Phiền Não Của Nữ Thần

Chương 4: Chương 4




Kỷ Thừa Hoài hờ hững nhìn Trình Tích. Ánh mắt này khiến cho Trình Tích tiến vào trạng thái đề phòng.

Cô không nên nóng vội như vậy, ít nhất cũng phải dành một chút thời gian để chuẩn bị chứ, tranh thủ để cô với Lộ Mạn Hề có cùng dáng vẻ mới được. Nhưng chỉ là cô chờ không được nữa rồi, cô đã nghe được tin công ty GA đang chuẩn bị bắt đầu quay 《 Đường Cung truyền kỳ 》. Khỏi cần nói, đây chính là một bộ phim chế tác lớn, cải biên từ tiểu thuyết. Dựa theo lệ thường mà nói, bắt đầu quay loại này fans sẽ nhiều hơn, nhân khí tiểu thuyết cao mang lại độ hảo cảm tốt với người xem. Bất quá GA không giống. Đến nay cơ hồ còn chưa làm qua một bộ kịch bản nát nào cả, được xem như lương tâm trong giới. Vô luận là phim truyền hình hay là phim thần tượng, danh tiếng cùng nhân khí đều thực không tồi.

Bộ phim cổ trang mà Lộ Mạn Hề đang tham gia bây giờ hẳn là bộ phim truyền hình cuối cùng. Mặc dù cô ấy vẫn đóng phim truyền hình trong những năm gần đây, nhưng nó ngày càng ít đi. Hiện tại đều là phát triển theo phim điện ảnh. Dựa theo sự hiểu biết của cô về Mạn Hề mà nói, cô ấy không hứng thú đối với phim truyền hình thì Kỷ Thừa Hoài cũng sẽ không bắt cô ấy làm tiếp.

Trình Tích cùng Lộ Mạn Hề không giống nhau, cô không nghĩ sẽ buông tha cơ hội này. Hiện tại cô còn không có hy vọng xa vời với điện ảnh, chờ lúc cô ở mảng phim truyền hình đứng vững gót chân, sau lại nói cũng không muộn.

Công ty GA chọn người mười phần cẩn thận, trình độ tham khảo lớn nhất là ý kiến của nguyên tác giả. Trình Tích không xác định được chính mình đi thử vai có thể thành công hay không. Cho nên cần thiết phải mượn đến một phen lực.

“Trình tiểu thư.” Kỷ Thừa Hoài cúi đầu cởi bỏ nút tay áo, liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô sẽ không cảm thấy chịu thiệt sao? Tôi nghe nói Hoành Đạt bên kia có ý tứ muốn ký với cô.”

Mỗi lần cùng Kỷ Thừa Hoài nói chuyện đều là suy xét rõ tố chất tâm lý. Hoành Đạt là tập đoàn có nhân tài kiệt xuất, Trình Tích cũng không phải không động tâm. Bất quá Hoành Đạt được ngay tại lực nâng mấy cái người mới kia, tài nguyên có hạn. Cô trong quá khứ có tính là gì đâu, cao không cao, thấp không thấp. Hoành Đạt có địa vị vững chắc nhất là các nhất ca nhất tỷ, phía dưới cũng có các người mới đầy tiềm lực. Cái kia còn không bằng Mạn Ảnh đâu. Ít nhất hiện tại ký hợp đồng người mới, nhân khí cùng địa vị đều không bằng cô ấy nhưng Lộ Mạn Hề lại là bạn tốt của cô. Công ty từ trên xuống dưới ít hay nhiều đều sẽ cho cô mặt mũi, so với Hoành Đạt thì thư thái hơn nhiều.

Trình Tích biểu hiện chân thành tha thiết lắc lắc đầu: “Tôi càng thích Mạn Ảnh hơn, Kỷ tiên sinh. Không nói gạt anh, tôi cũng có tâm tư, vòng luẩn quẩn này quá phức tạp cũng quá rối loạn, tôi tin tưởng Mạn Hề sẽ không bạc đãi tôi.”

Sự thật chứng minh, cùng Kỷ Thừa Hoài nói chuyện vẫn là có điểm tốt.

Lão đại Mạn Ảnh kỳ thật chính là Lộ Mạn Hề, đây là bí mật công khai.

Chỉ là Mạn Ảnh cũng dựa vào Kỷ Thừa Hoài mới có thể thuận buồm xuôi gió.

Kỷ Thừa Hoài hình như là không đem chuyện này để ở trong lòng: “Mạn Hề quyết định thì tốt.”

Khẩu khí này quá mức nhẹ nhàng, Trình Tích trong lòng có chút vi diệu không thoải mái. Đối với cô mà nói thì có thể so với chuyện lớn nhưng ở chỗ Kỷ Thừa Hoài xem ra khả năng còn không bằng lần cảm mạo này của Lộ Mạn Hề.

Một câu Mạn Hề quyết định thì tốt làm cơ tim Trình Tích tắc nghẽn hồi lâu.

Tương lai, tiền đồ của cô ở hiện tại cư nhiên liền bằng một câu của Lộ Mạn Hề.

Thật là nghĩ như thế nào cũng nghẹn khuất.

“Tôi cũng có chuyện muốn thỉnh giáo trình tiểu thư.” Ngay lúc Trình Tích cho rằng mình có thể dời đi, Kỷ Thừa Hoài mặt vô biểu cảm nhìn cô: “Tôi nghe nói, hai ngày trước cô có đi thăm ban Mạn Hề?”

Ngực Trình Tích căng thẳng, tuy rằng nói Kỷ Thừa Hoài quanh năm suốt tháng đều là mặt đen, nhưng cô có thể cảm giác được. Hôm nay anh cùng dĩ vãng bất đồng, không phải là phát sinh chuyện gì đi?

Chẳng lẽ lần này cô nằm không cũng trúng đạn rồi?

“Vâng.” Trình Tích nhanh chóng ở trong lòng ấp ủ, cẩn thận mà trả lời: “Bởi vì Mạn Hề nói tâm tình của cô ấy không tốt lắm. Vừa lúc ngày đó tôi được nghỉ, liền chính mình xuống bếp nấu canh gà qua mang sang. Kỷ tiên sinh anh cũng biết, gần đây thời tiết quá lạnh, người phải tẩm bổ, bằng không làm sao có tinh thần đóng phim......”

“Nói trọng điểm.”

Trình Tích lộ vẻ xấu hổ: “Buổi tối Mạn Hề để tôi ngủ cùng cô ấy một buổi tối, hàn huyên trong chốc lát cô ấy liền mệt.”

“Các cô nói chuyện phiếm có nhắc tới ai?”

Kỷ Thừa Hoài tin tưởng Trình Tích giỏi nhìn sắc mặt người, cũng hiểu rõ được, phân rõ được chỗ lợi và hại người. Cho nên cái này mấu chốt là ở Mạn Hề. Khẳng định là đã xảy ra chuyện gì, bằng không cô sẽ không mất khống chế cảm xúc như vậy. Càng thêm...... Càng thêm sẽ không nói ra những lời kia.

Trình Tích kinh hồn táng đảm không thôi, nỗ lực hồi tưởng đối thoại với Lộ Mạn Hề, bất đắc dĩ ngày đó cô cũng rất mệt. Cũng không nghiêm túc nghe cô nói chuyện như thế nào. Hiện tại thật là hối hận đến chết, sớm biết rằng nên lấy di động ra ghi âm!

Bằng không thật là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không hết tội mà không biết chuyện gì đã xảy ra!

Mạn Hề cũng thật là, còn nói cái gì mà coi cô là bạn. Nếu cùng Kỷ Thừa Hoài phát sinh mâu thuẫn, như thế nào vừa rồi đều không nói với cô một tiếng. Nếu cô mà biết bọn họ đã xảy ra chuyện, nói cái gì cũng sẽ không theo Kỷ Thừa Hoài tiếp lời, thật là hại chết người!

“Kỷ tiên sinh, ngày đó chúng tôi đã nói rất nhiều, tôi đều nhớ không rõ. Chỉ là Mạn Hề giống như đã nhắc tới việc kết hôn......”

Cám ơn trời đất, cô cư nhiên lại nhớ chuyện quan trọng này nhất, hẳn là có thể lừa dối đi?

Kỷ Thừa Hoài sửng sốt: “Kết hôn?”

Nhìn mắt không thể tin tưởng được của anh, nội tâm Trình Tích không thể tránh khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa. Lộ Mạn Hề thật là nói đến việc kết hôn, cụ thể chi tiết cô không rõ lắm, bất quá nghĩ cũng biết, hẳn là cùng Kỷ Thừa Hoài có quan hệ đi?

Bối cảnh Kỷ Thừa Hoài là cái gì cô còn không biết ư. Bất quá loại này là nam nhân có tiền có thế, như thế nào thích Lộ Mạn Hề. Chỉ sợ cũng không nghĩ tới việc cưới cô ấy đi?

Nhiều lắm chính là trở thành tiểu tình nhân được bao dưỡng. Dù sao anh cũng có rất nhiều tiền nhưng muốn làm chính thất thì cũng phải nhìn xem chính mình có đủ tư cách hay không.

“Vâng.” Trình Tích cũng không dám nói quá nhiều, sợ chọc giận vị hắc thần này.

Dù sao cô cũng không nhớ rõ chi tiết, căn bản không dám thêm mắm thêm muối nói bừa cái gì. Sợ hai người này cãi nhau cô sẽ như cá trong chậu.

Kỷ Thừa Hoài cho cô đi, mãi cho đến đi ra khỏi bệnh viện, Trình Tích mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Như thế nào cảm giác ở giữa Mạn Hề cùng Kỷ Thừa Hoài xảy ra cái gì?

Tâm tình của cô rất là mâu thuẫn, một bên hy vọng Kỷ Thừa Hoài vĩnh viễn thích Mạn Hề, như vậy cô cũng được thơm lây, nhưng một bên khác lại thật đáng xấu hổ khi hy vọng Lộ Mạn Hề nhanh lên bị anh chán.

Tính đi tính lại thì vẫn là hy vọng bọn họ tốt đi, như vậy cô cũng có thể thoải mái một chút.

==

Khi Kỷ Thừa Hoài trở lại phòng bệnh, lúc này Lộ Mạn Hề đã ngủ rồi.

Ánh mắt phức tạp của anh nhìn cô, thở dài một hơi, ngồi ở mép giường, lôi kéo tay cô, ngắm nghía nhan sắc khi ngủ của cô.

Sắc môi cô rất nhạt, lúc này thậm chí có chút tái nhợt. Anh lại cảm thấy mặc kệ thế nào, cô đều đẹp.

Kỷ Thừa Hoài đứng dậy, nhẹ nhàng mà ở môi cô hôn một cái, nửa ngày đều không muốn rời đi.

Trình Tích là dạng người ôm mục đích gì anh đều biết. Anh tin tưởng Mạn Hề cũng biết, nguyên bản loại người này anh khẳng định sẽ trực tiếp cách ly. Chỉ là anh cũng hiểu rõ, Mạn Hề muốn có bạn.

Cô rất sợ cô đơn. Anh có đôi khi cũng rất vội vàng đi làm việc của mình, không có khả năng một ngày 24 giờ đều ở bên cô. Cho nên cô muốn gấu Winnie, loại này là “Bạn chơi cùng“.

Anh vẫn luôn cho rằng có nhiều bạn không tốt. Với lại hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của Mạn Hề không đơn giản, sau lại vào giới giải trí. Dù rằng ngay từ đầu quan hệ bạn bè không tồi cũng sẽ theo địa vị chuyển biến càng ngày càng xa.

Trình Tích chính là ví dụ điển hình nhất. Tại lúc mới quen Mạn Hề, cô ta cũng từng thiệt tình đối đãi với cô, tình bạn giữa hai người ngay lúc đầu cũng thực thuần túy, chính là sau này cũng thay đổi.

Lợi ích trộn lẫn bên trong, ngay cả đồ vật thuần túy đều sẽ trở nên vẩn đục.

Anh hy vọng Mạn Hề có thể hiểu rõ. Trên thế giới này chỉ có anh đối với cô là thật nhất, chỉ có anh mới có thể bảo vệ cô, cũng chỉ có anh yêu cô nhất.

Khi nào cô mới có thể hiểu được đây?

Kỷ Thừa Hoài đứng lên, cầm lấy di động lại một lần đi ra khỏi phòng bệnh, ấn vào dãy số nào đó.

Bác sĩ nói sinh bệnh là lúc người yếu ớt nhất. Có lẽ lúc này Mạn Hề cũng muốn nhìn thấy người nhà, có lẽ nhìn thấy ba mẹ của mình sẽ cao hứng một chút.

Đầu dây bên kia thật mau mà tiếp.

“Là tôi.”

Ngay sau đó có thể nghe được bên đầu dây kia có người kinh sợ nói: “Thừa Hoài, có chuyện gì sao?”

Kỷ Thừa Hoài trong mắt hiện lên một tia chán ghét, ngữ khí nhàn nhạt: “Các người hẳn là cũng có nhìn thấy tin tức đi?”

“Có nhìn thấy có nhìn thấy, Hề Hề hiện tại thế nào? Có khỏe không?”

Người bên đầu điện thoại kia là ba mẹ Lộ Mạn Hề. Nếu có thể, Kỷ Thừa Hoài căn bản không nghĩ sẽ giao tiếp với đôi vợ chồng này.

“Các người sáng mai lại đây đi.” Kỷ Thừa Hoài nghĩ nghĩ, lại phân phó nói: “Nhớ rõ khi nấu canh, không thể cho quá dầu mỡ, lại mang thêm đậu chua, Mạn Hề thích đậu chua.”

Gần đây ăn uống của cô không tốt lắm, bệnh nhân cơm cô ăn không quen, ăn chút khai vị chua cũng không tồi.

Mẹ Lộ vội đáp không ngừng: “Tốt tốt tốt. Thừa Hoài, con có muốn ăn cái gì không, dì sẽ cho ngươi làm, làm sườn heo chua ngọt thì thế nào? Gần nhất thời tiết lạnh, con cũng phải thường xuyên mặc thêm quần áo......”

Lời nói còn chưa nói xong đã bị Kỷ Thừa Hoài cắt nang: “Tốt, Mạn Hề muốn tỉnh, cúp máy trước.”

Mẹ Lộ vô cùng tiếc nuối nói ngủ ngon.

Cúp điện thoại lúc sau, ba Lộ khẩn trương hỏi: “Thừa hoài nói cái gì? Cậu ta khó lắm mới gọi một cuộc điện thoại đến đây, bà cũng không cùng cậu ta tâm sự nhiều.”

Mẹ Lộ lắc lắc đầu: “Cậu ta có việc liền cúp máy. Đúng rồi, cậu ta bảo chúng ta ngày mai đi bệnh viện xem Hề Hề, ngày mai tôi phảinấu canh sớm một chút.”

“...... A.” Ba Lộ có chút thất vọng, bất quá thật mau mà vực lại được tinh thần: “Ngày mai đi bệnh viện hẳn là cũng có thể nhìn thấy Thừa Hoài, bà nhớ rõ cũng phải làm đồ ăn Thừa Hoài thích ăn.”

“Kỳ thật kêu người làm nấu là được, nấu canh thật phiền toái.” Mẹ Lộ thở dài một hơi.

Ba Lộ trừng mắt liếc nhìn bà một cái: “Nếu để Thừa Hoài phát hiện vậy càng phiền toái. Đúng rồi, bà nói ta ngày mai kêu Thừa Hoài hỗ trợ làm triển lãm tranh......”

Hai vợ chồng nhỏ giọng thương lượng, mùa đông đêm lạnh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.