Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 72: Chương 72: Khai thành bố công




(*) Khai thành bố công: Thành tâm đối đãi với người nào đó, thẳng thắn vô tư.

Tiếu Vân Phóng kinh sợ, một mặt là vì hắn nghe được cái tên Ám đường phát ra từ miệng Tang Khâu Tử Duệ, mặt khác là vì hắn đột nhiên ý thức được, thì ra, hơn nửa quyền hành chân chính của Tang Khâu gia đã nằm trong tay vị biểu ca này.

Ám đường là nơi nào?

Xưa nay, ngoại trừ người nắm quyền Tang Khâu gia, bất kỳ kẻ nào cũng không có cơ hội bước vào đừng nói đến chuyện điều khiển.

Thế nhưng, hắn vừa nghe được cái gì?

Tang Khâu Tử Duệ nói ngày mai muốn hắn tiến vào Ám đường, đơn giản giống như mời hắn ăn một bữa cơm vậy.

Có thể thấy, Ám đường hôm nay đã sớm là vật trong túi bọn họ.

Tiếu Vân Phóng đột nhiên nghĩ đến hành tung bất định của hắn những năm gần đây. Hắn cực kỳ ít lưu lại An Dương thành. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể nghĩ tới ở An Dương thành, hắn lại có một thế lực đáng sợ như này. Đúng là hết lần này đến lần khác khiến người ta phải nghĩ ngược lại?

Tiếu Vân Phóng chợt rất muốn hỏi vị Nhị biểu ca này, rốt cuộc hắn đã làm thế nào?

Người không ở đây nhưng trong tay lại đã sớm nắm đại quyền?

Khó trách, trước mặt hắn, mẫu hậu luôn tán dương vị Nhị biểu ca này, quả nhiên là long phượng giữa loài người!

Dường như Tang Khâu Tử Duệ đã sớm đoán được tâm tư của hắn nên cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói một câu cũng đủ để cho Tiếu Vân Phóng hiểu.

“Phụ thân là đích trưởng tử, tương lai, không chỉ tước vị mà còn toàn bộ Tang Khâu gia đều do ông ấy kế thừa, nhưng mà lực lượng của Tang Khâu gia, chưa chắc đã nằm trong tay ông ấy. Không vì gì khác, chỉ vì ông ấy là ngươi có cùng một nhược điểm, đó chính là quá mềm lòng.”

Tiếu Vân Phóng lập tức sáng tỏ. Tính tình của Đại cữu, hắn đương nhiên biết.

Mẫu hậu ở trong cung cũng thường nói đến lứa Tang Khâu gia bọn họ, Đại cữu tài hoa không ít nhưng lại quá mức mềm lòng, Nhị cữu tài hoa bản lĩnh không bằng nhưng hơn ở cái lòng dạ độc ác. Nếu hai người này có thể dung hòa một chút ưu khuyết điểm cho nhau thì thật tốt biết bao.

Đáng tiếc, nhân vô thập toàn!

Nhưng mà cũng may, đến thế hệ này còn có một Tang Khâu Tử Duệ có thể đảm nhiệm gánh nặng của Tang Khâu gia, nếu không, tương lai của gia tộc Tang Khâu thật đúng là khó nói, chỉ riêng chuyện nội đấu thôi cũng đủ để hủy diệt hơn nửa gia tộc rồi!

“Nhị biểu ca, sao tự nhiên ngươi lại ra tay với bọn Nhị cữu? Lần này tổn thất một Tang Khâu Hoa, e rằng, bọn họ sẽ không cam tâm.”

“Yên tâm, nếu bọn họ biết đây là bút tích của ta thì sau này sẽ có chút cố kỵ. Tang Khâu gia muốn hết sức ủng hộ ngươi và cô cô thì không thể để nội bộ xuất hiện chia rẽ lúc này. Lúc cần thiết, nội bộ gia tộc cũng cần dọn dẹp một chút.”

Tiếu Vân Phóng gật đầu, im lặng.

Một gia tộc muốn cường thịnh không thể chỉ dựa vào một hai người chống đỡ mà là cần tất cả con cháu nâng đỡ nhau, cùng nhau bảo vệ lợi ích của gia tộc mới có thể tồn tại lâu dài. Nhưng nếu muốn bại thì lại rất dễ dàng.

Một gia tộc vô danh tiểu tốt muốn trở thành chân chính danh môn vọng tộc không có mấy đời người cố gắng, không có trăm năm bồi tích, căn bản là không thể!

Nhưng nếu muốn một gia tộc sa sút, thậm chí là bị hủy diệt thì chỉ cần một hai chục năm, thậm chí là ngắn hơn nó liền trở thành dĩ vãng. Một điểm này, Tiếu Vân Phóng thân là hoàng tử, dĩ nhiên hiểu được.

Như này cũng còn tốt hơn so với Vân gia và Trường Bình vương phủ ở kinh thành.

Tại sao bọn họ những năm này lại phải khiêm tốn, thậm chí là nửa che giấu như vậy? Còn không phải vì giữ gìn danh vọng và sản nghiệp tổ tiên bọn họ đã vất vả gây dựng lên sao?

Hôm đó, Tang Khâu Tử Duệ và Tiếu Vân Phóng ở trong phòng mật đàm gần hai canh giờ, cho đến khi Vân Trường An tới kiểm tra thương thế của Tang Khâu Tử Duệ, hai người mới kết thúc.

Vân Trường An vừa bước vào, Tiếu Vân Phóng liền không tự chủ được mà chú ý đến hắn.

Không phải vì Vân Trường An lớn lên có bao nhiêu tuấn mỹ hay khí chất của hắn phát ra như nào mà là từ khi bước vào, hắn không hề nghĩ tới chuyện hành lễ với một hoàng tử như hắn, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái. Dường như, trong mắt, trong đầu hắn chỉ có một Tang Khâu Tử Duệ đang bị thương nặng mà thôi.

Đến khi đổi thuốc, băng bó kỹ vết thương xong, Vân Trường An mới hài lòng nói, “Thương thế của Tang Khâu công tử đã khá hơn nhiều rồi, không có khả năng nứt ra nữa nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng mấy ngày nữa, tốt nhất là trong mấy ngày này không nên dùng lực quá nhiều.”

“Đa tạ Vân công tử!”

“Không có gì! Ta là thầy thuốc, đây là bổn phận của ta.”

“Làm phiền Vân công tử nhiều ngày, tại hạ thực có chút áy náy. Trước kia do thương thế trên người không thể hậu tạ, nay thương thế đã tốt hơn nửa, cho nên, thứ cho tại hạ lỗ mãng, muốn tìm một cơ hội mời Vân công tử cùng Vân tiểu thư dùng chung một bữa cơm nhạt để bày tỏ lòng biết ơn.”

Mi tâm Vân Trường An khẽ giật giật, dĩ nhiên là không dám coi thường coi thường ngôn từ của hắn lúc cố ý nhắc tới Vân tiểu thư.

“Đa tạ Tang Khâu công tử, không cần đâu. Vừa vặn, hôm nay ta tới cũng là muốn từ biệt Tang Khâu công tử.”

Sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ căng thẳng, người cũng hơi thẳng lên, rướn về phía trước, “Trong phủ tiếp đãi có chỗ nào không chu toàn hay có người nào xúc phạm đến Vân công tử hoặc Vân tiểu thư?”

“Không có! Tang Khâu công tử suy nghĩ nhiều rồi.”

Tang Khâu Tử Duệ nhíu chặt mày, từ đầu đến cuối không hề buông lỏng, trầm mặt nói, “Vân công tử không cần che giấu. Lúc trước, ta có nghe Trường Phong nói qua, mấy vị muội muội của ta không hiểu chuyện, xúc phạm Vân tiểu thư. Nhất là Tam muội muội, ngôn từ có chút mạo phạm. Xin Vân công tử nhắn giùm Vân tiểu thư, hết thảy do người làm huynh trưởng như ta dạy dỗ không tốt, xin nàng chớ để trong lòng.”

Khóe miệng Vân Trường An giật một cái, xem ra, Tang Khâu Tử Duệ này thực sự để ý muội muội nhà mình, nửa câu cũng không rời nàng!

Hơn nữa, chuyện ba người các nàng xông vào Thính Phong cư cũng bị Tang Khâu Tử Duệ biết, xem ra, hắn là người nắm được tin tức đầu tiên?

Đột nhiên, hắn nghĩ đến Tang Khâu Hoa xui xẻo, chẳng lẽ, vì chuyện này nên mới bị vị Nhị công tử này ra tay trừng trị?

“Tang Khâu công tử khách khí rồi. Một nhóm mấy người chúng ta ở trong quý phủ làm phiền đã lâu, nay thương thế của Nhị công tử đã khỏi, thực sự là không cần lưu lại nữa.”

“Ý của Vân công tử là không chịu tha thứ cho Tam muội muội?”

Giọng Tang Khâu Tử Duệ đột nhiên trầm xuống khiến cho Vân Trường An sinh ra mấy phần cảm giác đè nén.

Không chỉ hắn mà Tiếu Vân Phóng ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút áp lực. Đã quen thuộc, Tiếu Vân Phóng biết, hắn đã bắt đầu tức giận rồi.

“Cái này, Tang Khâu công tử nghĩ nhiều rồi.”

Nhịp tim Vân Trường An có chút tăng nhanh, thầm nghĩ, vị Tang Khâu công tử này quả nhiên lợi hại, có thể dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy áp lực như vậy, so với Mục Lưu Niên, sợ rằng không kém chút nào.

“Đã như vậy thì ngày mai đi.”

“Ách?” Vân Trường An nhất thời phản ứng không kịp.

“Tối mai, do tại hạ làm chủ, trong viện này, mời mấy vị tới uống ly rượu nhạt.”

“Cái này, sợ rằng không thích hợp lắm? Xá muội còn nhỏ, sợ rằng sẽ mạo phạm công tử.”

“Vân công tử khách khí quá rồi. Tính tình Vân tiểu thư như nào, tại hạ không phải là không biết gì. Cứ quyết định như vậy đi.”

Tiếu Vân Phóng đứng một bên, từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ khẽ nhíu mày, vị Nhị biểu ca này của hắn mặc dù thủ pháp hành sự tàn nhẫn nhưng đại đa số thời điểm, lời nói, cử chỉ đều cho người ta cảm giác ôn nhã nhưng không hiểu sao hôm nay lại luôn hùng hổ, dọa người như vậy?

Tập trung chú ý, hắn tự nhiên cũng không bỏ lỡ ba chữ Vân tiểu thư không ngừng phát ra từ miệng Tang Khâu Tử Duệ.

Vân Trường An rốt cuộc vẫn là không có cách nào từ chối Tang Khâu Tử Duệ, đến lúc hắn bất đắc dĩ muốn xoay người rời đi, Tang Khâu Tử Duệ lại đột nhiên nói, “Xem ta này, còn chưa giới thiệu các người với nhau nữa. Vân Phóng, vị này chính là Vân công tử, người hai lần cứu tính mạng ta, Vân Trường An. Vân công tử, đây là biểu đệ của ta, Tiếu Vân Phóng, cũng là Nhị hoàng tử.”

Vân Trường An xoay đầu nhìn về phía Tiếu Vân Phóng vẫn luôn đứng một bên, sau đó vái chào một cái đơn giản, một câu cũng không nói, xoay đầu lại, hướng về phía Tang Khâu Tử Duệ nói, “Vậy, tại hạ cáo từ trước, Tang Khâu công tử nghỉ ngơi cho khỏe.”

Đối với thái độ của hắn, Tiếu Vân Phóng thực sự rất hiếu kỳ!

“Vị Vân công tử này có chút thú vị.”

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tức giận!”

Tang Khâu Tử Duệ dĩ nhiên là nói đến thái độ của Vân Trường An đối với hắn.

“Thế nào? Loại tính tình như hắn, ở kinh thành, sợ rằng khó tìm ra được người thứ hai.”

“Đúng vậy, cũng không biết Vân Thương Ly có phải vì giữ được Vân gia nên mới nghĩ ra phương pháp này, đem một công tử tốt đẹp dưỡng thành diện mạo có chút ngây ngô như này.”

Tiếu Vân Phóng nhếch môi, tổn người có nhất thiết phải làm đến mức như thế không?

“Vân Phóng, ngươi nên nhớ, phàm là đại gia công tử, mỗi một người đều vô cùng không đơn giản! Như vị Vân công tử ngươi vừa gặp, nhìn thì thấy hắn có chút ngây ngô, trì độn nhưng thực tình có chắc chắn như vậy không? Có lúc, vì tự vệ, vì gia tộc, ngụy trang là cần thiết.”

Tiếu Vân Phóng ngẩn ra, chẳng lẽ, tất cả những lời vừa rồi là nói cho mình nghe?

Tiếu Vân Phóng nhìn ra ngoài cửa, lúc này đã sớm không còn bóng dáng của Vân Trường An nhưng ánh mắt hắn vẫn có chút kinh ngạc, “Lời của Nhị biểu ca, đệ xin thụ giáo.”

“Được rồi, ngươi đi chuẩn bị đi, ngày mai đi Ám đường không phải năm ba ngày là có thể ra ngoài.”

Tiếu Vân Phóng biến sắc, đáy lòng theo bản năng rét run lên, nhưng hết lần này đến lần khác trong máu lại có mấy phần kích động và hưng phấn, thậm chí, hắn có thể mơ hồ cảm thấy tay mình có chút run rẩy.

Ám đường!

Ý nghĩa đối với Tang Khâu gia tộc, không cần phải nói đã quá rõ ràng rồi!

Hôm nay, mình là cháu ngoại Tang Khâu gia lại có thể có tư cách bước vào nơi đó, có thể thấy một nhà ngoại tổ phụ, nhất là vị Nhị biểu ca này đã quyết tâm ủng hộ mình rồi!

Sau khi Tiếu Vân Phóng rời đi, Tang Khâu Tử Duệ nhàn nhạt lắc đầu một cái, “Rốt cuộc vẫn bị cô cô bảo vệ quá tốt.”

Chẳng biết từ lúc nào, Trường Bình đã hiện thân trong phòng, “Chủ tử, ngày mai thực sự mang Nhị hoàng tử vào Ám đường sao?”

“Tất nhiên! Nhị hoàng tử và Tang Khâu gia đã không thể tách rời. Nếu như hắn không thể tự mình lớn mạnh thì sau này, vô luận hắn làm gì, đi nơi nào, chúng ta cũng phải cho người để ý thật kỹ.”

Trường Bình lập tức im lặng, tâm tư của chủ tử không phải là thứ mà hắn có thể nhìn thấu được.

Lại nói đến Vân Trường An, sau khi trở lại Thính Phong cư, một chữ cũng không sót, đem cuộc nói chuyện của hai người nói lại một lần, còn nhấn mạnh chuyện mình cố ý bỏ quên sự tồn tại của Nhị hoàng tử.

Đối với chuyện lần này, Thiển Hạ không tỏ thái độ gì, ngược lại, Mục Lưu Niên có chút đắc ý.

“Làm không tệ! Ngươi đã đem sự đần độn của mình phát huy đến cực hạn.”

Vân Trường An trợn mắt, “Ngươi không thể nói lời nào khiến người ta cao hứng một chút à?”

Mục Lưu Niên nhíu mày, “Tối mai, sợ là không thoái thác được, Thiển Thiển định thế nào?”

Từ hôm hai người đem tâm sự nói rõ ràng, trong lòng Mục Lưu Niên mặc dù đối với vị Tang Khâu công tử vẫn còn khúc mắc nhưng cũng biết, nếu Thiển Hạ đã nói không có hứng thú với hắn thì nhất định sẽ không có chuyện phát triển tình yêu nam nữ. Chỉ có điều, đáy lòng vẫn có chút bất an nho nhỏ.

“Ta không muốn đi là có thể không đi sao?”

Thanh âm Thiển Hạ có chút lạnh lùng, có thể nhìn ra, tâm tình của nàng cũng không khá lắm.

“Nội đấu của Tang Khâu gia tộc đã bắt đầu. Chúng ta ở chỗ này dễ dẫn hỏa thiêu thân. Nhưng nếu đã quyết định giúp hắn thì cũng không thể một mực né tránh được. Nếu hôm nay hắn đã chủ động nhắc tới, gặp một lần cũng không sao.”

Tâm tư Mục Lưu Niên khẽ động, “Nàng muốn cho hắn nhìn thấy chân nhan?”

“Có gì không thể?” Thiển Hạ nhướng mi, “Nếu hắn một mực nói ta là người hắn đợi, vậy thì có một số việc vẫn nên sớm đẩy nhanh thì hơn.”

“Nhưng mà như vậy sau này, muội hành tẩu bên ngoài sợ rằng sẽ có chút bất tiện.” Vân Trường An không đồng ý nói.

Mục Lưu Niên nhìn Thiển Hạ, nhất thời không nắm bắt được, nàng có thực sự muốn cho hắn nhìn thấy chân nhan của nàng không.

“Thiển Thiển, ta cũng cảm thấy có chút không thích hợp.”

Trên mặt Thiển Hạ lóe lên chút lưỡng lự, đưa mắt nhìn về phía Mục Lưu Niên, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Vậy thì nghe các người, chuyện này để bàn sau.”

Đáy lòng Mục Lưu Niên vui mừng nhưng trên mặt vẫn ra sức đè xuống, “Thiển Thiển, ta là lo lắng vạn nhất thế cục Tang Khâu gia mất khống chế, chúng ta không dễ rời đi.”

Thiển Hạ gật đầu một cái, “Ta biết.”

“Nhị hoàng tử tới đây rõ ràng là bọn họ đã lên kế hoạch từ sớm. Nói cách khác, lần này Tang Khâu Tử Duệ bị thương cũng nằm trong dự liệu của hắn, đem chuyện này lợi dụng thật tốt. Cho nên nói, tâm kế của người này quá sâu, chúng ta tuyệt đối phải cẩn thận, không thể để cho hắn nhìn ra chút sơ hở nào.”

“Ừm, ta cũng cảm thấy nói chuyện với hắn cùng một chỗ thực sự có chút sợ hãi. Luôn cảm thấy cặp mắt của hắn có thể nhìn thấu tâm tư của người ta vậy. Hơn nữa, trên người hắn còn tản mát ra một loại khí thế khó nói khiến người ta cảm thấy bị áp bách. Điều này thực sự không chú ý không được.”

Thiển Hạ im lặng.

Vân Trường An là ai?

Tuy nói là bình dân nhưng vẫn xuất thân từ Vân gia, hơn nữa, năm năm qua ở trên Phượng Hoàng sơn, hạng người nào chưa từng tiếp xúc qua?

Có thể tìm được người hơn cữu cữu, người nào là hạng tầm thường?

Huynh ấy đi theo bên người cữu cữu đã gặp qua không ít quan lại quý nhân, thậm chí còn từng phụng bồi cữu cữu vào trong hoàng cung nội viện.

Hơn nữa, huynh ấy vốn tu tập bí thuật, tuy không thể đại thành nhưng ít nhất vẫn còn có một thân y thuật xuất thần nhập hóa, đi tới đâu, tự nhiên đều có người tôn kính.

Hôm nay, huynh ấy có thể nói trên người này vị Tang Khâu công tử này có khí thế mà quý công tử bình thường không có, đủ để thấy khí tràng của vị Tang Khâu công tử này cường đại cỡ nào.

Mục Lưu Niên gật đầu một cái, “Giao thiệp với Tang Khâu Tử Duệ dĩ nhiên không thể mơ hồ. Bất quá, ít nhất chúng ta không có địch ý với hắn, điểm này, hắn chắc chắn cảm nhận được. Chỉ có điều, ta thực tò mò, tại sao hắn một mực truy hỏi Thiển Thiển không buông chứ?”

Vân Trường An lườm hắn, “Ngươi quên hôm đó hắn nói gì rồi à?”

Mục Lưu Niên lắc đầu, “Không đúng! Ta đã nói, sao hắn một mực nhận định Thiển Thiển biết bí thuật chứ? Lần nào cũng trực tiếp đến tìm Thiển Thiển, hơn nữa, theo lời Thiển Thiển, nàng không chỉ một lần nói với hắn người biết bí thuật là Vân Trường An ngươi, vì sao hắn vẫn cố chấp như vậy?”

Mỹ mâu Thiển Hạ lóe lên, nét cười trên mặt hơi cứng lại.

“Hay là, hắn nghe được từ chỗ Tam phu nhân?” Mục Lưu Niên suy đoán.

“Không có khả năng!”

Lần này, Vân Trường An trả lời rất dứt khoát, “Tam phu nhân thậm chí còn không nhớ nàng ấy từng gặp qua chúng ta. Bởi vì, Thiển Thiển chế tạo ảo cảnh cho nàng ta, ách, cũng chính là cái ngươi gọi là thôi miên, xóa hình ảnh của hai bọn ta đi. Cho nên, dù bây giờ gặp lại, nàng cũng không thể nhận ra chúng ta. Huống chi, tới bây giờ, nàng còn chưa từng nhìn thấy Thiển Thiển, càng không chú ý tới chuyện Thiển Thiển sử dụng huyễn thuật đối với nàng.”

Thiển Hạ vặn mi, “Tang Khâu phu nhân thực sự không thể nào nhớ ra ta và huynh. Nhưng từ lúc mới bắt đầu, Tang Khâu công tử đã biết Tam phu nhân từng tới tìm chúng ta, điều này nói lên cái gì?”

“Hắn biết bí mật người Vân gia biết bí thuật. Nói cách khác, hắn biết phụ thân là một bí thuật sư chân chính.” Vân Trường An bừng tỉnh nói, “Nhưng vậy thì sao? Phàm là người của đại gia tộc danh môn biết chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Nhưng tại sao hắn lại biết chúng ta tiếp xúc với Tam phu nhân?”

“Có lẽ bởi vì Tam phu nhân luôn thầm mến Tang Khâu Hoằng mà Tang Khâu Tử Duệ lại là người trời sinh tính tình xảo trá, lại nóng lòng bảo hộ mẫu thân, cho nên cho người ở trong tối nhìn chằm chằm nàng ta. Dù sao, Tam phu nhân có bản lĩnh đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân, sao có thể địch nổi bố trí của Tang Khâu công tử?”

“Nhưng sao hắn có thể nhận định muội mới thực sự là bí thuật sư còn ta chỉ là làm nền?”

Thiển Hạ lắc đầu, trước mắt không tự chủ hiện lên hình ảnh nam nhân với đôi mắt thâm trầm, lãnh khốc nhưng lại luôn có một tia nhu tình khiến người ta nhìn không hiểu, cũng không muốn có ý định tìm hiểu kia.

“Hắn nghĩ như nào là chuyện của hắn, chúng ta có thừa nhận hay không là chuyện của chúng ta. Đúng rồi, lần trước hắn nhắc tới chuyện muội muội của lão phu nhân là như nào?”

Vân Trường An trợn mắt, “Loại chuyện này muội hỏi ta? Bói thuật của muội rõ ràng chính xác hơn ta! Ta nhiều nhất cũng chỉ biết dùng linh bãi, những thứ khác, ta không dám lộn xộn.”

Thiển Hạ cong môi khẽ cười, “Là muội hồ đồ. Chỉ có điều, chúng ta vào Tang Khâu phủ đã lâu như vậy vẫn không hề thấy hắn đến hay sai người đến nói tới chuyện này. Nghĩ lại, có lẽ cũng chỉ là ban đầu tìm cơ hội đến gần chúng ta thôi. Nếu hắn không đề cập đến, chúng ta cũng coi như không biết được rồi.”

“Muội muội, ngươi thực sự có thể bói ra sao?” Vân Trường An có chút hiếu kỳ hỏi.

“Làm sao có thể? Mặc dù muội là bí thuật sư nhưng cũng là người phàm, không phải thần tiên. Huynh thực cho ta là vạn năng à?”

Thiển Hạ dứt lời, lại cười nói, “Nhưng mà, muội thực sự mong đợi, tiếp theo Tang Khâu Nghiệp và Nhâm thị sẽ có hành động gì.”

“Chuyện lần này dường như tam phòng căn bản không để ý tới. Bất kể là Nhị hoàng tử tới hay hôn sự của Tang Khâu Hoa đột nhiên bị quyết định, giống như hoàn toàn không liên quan tới bọn họ vậy. Các người không cảm thấy có chút kỳ quái sao?” Vân Trường An có chút buồn bực hỏi.

“Tam phu nhân tự nhiên thay đổi, Tam lão gia nhất thời vui mừng, không chú trọng đến chuyện khác, chuyện này vô cùng có thể. Hơn nữa, chuyện nhị phòng, nói trắng ra, tam phòng cũng không đâm chọc vào. Vả lại, trước mắt, tam phòng cũng không có cô nương nào đến tuổi thích hợp với Nhị hoàng tử nên tự nhiên sẽ không để ý.”

Nghe Mục Lưu Niên nói, Vân Trường An hiểu ra mấy phần, không dính dáng gì tới lợi ích trực tiếp của bọn họ, không để ý cũng là bình thường.

Buổi tối, Thiển Hạ vừa nằm xuống, liền cảm giác được có người xông vào phòng, đang định lên tiếng, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Là ta.”

Thiển Hạ nhất thời an lòng, “Sao huynh lại tới?”

“Ta không yên tâm về nàng. Nơi này rốt cuộc vẫn là Tang Khâu phủ, vạn nhất tên yêu nhân tóc trắng đó xông vào thì làm thế nào?”

Thiển Hạ lườm hắn một cái, “Huynh cho là Tam Thất và Vân Phong chỉ để trưng bày à?”

“Tam Thất? Cái công phu mèo quào của nàng ta cũng có thể gọi là công phu sao? Vân Phong còn tạm được. Nhưng mà chỉ có mỗi hắn, ta không yên tâm.”

Mục Lưu Niên nói xong, coi như rất đương nhiên, ngồi xuống bên giường nàng, thấy nàng muốn ngồi dậy, đem một tay ấn nàng trở lại.

“Nàng ngủ đi. Ta là thực sự không yên tâm, tuyệt đối không có tâm tư khác.”

Thiển Hạ cũng không dậy nữa, suy nghĩ một chút rồi lật người, mặt hướng vào trong, nhắm hai mắt lại.

Mục Lưu Niên chớp mắt, thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật là yên tâm về mình!

Nàng cũng mười lăm rồi, mặc dù chưa cập kê nhưng cũng đã tính là trưởng thành, tuổi này các cô nương thường xuất giá nhiều. Sao nàng lại có thể tin tưởng vào định lực của mình như vậy chứ?

Mục Lưu Niên càng nghĩ càng thấy cổ họng khô khốc.

Mặc dù người thương đang đắp chăn, chỉ chừa cho hắn cái gò má nhưng cũng đủ để cho hắn khó cầm cự.

Suy nghĩ một chút, cân nhắc vì hạnh phúc nửa đời sau của mình, hắn vẫn lựa chọn nằm trên chiếc ghế gỗ cách xa giường một chút.

Thiển Hạ là thực sự mệt mỏi, mấy ngày nay thường xuyên sử dụng huyễn thuật, tuy nói không tổn thương thân thể nhưng cũng hao tổn tinh lực của nàng. Chỉ chốc lát sau, bên phía Thiển Hạ liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Nghe tiếng hít thở của Thiển Hạ, mi tâm Mục Lưu Niên khẽ động, sau đó rón rén lại gần, tìm một vị trí gần mép giường nằm xuống, chăn cũng không đắp, chẳng bao lâu sau cũng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thiển Hạ tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình nàng.

Một đêm an giấc khiến cả người và tinh thần nàng đều trở nên khoan khoái không ít. Tam Thất đi vào giúp nàng trang điểm, sau đó đi đến lương đình dùng đồ ăn sáng.

Còn chưa đến nơi đã nhìn thấy Vân Trường An và Mục Lưu Niên đang so kiếm.

Thiển Hạ không có võ không có nghĩa là nàng không hiểu về võ.

Ở Phượng Hoàng sơn năm năm, phàm là cái gì cảm thấy cần học nàng đều học, chỉ sợ bản lĩnh của mình quá ít, tương lai sẽ liên lụy đến mẫu thân và Vân gia.

Đứng đó nhìn một hồi, Thiển Hạ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Kiếm thuật của ca quả nhiên là không theo kịp Nguyên Sơ. Ngày trước so với Vân Lôi còn cảm thấy ca ca nhất định không kém, nhưng bây giờ xem ra,…”

Lời chưa dứt nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng. Tam Thất đứng bên cạnh bật cười nói, “Tiểu thư quên rồi sao? Công tử và Cốc công tử hợp lực còn chưa phải là đối thủ của Nguyên nhị công tử, huống chi bây giờ chỉ có một mình ngài ấy đối chiến?”

“Cũng đúng! Chỉ có điều, Nguyên Sơ có thể suy nghĩ cho huynh ấy cũng là điều khó khăn.”

Vừa nghĩ tới chuyện bình thường hai người vừa gặp nhau đã đấu khẩu, bây giờ Nguyên Sơ lại có thể chịu nhịn bồi huynh ấy qua trăm chiêu, thật đúng là không dễ.

“Tiểu thư, vào đình ngồi đã, người ăn trước đi không lát nữa đồ ăn nguội mất.”

Thiển Hạ gật đầu, đi vào lương đình.

Nhìn giữa chiếc bát trắng lộ ra mấy phần đen đen, Thiển Hạ cau mày, “Đây là cái gì?”

“Hồi tiểu thư, đây là Nguyên nhị công tử tự mình làm, nói là sữa hạch đào. Nguyên nhị công tử lo người ăn hạch đào nhiều sẽ ngán cho nên làm thành cái này. Ngửi mùi có vẻ ngọt, người nếm thử xem.”

Thiển Hạ cầm thìa nhỏ khẽ nhấp một ngụm, cũng không tệ lắm, bởi vì bên trong bỏ thêm các loại đậu nên vị chát của hạch đào được hòa tan không ít.

Thiển Hạ uống hết nửa chén, hai người kia cuối cùng cũng thu kiếm.

Lau tay sạch sẽ, hai người một trái một phải ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Thế nào? Hài lòng không?”

Thiển Hạ gật đầu một cái, “Tam Thất nói là huynh tự mình làm?”

“Ừ. Loại này trước kia chưa có người nào từng làm qua, ta sợ bọn họ làm không được, nếu tỷ lệ không đúng, mùi vị cũng không tốt.”

“Cần gì phải phiền toái như vậy? Huynh còn phải tự mình làm?”

“Không phiền. Nếu nàng uống được, ta sẽ đưa công thức cho Tam Thất, sau này nàng ấy làm cho nàng là được.”

Tam Thất nghe xong vội vàng phúc thân, “Đa tạ Nguyên nhị công tử thương nhớ tiểu thư chúng ta.”

“Ừ. Nên vậy. Ăn nhanh đi.”

Nên vậy?

Thiển Hạ không nói gì nhưng Vân Trường An có chút không vui.

Thiển Hạ là muội muội của ta, cùng ngươi có quan hệ gì? Sao ngươi lại nên vậy?

Bất quá, Vân Trường An nhìn Thiển Hạ im lặng không lên tiếng, tiếp tục uống cái kia, suy nghĩ rốt cuộc cũng là vì tốt cho nàng nên cũng không phản bác hắn nữa.

Buổi trưa, hai người lại cùng Thiển Hạ dùng cơm trưa.

“Nghe nói hôm nay, Tang Khâu Tử Duệ xuất phủ.” Mục Lưu Niên nói, mặt mũi có vẻ âu lo, “Nhị hoàng tử cũng đi theo.”

“Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Thân thể Tang Khâu Tử Duệ đã không còn gì đáng ngại, hoàn thành nhiệm vụ của một chủ nhà có gì là không đúng.”

Vân Trường An không lưu tâm, đổi lại là nhận lấy một cái nhìn khinh bỉ của Mục Lưu Niên.

“Vấn đề là Nhị hoàng tử ra khỏi Tang Khâu phủ nhưng giấu tin tức. Thậm chí, hắn còn ăn mặc như cận vệ của Tang Khâu Tử Duệ xuất phủ. Như vậy, ngươi còn thấy bình thường nữa không?”

Vân Trường An sửng sốt một chút, “Đúng là thú vị! Hai huynh đệ bọn họ đang tính làm gì vậy?”

Mục Lưu Niên không để ý đến hắn, hai mắt nhìn thẳng về phía Thiển Hạ.

Thiển Hạ buông đôi đũa trong tay xuống, cầm khăn lau khóe miệng, lúc này mới nâng mắt, đối diện với tầm mắt của Mục Lưu Niên, phun ra hai chữ, “Ám đường.”

Vân Trường An nghe xong, đôi đũa trong tay lập tức run lên.

“Muội, muội nói là thế lực bí mật của Tang Khâu gia, Ám đường?”

Thiển Hạ gật đầu, “Che che giấu giấu như vậy, ngoại trừ cái này, muội không nghĩ ra cái gì khác.”

Mục Lưu Niên cười khẽ gật đầu, trong mắt là ý tán thưởng không chút nào che giấu, “Thiển Thiển của ta quả nhiên thông minh! So với tên đầu gỗ nào đó, thật khiến ta hoài nghi, các người có thực sự có quan hệ máu mủ hay không?”

Vân Trường An nhất thời nổi đóa, “Ngươi khen muội muội ta thì cứ khen, cần gì phải xúc phạm đến ta hả?”

“Xem ra, Tang Khâu Tử Duệ đã phát hiện ra nhược điểm gì đó của Nhị hoàng tử hoặc là muốn cho Nhị hoàng tử tin tưởng nên mới đưa hắn đi.”

“Cái này còn phải xem vị Nhị hoàng tử kia hai ngày tới có trở về phủ không. Nếu trở về phủ thì có lẽ chỉ đơn giản là đi chọn người hoặc là đi xem một chút thực lực của Tang Khâu gia. Còn nếu không trở về phủ…?”

Mắt Thiển Hạ sáng lên, môi khẽ cong, “Đây cũng chính là chuyện chúng ta muốn thấy không phải sao? Ít nhất, nếu hắn không trở về phủ, đúng lúc chúng ta có cơ hội để hiểu vị Tang Khâu công tử này hơn. Có một số lời, không có mặt Nhị hoàng tử vẫn dễ hỏi hơn.”

Buổi trưa ngày hôm sau, Tang Khâu Tử Duệ quả nhiên phái người sang, nói mời ba người bọn họ tới chủ viện của hắn.

Vân Phong và Tam Thất đi theo, còn Vân Lôi bị cắt cử ở lại trông nhà. Mặc dù không có gì quý giá nhưng đề phòng một chút vẫn hơn.

“Ba vị mời ngồi.”

Mục Lưu Niên cười cười, không từ chối. Hai người bọn họ vô cùng ăn ý, một trái một phải ngồi bên cạnh Thiển Hạ. Như vậy, Thiển Hạ vừa vặn ngồi đối diện với Tang Khâu Tử Duệ.

Mặc dù chưa từng hỏi chuyện nhưng thấy hai người đồng lòng bảo vệ Thiển Hạ như vậy, Tang Khâu Tử Duệ cũng chỉ cười yếu ớt, đôi mắt sâu nhìn về phía ánh mắt Mục Lưu Niên, rõ ràng có mấy phần nghiên cứu.

“Nguyên nhị công tử là người kinh thành?”

“Cũng không tính là vậy! Phiêu bạt tứ phương, không có chỗ ở cố định, nếu không phải lừa gạt được sự coi trọng của Vân đại nhân, tại hạ cũng sẽ không bồi bên cạnh Thiển Thiển.”

Tang Khâu Tử Duệ khiêu mi một cái, lúc trước tự xưng là thảo dân nhưng hôm nay ở trước mặt hắn lại tự xưng là tại hạ, mặc dù đúng mực nhưng trong lúc nói chuyện lại không hề có ý hạ thấp bản thân. Lại còn cố ý gọi Vân Thiển Hạ là Thiển Thiển, gọi thân mật như vậy là sợ mình không biết quan hệ của bọn họ thân thiết tới mức nào sao?

“Xem ra, ngươi và Vân tiểu thư quen nhau khá sớm.”

“Đương nhiên! Thiển Thiển là ân nhân cứu mạng của ta. Trước sau tính ra cứu tại hạ ba lần, mà ta chỉ là một mãng phu, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

“Khụ khụ!” Vân Trường An không nhịn nổi nữa, muốn mắng lại không dám mắng, muốn giận lại không đám giận, chỉ có thể lúng túng ho hai tiếng, “Tang Khâu công tử đừng để ý, hắn trước giờ luôn tùy ý như vậy, thích gì nói nấy, không cần để ý tới hắn.”

Mục Lưu Niên đảo mắt, trợn mắt nhìn hắn, “Chẳng lẽ, ta nói không đúng?”

Vân Trường An bị hắn trừng suýt nữa rớt cả mấy phần dũng khí nhưng nghe hắn trắng trợn bôi xấu danh tiếng muội muội của mình như vậy thì làm sao có thể nhịn được?

“Nguyên nhị công tử, xin ngươi chú ý thân phận, có mấy lời nói không rõ ràng, chỉ sợ sau này hậu quả khó lường.”

Mục Lưu Niên bị hắn nhắc như vậy, đột nhiên nghĩ tới bây giờ mình đang đeo mặt nạ, nếu sau này Thiển Hạ thực sự gả cho mình, không phải là hắn tự đội nón xanh cho mình hay sao?

Đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng đối với danh tiếng của Thiển Thiển lại cực kỳ bất lợi.

Tim như rơi mất một nhịp, Mục Lưu Niên không thể không thừa nhận đầu óc mình có chút không tốt. Chỉ là cố đem chuyện Thiển Hạ là người của mình nói cho rõ ràng, lại quên mất khuôn mặt bây giờ vốn không phải là hắn.

Quả nhiên là mỹ sắc làm hỏng chuyện! Mục Lưu Niên thầm nghĩ trong lòng như vậy, đột nhiên cảm thấy mình gặp Thiển Hạ một cái là đầu óc liền trở nên ngớ ngẩn.

“Cái đó, thật ra thì, ý của ta là, cả đời này, ta chỉ có thể đi theo bên cạnh Thiển Thiển. Cho dù có chuyện gì đi nữa cũng không thể khiến ta rời bỏ nàng! Ai bảo nàng là ân nhân cứu mạng của ta.”

Vòng qua vòng lại một hồi, biến thành hắn có ý định làm hộ vệ cho Thiển Hạ cả đời.

Mà đối với người là đề tài trong cuộc lúc này, Thiển Hạ vẫn dửng dưng, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc, cũng không nhìn ra bất kỳ tâm tư gì, mắt sắc của Tang Khâu Tử Duệ không kiềm được mà nhìn sâu thêm mấy phần.

Cho dù là ở giữa nơi này, Nguyên nhị công tử nói ra những lời mất thể thống như vừa rồi, nàng cũng không hề bày tỏ thái độ gì, vô luận là ánh mắt hay biểu cảm cũng chưa hề lộ ra ý gì gọi là nổi nóng hay thẹn thùng.

Một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu như vậy thật đúng là khiến cho người ta không dám xem thường.

“Hôm nay mở tiệc mời mấy vị cũng là để đa tạ ân cứu mạng của Vân công tử, nếu như không phải Vân công tử chế được giải dược đúng lúc, sợ là ta đã sớm không còn trên cõi đời này rồi.”

“Tang Khâu công tử khách khí. Là do ngài mệnh cách quý trọng, hồng phúc tề thiên.”

Thiển Hạ nhướng mày, không nói gì, lời xã giao, ai không biết nói?

Mấy ly rượu xuống bụng, Tang Khâu Tử Duệ dường như cũng không vòng vo nữa, “Nói thật, hôm nay Tử Duệ ở An Dương thành cũng không phải vạn vô nhất thất, tuyệt đối an toàn. Vốn, Tử Duệ cũng không muốn đem mấy vị dính tới chuyện này, chẳng qua bây giờ …”

Vừa nói, Tang Khâu Tử Duệ vừa than nhẹ một tiếng, “Lần này bị tập kích, các vị cũng thấy, đối phương thân thủ cực tốt, hơn nữa tâm tư còn ác độc, xảo trá. Chỉ sợ, chuyện như vậy sẽ còn xảy ra lần nữa. Hơn nữa, không dối gạt ba vị, hiện tại, Nhị hoàng tử còn lưu lại bên trong phủ, chỉ sợ những kẻ đó sẽ không thu tay lúc này.”

Ý tứ hết sức rõ ràng, chính là nói có người muốn gây bất lợi cho hắn và Nhị hoàng tử, mà dõi mắt cả thiên hạ, có thể phái người đối phó với hai người bọn họ thật không nhiều! Đặc biệt là dính dáng tới Nhị hoàng tử, đã tương đương nói rõ đối phương là ai!

“Không biết, ý của Tang Khâu công tử là?”

“Vân công tử, ngài là cao đồ của Ngọc Ly thần y. Tử Duệ không dám thất lễ. Hôm qua, Vân công tử nói tới việc rời đi, Tử Duệ nhất thời có chút nóng nảy. Thực ra cũng không có ý gì khác, chỉ hy vọng Vân công tử có thể lưu lại tiểu phủ mấy ngày nữa, đợi sau khi Nhị hoàng tử rời đi hãy quyết định. Không biết ý Vân công tử thế nào?”

Vân Trường An miết miết môi, “Tang Khâu công tử quá khen. Phủ y bên trong Tang Khâu phủ nói ít cũng phải nuôi chừng mười người? Nào có một ai kém ta?”

“Vân công tử khiêm tốn rồi! Những thứ lang băm kia sao có thể so sánh với Vân công tử được chứ?”

“Tang Khâu công tử, sợ là Trường An không thể tòng mệnh.”

“Vì sao?” Tang Khâu Tử Duệ thiêu mi, hắn không nghĩ tới Vân Trường An lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.

“Bởi vì, tại hạ muốn đưa xá muội hồi kinh. Nếu còn trì hoãn nữa sợ là tổ mẫu và cô cô sẽ nóng lòng.”

Đây là lý do?

Thiển Hạ buông mắt, lông mi cong dài che khuất nụ cười chợt lóe.

“Nếu Vân công tử lo lắng chuyện này thì Tử Duệ có thể tự tay viết một phong thư, sai người tự mình đưa tới Vân gia ở kinh thành. Vân công tử nghĩ thế nào?”

Vân Trường An hơi dừng tay, “Tang Khâu công tử, minh nhân bất thuyết ám thoại, ngài cố ý lưu tại hạ lại là có mục đích khác đúng không?”

Có thực chỉ vì hắn là đệ tử của thần y?

Hiện tại, không có người bị thương, cũng không có người trúng độc, chỉ vì lý do an toàn mà phải cố ý giữ hắn lại?

Vân Trường An không ngốc!

Tang Khâu Tử Duệ thấy hắn hỏi trực tiếp như vậy, cười nhạt, tay nhẹ nhàng giơ lên, tất cả người hầu lui ra ngoài, chỉ còn Trường Phong đứng giữ cửa.

“Vân công tử, cái Tử Duệ muốn mượn dĩ nhiên là còn có bí thuật bất truyền của Vân gia ngài. Chỉ là không biết Vân công tử có chịu hết lòng tương trợ hay không?”

Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính!

Vân Trường An nhíu mày, “Xin Tang Khâu công tử nói thẳng!”

“Tại hạ không có ý gì, chỉ là muốn nhờ Vân công tử vì Tử Duệ mà bói mấy quẻ thôi.”

Mâu quang Tang Khâu Tử Duệ chợt lóe, đầu hơi chuyển một cái, ánh mắt có chút thâm trầm rơi trên khuôn mặt Thiển Hạ.

“Gia chủ tương lai của Tang Khâu gia, rốt cuộc sẽ là ai?”

Tang Khâu Tử Duệ vừa dứt lời, đối diện với hắn là thần sắc cứng đờ của Thiển Hạ. Ngay sau đó, nàng giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi đều là khó hiểu cùng nghi ngờ.

Tang Khâu công tử danh khắp thiên hạ, sao có thể hỏi một vấn đề ngây thơ như vậy?

Phụ thân hắn là thế tử quốc công, là trưởng phòng Tang Khâu gia, hắn lại là trưởng tử, tại sao còn hỏi vậy?

Hay là, hắn cảm thấy lực lượng trong tay mình khó có thể ganh đua cao thấp với Tang Khâu Tử Hách nên cảm thấy bất an?

Điều này có thể sao?

Thiển Hạ nhìn người trước mặt, vô luận là ánh mắt hay mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra mấy phần ngang ngược bá đạo, sao có thể không có lòng tin với chính mình như vậy được?

“Tang Khâu công tử dường như quá lo lắng rồi?”

Tang Khâu Tử Duệ cong môi cười.

“Rốt cuộc, Vân tiểu thư cũng chịu nói chuyện cùng Tử Duệ.”

Đáy lòng Thiển Hạ lộp bộp một chút, cảm giác như mình vừa trúng kế!

Đặc biệt là khi nhìn thấy thần thái khác thường lóe lên trong đôi mắt của Tang Khâu Tử Duệ, nàng đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc vô cùng mãnh liệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.