Phong Lưu Pháp Sư

Chương 130: Chương 130: Kiếm thánh






Tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, khắp nơi tràn ngập những lời oanh oanh yến yến thì thào nhỏ to cùng tiếng hô kinh ngạc. Từng cái đầu thò ra từ các cửa sổ túc xá, ở xa xa còn thấy cảnh tượng hoành tráng phi thường, trên các bức tường cũng lộ ra rất nhiều cái đầu đang nhìn vào.

Long Linh Nhi tứ nữ hiếu kỳ mở rộng cửa sổ, phát hiện cả tòa nữ sinh túc xá cao cấp ba tầng, bên ngoài đầy ắp những học sinh đang xem nhiệt náo. Họ chỉ nhìn qua là biết ngay nguyên nhân nhiệt náo. Một thanh niên tuấn mĩ mặc y phục hoa lệ tay ôm một bó hoa tươi lớn đứng ở dưới lầu. Càng thêm khoa trương là phía trước mặt hắn dùng hoa tươi ghép lại thành hình ba chữ “LONG LINH NHI” rất lớn theo văn tự của Thương Lan đại lục, dưới là một chữ “TA”, ngay gần là một trái tim đỏ tươi cũng rất lớn, ở dưới cùng là một chữ “NÀNG”, họa ngốc mới không hiểu là ý gì.

“Tây Môn Vũ!” Tứ nữ đồng thời kinh ngạc thốt lên.

“Linh Nhi. Nhị ca ta đang tỏ tình với ngươi kìa.” Tây Môn Vô Hận cười nói, trong mắt lóe lên một tia kinh dị. Tên nhị ca này của nàng sao lại sáng tạo đến thế, không ngờ nghĩ ra được biện pháp tiền vô cổ nhân này.

“Long Linh Nhi. Ta thực sự hâm mộ muội đó. Hiện tại muội còn không xuống mà tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người sao?” Nạp Lan Như Nguyệt nhìn xuống Tây Môn Vũ bên dưới, trong lòng đích thực có chút hâm mộ. Nữ hài tử dù ít dù nhiều đều ham hư vinh. Hắn thực hiện được thủ đoạn kỳ diệu này để bộc bạch tâm ý quả có thể khiến cho lòng ham hư vinh của nữ hài tử đạt tới mãn nguyện, chỉ là tiền đề phải có da mặt đủ dày.

Gương mặt xinh đẹp của Long Linh Nhi thoáng hồng. Không thể phủ nhận tận đáy lòng nàng có một chút xíu sung sướng, nhưng nàng không thể xuống được. Hắn thì không cần quan tâm tới mặt mũi chứ nàng thì vẫn cần mà.

“Tên hỗn đản này da mặt dày thật. Ta đang buồn vì không tìm được hắn, không ngờ hắn lại tự đưa mình tới cửa rồi.” Lâm Na hừ lạnh một tiếng, nói.

Long Nhất đợi lâu mà không thấy Long Linh Nhi xuống, trong lòng vì thế mà có chút hồi hộp. Phương pháp này ở kiếp trước được xem là xưa như Trái Đất rồi, còn ở nơi đây phải là lần đầu tiên mới đúng chứ, không thể phản tác dụng được.

Kệ! Kiểu gì thì cũng đã trương cái mặt mo này ra rồi, cứ tiếp tục tăng thêm độ dày một chút đi. Long Nhất hai tay khum lại thành hình loa, khí vận đan điền, gào lên thật to: “Long Linh Nhi! Ta yêu nàng!”

Gào được vài tiếng rồi, những học sinh xem trò cũng có người bắt đầu rống lên, cũng lớn tiếng gào to: “Long Linh Nhi! Ta yêu nàng!”

Ban đầu chỉ có vài người, diễn biến về sau là tất cả mọi người đều bắt đầu gào lớn. Bất kể nam sinh hay nữ sinh, từng người từng người một hét lên sáu chữ này, sinh ra hiệu quả trực tiếp là khiến toàn bộ thầy trò Thánh Ma học viện đều bị hấp dẫn tới, làm cho những người gia nhập đội quân hét hò càng lúc càng đông. Tiếng rống này có âm lượng xuyên qua học viện, trong vòng mười dặm vẫn còn nghe được rõ rành rành.

Tứ nữ trong túc xá ngẩn tò te ra, tên tiểu tử thúi này cũng giỏi gây rối ha. Toàn bộ người trong học viện đều bị cổ động, kiểu này không biết là sẽ phát triển thành như thế nào nữa.

“Linh Nhi! Xuống đi nào! Không thì chẳng biết sẽ còn loạn tới mức nào nữa đâu.” Tây Môn Vô Hận nói. Nàng thấy vừa hài lòng vừa buồn cười với hành vi của nhị ca.

Long Linh Nhi nghiến răng trực tiếp phi thân qua cửa sổ, như thể Cửu thiên tiên nữ thướt tha hạ xuống trước mặt Long Nhất, còn những người xem trò vui vừa mới hò hét giờ đồng loạt yên tĩnh lại. Danh tiếng của Long Linh Nhi ở Thánh Ma học viện không hề kém cạnh Lâm Na. Một là vì dung mạo như thiên tiên của nàng. Hai là lời đồn gây xôn xao dư luận Thương Lan đại lục về sự kiện cuồng bạo. Những người này không hề biết Long Nhất là nhân vật thế nào, họ chỉ muốn xem Long Linh Nhi sẽ có hành động ra sao thôi.

Long Nhất thấy Long Linh Nhi hạ xuống, ôm bó hoa tươi trước mặt hai tay nâng niu đưa tới. Long Linh Nhi không hề do dự nhận lấy bó hoa, trong những người đến xem nhiệt liệt vang lên những tiếng vỗ tay và tiếng cười. Điều này khiến nàng đột nhiên sinh ra một thứ cảm giác rằng nam nhân trước mặt không phải là kẻ nàng căm hận, mà là vương tử xuất hiện trong mơ của nàng, họ đang cùng nhau tiếp thụ chúc phúc của tất cả mọi người.

Nhưng cái ảo giác này chỉ lóe lên trong đầu Long Linh Nhi rồi vụt bay. Nàng nhìn khuôn mặt ôn nhu của Long Nhất, đột nhiên như có bàn tay động vào muốn đẩy nụ cười của hắn đi mất. Kẻ này rõ rành rành là dâm tặc, tại sao lại cười quyến rũ mê hoặc đến như vậy.

Long Nhất với Long Linh Nhi mang trong lòng những ý nghĩa riêng nhìn nhau, nhưng đọng lại trên mặt người khác lại là cảnh tượng một đôi tình nhân đang thâm tình đối vọng.

Bất thình lình, thái dương huyệt của Long Nhất bị đập vào, hắn cảm thấy có người dùng mục quang như dao sắc nhìn hắn. Khe khẽ quay đầu, cái cảm giác đó bắt đầu biến mất, phương hướng mà mục quang ấy xạ tới chính là cổng lớn của nữ sinh túc xá. Nơi này có một đám đông các thiếu nữ đủ vẻ đang ảo tưởng tụ tập lại, còn có đại mụ giữ cổng bình thường mà lại không bình thường.

Long Nhất nghi hoặc nhíu mày không đa nghĩ nữa, đưa Long Linh Nhi rời khỏi, còn đám đông cũng chầm chậm mà tan đi. Nhưng lấy trọng tâm là câu chuyện từ đầu tới cuối cảnh Long Nhất tỏ tình mới đây, xem ra trường lãng mạn ngày hôm nay sẽ vĩnh viễn được ghi vào trong sử sách của Thánh Ma học viện.

Sắc trời đêm sâu thẳm, Long Nhất đưa Long Linh Nhi trở lại nữ sinh túc xá. Đây là điều nàng kịch liệt yêu cầu, khiến cho công cuộc xử lý Long Linh Nhi một cách hợp lẽ bị đảo lộn làm Long Nhất có chút thất vọng. Nhưng vội thì cũng không ăn được đậu hủ nóng, đạo lý này Long Nhất hoàn toàn hiểu được. Hắn cũng đâu phải vội tới mức không đợi nổi, chờ cho tình cảm của họ sâu đậm thêm một ít là tốt rồi.

Long Nhất tự mình vừa đi vừa nghĩ ra một chuyện, liền cười he he, cứ thế mà bước. Đột nhiên, cước bộ của hắn chậm dần, nét cười dâm đãng cũng thu liễm. Hắn từ từ quay mình lại, thấy ngay mười mét đằng sau là thân ảnh của một kẻ mặc hắc bào đang đứng. Đây đại khái là phương thức ngụy trang được lưu hành nhiều nhất ở Thương Lan đại lục.

Long Nhất chợt ngây ra. Mười mét. Người này cách hắn mười mét hắn mới phát giác. Điều này khiến hắn lần đầu tiên phải toàn lực tập trung chú ý.

Không chờ Long Nhất mở miệng, người này nâng cự kiếm trong tay lên, mũi kiếm trực chỉ Long Nhất. Một luồng áp lực bàng đại xoay trời chuyển đất hướng tới Long Nhất. Với nội lực hiện thời của Long Nhất chống lại cũng phải mười phần cật lực, đây là sự tình chưa từng gặp phải. Gần hơn nữa với khí thế này, Long Nhất biết ngay rằng người trước mặt tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp kiếm thánh.

Kiếm thánh à. Ai ngờ hôm nay rốt cuộc lại gặp phải một kẻ như vậy. Long Nhất không sợ mà vui, đấu chí ngang tàng, đến cả huyết dịch cũng hưng phấn sôi lên sùng sục.

Long Nhất từ trong không gian giới chỉ lấy ra cự kiếm, tinh thần lực cường đại phóng ra ngoài, không cho đối phương có cơ hội bình ổn, cả người như ánh sao băng lao tới hắc bào nhân.

Chỉ nghe “Keng” một tiếng trong trẻo vang lên, một đạo thâm tử sắc kiếm mang lóe sáng. Long Nhất bay ngược trở về, lùi lại vài bước mới đứng ổn định được, hai tay nắm kiếm tê rần, khí huyết quay cuồng chực trào dâng. Còn hắc bào nhân chỉ lùi lại một bước nhỏ xíu, một cao một thấp nhìn qua là phân biệt được.

Long Nhất vung vẩy bàn tay ê ẩm của mình, nhìn về kẻ cả người như dung hợp với đêm đen, trong lòng hơi chút cả kinh. Đại kiếm sư với kiếm thánh gần nhau có một cấp, nhưng thực lực chênh nhau một trời một vực. Ngạo Thiên Quyết tầng thứ hai của hắn không đủ để ngạnh tiếp đấu khí của kiếm thánh.

Long Nhất không hề gọi năm khối thất sát khôi lỗi ra hỗ trợ cho mình. Đối kháng với kiếm thánh, đây là cơ hội khó có được, hơn nữa từ trên người kiếm thánh thần bí này không cảm giác được sát khí.

Nét cười tà dị hiện ra trên khuôn mặt, Long Nhất tiếp tục nâng cự kiếm, hét lên, vận khởi Càn Khôn Đại Na Di, thân hình lưu lại tại nguyên địa một đạo tàn ảnh rồi biến mất ngay sau đó, còn trong một giây hắn đã xuất hiện sau lưng hắc bào nhân, cự kiếm đem theo đạm lam sắc kiếm mang bên ngoài còn bao bọc bởi một lớp thổ hoàng sắc quang mang, khí thế ngưng tụ như núi.

Hắc bào nhân thân hình bất động, cự kiếm trên tay như có mắt cản lại cự kiếm của Long Nhất tạt tới. Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, Long Nhất lùi một bước, còn hắc bào nhân lùi tới hai bước.

Long Nhất được thể lấn tới, trên thân cự kiếm thoáng xuất hiện một mảng lam hoàng giao thoa kiếm mang chém xuống hắc bào nhân. Đinh đinh đang đang một đợt kim loại va chạm với nhau, hắc bào nhân đứng tại chỗ bất động, Long Nhất cũng không bị chấn cho bay lùi lại.

“Ngươi. Đây là đấu khí gì?” Hắc bào nhân cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí mười phần kinh ngạc, nhưng thanh âm lại có vẻ quái dị không phân biệt nổi là nam hay nữ.

Long Nhất cười he he nói: “Đây chính là Ma đấu khí, chuyên giết những kẻ tiểu nhân không dám gặp người ta.”

Hắc bào nhân cũng không giận, thanh âm quái dị tiếp tục: “Tiểu tử Tây Môn gia tộc, để ta xem ngươi rốt cuộc là học được cái gì?”

Cự kiếm của hắc bào nhân trong không trung quẹt hai đường, kiếm mang tử sắc bạo phát tán xuất quang mang rực rỡ, một co vào một mở ra, khí thế chỉ chờ dịp bùng phát. Hắc bào nhân động, tốc độ nhanh vô cùng, so với Càn Khôn Đại Na Di của Long Nhất cũng không phải nhường. Chỉ thấy cự kiếm của hắc bào nhân rung lên, vô số đạo kiếm mang tử sắc bao vây tầng tầng lớp lớp quanh Long Nhất.

Kiếm mang như vật vô hình xuyên thấu qua người Long Nhất, nhưng không lưu lại một vết thương nào. Hắc bào nhân lập tức chuyển mình, thấy ngay được Long Nhất đang lơ lửng trên không, thì ra vừa kích trúng tàn ảnh của Long Nhất.

“Hàn Băng đấu khí Toàn Phong Liên Hoàn Trảm.” Long Nhất hét lên một tiếng, chuẩn bị thi triển Ma đấu khí kết hợp thủy hệ ma pháp nguyên tố với Cuồng Long đấu khí.

Nhưng đang hướng về hắc bào nhân, Long Nhất phát hiện đấu khí của hắn bất ngờ hoàn toàn không sử ra nổi. Thân hình vội vàng loáng lên, chỉ thấy tử mang phóng tới, dải thắt lưng của Long Nhất bị chém đứt, áo ngoài bật tung ra hai bên, lộ ra ngân sắc hộ giáp bên trong.

“Bảo vật trên người nhiều đấy, kể cả ta vừa rồi không thu lại một phần lực cũng không làm bị thương ngươi được.” Hắc bào nhân cười quái dị nói.

Long Nhất dứt khoát ném áo ngoài ra lưu lại trên mặt đất, cười hắc hắc nói: “Kiếm thánh quả nhiên không hổ là kiếm thánh, đấu khí lĩnh vực của ngươi đúng là không tệ, ai dè khiến ta không sử ra được đấu khí.”

“Ngươi cũng biết đấu khí lĩnh vực? Ngươi nói không sai. Trong lĩnh vực của ta, ngoại trừ ta người khác sử không ra đấu khí, còn đấu khí uy lực bản thân ta sẽ tăng năm mươi phần trăm, tốc độ tăng thêm một bậc. Có thể nói rằng trong lĩnh vực của ta, khả dĩ coi như vô địch.” Hắc bào nhân tự hào nói.

“Điều đó cũng chưa chắc. Không thể dùng đấu khí nhưng chẳng lẽ không sử dụng được ma pháp sao?” Long Nhất cười nói, đột nhiên phóng ra một Băng Phong thuật cấp tám.

Hắc bào nhân thư thái đánh tan hàn khí nhũ bạch, cười quái dị nói: “Dù cho thi phóng được ma pháp, nhưng uy lực lại giảm một nửa, với ta mà nói vốn không thể tạo thành thương tổn gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.