hành động thiếu suy nghĩ!”

Ánh mắt nhìn hoa quế bay lượn đầy trời, hắn tàn nhẫn nở nụ cười.

Con ngựa trắng chạy ra khỏi Hoa quế lâm, Sở Cảnh Mộc cho ngựa đi chậm lại, nhìn nét mặc của Lục Phù có chút đăm chiêu, trong lòng lén thở dài, hắn phải làm sao mới khiến nàng quên Vân Uyển Phù?”

Hắn cảm thấy chua xót, thở dài. . . . . .

“Vương gia, những lời vừa rồi là thật tình sao?” Lục Phù nhìn con đường quanh co phía trước, thản nhiên hỏi hắn.

“Phù nhi, thử tin tưởng ta, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.