Phiền Toái

Chương 37: Chương 37: GẶP LẠI




San Nương và Diêu thị vừa vội vã chạy tới cổng, vừa nghe tiểu nha hoàn kể từ đầu đến cuối mọi chuyện.

Hóa ra, chuyện hôm nay là tiếp theo sự kiện hôm qua. Bởi vì vị phụ nhân béo kia chịu thiệt ở chỗ San Nương, nên con trai bà ta ghi hận Hầu Thụy. Tên này là kẻ thù dai, trùng hợp hôm nay được nghỉ, hắn ta biết Hầu Thụy không chịu ngồi yên trong nhà, bèn dẫn người chặn đường Hầu Thụy trên bờ đê. Khi đó Hầu Thụy mới ra cửa, còn chưa kịp triệu tập đám ‘tiểu đệ’ của hắn. Mắt thấy sắp phải thua, không khéo là Tiểu Bàn Tử đi ngang qua, cũng không biết hôm nay Tiểu Bàn Tử luôn hèn yếu nhát gan bị cái gì, thấy người ta vây công ca ca, hắn lại không chạy trốn mà còn đâm đầu xông tới. Toàn là mấy tiểu tử choai choai, Tiểu Bàn Tử vừa béo vừa chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, bị người ta tiện tay hất một cái, lập tức hất hắn xuống sông Lạc Mai…

Lúc theo tiểu nha hoàn chạy đến cổng, một chiếc xe ngựa có mái che đậu ngoài cửa chính. Hầu Thụy, đại ca San Nương toàn thân ướt nhẹp đứng bên cạnh xe ngựa, vén mành lên. Bên cạnh hắn có một người khác đưa lưng về phía San Nương đưa tay vào buồng xe, như muốn ôm người nào đó xuống xe.

Nhìn thấy người xa lạ ngoài cửa, đột nhiên Diêu thị đứng lại. Thấy phu nhân khiếp đảm lui về sau bức tường phù điêu, San Nương cũng không ép bà, nhanh chóng dẫn theo nhóm nha hoàn nhũ mẫu ra cổng.

Lúc này, quả nhiên một người trên xe ngựa chui ra. Người nọ khom người, ôm Hầu Quyết một thân ướt nhẹp đưa cho vị thanh niên đứng bên, sau đó đứng thẳng, giơ tay vén toàn bộ tóc ướt nhẹp dán trên trán ra sau ót…

Vì vậy, cách một đời, gương mặt thiếu chút trở thành tâm ma của San Nương cứ thể tiến vào tầm mắt nàng mà không hề báo trước.

Viên Trường Khanh 16 tuổi, vẫn cao gầy như trong trí nhớ, dường như hắn cao hơn ca ca Hầu Thụy của nàng một chút. Khuôn mặt thanh nhã, vầng trán rộng, lông mày thẳng rậm đen nhánh cùng với đôi môi có đường nét rõ ràng, nhưng lộ vẻ hết sức cố chấp, rốt cuộc giống y đúc thiếu niên đứng dưới cây hải đường trong trí nhớ nàng…

Kiếp trước, San Nương thường xuyên mơ về tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Viên Trường Khanh. Mỗi lần tỉnh mộng, nàng luôn cảm thấy là ký ức đã tô điểm cho giấc mộng tuổi trẻ. Nhưng hôm nay, cách một đời, lần nữa gặp hắn, San Nương mới phát hiện không phải do ký ức khiến hắn trở nên đẹp đã, mà là ở cái tuổi này của hắn, dù hôm nay nàng không còn bất kỳ ý tưởng gì với hắn nữa, song vẫn cảm thấy hắn…

Sắc đẹp thay cơm.

Nghiêm bá giữ cửa thấy cô nương đi ra, vội vàng bước qua chào, lại nói: “Cô nương chớ vội, đại gia và nhị gia đều không có chuyện gì, chỉ bị rơi xuống nước thôi.”

San Nương chớp mắt mấy cái, dời tàm mắt khỏi tên oan gia kiếp trước kia. Nàng vừa vội vàng bước xuống bậc thang, vừa không xoay đầu phân phó: “Gọi người lấy một số khăn lông sạch sẽ đến đây, và áo choàng nữa. Bảo phòng bếp chuẩn bị nước nóng và canh gừng, phái thêm người đi mời đại phu.”

Nơi này nàng phân phó một tiếng, sau lưng lập tức có nha hoàn hoặc bà tử đáp một tiếng tương ứng, sau đó vội vã phân công nhau làm việc.

Chờ đến lúc San Nương đến bên cạnh xe ngựa, ngay cả Viên Trường Khanh cũng đã nhảy xuống xe.

“Xảy ra chuyện gì?” Nàng cố gắng không nhìn về hướng bên kia, chỉ nhìn đại ca nàng, không đợi đại ca đáp lời, nàng đột nhiên ý thức được đây không phải thời điểm để hỏi, gấp rút khoác tay nói: “Nói sau đi, bây giờ mau vào trong đã. Mấy ngày này trời còn lạnh, đừng để bị cảm.”

Nói xong, nàng đưa tay muốn ôm Hầu Quyết.

Nam tử ôm Hầu Quyết xuống xe kia đột nhiên cười nói: “Ta ôm hắn vào cho, hắn hoảng sợ không nhỏ.”

Lúc này San Nương mới nhớ ra bên cạnh xe ngựa còn có một người. Nàng giương mắt nhìn cũng chỉ thấy người nọ chừng mười tám, mười chín tuổi, nụ cười ấm áp và ôn hòa, đôi mắt hạnh to tròn khiến nàng có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu.

Nàng thoáng sửng sốt, khẽ nhướng mày, đột nhiên nhận ra người ấy. Đó là học trưởng thư viện Mai Sơn, nhân vật làm mưa làm gió trong thư viện, Lâm Như Đình —— Cách gọi ‘học trưởng’ này không phải tôn xưng dành cho bạn học lớp lớn hơn của đời sau, mà chỉ những học sinh giúp các tiên sinh quản lý học viện, giống như hội trưởng hội học sinh ở hiện đại.

Do đó San Nương lập tức nhận ra hắn, không chỉ vì Lâm Như Đình thường đến nữ học truyền lời, mà vì đôi mắt hạnh to tròn kia —— vị Lâm học trưởng này vừa khéo là huynh trưởng lớn nhất của Lâm Như Trĩ!

San Nương mới gọi một tiếng ‘học trưởng’, còn chưa kịp chào thì đệ đệ Hầu Quyết của nàng đột nhiên dùng sức nắm tay nàng, vừa rùng mình vừa nói: “Không, không cần, ta, ta lớn rồi, không cần người ta ôm.”

Cảm giác được ngón tay lạnh buốt của hắn, nhất thời San Nương bất chấp việc nói lời khách sáo, vội vã chào một tiếng, rồi kéo Hầu Quyết, dẫn mọi người cùng vào phủ.

May mà bọn họ mới di chuyển qua bức tường phù tiêu liền nhìn thấy vài nha hoàn bà tử cầm khăn lông chạy nhanh đến. Trong đám người chỉ có Lâm Như Đình không hề xuống nước, nên trên người khô ráo. San Nương buông Tiểu Bàn Đôn ra để nhũ mẫu của hắn lấy áo choàng bọc kín hắn, lại lui sang một bên, yên lặng nhìn mọi người vây quanh Hầu Thụy và Viên Trường Khanh trông như chó rơi xuống nước .

Nàng không ngờ, kiếp này sẽ gặp Viên Trường Khanh dưới tình huống như vậy.

May là trước đó đã có đủ loại dấu hiệu để nàng sớm chuẩn bị tâm lý trước sự xuất hiện của hắn. Cũng may là hiện tại nàng không có ý gì với hắn, cũng nghĩ thông suốt chuyện kiếp trước, nên mới có thể làm nàng bình tĩnh lạnh nhạt, không quan tâm hơn thua mà đối mặt…

*•*•*

Mượn động tác cầm khăn lông lau tóc ướt, Viên Trường Khanh lặng lẽ giương mắt, từ dưới cổ tay nhìn lén Hầu Thập tam kia.

Hắn cũng không ngờ mình chỉ tiện tay cứu một đứa trẻ rơi xuống nước, lại là đệ đệ của Hầu Thập tam!

Trong ấn tượng của hắn, tiểu Thập tam nhi này hơi vô lại, có chút hoạt bát, thậm chí ít nhiều gì còn có chút bất cần đời. Nhưng không ngờ, nàng từ trong nhà chạy ra lại có thể bình tĩnh thong dong thế. Gặp chuyện như vậy, cho dù là bọn hạ nhân đã trưởng thành cũng luống cuống tay chân, mà nàng chỉ là một đứa trẻ choai choai lại có thể giống một đại tướng trong quân, loạn mà không sợ, còn ngay ngắn rõ ràng.

Một hạ nhân thấp thỏm tới tìm nàng, có lẽ đâu đó có chuyện gì làm không xong. Mặc dù Thập tam nhi khẽ cau mày, nhưng trời sinh khóe môi nàng hơi cong lên khiến người ta không cảm thấy nàng không vui. Nàng dịu dàng an ủi người nọ vài câu, cho nên người đó thở phào nhẹ nhõm, xoay người tiếp tục đi làm việc.

Viên Trường Khanh nhìn, khăn lông trong tay dần dần ngừng động tác. Vốn hắn đã sớm chú ý, Thập tam nhi này khi không nói lời nào, khóe môi cũng cong cong như ngậm ý cười. Nhưng hắn không ngờ mắt nàng đẹp thế. Lúc nàng nhìn người ta, rất thích híp mắt, do đó đôi mắt hồ ly hẹp dài biến thành hai vầng trăng non cong cong, trông rất là…

Mê người.

Đột nhiên, đôi mắt hồ ly dài hẹp kia nhìn về phía hắn. Viên Trường Khanh cả kinh, bỗng nhiên hơi nghiêng người, không hiểu sao trái tim đập loạn một trận.

Việc mất bình tĩnh như vậy khiến hắn âm thầm cau mày —— Nàng chỉ nhìn qua thôi, dù hai người đối mắt với nhau, hắn hoàn toàn có thể bình tĩnh thản nhiên dời mắt đi, nhưng chẳng hiểu sao một khắc ấy hắn chợt có cảm giác chột dạ không rõ…

*•*•*

Lại nói San Nương vừa nhìn Viên Trường Khanh, thấy mấy ‘con chó rơi xuống nước’ đều được quấn chặt chẽ, mới định tiếp tục ra lệnh, nhưng bỗng nhớ tới phu nhân đến, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện chỗ Diêu thị đứng đã sớm không còn người.

Nàng tìm kiếm xung quanh cũng không thấy Diêu thị đâu, cũng chẳng đoái hoài tới bà nữa, xoay đầu nói với Hầu Thụy: “Sự việc xảy ra quá đột ngột, khách viện bên kia nhất thời chưa thu thập kịp, mời ca ca dẫn Lâm học trưởng và vị công tử này đến viện ca ca ngồi trước, dầu gì cũng phải đổi xiêm y và uống chút canh gừng, đừng để bị cảm lạnh.”

Sau đó gọi nhũ mẫu của ca ca qua khẽ dặn dò: “Ta thấy vóc dáng hai vị kia cũng tương tự ca ca, ngươi tìm hai bộ xiêm y của ca ca cho hai người đó thay đi.” Rồi vỗ tay với mọi người, “Động tác nhanh lên!”

Do đó mọi người đáp một tiếng, lập tức dẫn đám người kia đến hậu viện.

Lúc này Hầu Quyết bị nhũ mẫu quấn như một cái bánh chưng nhỏ bỗng giãy khỏi nhũ mẫu của hắn, chạy qua kéo tay San Nương, ngẩng đầu nhìn nàng kêu một tiếng: “Tỷ tỷ…”

San Nương cúi đầu, chỉ thấy đứa bé kia cười híp mắt, “Đệ giúp ca ca đánh nhau. Đệ không bỏ chạy.”

San Nương ngẩn ra, trong lòng chấn động. Nàng không ngờ hôm nay Tiểu Bàn Tử che chở cho Hầu Thụy là do những lời ngày đó nàng thuận miệng mắng hắn…

Nàng còn chưa mở miệng, Hầu Thụy đã bọc áo choàng đi đến, ký đầu Hầu Quyết một cái, cười mắng: “Còn không biết xấu hổ nói giúp ta đánh nhau! Nếu không phải tại đệ, thì ta và Viên huynh có thể ướt sũng sao!”

Ơ, thông báo danh tính với nhau rồi à?!

San Nương nhịn không được nhìn Viên Trường Khanh, vừa vặn đối mắt với hắn.

San Nương ngẩn ra, đang định lễ phép dời mắt đi, chợt phát hiện đôi mắt Viên Trường Khanh lóe lên một cái, không có ý dời mắt. Nàng đột nhiên nheo mắt lại.

Cũng chỉ thấy hắn bình tĩnh đối mặt với nàng trong chốc lát, sau đó mới từ từ dời mắt đi.

Sự thong dong bình tĩnh của hắn nhất thời khiến San Nương thấy khó chịu. Nàng âm thầm cắn răng, đẩy bàn tay Hầu Thụy ra, lại kéo Hầu Quyết ra sau lưng bảo vệ, cau mày nói: “Ở chỗ này lằng nhằng cái gì? Còn không mau quay về thay y phục, bị cảm lạnh chẳng ai hầu hạ huynh đâu!”

Hầu Thụy nhe răng thị uy với San Nương, sau đó mới xoay người gọi hai người Lâm, Viên đi.

Cho nên San Nương nghe được Lâm Như Đình nói với Hầu Thụy: “Tình cảm huynh muội các ngươi tốt thật.”

Hầu Quyết cũng nghe được, lập tức nắm tay San Nương lần nữa, ngẩng đầu cười với nàng như một chú chó nhỏ đang lấy lòng.

San Nương nhịn không được đưa tay vuốt vuốt khăn lông đắp trên đầu hắn, sau đó giao hắn cho nhũ mẫu, nói: “Còn không mau quay về? Chốc nữa ta sẽ tìm đệ tính sổ! Ca ca đánh nhau mắc mớ gì đến đệ? Đạo lý ‘Quân tử bất lập nguy tường*’, đệ không hiểu hả?”

*Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: câu nói này là của Khổng Tử, nói tới thái độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải đúng lúc rời khỏi.

Hầu Quyết ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng nghiêm nghị nói chứ không phải thật lòng mắng hắn, hắn lại cười híp mắt với nàng, mới kéo tay nhũ mẫu đi.

Mà khi San Nương đang xử lý những chuyện này, Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân - chủ nhân chính thức trong phủ rốt cuộc ngay cả mặt cũng không lộ. May mà bây giờ đang hỗn loạn nên tạm thời chẳng bị người bắt lỗi lễ nghi.

Nhìn mấy con ‘chó rơi xuống nước’ bị người ta vây quanh dẫn vào cổng trong, San Nương nhịn không được vỗ trán, thở dài, mới xoay người tìm Ngũ phu nhân đã mất tích.

*•*•*

Phía sau bức tường phù điêu, đến tiền sảnh giữa chính đường có một đình viện nho nhỏ. Nàng đứng trong đình viện nhìn xung quanh vẫn không thấy phu nhân đâu, bèn liếc nhìn đại sảnh âm u kia.

Vừa nhìn nàng lập tức sợ hết hồn.

Hôm nay trời đầy mây, ánh sáng nơi đại sảnh vốn không tốt lúc này càng lộ vẻ u ám. Trong mảng u ám, San Nương đứng từ xa nhìn, chỉ thấy hai bên trái phải chiếc bàn vuông có hai người ngồi không nhúc nhích như pho tượng.

Nàng lại gần xem, chợt chớp mắt một cái.

Phụ thân nàng đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bành phía đông, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng; Ngũ phu nhân thì thu tay áo, cúi đầu ngồi ngay phía tây —— Dù cách đại sảnh trống trải, nhưng San Nương đứng bên cửa cũng có thể thấy ống tay áo phu nhân vắt ra nước rõ ràng.

San Nương yên lặng thở dài. Trong lúc bầu không khí giữa hai phu thê cứng nhắc, vốn dĩ nàng không muốn đi qua, song bộ dạng phu nhân quá đáng thương. Huống chi so với lão gia không thích phản ứng với người ta, San Nương cảm thấy phu nhân nhát gan này đáng yêu hơn tí.

Vì vậy dưới ánh mắt nghiêm túc của Ngũ lão gia, nàng bước vào đại sảnh không một bóng người kia, hành lễ với lão gia, phu nhân một cái, rồi nhìn lão gia nói: “Lão gia đến đây lúc nào mà con không thấy vậy?”

Lão gia trầm mặc một lát mới đáp: “Thấy con giải quyết không tệ, nên ta không lên tiếng.”

San Nương thầm cười cười, thu tay áo đáp: “Giờ tạm thời chưa hỏi được gì, chờ ca ca và đệ đệ thay xiêm y xong, đại phu xem rồi, lão gia và phu nhân lại qua đó hỏi rõ nguyên nhân.”

Ngay lập tức, không chỉ phu nhân co rúm mà lão gia cũng cau mày rất rõ ràng. Sau đó, Ngũ lão gia vô trách nhiệm nói: “Con xử trí rất tốt, chuyện này tiếp tục để con lo. Nếu huynh đệ con đứa nào không đúng, thì muốn đánh muốn phạt, con làm chủ là được.” —— Đúng, bỏ mặc rồi!

San Nương nhịn không được muốn đưa tay day day trán. Cặp cha mẹ này của nàng cũng vô trách nhiệm quá…

Đúng lúc này, đột nhiên nàng để ý tay phu nhân Diêu thị đang lặng lẽ ấn dạ dày. Kiếp trước dạ dày nàng cũng không tốt, bèn ngẩng đầu nhìn Diêu thị, thấy trán bà đều đổ mồ hôi lạnh, vội hỏi: “Phu nhân sao vậy? Bị bệnh ư? Đau dạ dày à?”

Phu nhân chưa kịp trả lời, Ngũ lão gia chợt đứng dậy, nhìn phu nhân cau mày nói: “Có bệnh nàng còn ra đây làm gì?”

San Nương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lão gia, nhất thời im lặng.

Tục ngữ nói đúng: Dưa xanh hái không ngọt. Phần lớn hôn nhân của thời đại này đều theo lệnh cha mẹ, nghe lời mai mối, con cái cơ bản không có quyền lên tiếng. Cho nên tình cảm giữa hai phu thê không tốt, đó là chuyện bình thường. Kiếp trước, San Nương chịu sở như thế, hiện tại nàng thấy phu phụ Ngũ lão gia ngay cả tương kính như tân cũng không làm được, nàng càng có cảm giác đồng cảnh ngộ.

Ngũ phu nhân bị Ngũ lão gia hung hăng hỏi một câu, lập tức luống cuống lúng ta lúng túng, giọng nói run rẩy, nghe không rõ đang nói gì. Thậm chí San Nương hoài nghi, nếu Ngũ lão gia nói thêm chữ nữa, thì có thể Ngũ phu nhân sẽ bất tỉnh ngay tại chỗ cho ông xem!

Kiếp trước San Nương thích khoa tay múa chân bảo vệ công lý, bây giờ đổi một đời, hình như tính tình này của nàng cũng không thay đổi bao nhiêu. Do đó lúc này nàng nhịn không được nhảy ra, đỡ cánh tay phu nhân, lại xoay người kêu nha hoàn bên cạnh phu nhân, “Minh Lan, Thúy Vũ, phu nhân không thoải mái, mau đỡ phu nhân về phòng nghỉ ngơi.” Sau đó phân phó tiếp, “Đi mời một đại phu đến nữa!” Vừa nói, nàng vừa đỡ phu nhân ra khỏi đại sảnh.

Lòng bàn tay Diêu thị đều là mồ hôi lạnh. San Nương nhịn không được xoay đầu nhìn lão gia với ánh mắt khiển trách.

Nhưng, cái nhìn này cũng làm nàng ngây người. Bởi lúc này lão gia đang nhìn bóng lưng phu nhân, ánh mắt đó…

Đột nhiên San Nương cảm thấy, lão gia đúng thật là phụ thân huynh đệ các nàng. Khoan nói đến vừa rồi lão gia thần kinh thô rống phu nhân, hiện tại ông dứt khoát giống y đúc vị ca ca phản nghịch kia của nàng; Ánh mắt cô đơn nhìn chằm chằm bóng lưng phu nhân bây giờ, cũng giống y ánh mắt của Tiểu Bàn Tử —— Là loại sầu triền miên ‘Dù ngươi ngược ta ngàn vạn lần, ta vẫn đối đãi với ngươi như thuở ban đầu’…

Ngũ lão gia đứng đó với nét mặt phức tạp, nhìn Ngũ phu nhân, không ngờ đột nhiên San Nương xoay đầu đối mắt với ông.

Trong chớp mắt, Ngũ lão gia lập tức lúng túng.

Mà khi người ta đang lúng túng thường thường sẽ làm vài chuyện không giải thích được. Do đó Ngũ lão gia lấy giọng điệu không kiên nhẫn nói với Ngũ phu nhân: “Thân thể nàng không tốt, mấy chuyện lộn xộn trong nhà nàng đừng để ý nữa, cũng may San nha đầu đã trở về, cứ giao hết cho nó đi.”

Mặc dù Ngũ phu nhân đứng bất động ở đấy, nhưng San Nương rõ ràng cảm giác được cánh tay bà cứng nhắc. Sau đó, Diêu thị cúi đầu đáp “Vâng”, liền giãy khỏi tay San Nương, vịn Minh Lan cũng không xoay đầu lại.

Nhìn bóng lưng xa dần của Ngũ phu nhân, San Nương run sợ một trận —— Ngũ lão gia có ý gì?! Đây là tước đoạt quyền quản gia của Ngũ phu nhân sao? Tuy nói Ngũ phu nhân không muốn quản sự, nhưng tự mình bỏ quyền với bị người bãi nhiệm là hai việc khác nhau đấy!

Nàng không giống Ngũ phu nhân không dám đặt câu hỏi, lập tức xoay đầu hỏi lão gia, “Lời này của lão gia có ý gì ạ? Con mới bao nhiêu tuổi, sao nhúng tay vào việc nhà được?”

Ngũ lão gia cau mày, “Con mười bốn rồi, sao không quản gia được? Chẳng lẽ còn muốn chuyện gì cũng phải làm phiền phu nhân? Thân thể phu nhân vốn không tốt…”

Nói đến đây, đột nhiên Ngũ lão gia nghẹn họng, giống như ông đã bất cẩn nói sai điều gì. San Nương còn chưa hiểu rốt cuộc ông nói sai ở đâu, Ngũ lão gia lại thẹn quá hóa giận, vỗ mạnh bàn một cái, cả giận nói: “Bảo con quản thì con quản đi, đừng nói nhảm nhiều thế!” Nói xong ông phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn bóng lưng lão gia, San Nương chớp mắt hồi lâu. Sau đó, bỗng dưng nàng sáng tỏ. Không phải Ngũ lão gia không thích Ngũ phu nhân, mà là ông thích Ngũ phu nhân lắm song không biết cách biểu đạt thôi…

Lại một lần nữa, nàng sâu sắc ý thức rằng quả nhiên Ngũ lão gia không hổ là phụ thân của huynh muội bọn họ. Khoan nói đến người ca ca phản nghịch của nàng, càng là người thân cận, thì khẩu khí lúc nói chuyện lại càng như dội nước; Như kiếp trước của nàng, muốn biểu đạt sự quan tâm, cũng thường xuyên không bắt được trọng điểm… Xét đến cùng, chẳng qua bọn họ đều không biết cách biểu đạt mình chính xác thôi.

Ngũ phu nhân lại là một người nhát gan vậy...

Một mình đứng trong đại sảnh u ám, San Nương càng nghĩ càng thở dài —— cho cặp cha mẹ này, cũng cho kiếp trước của mình.

Nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của Ngũ lão gia, San Nương lại thở dài một trận. Ngay cả nàng cũng cảm thấy ông đang trách mắng, huống chi là phu nhân. Nàng dám đánh cuộc, lúc này chắc chắn phu nhân cho rằng lão gia bất mãn đã lâu, nên cố ý làm mất mặt bà trước mặt nàng!

San Nương đỡ trán lại không phát hiện ra, nàng sớm thề không nhúng tay vào chuyện người khác nhưng giờ nàng đang lo lắng cho cặp cha mẹ không đáng tin cậy ấy…

Chỉ cần nghĩ đến phụ thân nàng không chỉ làm chuyện ngu xuẩn như thế với phu nhân, mà còn bắt nàng thay ông quản gia, San Nương lập tức cau mày —— Nàng chạy ra khỏi Tây Viên để chơi bời lêu lổng, chứ không phải bán mạng cho cặp cha mẹ vô trách nhiệm này!

Do đó, San Nương xoay người đuổi theo phụ thân nàng đã đi hậu viện rồi.

Về phần Viên Trường Khanh, vị hôn phu kiếp trước đang thay xiêm y trong viện đại ca nàng…

Hắn là ai? San Nương bày tỏ: Không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.