Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 6: Chương 6: Chồng ơi, tuần trăng mật của chúng ta muốn đi đâu?




Edit + Beta: Ruby

- ---------------

Tề Lý Cách ôm Mập Mạp trốn ở góc tường cùng nhau run lên, Tony giống như thổ phỉ cưỡng đoạt dân nữ tới gần cậu.

"Cậu đừng có lại đây, cậu lại tới nữa tôi phải hét lên!"

Tony lườm cậu một cái, đến nhà bếp tắt đèn, trở về cứ thế mà bắt đầu ăn. Tề Lý Cách híc híc híc mà cõng Mập Mạp bò lại bàn ăn, cảnh giác sợ hãi mà quan sát Tony.

Hiện tại cậu không dám thu hồi Mập Mạp về mây ý thức, bởi vì Mập Mạp bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cậu. Hơn nữa Mập Mạp cảm thấy sự sợ hãi của chủ nhân, thân thể nho nhỏ cũng đang run lên run lên lại run lên, chính là lúc cần có chủ nhân động viên.

"Tony, cậu rất tốt, mà là chúng ta không thích hợp." Tề Lý Cách vừa vuốt lông cho Mập Mạp vừa cẩn thận nói: "Tôi tin tưởng, trên thế giới, mỗi người đều có người vừa vặn phù hợp với họ, cậu một ngày nào đó nhất định sẽ gặp được, tôi cũng vậy."

"Chúng ta sớm muộn sẽ gặp được cái người tốt nhất kia, chớ vì sự kích động nhất thời bỏ qua người ấy."

Tề Lý Cách tự nhận chính mình đủ thành khẩn.

Tony giật nhẹ khóe miệng, nói rằng: " Bằng không chờ ngài gặp được rồi chúng ta lại ly hôn? Ngược lại kết hôn cùng tôi ngài cũng sẽ không mang thai."

"..."

Tề Lý Cách sâu sắc cảm nhận được mình và bạn tốt nằm ở thứ nguyên bất đồng.

Mẫu thân Tề Lý Cách là châu Á, món hôm nay cậu nấu chính là kiểu ẩm thực Trung Quốc. Cậu ngậm lấy đũa, ngơ ngác mà nghĩ nên dùng đầu óc hư hỏng của cậu như thế nào để câu thông với một người có đầu óc hư khác.

Bất quá cậu chưa mở miệng, Tony liền nói chuyện.

"Cảm nhận được độ tương dung là cảm giác gì?"

"Bình thường mà nói sẽ có một loại cảm giác được vui sướng, như là ăn được kẹo bông ngọt ngào, uống được sữa bò ngọt ngào."

"Của ngài sao?"

"Tôi a..." Tề Lý Cách gãi gãi đầu, đôi mắt lớn mà dài hơi hơi bị tóc mái che lại, có vẻ ngại ngùng, "Tôi sẽ cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, có chút choáng váng, có chút đau, như là uống rượu hơi say, hoặc là ngủ trưa đến quá say."

"Cũng không kém." Tony có chút ảm đạm, " Những việc này tôi là không hiểu được."

"Ngày hôm qua có một lính gác nói với tôi, tôi là người tương dung 100% của hắn."

"Hửm?" Tề Lý Cách nghe đến chữ kia đôi mắt đều sáng lên.

"Vừa nãy trước khi lên lầu, có thấy một lính gác hay không? Như bị bệnh dại."

"... Có bệnh dại hay không tôi không biết, mà có nhìn thấy một lính gác chó sói (*), bộ dạng thật đẹp trai."

(*) Nhìn tính cách anh này tôi cứ nghĩ là husky ấy chứ =))))

"Chính là hắn."

"Thoạt nhìn không giống người xấu, không thử xem?"

Tony không cam tâm tình nguyện nói: "Tôi không có cảm giác với hắn, tôi là tính lãnh cảm."

"..."

Là một người lớn hai mươi sáu tuổi, Tề Lý Cách nghe được ba chữ "tính lãnh cảm" vẫn là nghẹn một chút, nghĩ thầm điều này cũng quá trực tiếp, nói chuyện yêu đương dắt dắt tay nhỏ là được rồi, tại sao phải cái này cái nọ.

"Cậu nói đúng, chung quy tồn tại một người thích hợp với mình, mà không phải là hắn."

"Cậu vốn là không cảm nhận được độ tương dung, hắn cảm thụ được, vậy hẳn là không sai được."

" Nhưng..." Tony cảm nhận được cái gì, chậm rãi quay đầu. Liền nhìn cửa sổ trong đêm đen, Wells lại xuất hiện, ngốc ngốc mà cười phất tay với y.

Liên kết ngắn ngủi của tối hôm qua sớm đã biến mất, Tony không cảm giác được ý nghĩ trong đầu của Wells, nhưng lại tựa hồ có thể dựa vào trong nét mặt của hắn đọc ra một chút cô đơn.

Giống như là chó con bị vứt bỏ trăm cay nghìn đắng mà về đến nhà, lại phát hiện chủ nhân nuôi một con chó con mới. Chó con mới đáng yêu hơn hắn, được người ta yêu thích hơn hắn, mà hắn vẫn là muốn nỗ lực vẩy đuôi khiến cho chủ nhân cao hứng. Vậy mà chủ nhân đã sớm không muốn nhìn thấy hắn, chỉ muốn để cho hắn mau mau cút đi.

Đúng, để cho con chó hoang này mau mau cút đi.

Tony phát động công kích tinh thần, một ám chỉ mãnh liệt, thân thể Wells không chịu được khống chế mà tự động rời đi.

Tề Lý Cách ngây ngốc mà nhìn hành động của hai người, tuy rằng không hiểu chuyện ra sao, nhưng cảm thấy tựa hồ rất lợi hại. Hai người này chơi thiệt không tệ à nha, như là vương tử không sợ khó khăn bò lên trên tháp cao để cứu vớt công chúa bị nhốt!

"Nói chung trước khi không tự mình cảm nhận được hắn không giống như người khác, tôi sẽ không tin tưởng hắn."

" Nhưng... Tôi tin tưởng cậu."

Hai mắt xanh biển của Tony trong ánh nến mỏng manh sâu thẳm như biển sâu, khiến người ta không nhịn được luân hãm.

Dưới ánh nến, "tách" một tiếng, một cây tắt rồi, hai người rơi vào một cỗ trầm mặc mập mờ.

"Tony, tôi..." Tề Lý Cách muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi không gắp được món ăn, hơi tối."

"Nói nghiêm với cậu! Nói lung tung cái gì! Bật đèn!" Tony gào thét dùng thanh khống (*) mở đèn. Trong nháy mắt cả phòng sáng ngời, Tony một mặt biểu tình muốn bóp chết người nhìn chằm chằm Tề Lý Cách ngốc vù vù.

(*) thanh khống: điều khiển bằng giọng nói

Tề Lý Cách sửng sốt một chút, phát hiện rốt cục có thể nhìn rõ thức ăn, bắt đầu động đũa thật nhanh.

Tony nhìn cậu, nghĩ thầm người trước mắt này nếu là trừ đi gương mặt đó, liền chỉ là tiểu hài tử ngốc lăng, mà phối hợp với gương mặt già trẻ đều ăn kia, đó chính là một hồ ly tinh ngốc lăng!

"Ngài không kết hôn cùng tôi, vậy thì mời ngài câu dẫn hắn, làm cho hắn quên mất sự tồn tại của tôi."

"Chồng ơi, tuần trăng mật của chúng ta muốn đi đâu?" Tề Lý Cách lệ rơi đầy mặt.

Vì trinh tiết bạn tốt, Tề Lý Cách giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cam nguyện dâng ra thân thể thuần khiết của bản thân cho y "làm nhục".

Chỉ có điều đoạn hôn nhân chưa thành hình này duy trì ước chừng hai mươi phút, cuối cùng tại lúc Tề Lý Cách không cẩn thận lật đổ canh ở trên bàn ăn bằng gỗ thô mà Tony lau đến mức sáng lấp lánh, hai người chính thức tuyên bố chia tay.

" Thân thể ngu xuẩn của ngài xin hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Tony đóng cửa phòng, để lại duy nhất Tề Lý Cách kéo góc áo ôm lấy Mập Mạp cuộn mình ở góc phòng khách.

Hôm sau vừa sáng, Tony lôi Tề Lý Cách buồn ngủ xuống lầu, rốt cục không gặp được bóng dáng của Wells. Đây khiến cho Tony thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, tâm tình khá hơn nhiều, cũng không tiếp tục gắng sức mà bấm Tề Lý Cách.

Tony nhìn Tề Lý Cách một bộ dáng ngủ không tỉnh, rất sợ hai người còn chưa tới công ty sẽ chết ở đầu đường, đành phải tiếp quản quyền điều khiển xe huyền phù của Tề Lý Cách.

Tề Lý Cách rốt cục trở lại địa bàn của chính mình, không sợ có người chê cậu bẩn, vui cười hớn hở ôm lấy Mập Mạp nằm ở chỗ ngồi phía sau xe cọ khắp nơi, tìm bánh bích quy cất giữ ăn.

"Ngày hôm qua quên mất nói một việc cùng cậu." Tề Lý Cách cắn bánh bích quy, nâng dậy thân thể nói, "P019 phát dục không tốt lắm, phát dục đều chậm hơn so với bảo bảo cùng tuổi thai."

Tony hồi nhớ lại một chút đánh thứ tự, nói rằng: "Cha mẹ bé con lúc trước hi vọng tiếp tục quan sát, từng nói không muốn từ bỏ bé, mà... Thôi, ngày hôm nay gọi điện thoại, để bọn họ chạy qua nói chuyện. Còn có, ngài có thể không cần ở trong phạm vi tôi nhìn thấy rơi vụn bánh bích quy sao?"

Tề Lý Cách hừ hai tiếng, nằm đến chỗ Tony không nhìn thấy, vừa gặm bánh bích quy vừa suy tư nên làm thế nào để mở miệng cùng cha mẹ của P019.

Trong quan niệm của Tề Lý Cách, từ trong khoảnh khắc bắt đầu thụ tinh, đó là một sinh mệnh mới ra đời ở trên thế giới, nếu kết thúc tính mạng của tụi nhỏ, Tề Lý Cách là ngàn vạn phần không muốn. Nhưng mà cậu chung quy không phải cha mẹ đứa nhỏ, không có tư cách làm quyết định thay bọn họ. Cậu duy nhất có thể làm, chỉ có tận lực khả năng mình mà chăm sóc tụi nhỏ.

Tề Lý Cách ăn hết bánh bích quy, đặt Mập Mạp ở trên bụng, một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Mập Mạp rất ngốc, Tề Lý Cách cũng không lo lắng quá, mà tại trong mắt hai người bọn họ, đối phương thoạt nhìn đều cool muốn chết.

Tại sao có thể có sinh vật thú vị như vậy!

Mập Mạp cùng Tề Lý Cách trong lòng đồng thời thầm nghĩ.

Tề Lý Cách giơ Mập Mạp lên, Mập Mạp đung đưa tứ chi ở giữa không trung lúc ẩn lúc hiện ──

Trần Tân một tay điều khiển xe huyền phù quân dụng mà anh áp chế, một tay như có như không mà vuốt ve tinh thần thú của chính mình.

Quân đội từng phối cấp tài xế cho anh, nhưng sau khi anh phát hiện kỹ thuật dừng xe vào giữa chỗ đậu xe không kém một ly chỉ có mình có được, anh quyết đoán bỏ qua phúc lợi này.

Đối với anh mà nói, chuẩn xác khống chế máy móc là một việc lại vui sướng cực kỳ.

Anh rất tiếc nuối không ai có thể chia sẻ cùng anh khi lái xe giữa đường, hoặc là niềm vui sướng khi đi tới gặp được đèn xanh cũng đồng thời sáng lên.

Tinh thần thú mổ một chút ngón tay của anh, mắt ưng sắc bén đánh giá chủ nhân của mình.

Trần Tân quay đầu nhìn nó, dùng ánh mắt sắc bén đồng dạng cùng nó bốn mắt giao nhau.

Trần Tân muốn đưa tay tiếp tục sờ nó, nhưng mà ngay một giây sau, diều hâu thế nhưng giương cánh bay ra ngoài xe.

Tinh thần thú không có thực thể xuyên qua thân xe mà ra, không biết bay về phía nào, bất luận Trần Tân lấy tinh thần lực mệnh lệnh nó như thế nào, vẫn là chỉ có thể nhìn nó trên không trung hóa thành một chấm đen nhỏ, sau đó biến mất.

Trần Tân nghĩ thầm, nếu như nói mình là một lính gác cấp tướng mà không có dẫn đường, là một chiếm hạm năng lượng chưa đầy đủ lại vẫn phải xuất chinh, như vậy anh mất đi tinh thần thú, đó chính là một chiếc xe huyền phù đậu không đúng chỗ! Đáng sợ đến mức không thể nào tưởng tượng được!

Anh lái xe đuổi theo.

Bất quá anh chưa đuổi theo xa, diều hâu liền lần nữa bay trở về.

Mà thị giác nhạy bén của Trần Tân nhìn thấy trên ưng trảo có cục tròn vo.

Diều hâu bay trở về trong xe, ném cục tròn vo kia tới trong lồng ngực Trần Tân.

Là một con tinh thần thú gấu trúc nho nhỏ mềm mại, sợ đến mức toàn thân phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.