Phiền Toái

Chương 13: Chương 13: Đứng Ở Một Bên Xem Náo Nhiệt




Lại nói San Nương trên tú lâu, lúc này đang nghiêng người tựa vào tạo dáng mỹ nhân, khuỷu tay chống lan can, đầu ngón tay theo thói quen đỡ trán, lặng lẽ nhìn tiểu bản tử được nhũ mẫu của hắn nắm tay dẫn đi.

Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên nàng tự mình ra tay đánh người, mà còn là một ông trời con (tuy rằng đứa bé đó vốn muốn ăn đòn).

Chẳng qua, từ đứa bé đó, nàng không nhịn được nghĩ tới con trai, con gái mà ngay tên và tướng mạo nàng đều quên bén kia.

Cho dù đã quên dáng dấp của hai đứa trẻ, nhưng San Nương lại nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên làm mẹ, thấy đứa nhỏ khóc đến mức mặt đỏ bừng, nàng luống cuống tay chân suýt khóc theo…

Khi ấy Lý ma ma đã từ chức, Viên Trường Khanh thì cả ngày đều ở trong thư phòng của hắn, không tiến vào hậu viện. Lần đầu làm mẹ, lúc đó nàng bị đứa nhỏ khóc đến nỗi lòng rối bời, đành giao đứa nhỏ làm sao cũng không dỗ được cho nhũ mẫu mang đi, nàng thì một mình trốn trong phòng nghe tiếng khóc ấy yên lặng lo lắng… Mà đợi đến khi nàng ý thức được, tất cả đã thành thói quen, bọn nhỏ chỉ cần vừa khóc là lập tức đi tìm nhũ mẫu, chứ chưa bao giờ tìm người mẹ ruột này…

Thời điểm đó, sao nàng ngu xuẩn thế, lại nghĩ ‘từ mẫu sẽ lòng hư con’, nên chẳng dám để bọn nhỏ thấy nàng mềm lòng?! Mà rõ ràng Viên Trường Khanh rất ít khi vào nội trạch, rõ ràng ở trước mặt con đều là dáng vẻ lạnh lùng không dễ gần gũi, nhưng bọn nhỏ lại càng muốn gần gũi với hắn… Còn người mẫu thân suốt ngày nghiêm khắc dạy dỗ chúng như nàng, bọn nhỏ lại càng…

Kính sợ tránh xa.

San Nương thở dài một tiếng, đầu ngón tay quét qua phần mét tóc, lòng bàn tay nhẹ nhàng che mắt.

Chân thật như vậy, cho dù cách một kiếp, nhưng mỗi khi nhớ tới vẫn khiến nàng chua xót. Chẳng qua, bỏ lỡ vĩnh viễn cũng bỏ lỡ, đã định trước nàng mắc nợ hai đứa bé kia rồi, cuộc đời này cũng không thể bù đắp…

Dưới lầu truyền đến một trận tiếng nói chuyện trầm thấp.

San Nương bỏ tay xuống cúi đầu nhìn lại, thì thấy ngoài cửa tiểu viện nàng, Phương ma ma mặt tròn ấy dẫn theo một tức phụ trung niên đứng trước cửa phòng nàng.

Phía sau hai người là một hàng nha hoàn bà tử nối đuôi nhau, mấy người trong đó còn cầm hộp đựng thức ăn.

Lục An cuốn ống tay áo đang quét tước đình viện ngẩng đầu lên nhìn trên lầu, thấy cô nương gật đầu, lúc này nàng nghiêng người cho người ta tiến vào viện.

San Nương xuống lầu, Phương ma ma nhanh chóng dẫn người tức phụ kia tiến lên, ngay ngắn hành lễ ra mắt với San Nương. Phương ma ma cười nói: “Mã ma ma đang hầu hạ phu nhân, nhất thời không thể tới, lệnh cho lão nô tới nghe Hầu cô nương sai bảo. Lão nô nghĩ cô nương vừa mới về, chỉ sợ viện này còn chưa dọn dẹp thỏa đáng, bèn dẫn ít người tới cho cô nương. Cô nương dùng tạm trước, nếu thấy tốt, cô nương cứ giữ lại ạ.”

Cũng đúng, San Nương chỉ dẫn theo đám người Lý ma ma trở về. Tuy nói viện này của nàng không lớn, nhưng nếu dựa vào Tam Hòa các nàng quét tước, thì cũng quá cực khổ.

San Nương cười khom người, coi như nhận phần tình của Phương ma ma.

Phương ma ma lập tức chỉ phụ nhân sau lưng cười nói, “Đây là con dâu của Điền ma ma – nhũ mẫu lão gia đã cho vinh dưỡng, hôm nay quản lý phòng bếp trong nhà. Vì cô nương mới về, nên chẳng biết tay nghề của nhà bếp có hợp khẩu vị cô nương không. Người Điền gia thành thật, không dám thất lễ với cô nương, còn đích thân dẫn người đến đưa bữa sáng cho cô nương nữa.”

San Nương chợt nhướng mày, lập tức hiểu ngay. Chỉ e nhị vị này đại diện cho một thế lực khác trong phủ phân cao thấp với Mã ma ma rồi.

“Làm phiền nhị vị.” Nàng cười nói.

“Cô nương khách sáo.”

Phương ma ma hành lễ quỳ gối, lui ra sau một bước, lúc này người Điền gia tiến lên, cung kính nói, “Không biết cô nương muốn đặt bữa sáng ở đâu.”

Mỗi cái giơ tay nhấc chân của hai người này rốt cuộc mới có chút lễ nghi phép tắc của người hầu thế tộc nên có, khiến San Nương đã không còn trông cậy vào tố chất chuyên nghiệp của người Ngũ phòng nữa bất ngờ nghĩ —— rõ ràng không phải toàn bộ Ngũ phòng đều lệch lạc cả.

San Nương mỉm cười, chỉ xung quanh: “Tối qua vội vội vàng vàng, chỉ thu dọn tạm một chỗ mới có thể ngủ được, các ngươi nhìn xem có thể để ở đâu.”

Nàng và hai ma ma đưa mắt nhìn nhau. Do đó nhị vị liền biết, vị đại cô nương của nhà mình này cũng không phải người đơn giản.

Song phương đều đã áng chừng phân lượng của đối phương, sau khi trong lòng hiểu rõ, Phương Ma ma lần nữa tiến lên một bước, cười theo nói: “Vốn chúng lão nô làm không tốt, làm cô nương uất ức. Khi lão nô tới, vừa vặn nhìn thấy cây đào bên cạnh Bát Phong các kia ra hoa, không bằng cô nương dời bước đến đó dùng bữa.”

“Là Bát Phong các trong hồ nước nhỏ sao?” San Nương cười, “Ta nhớ lúc còn bé tới đó chơi vớt cá, suýt nữa ngã xuống.”

“Vâng ạ.” Phương ma ma cười, vừa ân cần tiến lên trước dẫn đường, vừa nói, “Tuy mảnh vườn này không lớn, nhưng lão gia thích làm vườn. Mấy năm cô nương không ở nhà, lão gia lại xây thêm mấy cảnh trí mới đấy. Nếu cô nương không chê, dùng cơm xong, lão nô bằng lòng dẫn cô nương đi xem chung quanh một chút. Có lẽ dạo vườn hoa xong, viện của cô nương cũng dọn dẹp gần hết.

“Thế thì đa tạ ma ma.” San Nương tất nhiên nhận phần tình của bà. Lại nói: “Ma ma có thể tìm cho ta mấy bà tử sức lực lớn chút được không? Tiểu lâu của ta mấy năm không về, trang trí bên trong đều không hợp thói quen, ta muốn dựa theo thói quen hiện nay của ta sắp xếp, bày biện lại.”

“Việc này có gì đâu,” Phương ma ma cười: “Hôm qua phu nhân đã nói cô nương thiếu cái gì cứ mở khố phòng lấy là được. Đợi lát nữa lão nô điều người tới cho cô nương, nếu cô nương còn cần gì, thì lão nô sẽ cùng cô nương đi khố phòng chọn thứ cần dùng. Những thứ khác không nói, chứ bảo bối của phu nhân chúng ta nhiều lắm.”

San Nương nhìn Phương ma ma mím môi cười, rồi cúi người nói cảm tạ.

Phương ma ma và Điền ma ma trông hơi trầm mặc ít nói kia đang lấy lòng nàng, nàng tất nhiên biết rõ các nàng vì cái gì. Chỉ là, tranh quyền đoạt lợi gì đó… phiền toái lắm, nàng không muốn ra khỏi hang cọp rồi lại để mình rơi vào ổ sói đâu! Nàng trở về vốn để bản thân đổi một hoàn cảnh sống thoải mái vui vẻ hơn, nếu lại rơi vào những trạch đấu phiền toái này, vậy không bằng tiếp tục ở lại Tây Viên cho rồi! Tốt xấu gì ở đó đấu đá cao cấp hơn, lợi ích có được cũng nhiều hơn.

Bất quá, sợ phiền toái thì sợ phiền toái, việc này dù sao cũng phải xem Mã ma ma kia làm thế nào. Nếu Mã ma ma có thể thức thời như sáng hôm nay, thì đương nhiên nàng cũng bớt phiền toái. Song nếu vị đó còn muốn làm khó dễ… Vì sau này không còn phiền toái nữa, nàng không ngại bây giờ phiền toái một chút, vươn tay giúp người ta đổi lại bầu trời của Ngũ phòng.

Kiếp trước nàng chỉ không chiếm được lòng trượng phu, không chiếm được lòng con cái thôi, chứ đấu đá, tính toán người ta gì đó, nàng chưa bao giờ sợ cả…

Nghĩ thế, ý cười nơi khóe môi San Nương bỗng dưng chua chát.

Quả thực, đấu đá, tính toán người ta gì đó, trước giờ nàng chưa từng sợ, cũng chưa từng thích. Trước đây nàng làm vậy chỉ muốn để cuộc sống của mình và người nhà tốt hơn thôi. Cuối cùng lại rơi vào tình cảnh bị người người oán trách, không được chết tử tế…

Ân hận không?

Ân hận chứ.

Hận không?

Hận.

Đau không?

Đau lắm…

Sau khi, ân hận, căm hận, đau đớn, nàng mới phát hiện, hóa ra cả đời nàng đã đặt rất nhiều thứ lên người người khác, luôn muốn tìm kiếm sự tán đồng trong mắt người khác, tìm kiếm sự an ủi trên người người khác, nhưng lại quên mất, trên đời này người duy nhất không xoi xói mình chỉ có bản thân… Kiếp trước nàng bất lực rồi, ít ra kiếp này nàng sẽ không dựa vào người khác khẳng định mình nữa, nàng muốn học cách bớt can thiệp vào chuyện của người khác, học cách yêu bản thân hơn…

Phương ma ma ở đằng trước dẫn đường xoay đầu lại len lén nhìn Thập tam nương này, bỗng dưng bà rùng mình. Tuy vị kia nở nụ cười ôn hoà, hơi rũ đôi mắt lá liễu xuống, nhưng chẳng biết sao khiến sống lưng người ta ớn lạnh một trận.

“A, đến rồi.” San Nương đứng lại, cách một cây cầu đá thất khúc, nhìn Bát Phong các trên hồ nước, cười nói: “Trước đây sao lão gia đặt cái tên này cho ngôi nhà gỗ nhỏ ấy nhỉ?”

Ngũ Phúc đi theo chợt nhớ ra điển cố nọ cô nương từng nói, lập tức cười, “Lẽ nào là ‘Bát phong xuy bất động, nhất thí quá giang lai'[1]…”

[1]Bát Phong là 8 cảnh giới ảnh hưởng tới việc tu tâm dưỡng tính của con người, gồm: Được, Mất, Thắng, Thua, Khen, Chê, Vinh, Nhục. Đại ý nguyên câu: Gió thổi vẫn bất động, nhưng chỉ một cái rắm đã thổi qua sông.

Nàng nhanh miệng quá, bèn bị Tam Hòa kéo một cái, nhưng chữ bất nhã kia vẫn bật ra.

San Nương chợt nở nụ cười, xoay đầu lại nhìn nàng nói, “Ngươi rắp tâm không cho ta ăn sáng đúng không? Thôi, xem ra ngươi cũng không đói, vậy trở về giúp thu dọn viện đi.”

“Á,” Ngũ Phúc kêu lên, tiến lên trước vái lạy San Nương, cười ngây ngô, “Cô nương đừng mà, tha cho em lần này đi, tối qua em tốn rất nhiều công sức, lúc này đói đến dẹt ra rồi.”

Mấy người cười nói xong lên cầu đá thất khúc.

San Nương ngoái đầu nhìn lại con đường lúc đến. Đuôi mắt nàng vừa trông thấy một bóng dáng màu xanh chợt lóe lên, trốn vào một góc tường. Nếu nàng nhớ không lầm, thì vị đệ đệ nhỏ hơn nàng bảy tuổi, ông trời con mới bị nàng đánh một trận kia mặc xiêm y hình như là màu này.

*·*·*

Dùng bữa sáng xong, San Nương khen ngợi tài nấu nướng của Điền ma ma một phen. Sau khi hai bên đặt nền móng hữu nghị, Điền ma ma liền ngầm hiểu dẫn người của bà lui xuống.

Dưới sự dẫn dắt của Phương ma ma, San Nương đang đi dạo vườn hoa nhỏ, sau đó giẫm hết một lượt toàn bộ địa bàn Ngũ phòng.

Nhân khẩu Ngũ phòng không nhiều lắm, chiếm một ngôi nhà trong ngõ hẻm dài, ngược lại cũng ở rộng rãi. Từ cổng lớn tiến vào, chính là một đại sảnh và hai gian phòng hai bên. Đi qua cửa hông bên cạnh gian phòng phía đông, là khách viện, phòng bếp, viện của hạ nhân và chuồng ngựa. Phía sau đại sảnh là một gian phòng khách, xuyên qua phòng khách mới là cửa thùy hoa[2] thông với hậu viện.

[2] Cửa thuỳ hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

Nhưng bình thường hạ nhân muốn đi các viện, lại không đi bằng lối này, mà đi cửa hông bên cạnh gian phòng phía Tây.

Vào cửa hông phía Tây, trước mắt là một ngõ phòng cháy chài hẹp. Băng qua phía bên phải ngõ là nhà Tứ bá cách vách; Bên trái lại là một cửa hông thông tới các viện Ngũ phòng.

Vừa tiến vào, viện đầu tiên nhìn thấy đương nhiên là viện của Ngũ lão gia.

Viện thứ hai, theo lý thuyết nên là chỗ ở của Ngũ phu nhân, nhưng hiện nay là của Hầu Thụy – người ca ca khác mẹ hơn San Nương hai tuổi. Năm nay Hầu Thụy mười sáu tuổi đang đọc sách ở thư viện Mai Sơn, chỉ có lúc nghỉ mới về nhà.

Viện thứ ba này là ông trời con Hầu Quyết kia ở. Hiện nay Hầu Quyết đang học lớp vỡ lòng ở tộc học, giờ giấc không chặt chẽ. San Nương nghĩ, có lẽ chính là thế nên hắn mới có thời gian nghịch ngợm chung quanh —— Đương nhiên, việc này không quan hệ gì tới nàng. Cho dù trông tiểu bàn tử đó như một cái đuôi vậy, xa xa đi theo phía sau nàng suốt cả ngày, nhưng từ đầu chí cuối San Nương chỉ xem như không nhìn thấy.

Lại đi qua nữa, cũng là một cửa thùy hoa.

Qua cửa thùy hoa, cửa hông thấp thoáng trong dây thường xuân kia thông với viện thứ tư —— nơi này mới là viện của Ngũ phu nhân. Mà Mã di nương thì ở trong viện phía sau nhà chính của Ngũ phu nhân.

Lại tiến lên trước nữa là vị trí viện thứ năm, chẳng qua bây giờ chỗ này đã không thể coi như một viện đơn độc rồi. Chỗ này hoàn toàn khác với bốn viện nghiêm cẩn đằng trước, phía tây là vườn hoa, trong góc phía đông chỉ nhốt một tòa tú lâu nhỏ hai tầng —— đó là viện của San Nương.

—— Viện của San Nương tọa lạc ở góc đông bắc nhất của Ngũ phòng. Lại đi qua nữa là một bức tường viện rất cao. Ngoài tường viện là sông Lạc Mai lẳng lặng chảy xuôi.

Nguyên nhân San Nương một lòng muốn quay về, ngoại trừ lão gia phu nhân Ngũ phòng không quản việc nhà ra, nàng có thể được tự do ở ngoài, thuận tiện tưởng nhớ sự tĩnh lặng của tiểu viện này.

Đợi San Nương giẫm hết địa bàn Ngũ phòng, đúng lúc nghe xong Phương ma ma nói tường tận công việc các nô bộc quản lý cho nàng biết.

Trong nhà phu nhân không quản sự, tất cả nội vụ đương nhiên do Mã ma ma ôm đồm. Chỉ là trong cái nhà này, bà ta cũng không phải người độc quyền, phía trên phu nhân chung quy còn có một lão gia. Tuy lão gia không quản việc nhà, nhưng người theo phe lão gia cũng cần một tương lai. Nên mặc dù nhũ mẫu lão gia đã sớm vinh dưỡng, song mượn gió Đông của lão nhũ mẫu, Điền Đại kia đã quản phòng thu chi quan trọng nhất trong nhà, Điền đại tức phụ thì đoạt đi phòng bếp quan trọng khác từ tay Mã ma ma, còn lại mới là địa bàn của Mã ma ma.

Về phần Phương ma ma, tuy nói cũng là nha hoàn của phu nhân, nhưng còn lâu mới đắc thế hơn Mã ma ma ở trước mặt phu nhân. Do đó Mã ma ma bèn phân bà đi quản lý mấy nha hoàn bà tử lớn nhỏ, cũng giao hết mọi tạp vụ cho Phương ma ma quản —— Lấy lời của hậu thế nói, Phương ma ma này chính là ‘Bộ trưởng bất kể bộ phận’, công việc không ai muốn quản lý, tất cả đều do bà quản.

Có lẽ Mã ma ma nghĩ, nếu bà ta và Phương ma ma cùng ra một cửa (đều là người của phu nhân), theo lý nên đi chung một con đường. Chỉ tiếc từ lúc ở Tây Viên đã có thể nhìn ra, Mã ma ma này cực kỳ không biết làm người, xem thường Phương ma ma đã cách lòng với bà ta từ lâu.

Mà Phương ma ma này, hôm nay chỉ thấy bà có thể cùng Điền ma ma một phe với lão gia đi thỉnh an, là có thể biết tính tình, thủ đoạn của vị này, cũng chẳng cao hơn Mã ma ma kia bao nhiêu. Có điều lúc này thời vận không đủ, Mã ma ma ấy dựa vào tác phong mạnh mẽ của mình và phần tình cảm với phu nhân mới áp chế bà được thôi.

Bất quá, Điền đại tức phụ Điền ma ma kia trông cũng là một người thần kì. Tuy không thích nói, nhưng người câm ăn bánh trôi trong lòng hiểu rõ —— Ngược lại hơi giống Tam Hòa, mượn việc niềm nở đưa đồ ăn sáng, sau khi lấy lòng San Nương, vị này cũng không vội vàng biểu hiện, mà tặng sân khấu cho Phương ma ma.

Vâng, San Nương nghĩ vị này không phải người tầm thường. Không vội vàng nóng nảy, biết tiến lui không nói, còn biết làm sao lung lạc hàng ngũ của phe khác, có tương lai!

—— Đương nhiên, đứng về phía bà chung phe với lão gia, căn cơ cũng vững chắc đảm bảo hơn Phương ma ma.

Dọc đường được Phương ma ma dẫn dắt, nhận thức nha hoàn bà tử các nơi, thuận tiện cũng để người ở khắp nơi biết ‘đại cô nương’ này mới trở về. San Nương liên tục gật đầu mỉm cười, trong lòng một mạch tự sướng phân tích những hạ nhân trước mắt này. Nàng nghĩ, cho dù nàng không tham gia trạch đấu, đứng ở một bên xem náo nhiệt cũng không tệ. Chỉ cần đừng bắn tung tóe, làm ướt giày nàng là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.