Phong Trung Dạ Điệp

Chương 13: Chương 13: Đất Yên Phong, Tiểu Lăng Vương Bại vong




Đất Yên Phong dưới sự cai trị của gia tộc Ôn Như quả là dân chúng lo đủ vô cùng, đi mấy dặm cũng không gặp một tên ăn mày nào. Thanh Phong và Tiểu Huyên đi nửa ngày trời thì nghỉ chân ở một quán rượu, Thanh Phong ngồi nói chuyện mới hỏi tiểu nhị:

Tiểu nhị, ta là người nơi khác qua đây không biết nhiều chuyện, ta muốn hỏi ngươi vài câu.

Được được khách quan cứ hỏi.

Đất này là ai làm chủ vậy.

Đất này là gia tộc Ôn Như cai trị, gia tộc họ lớn mạnh vô cùng có thể gọi là xưng vương đất này rồi.

Vậy trong gia tộc Ôn Như có những ai thế?

Khách quan, đứng đầu gia tộc là Ôn Như Thang, ông ấy năm nay đã ngoài sáu mươi, võ công vô địch thiên hạ, nhưng chẳng ai biết mặt. Phu nhân là Vệ thị, nghe nói bà ấy đẹp nghiêng thành đổ nước tuy nhiên nữ nhân trong gia tộc đều phải đeo mặt nạ khi ra ngoài nên cũng không ai nhìn thấy bao giờ. Ôn Như Vương gia còn có một vương tử là Ôn Như Trường Cung, Vương tử võ công cũng thuộc dạng siêu quần, tuy vậy nhưng nhan sắc giống thiếu nữ nên lấy hiệu là Tiểu Lăng Vương, đi đâu cũng đeo mặt nạ hình thù quái dị để người khác sợ hãi. Vương tử có một tiểu vương phi là Dạ Chiếu Ngọc – Chung Ly Lạc Thần, Tiểu Vương phi thuộc tộc Dạ Quang nhân ở đảo Dạ Ngọc ở biển bắc, nghe nói ban đêm trên mình Tiểu vương phi có thể phát sáng lại có một mùi hương quyến rũ vô cùng.

Ồ vậy à, ta thưởng cho một lượng.

Thanh Phong có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, Tiểu Huyên lại nói:

Chàng lại nhớ Dạ Chiếu Ngọc hả?

Tiểu Huyên đâu có, ta đang nghĩ về Ôn Như vương gia.

Chàng nghĩ về ông ta làm gì?

Nàng có thấy lạ không, hôm đại hội võ lâm thất đại cao thủ chỉ có năm người, mà Phạm Kiếm Nam biết chắc chắn chỉ có năm người nên chỉ có năm cái ghế lớn.

Vậy hai người còn lại đâu?

Một người là Cô Ảnh, ông ấy chết rồi thì ai cũng biết, còn một người nữa là Vô Diện, người này ta tuyệt nhiên không nghe ai nhắc tới. Quyển Nhân trưng giang hồ của Cô Ảnh chỉ viết rất ngắn “…Vô Diện vô danh vô tính, vô hình vô dạng, ta đấu với hắn ba trăm hiệp thì bại, Cô Ảnh Kiếm pháp cũng thua chính bởi Cô Ảnh Kiếm pháp…”. Lúc trước ta đọc chỉ biết rằng trong thất đại cao thủ Vô Diện võ công cao nhất chứ chẳng biết lão ta có tuyệt kỹ gì hay mặt mũi ra sao, thật là thần bí vô cùng. Nhưng đột nhiên ta thấy câu “ Cô Ảnh Kiếm pháp cũng thua chính bởi Cô Ảnh Kiếm pháp” thì ta nhớ đến Tiểu Lăng Vương.

Tiểu Huyên cũng đưa tay lên chống cằm mà nói:

Chàng nói làm ta cũng ngờ ngợ, chẳng phải ý câu đó là Vô Diện đã dùng chính Cô Ảnh Kiếm pháp mà đánh bại Cô Ảnh tiên sinh hay sao.

Đúng thế, có lẽ nào Vô Diện chính là Ôn Như Thang, lão có thể dùng chính võ công của đối thủ mà đánh bại đối thủ giống như Ôn Như Trường Cung, hoặc có thể lão đã biết hết võ công trong thiên hạ mà dạy lại cho con trai của mình. Dù thế nào thì Gia tộc này đúng là toàn kỳ tài võ học. Ngay cả Tiểu Vương phi kiếm pháp cũng chẳng thua kém Cô Yên là bao.

Tiểu Vương phi, Tiểu Vương phi.

Thôi mà, Tiểu Huyên xinh đẹp lại ghen rồi, Tiểu nhị.

Dạ khách quan.

Ở đây có tiệm may nào không?

Bên kia đường đi thêm năm sáu trượng có một tiệm may ạ.

Được rồi tính tiền cho ta.

Xong xuôi đấu đấy, Thanh Phong dắt Tiểu Huyên sang tiệm may.

Chàng dẫn ta vào đây làm gì?

Cứ đi với ta. Bà chủ đâu.

Dạ, hai vị đến may y phục ạ.

Đúng vậy, may cho tiểu thư đây một bộ y phục thật đẹp cho ta.

Tiểu Huyên ngại ngùng.

Huynh cũng thật là…

Tiểu Huyên vui chưa, nhưng chưa phải việc chính đâu. Bà chủ, chưa hết, bà may lên áo ta chữ “ Thanh Phong yêu Tiểu Huyên”.

Nói rồi chàng cởi chiếc áo choàng bên ngoài ra đưa cho bà chủ. Tiểu Huyên ngượng chín cả mặt, mấy người khách trong quán cũng bụm miệng cười. Thanh Phong đưa tay ôm lấy Tiểu Huyên:

Thế nào, từ giờ ai ai cũng biết ta chỉ yêu mỗi Tiểu Huyên thôi, nàng có hạnh phúc không.

Tiểu Huyên ngượng quá chỉ dám nói nhỏ:

Chàng thật là, làm người ta ngại chết đi được.

Hai người đi chơi phố xá một hồi rồi quay lại tiệm may, lúc này y phục của Tiểu Huyên đã được may xong, nàng vừa mặc lên ai lấy trong tiệm đều phải mở to mắt trầm trồ, nàng có khác nào tiên nữ giáng trần, cả thân mình như phát ra một luồng ánh sáng màu tím. Tiểu Huyên ở trên núi mấy năm liền, y phục đã cũ đi đường lại bụi bặm làm cho vẻ đẹp của nàng phần nào giảm sút, bây giờ khoắc lên bộ y phục mới có khác gì phượng hoàng thay lông, rực rỡ vô cùng. Thanh Phong đờ đẫn ra một hồi như vừa uống phải mê dược vậy, Tiểu Huyên đưa tay trước mắt Thanh Phong:

Chàng sao vậy?

Thanh Phong mới định thần mà nói:

Tiểu Huyên của ta, nàng tựa như khổng tước xoè đuôi, phượng hoàng bay lượn làm ta say đắm quá.

Tiểu Huyên ngại ngùng, Thanh Phong cũng lấy chiếc áo choàng thêu chữ Thanh Phong yêu Tiểu Huyên mà khoác lên mình, chàng đưa tay lên vuốt cằm Tiểu Huyên mà cười rằng:

Tiểu Huyên, nàng thấy vừa ý chứ.

Thanh Phong, chàng làm vậy ta thấy ngượng lắm.

Ai bảo nàng hay ghen, hahahhaha, nào đi với ta.

Nói rồi Thanh Phong nắm tay Tiểu Huyên bước ra ngoài.

Chàng đưa ta đi đâu vậy.

Nàng cứ đi rồi sẽ biết.

Thanh Phong dắt Tiểu Huyên đến một tiệm nữ trang, trong đó không biết bao nhiêu là kim châm ngọc chuyền. Thanh Phong tìm một cây trâm đẹp nhất rồi hỏi:

Chủ tiệm, cây trâm này bao nhiêu?

Dạ khách quan, một trăm lượng không hơn không kém.

Trong túi Thanh Phong không còn nhiều tiền nhưng để mỹ nhân được vui thì chàng cũng sẵn lòng.

Được ta mua.

Thanh Phong cài lên tóc Tiểu Huyên:

Tiểu Huyên, ta với nàng gặp nhau đã lâu rồi mà chưa tặng nàng được món quà nào cả, hôm nay ta sẽ bù đắp cho nàng, nàng có thích không?

Ta thích lắm.

Tiểu Huyên đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm nàng như vậy, nói gì thì nói dù cho nàng có là tân Thất đại cao thủ nhưng cũng vẫn là phận nữ, Thanh Phong dù có ngỏ ngàn lời yêu thương cũng không bằng một lần tặng cho nàng cây trâm này. Tiểu Huyên không cầm được nước mắt, Thanh Phong đưa tay lên lau giọt nước mắt đang lăn trên má Tiểu Huyên:

Tiểu Huyên, sao nàng lại khóc, nàng lại nhớ chuyện trước kia à, ta không có ý làm nàng buồn đâu.

Không, ta vui lắm, sao chàng lại tốt với ta như vậy?

Tiểu Huyên bật khóc thành tiếng, Thanh Phong ôm lấy nàng:

Nàng khờ quá, ta không tốt với thê tử của ta thì còn tốt với ai.

Thanh Phong dẫn Tiểu Huyên đi, nàng vừa nắm tay Thanh Phong vừa cười, nàng hạnh phúc biết nhường nào, hai người đi được một đoạn thì có một nữ tử áo trắng mặt che vải lướt qua, Thanh Phong hít một hơi rồi nói:

Tiểu Huyên, Ả là Dạ Chiếu Ngọc.

Tiểu Huyên giật mình:

Người trong vương tộc cớ sao lại ra ngoài này. Chàng có chắc không?

Ta chắc, mùi hương này không sai đi đâu được.

Ta đi theo ả xem sao.

Được.

Thanh Phong cùng Tiểu Huyên mới theo sau người này, đến một góc hẻo lánh thì người này đột nhiên dừng lại, phía trước bỗng có một nữ nhân mặc y phục đỏ xuất hiện. Thanh Phong và Tiểu Huyên mới lấp sau một căn nhà hoàng mà nghe lén. Nữ nhân mặc hồng y mới cười lớn:

Cớ sao ngươi trốn ra ngoài.

Giọng này không phải của nữ nhân mà là của nam nhân, Thanh Phong nghe rất quen tai mới nghĩ ra đó là Tiểu Lăng Vương, hoá ra diện mạo của y lại giống nữ tử như vậy thảo nào phải đeo mặt nạ nếu không nam nhân trong thiên hạ đều si mê hết cả. Nữ nhân mới sợ hãi tháo vải che mà ấp úng:

Thiếp…thiếp…

Ả Tiện nhân, dâm phụ, dám trốn ta ra ngoài tư thông với kẻ khác.

Hoá ra Tiểu Lăng Vương suốt ngày chỉ luyện võ không màng sắc giới mà bỏ quên mỹ nhân bên cạnh, gương mặt y lại giống nữ nhân nên Dạ Chiếu Ngọc không thoả mãn, ả mới bỏ ra ngoài mà tư thông với nam nhân khác

Dạ Chiếu Ngọc quỳ xuống đất mà van nài:

Thiếu chủ, mong ngài hãy tha cho huynh ấy.

Tiện nhân ngươi còn dám nói vậy sao?

Nói rồi Tiểu Lăng Vương tát một nhát làm Dạ Chiếu Ngọc ngã nhào, ả bò dậy tay phải ôm mặt khóc.

Thiếu Chủ, tiện thiếp biết lỗi rồi, mong ngài đừng giết chàng ấy.

Vẫn còn dám nói sao.

Tiểu Lăng Vương giơ tay lên định tát Dạ Chiếu Ngọc một nhát nữa thì đột nhiên Tiểu Huyên giẫm phải chiếc que gãy đánh tiếng “Rắc”, Thanh Phong giật mình mới ôm Tiểu Huyên cúi xuống lấp sau bức tường đổ. Chàng biết với võ công của Tiểu Lăng Vương thì tiếng động đó chắc chắn sẽ bị nghe thấy, điều duy nhất chàng nghĩ trong đầu lúc này là mong sao Tiểu Lăng Vương không để ý.

Tim chàng bắt đầu đập mạnh, nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến. Thanh Phong cảm nhận trên đầu có một luồng khí dồn xuống nhẹ như lông hồng mà lại nặng tựa ngàn cân, chàng ngước đầu lên thì đã thấy Tiểu Lăng Vương đứng trên bức tường mà cười lớn:

Tưởng là ai, hoá ra lại là nhà ngươi.

Thanh Phong ôm Tiểu Huyên đứng phắt dậy lùi lại đằng sau mươi bước. Nếu chỉ có mình chàng thì lúc này đã dùng khinh công mà thoát thân rồi nhưng còn Tiểu Huyên. Tiểu Lăng Vương lại cười lớn:

Hôm nay là ngày không tốt của ngươi rồi đã phạm hai điều đại kỵ, thứ nhất là nhìn thấy mặt ta, thứ hai là đã nghe chuyện không lên nghe.

Thanh Phong cố ý gỉa vờ không biết có chuyện gì.

Ngươi là ai, ta không có gặp bao giờ sao mà biết được, ta với thê tử đang ngồi thân mật với nhau chỗ này hà cớ gì ngươi đến làm phiền.

Vậy sao, tiếp một chiêu rồi nói.

Người này vận kình lao đến nhanh như chớp, tay phải dùng ngón trỏ mà xuất một chỉ, Thanh Phong đẩy Tiểu Huyên bay ra rồi vận công đỡ lại. Tiểu Huyên bay ra xa thì lớn tiếng:

Thanh Phong cẩn thận.

Nội lực Tiểu Lăng Vương quả thực vô cùng thâm hậu, Thanh Phong thấy bàn tay nóng ran lại thấy trước mặt như có một bức tường thành to lớn, nội lực của chàng không tài nào đẩy được. Tiểu Lăng Vương giậm chân xuống đất bay lên mấy trượng hai tay bắn xuống mấy chục chỉ, Thanh Phong dùng khinh công mà tránh né được, nghe mấy tiếng Phụt phụt mấy tiếng kình lực đã găm xuống đất thành những lỗ nhỏ.

Tiểu Lăng Vương hạ xuống không thấy bóng dáng Thanh Phong đâu thì giật mình vô cùng, lại thấy phía sau gáy nóng ran y quay ngoắt lại đã thấy song thủ Thanh Phong chưởng đến, Tiểu Lăng Vương ngả mình tránh được, kình lực từ song chưởng của Thanh Phong phá tan cả một ngôi nhà hoang. Tiểu Lăng Vương thấy vậy thì không khỏi bàng hoàng, lẽ nào hắn đã đánh giá thấp Thanh Phong.

Hắn xoay mình đá tung song thủ Thanh Phong rồi bay lùi ra đằng sau hơn trượng. hai người long hổ giao quần hơn ba trăm hiệp vẫn bất phân thắng bại. Đánh một hồi lâu Tiểu Lăng Vương quét chân một cái rồi bay lên không trung hay tay dang rộng rồi dồn tám thành công lực mà đánh xuống, đấy chính là chiêu Song Long Giáng Phàm của Phạm Kiếm Nam. Thanh Phong không chiêu không thức, trước giờ chỉ sử dụng nội lực mà đánh, vừa thấy chiêu này thì biết mình không xong rồi.

Bản chất chiêu thức không làm nội lực gia tăng mà chỉ khuếch đại nội lực khi phát ra cũng giống như Giảo Cầm Vô Hình Kiếm của Tiểu Huyên, Thanh Phong không chiêu không thức chỉ dùng nội lực đơn thuần thì không giống như vậy, nếu Tiểu Lăng Vương nội lực có một thì lúc dùng Song Long Giáng Phàm kình phong có thể gấp hai còn Thanh Phong dùng bao nhiêu kình phong cũng chỉ bằng ngần ấy.

Thanh Phong biết vậy nên chỉ dùng cả mười thành công lực mà đối lại, hai nguồn nội kình gặp nhau thì nổ tung một tiếng như sấm động vang trời, cuồng phong bạt ra tứ phía, Thanh Phong nội lực không bằng nên văng ra một chỗ mà thổ huyết, tuy vậy Tiểu Lăng Vương cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn gắng gượng lắm mới đứng vững được, thế mà trước kia hắn tuyên bố trong mười chiêu có thể đánh bại Thanh Phong, lúc này nghĩ lại thật là xấu hổ.

Tiểu Huyên chạy lại đỡ Thanh Phong ngồi lên mà khóc:

Thanh Phong chàng sao rồi?

Thanh Phong thân thể rã rời máu từ miệng tuôn ra không ngớt thẫm ướt cả tà áo của Tiểu Huyên, Chàng cười mà nói:

Tiểu Huyên, làm áo nàng bẩn mất rồi.

Tiểu Huyên ôm trầm lấy Thanh Phong mà gào lên:

Có chết thì ta và chàng cùng chết.

Đoạn Tiểu Huyên lao tới đánh Tiểu Lăng Vương, Tiểu Lăng Vương cười lớn:

Ta cho hai người toại nguyện.

Nói rồi nhanh như ánh chớp hắn vụt tới đặt tay lên vai trái Tiểu Huyên mà nhả tám phần nội kình khiến nàng phun máu mà ngã ra đất bất tỉnh nhân sự. Không ngờ Tiểu Lăng Vương này tuy đã nội thương nhưng một chiêu đã khiến một tân Thất đại cao thủ như Tiểu Huyên bị thương trầm trọng.Thanh Phong hoảng hốt lao ra đỡ lấy Tiểu Huyên:

Tiểu Huyên, Tiểu Huyên nàng sao rồi, ngươi thật ác độc.

Ta chính là ác độc như vậy đó.

Nói rồi Tiểu Lăng Vương ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn cười một cách điên dại, có lẽ Dạ Chiếu Ngọc đã khiến hắn thành ra như vậy. Hắn cười mà phát ra nội lực thật ghê gớm.

Được rồi, đến lượt ngươi, muốn đấu tiếp hay chịu chết.

Thanh Phong đặt nhẹ Tiểu Huyên xuống đất, bao nhiêu căm tức trong lòng dồn ra, chàng chạm nhẹ tay lên môi nàng mà nói:

Đợi ta.

Vẻ mặt bây giờ của chàng chẳng khác gì khi bị bọn Cẩm Y Đường tra tấn. Tiểu Lăng Vương lùi lại:

Tốt lắm, ngươi muốn đấu tới chết à, được, ta chiều. Mà khoan đã, trước khi ngươi chết ta muốn biết tên họ của ngươi, sau khi chết rồi ta có thể ghi tên họ của người lên bia, hahaha.

Hãy nhớ rõ, ngày hôm nay Mạc Thanh Phong ta sẽ đánh thắng ngươi.

Khẩu khí tốt lắm, lên.

Thanh Phong gầm lên một tiếng rung trời chuyển đất, còn bao nhiêu nội lực chàng đều trút ra chưởng này, dù sống dù chết cũng phải đánh trận này báo thù cho Tiểu Huyên. Hai người lao vào nhau điên dại song thủ đối nhau bao nhiêu nội lực đều trút vào hết, chỉ thấy nổ lớn một tiếng, khói bụi mù mịt trong làn khói dần hiện lên hai người đang đứng.

Chưởng đó đánh xong thì cả hai đều phải thu kình để tránh bị thương thế ai ngờ Tiểu Lăng Vương trong lúc vừa thu kình thì thấy Thanh Long lao tới ngón tay trỏ của chàng đâm vào bàn tay Tiểu Lăng Vương, gã thấy tay mình như chạm vào băng tuyết lạnh buốt rụng rời, luồng hàn khí đấy theo đường thu kình mà chạy dọc từ bàn tay đến tận bả vai rồi xuống đến lồng ngực. Tiểu Lăng Vương đứng sững như tượng, hắn mở mắt há miệng bất động giường như đã bị đông cứng.

Hoá ra lúc Tiểu Lăng Vương thu kình thì Thanh Phong không thu lại mà chàng liều chết dùng nội lực chí âm chí hàn của mình truyền vào tay y, nguồn hàn khí này đi theo đường thu kình chạy thẳng vào tim làm cho tim đóng băng lại khí huyết ngưng đọng. Thanh Phong cũng chẳng hơn gì, lẽ ra đánh xong một chưởng phải đứng lại tụ kình nếu không sẽ nội thương trầm trọng, nhưng lần này chàng đã quyết liều chết rồi, còn chút âm hàn chân khí cuối cùng dồn cả vào Tiểu Lăng Vương, điểm xong thì ngã nhào ra đất mà bất tỉnh.

Dạ Chiếu Ngọc thấy cả hai đã bất động mới dám lại gần, ả trông Tiểu Lăng Vương vẫn còn há miệng trợn mắt thì thất thần kinh hãi, nhưng một lát y vẫn không cử động, Dạ Chiếu Ngọc bèn để tay trước mũi y thấy y không còn thở thì mới yên lòng. Dạ Chiếu Ngọc lại thấy Thanh Phong và Tiểu Huyên bị nội thương trầm trọng nhưng chưa chết thì mới nghĩ “ Hai người này trước giờ với ta không thù không oán, khi nãy còn giết chết Trường Cung coi nhưng đã cứu mạng ta, lẽ nào thấy chết mà không giúp”. Nghĩ rồi ả mới tìm một căn nhà hoang mà để hai người vào đó, lại dùng nội công để chữa trị cho. Thanh Phong thương thế tuy trầm trọng nhưng nội công thâm hậu nên không đáng ngại còn Tiểu Huyên thì khác, thương thế của nàng mới đáng nói, sợ là không qua khỏi.

Bây giờ trong đầu Dạ Chiếu Ngọc còn một nỗi lo lớn hơn, đó là Ôn Như Thang, lão mà biết con trai đã bị giết thì ba người khó mà sống nổi. Ả đợi đến đêm rồi đem xác của Tiểu Lăng Vương chôn cất như một ngôi mộ bình thường, không có khắc bia mộ, rồi lén về phủ ở như không có chuyện gì. Thường ngày Tiểu Lăng Vương đi mây về gió đến người trong nhà cũng không rõ tung tích nên không ai nghi ngờ. Ban đêm ả lại lẻn ra ngoài đến căn nhà hoang chữa cho hai người.

Hai hôm sau thì Thanh Phong tỉnh dậy, cơ thể chàng vẫn khó cử động, các khớp xương cứng đờ như gỗ. Chàng nhìn sang bên cạnh thấy Tiểu Huyên nằm bất động, môi nàng nhợt nhạt, Thanh Phong lê mình lại gần ôm lấy Tiểu Huyên, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má chàng. Phải chi hôm ấy không đi theo Dạ Chiếu Ngọc thì đâu ra nông nỗi này, chàng gọi mấy tiếng không thành hơi:

Tiểu Huyên, là ta đã hại nàng.

Thanh Phong cố dùng chút sức lực định truyền chân khí cho Tiểu Huyên nhưng nội lực đã cạn, không còn chút nào. Thanh Phong nắm chạt lấy tay Tiểu Huyên, chàng gục đầu xuống, tựa trán lên tay nàng trong lòng đau xót không sao tả hết, hơi thở của Tiểu Huyên ngày càng yếu đi, không biết có qua nổi ngày mai không nữa. Lúc này Dạ Chiếu Ngọc bước vào.

Ngươi đã tỉnh rồi à?

Thanh Phong như không nghe thấy, đầu chàng vẫn gục trên tay Tiểu Huyên.

Ta cố gắng lắm nhưng chỉ cứu được ngươi, cô ấy thương thế quá nặng sợ là…

Nàng ấy nhất định phải sống, cô có cách nào giúp ta được không?

Tuy ta không giúp được, nhưng có một người có thể cứu được cô ấy.

Là ai, xin cô hãy nói cho ta.

Cách đây năm mươi dặm có một ngọn núi nằm bên một con suốt nhỏ, gọi Mạnh Bà Sơn, trên núi có một người tên gọi là Mạnh Bà, người này y thuật cao minh, bệnh tật thương thế ra sao cũng có thể cứu được, tuy vậy…

Tuy vậy làm sao?

…Tuy vậy mỗi năm chỉ cứu một người, không cứu người thứ hai, hơn nữa cái giá để cứu mạng một người là một vạn lượng ta sợ…

Một vạn lượng ta không có nhưng vẫn phải đến xem thế nào, xin n công hãy gọi giùm ta một chiếc xe ngựa, ân đức này Thanh Phong ghi nhớ trong lòng, sau này chỉ cần ân công gọi một tiếng, dù lên núi đao xuống biển lửa ta quyết không từ.

Không cần phải như vậy, hôm đó ngươi giết Ôn Như Trường Cùng coi như đã cứu ta hai mạng rồi, chúng ta xem như không ai nợ ai.

Rồi Dạ Chiếu Ngọc mới thuê một chiếc xe ngựa chở hai người đến Mạnh Bà Sơn. Thanh Phong ôm Tiểu Huyên trong xe mà nói:

Cố lên Tiểu Huyên, nàng sắp được cứu rồi.

Xe ngựa đi hơn nửa ngày thì đến chân Mạnh Bà Sơn, chỗ này rừng núi heo hút không một bóng người, ngay dưới chân núi có một căn nhà nhỏ, phu xe vừa nhìn thấy thừ xa đã hốt hoảng dừng lại, hắn nói với Thanh Phong:

Quan Gia đến nơi rồi.

Thanh Phong ngó đầu ra ngoài thấy căn nhà cách ba mươi trượng thì bảo:

Phu xe, ngươi chở bọn ta thêm một đoạn nữa, ta đây đi lại khó khăn, ta hứa sẽ trả thêm tiền.

Quan gia, không phải tiểu nhân hám tiền mà là tiểu nhân không dám đi tiếp.

Cớ sao ngươi lại sợ như vậy?

Quan gia ngài không biết đấy thôi, Mạnh Bà tính tình cổ quái, vui lên thì cứu người, lúc buồn thì giết ngươi, tiểu nhân đâu thể vì mấy lượng bạc mà mất đi tính mạng này.

Thanh Phong không dám làm khó tên phu xe bèn cõng Tiểu Huyên đi bộ đến nơi. Ngôi nhà nhỏ làm bằng trúc khá giống với ngôi nhà của Tiểu Huyên ở Cô Tịch trấn, xung quanh được rào bằng mấy thanh trúc, chiếc cổng cũng được làm bằng trúc bên trên cổng có một cái biển ghi chữ “ Mạnh Bà”, ngoài vườn cũng nuôi gà trồng rau như những ngôi nhà tầm thường khác. Thanh Phong vừa bước tới cổng thì trong nhà vọng ra một tiếng:

Có Chuyện gì?

Tiếng nói này chứa đầy nội lực, Thanh Phong nghe xong thì cảm thấy nhói buốt một bên đầu. Chàng cũng cất giọng thều thào:

Bà bà xin hãy cứu người.

Từ trong nhà một lão bà tóc trắng bước ra, lão bà tay cầm gậy trúc, y phục màu nâu, vẻ mặt khá dữ dằn, vừa trông thấy Thanh Phong đã nói:

Tiểu Tử trúng phải Song Long Giáng Phàm mà không chết thì thật là không tầm thường.

Thanh Phong giật mình, người này sao lại biết chàng trúng Song Long Giáng Phàm. Chàng còn chưa kịp nói thì lão bà nói tiếp:

Tiếc cho ngươi, tháng trước ta đã cứu một người rồi.

Thanh Phong thấy vậy liền nói:

Bà bà, tính mạng của tại hạ không quan trọng, xin hãy cứu vị cô nương này.

Lúc này lão bà mới để ý phía sau Thanh Phong có một nữ nhân. Lão bà cười nói:

Ngươi không hiểu sao, mỗi năm ta chỉ cứu một người, một mạng một vạn lượng bạc, năm nay ta đã cứu một người rồi, bây giờ các người quay về mà chịu chết đi.

Thanh Phong đặt Tiểu Huyên xuống, chàng quỳ gối khẩn khoảng cầu xin:

Bà bà, nếu bà bà cứu tính mạng cô nương này thì tại hạ xin làm trâu làm ngựa để báo đáp.

Hahahaha, mỗi năm có mấy trăm người cùng tới nói như ngươi đó, ta nghe quen rồi, cái gì mà trâu với ngựa, ta đâu có cần, thôi thôi đi đi ta còn nghỉ ngơi.

Thanh Phong dập đầu xuống đất mà nói:

Bà bà, xin hãy giúp tại hạ một lần này, chỉ cần bà bà hạ lệnh cho dù núi đao biển lửa tại hạ cũng quyết làm theo.

Hahahaha, nữ nhân kia là gì với ngươi.

Đây chính là thê tử của tại hạ, bà bà có phải người đồng ý rồi không?

Hahahaha, ta chưa đồng ý, ta chỉ tò mò thôi.

Bà bà, xin hãy cứu lấy thê tử của tại hạ.

Thanh Phong hết mực cầu xin, Lão bà kia chẳng mảy may cảm động chỉ cười lớn mà nghĩ “ Thiết nghĩ, người này trúng một chưởng của Phạm Kiếm Nam mà không chết thì đúng là thân thủ bất phàm, sau này đợi hắn võ công khôi phục có thể làm việc cho ta chi bằng…”.

Được rồi, đem nữ nhân vào đây.

Thanh Phong vui mừng rối rít đa tạ rồi bế Tiểu Huyên vào, Lão bà sử dụng kim châm phong bế các huyệt đạo trên người Tiểu Huyên rồi nói:

Tạm thời tính mạng được giữ, ta còn muốn hỏi ngươi vài chuyện, nói xong ta sẽ chữa tiếp.

Đa tạ bà bà đã ra tay cứu giúp, bà bà cứ hỏi, tại hạ xin trả lời thành thật.

Được, ta hỏi ngươi cớ sao lại giao thủ với Phạm Kiếm Nam?

Tại hạ đâu có giao thủ với Phạm tiền bối.

Vậy sao ngươi lại trúng Song Long Giáng Phàm?

Bà bà sống ở đất này chắc cũng biết gia tộc Ôn Như.

Ta biết nhưng gia tộc Ôn Như có can hệ gì?

Bà bà chắc không biết Ôn Như Trường Cùng người này võ nghệ siêu quần, nội lực thâm hậu lại không biết vì sao học được nhiều môn võ công trong thiên hạ trong đó có Bách Long chưởng, chính hắn mấy ngày trước đã giao thủ với tại hạ rồi dùng Bách Long chưởng đả thương tại hạ.

Lão bà giật mình:

Thật là có chuyện này chăng? Không lẽ hắn có thể học lỏm chiêu thức của người khác, nếu là như vậy thì người này ắt hẳn là kỳ tài nghìn năm hiếm thấy. Ta sống ở đây mấy mươi năm, mới nghe danh tiếng gia tộc Ôn Như chứ chưa từng gặp nên không rõ gia tộc này ra sao nay biết họ Ôn Như có một kỳ tài võ học như vậy thì quả thực danh bất hư truyền. Vậy còn nữ nhân kia cớ sao bị thương, ta không nhìn ra chiêu này?

Thê tử vì tại hạ mà liều chết xông ra bị Ôn Như Trường Cung đánh một chưởng nên mới ra nông nỗi này.

Khá khen cho phu thê các người.

Ta sống ở đây lâu quá rồi không rõ chuyện thiên hạ, ngươi có thể kể cho ta được tường.

Thanh Phong đem chuyện Đại hội võ lâm ra kể, chuyện Thuần Vu Đồng Kỵ chết như thế nào, Phạm Kiếm Nam để bại trận như thế nào, tất cả mọi chuyện chàng biết đều đem ra nói hết. Lão bà nghe một hồi thì tấm tắc:

Không ngờ Ôn Như Trường Cung còn trẻ mà võ công đã thâm hậu như vậy. Thê tử của nhà ngươi đứng hàng Tân Thất đại cao thủ mà một chiêu đã làm ả gần chết, hắn lại còn giết được Tam Tiêm, đánh bại Bách Long, dùng được toàn tuyệt kỹ, người này sau này ắt thành đại hoạ cho võ lâm.

Bỗng nhiên lão bà giật mình nói:

Ta xem ngươi trúng một chưởng của hắn mà không chết thì ắt võ công phải đứng hàng Tân thất đại cao thủ, cớ sao không thấy nhắc tới.

Tại hạ võ công có nhỉnh hơn thê tử một chút nhưng không màng danh tiếng nên không ra tỷ võ.

Vậy làm sao ngươi thoát được bàn tay của Ôn Như Trường Cung.

Vì tại hạ đã giết hắn rồi.

Lão bà trợn mắt, bây giờ lão cảm thấy sợ hơn là ngạc nhiên, một câu nói của Thanh Phong tưởng chừng như không có ý gì mà lại làm cho lão sợ như vậy, Thanh Phong kể một hồi bao nhiêu là chiến tích của Ôn Như Trường Cung rồi cuối cùng kết lại một câu là chính chàng đã giết hắn có khác gì nói chàng còn hơn cả tuyệt đại cao thủ. Bấy giờ lão bà im lặng chẳng nói ra một lời nào, trên trán mồ hôi tuôn ra như nước. Thanh Phong thấy vậy bèn hỏi:

Bà bà, bà làm sao vậy?

Lão bà mới chấn tĩnh mà giả bộ cảm thấy bình thường.

Được rồi không nói nữa, ta cứu vị cô nương này trước.

Đa tạ bà bà, không ngờ bà bà lại tốt như vậy, không giống những gì người ta đồn thổi.

Thanh Phong vẫn không biết rằng chính bản thân mình đã làm cho Mạnh Bà trở lên tốt như thế. Mạnh Bà lại nói:

Thể tử của ngươi mặc dù tính mạng đã được giữ nhưng thương thế quá nặng, ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể tỉnh dậy được, còn không thì phải hơn một năm.

Bà bà, chỉ cần giữ được tình mạng của nàng ấy là tốt lắm rồi.

Thanh Phong nói xong thì lồng ngực đau nhói, nãy giờ gắng gượng nói chuyện với Mạnh Bà làm nội thương lại trầm trọng hơn, lão bà mới nghĩ “ Tên này không phải tầm thường, được lắm, lần này coi như ông trời giúp ta”. Nghĩ rồi Mạnh Bà liền nói:

Được rồi, ta sẽ chữa trị cho ngươi.

Thanh Phong trong lòng vui mừng khôn xiết, cứ ngỡ Mạnh Bà là người cổ quái thế nào ai dè có mấy câu nói đã thuyết phục được.

Mạnh bà chữa cho hai người hơn chục ngày thì Thanh Phong đã thuyên giảm đi nhiều nhưng Tiểu Huyên vẫn nằm bất động. Thanh Phong nửa mừng nửa xót, may sao tính mạng Tiểu Huyên đã được giữ, chỉ là ít nhất nửa năm nữa nàng mới tỉnh dậy được. Mạnh Bà thấy thương thế của Thanh Phong đã gần khỏi thì nói:

Thanh Phong, nay nội thương của ngươi đã thuyên giảm ngươi còn nhớ lời khi trước cầu xin ta chứ?

Thanh Phong cúi mình chắp tay:

Tại hạ thật không dám quên, bà bà có điều gì căn dặn?

Được, ta đây có thâm thù đại hận với một người, chính là Trưởng môn nhân của Đường Môn tên hắn là Vương Tử Vệ.

Thanh Phong nghe nói thì giật mình nghĩ “ Hỏng rồi, lại bắt ta đi giết người đây mà, Đường môn là một trong thập đại môn phái, ta nay đã đắc tội với phái Hoa Sơn giờ lại đắc tội với Đường môn thì…”.

Ngươi nghĩ gì đó?

Dạ không, xin bà bà căn dặn tiếp.

Ngươi phải lấy đầu tên này sau đó mang thủ cấp của hắn về đây cho ta.

Xin nghe theo Bà bà. Nhưng không biết bà bà có thâm thù đại hận gì với hắn.

Nói đến đây Mạnh Bà rơi nước mắt, vẻ mặt căm phẫn tột cùng, hai bàn tay lão bà nắm chặt lại:

Được rồi, ngươi giết hắn xong thì tiện thể làm nhục thanh danh của hắn, nói cho cả võ lâm biết rằng ba mươi hai năm trước năm đó ta ba mươi mốt tuổi, tên Vương Tư vệ bị người ta truy sát phải chạy đến Thanh Hoa trấn, Phu quân ta họ Lã khi đó là một đại phu có tiếng trong vùng, chàng có lòng thương người nên mới cho hắn tránh nạn trong nhà rồi ra sức trị thương cho hắn. Nào ngờ tên này lòng lang dạ sói lấy oán báo ân, hắn thấy ta xinh đẹp thì nổi tính háo sắc ý dồ cưỡng dâm ta nhưng bị người nhà phát hiện. Hắn tâm nhẫn tâm ra tay sát hại cả Lã gia, rồi làm ô nhục ta, khi đó ta còn một đứa con gái đã mười bốn tuổi xinh đẹp vô cùng cũng bị…cũng bị hắn…

Mạnh Bà không kìm nổi nửa bèn gào lên đau đớn, thật là bi thương:

Hắn làm trò đồi bại xong thì giết luôn con gái ta và ta rồi phóng hoả đốt nhà, may thay nhát kiếm hắn đâm ta không đúng chỗ hiểm nên ta không chết, đợi hắn đi một hồi ta mới bò được ra khỏi biển lửa đó. Ta lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm cuối cùng cũng tìm được tung tích của hắn, nhưng sức ta không thể làm gì nổi.

Thanh Phong nghe thấy cũng căm phẫn vô cùng.

Bà bà, loại súc sinh không bằng cầm thú như vậy tại hạ mà biết cũng sẽ giết ngay không cần bà bà phải nói.

Được có khí khái lắm, à phải rồi tên Vương Tư Vệ đó lúc giết người phóng hoả có làm rơi một miếng ngọc bên trên có khắc chữ Vương, ngươi lấy để làm bằng chứng.

Đoạn Mạnh Bà đưa miếng ngọc cho Thanh Phong, chàng cất kỹ vào trong người.

Nhưng mà hiện tại nội công ngươi nay đã cạn, phải một hai tháng nữa mới có thể khôi phục mấy phần nên chưa cần đi ngay, khi nào chắc chắn sẽ giết được Vương Tư Vệ thì hẵng đi.

Tại hạ xin tuân mệnh.

Thế là ngày ngày Thanh Phong tu luyện nội công nhưng chàng cũng không quên chăm sóc cho Tiểu Huyên, cứ mỗi khi luyện công trở về chàng lại bất giác mà gọi hai chữ “ Tiểu Huyên” nhưng rồi gọi xong thì lòng lại buồn rười rượi. Tiểu Huyên đâu có nghe được chàng gọi, Thanh Phong lại thường nắm tay Tiểu Huyên mà nói chuyện với nàng:

Tiểu Huyên, nàng mau mau khoẻ lại, ta rất là nhớ nàng, nội thương của ta bây giờ đã khỏi hẳn rồi, nội lực cũng đang dần hồi phục nữa. Nhưng mà chẳng còn được ở cạnh nàng lâu nữa, ta sắp phải đi làm một việc hết sức nguy hiểm, ta mong là lúc quay về có thể thấy được nàng tỉnh lại.

Nói đoạn Thanh Phong thở dài “ Không biết còn có thể quay lại mà gặp nàng nữa không”.

Một tháng trên núi, Thanh Phong đã ngộ ra được rất nhiều điều, chàng luôn nghĩ về lần đụng độ với Tiểu Lăng Vương, nội lực của Thanh Phong không thể bằng hắn, võ công càng không thể so, nhưng mà rõ ràng chàng đã giết được người này. Thực chất lúc cận kề cái chết Thanh Phong cũng không ngờ mình liều mạng đến vậy, chàng cũng không hiểu vì sao mình có thể tìm được cách đáng thắng Tiểu Lăng Vương, chiêu đó giống như bản năng của chàng mách bảo vậy. Kẻ yếu có thể đánh bại kẻ mạnh hơn nếu biết dùng thế mạnh của mình mà đánh vào chỗ yếu của đối thủ.

Thế rồi hơn tháng sau nội công của Thanh Phong cũng khôi phục bảy tám phần, đã đến lúc chàng thực hiện lời hứa với Mạnh Bà. Thanh Phong buồn lắm, buồn vì phải xa Tiểu Huyên, buồn vì không biết còn có cơ hội gặp lại nàng không nữa. Chàng đến bên giường, Tiểu Huyên vẫn nằm bất động, đôi môi của nàng như nở một nụ cười với Thanh Phong, chàng ngồi xuống nắm lấy tay Tiểu Huyên:

Tiểu Huyên ta phải đi rồi, nàng hãy mau chóng khoẻ lại, ta làm xong chuyện sẽ quay lại với nàng, nhớ chờ ta đó.

Rồi Thanh Phong hôn lên đôi môi anh đào của Tiểu Huyên, chàng bước ra ngoài ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, hai hàng nước mắt lăn ra, Thanh Phong bước đi, nhưng vừa ra đến cổng thì chàng xực nhớ ra điều gì đó bèn chạy vội vào trong nhà. Chàng tháo chiếc Ngân Vũ trên cổ mà đéo cho Tiểu Huyên rồi cố gắng nhìm ngắm nàng lâu nhất có thể. Cuối cùng chàng cũng dứt áo ra đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.