Phiền Não Của Nữ Thần

Chương 25: Chương 25




Đối Lộ Mạn Hề mà nói, Kỷ Thừa Hoài có thể đáp ứng cho cô gọi điện cho người đại diện của Lôi Tranh đã là tiến bộ rất lớn.

Ngay từ đầu cô cũng muốn gọi điện thoại cho người đại diện Dương ca, vô luận hiện tại tình huống bà Lôi như thế nào, Lôi Tranh hẳn là rất bận, cũng không tâm tư nghe điện thoại.

Dưới ánh mắt của Kỷ Thừa Hoài, Lộ Mạn Hề gọi điện cho người đại diện Dương ca, hơn nữa vẫn là mở loa ngoài.

Nam nhân này rất hẹp hòi, cô lại không phải ngày đầu tiên lĩnh giáo.

Khi Dương ca nhận được điện thoại của Lộ Mạn Hề, có thể nói là vô cùng kinh ngạc, thấy Lộ Mạn Hề quan tâm Lôi Tranh, cho dù đã từng đối với cô có rất nhiều oán giận, lúc này cũng là thật tình cảm tạ, người biết việc nhà Lôi Tranh không nhiều lắm, cô có thể dưới tình huống như thế gọi điện thoại lại đây hỏi một chút, cũng không uổng công Lôi Tranh đã từng có tình ý với cô.

“Bà Lôi sáng sớm hôm nay đã qua đời.” Kỳ thật trong lòng Dương ca cũng rất khó chịu, bất quá lúc này hắn cũng cần thiết phải giữ vững tinh thần để lo cho sinh hoạt của Lôi Tranh, “Cô cũng đừng khó chịu, bà năm nay đã tám mươi, sau khi A Tranh xuất đạo, bà là hưởng phúc, Mạn Hề, đối bà ấy mà nói, này nói không chừng là một loại giải thoát.”

Nhà hắn cũng có thân thích bị ung thư, người hoàn toàn gầy đến không ra hình người, đó là vô cùng thống khổ, vô luận là thân thể hay là tinh thần, tất cả đều chịu đủ tra tấn.

Với tuổi tác của bà, bà chịu không nổi trị liệu, giống như bây giờ…… Thật tốt.

Về mặt lý trí, Lộ Mạn Hề cảm thấy Dương ca nói rất đúng, đối với người bên ung thư thời kì cuối mà nói, khả năng đây là một loại giải thoát, nhưng về mặt tình cảm, chân chính nghe được tin bà nội Lôi qua đời, cô lại có chút không tiếp thu được.

“Ừm” Cái mũi của cô ê ẩm, nhưng cũng không muốn khóc ra.

Dương ca không xác định Kỷ Thừa Hoài có biết chuyện này hay không, người chết không thể sống lại, hiện tại phải vì sinh hoạt về sau mà suy xét, hắn do dự trong chốc lát, nói: “Kỳ thật bà ấy không yên lòng nhất chính là A Tranh, mấy năm nay con đường của A Tranh thật không dễ đi, ai.”

Hắn tin tưởng Lộ Mạn Hề là người thông minh, hẳn là nghe hiểu được hắn nói lời này là có ý gì.

Kỷ Thừa Hoài vừa định hừ lạnh một tiếng, Lộ Mạn Hề liền tay mắt lanh lẹ dùng tay che lại miệng anh lại, hai người ở bên nhau đã rất lâu, anh muốn làm cái gì cô hoàn toàn có thể đoán được.

Nếu làm Dương ca biết, Kỷ Thừa Hoài nghe được hắn nói những lời này, chỉ sợ bị dọa đến mấy ngày.

Kỷ Thừa Hoài dứt khoát trực tiếp nhẹ nhàng mà cắn tay trắng nõn non mềm của cô một chút.

Lộ Mạn Hề đối loại hành vi ấu trĩ này của anh trực tiếp mắt trợn trắng.

“Dương ca, tôi biết.” Lộ Mạn Hề cảm thấy nói không chừng mình ở trong lòng đám người Dương ca chính là tai tinh, nếu không có cô, Lôi Tranh tinh lộ thuận buồm xuôi gió, không đến mức giống như bây giờ, “Lôi Tranh về sau khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.”

Nói đến cũng kỳ quái, Dương ca nghe xong Lộ Mạn Hề nói, chỉ cảm thấy như là ăn một viên thuốc an thần.

Rõ ràng trong lòng hắn cũng biết, Lộ Mạn Hề đối với Kỷ Thừa Hoài có lực ảnh hưởng rất lớn, nhưng cô lại rất vô dụng, dù là Kỷ Thừa Hoài đối phó với Lôi Tranh, cô lại không thể làm gì, nhưng không biết vì cái gì, hắn hiện tại lại tin tưởng Lộ Mạn Hề thật sự sẽ ngăn lại bạo quân Kỷ Thừa Hoài không nói lý kia.

Xem ra mấy ngày này hắn thật là bận đến choáng váng đầu óc, bất quá có hứa hẹn vẫn luôn tốt hơn so với không hứa hẹn nhiều.

“Mượn lời tốt đẹp của cô, Mạn Hề, hiện tại bên này tôi còn có việc, lần sau lại nói chuyện.” Dương ca biết Lộ Mạn Hề sẽ không tới, Lôi Tranh cũng sẽ không hy vọng cô đến đây, hai người này năm đó xứng đôi cỡ nào, hiện tại lại không thể không bảo trì khoảng cách an toàn tuyệt đối, thật là khiến người ta thổn thức.

Chờ Lộ Mạn Hề tắt điện thoại, Kỷ Thừa Hoài mới nhướng mày nói: “Anh có thể mở miệng nói chuyện không?”

Lộ Mạn Hề nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Trên thực tế, cô đã không quá nhớ rõ giọng nói và dáng điệu nụ cười của bà nội Lôi, chỉ là nhớ rõ, lão nhân này đối với cô rất tốt rất tốt.

Kỷ Thừa Hoài là người khuyết thiếu tình thân, từ nhỏ đến lớn là như thế, cha mẹ tuy rằng vô cùng yêu anh, nhưng là không lay chuyển được lão nhân chấp nhất cùng nghiêm khắc trong nhà, thời gian ở chung với anh rất ít. Về sau lúc qua đời, nội tâm anh cũng không có cảm giác đau thấu tim gan, ông bà càng là như thế, đối với anh ký thác kỳ vọng cao, đem anh bồi dưỡng thành người thừa kế ưu tú nhất, lại không có cho cái quan trọng nhất là yêu mến cùng làm bạn.

Anh xác thật cũng bởi vậy mà khó chịu, bất quá thời gian dài, anh cũng từ từ quen.

Thân tình với anh mà nói là khái niệm vô cùng mơ hồ, khả năng anh đã từng có được, bất quá, ai để ý đâu.

Anh nhìn biểu cảm của Lộ Mạn Hề, cho rằng cô tức giận, liền thu liễm ý cười trên mặt nói: “Em tức giận với anh vì anh không cho em đi làm bạn gái Lôi Tranh sao?”

Kỷ Thừa Hoài không hiểu, không hiểu cô làm sao mà lại vì một lão nhân râu ria mà thương tâm khổ sở.

Kia lại không phải bà của cô, chỉ là bà của Lôi Tranh mà thôi.

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường có, trên thế giới mỗi một giây đồng hồ không biết có bao nhiêu người ngừng hô hấp.

Lộ Mạn Hề nghe xong lời này của anh, vô cùng bất đắc dĩ, “Em không có.”

Những năm gần đây tính tình của cô đã sớm bị sự chiếm hữu dục ma của Kỷ Thừa Hoài hủy hoại.

Lộ Mạn Hề không phải người ngang ngược vô lý, cô tin tưởng nếu cô tìm bạn trai là người thường, đối mặt với tình huống hiện tại cũng sẽ không vui, chỉ là sẽ rất ít trực tiếp cự tuyệt như Kỷ Thừa Hoài vậy.

So với đáp ứng xong lại là các loại cáu kỉnh, cô càng thích biểu đạt rõ ràng bất mãn cùng để ý ngay từ đầu.

Nghĩ đến lời nói của Dương ca, Lộ Mạn Hề lại nhẫn nại tính tình giải thích: “Thừa Hoài, anh biết đấy, em không có gì người thân, là đi theo ông bà lớn lên, bà nội Lôi đối với em rất tốt, rất giống người bà đã qua đời kia của em, con người rất dễ dàng đồng cảm, hiện tại bà qua đời, lòng em có chút khó chịu. Nhưng ngày hôm qua anh đáp ứng cho em đi, em cũng sẽ không đi.”

Chuyện này cần thiết phải giải thích rõ ràng với anh, muốn bày ngay ngắn thái độ của cô.

Kỷ Thừa Hoài nghe xong lời này trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, “Anh sẽ kêu trợ lý đi phúng viếng.”

“Kia vẫn là tính.” Lộ Mạn Hề xua xua tay, tính toán cơ hội này cùng Kỷ Thừa Hoài nói rõ ràng, “Lôi Tranh là người vô cùng hiểu đúng mực, mấy năm gần đây hắn chưa từng chủ động liên hệ với em, hắn cũng không thích em, cho nên, anh thật sự không cần thiết giống như phòng cướp đề phòng hắn.”

“Em đừng thảo luận với anh chuyện hắn có thích em hay không.” Kỷ Thừa Hoài dò một bàn tay vuốt tóc cô, “Anh là nam nhân, ai thích em, ai không thích em, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”

Lộ Mạn Hề rất có hứng thú hỏi: “Vậy anh nói Thịnh Hành thích em không?”

Thịnh Hành là nam chính một bộ điện ảnh mà cô hợp tác, gần đây là tiểu thịt tươi rất hot, diễn kỹ nhưng gương mặt kia thật sự rất đẹp, cho nên nhân khí cứ cao không hạ, nghe nói hiện tại đại ngôn thù lao đóng phim đều thẳng bức một tuyến.

“Hắn dám.” Kỷ Thừa Hoài khinh miệt mà nói.

Tiểu tử miệng còn hôi sữa, coi như cho hắn mượn mấy cái gan hắn cũng không dám.

Lộ Mạn Hề cũng không biết là vì cái gì mà Kỷ Thừa Hoài nhận định Lôi Tranh có ý với cô.

Nếu là bởi vì lúc trước xào qua CP, thì bộ phim kia có trách nhiệm rất lớn!

Là đời trước hay đời này, đây là lần đầu tiên vì chuyện tình cảm mà vẫn tâm bình khí hòa tiến hành thảo luận.

Chỉ là Lộ Mạn Hề biết, mặc kệ Kỷ Thừa Hoài hiện tại biểu hiện thật nhiều bình thường đến cỡ nào, chỉ cần gặp được việc liên quan đến ranh giới cuối cùng của anh, một giây thôi anh sẽ khiến thế giới quan của bạn bị phá vỡ.

Điểm mấu chốt của Kỷ Thừa Hoài không nhiều lắm, cô là một trong số đó.

Nếu lúc trước Kỷ Thừa Hoài biết Lôi Tranh có theo đuổi cô, hoặc là nói nếu cô động tâm với Lôi Tranh thì lúc trước không chỉ là một năm không diễn.

Có đôi khi ngẫm lại cũng là, nói không chừng Lôi Tranh cũng đang hối hận, hối hận vì gặp được cô.

Đối với sự nghiệp vừa mới bắt đầu với người mới mà nói, thời gian một năm vô cùng vô cùng quý giá, nếu không có cô, nói không chừng Lôi Tranh đã thành ảnh đế.

“Anh cảm thấy Tô Vũ Thành thích em không?”

Tuy rằng nói chủ đề như vậy, nhưng không khí giữa hai người vẫn phi thường hài hòa ấm áp.

Có như vậy trong nháy mắt, Lộ Mạn Hề thiếu chút nữa cho rằng Kỷ Thừa Hoài thật chính là bạn trai mình.

Kỷ Thừa Hoài mặt đen một chút, bởi vì Tô Vũ Thành là học đệ của anh, cùng trong nhà trở mặt, hiện tại đang theo anh, coi như là trợ lý trên danh nghĩa.

Tô Vũ Thành thật xứng với danh đại nhan khống, bạn gái đảm nhiệm nhiều lần không có chỗ nào mà không phải là đại mỹ nữ, thời điểm lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Lộ Mạn Hề, bởi vì mới từ nước ngoài trở về, cũng không hiểu biết tin đồn trong vòng, trực tiếp đi lên bắt chuyện, vẫn là Kỷ Thừa Hoài trực tiếp xách cổ áo hắn, mang theo hắn đến hoa viên nhỏ, đối với thứ này tẩn cho một trận, hắn mới thành thật.

Tuy rằng là nhan khống, nhưng Tô Vũ Thành cũng có ưu điểm, đó chính là tuyệt không ngấp nghé vợ bạn, mặc dù Kỷ Thừa Hoài chưa bao giờ thừa nhận Tô Vũ Thành là bạn của anh.

“Em là muốn cho anh khai trừ hắn, phải không?”

“Không không không, chỉ đùa một chút.”

Tuy rằng có tâm trêu chọc, nhưng cô không dám không coi lời Kỷ Thừa Hoài là thật, thằng nhãi này thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy.

Cô cùng Tô Vũ Thành không thù không oán, không cần thiết hố hắn như vậy.

Sự thật chứng minh, Kỷ Thừa Hoài lòng dạ hẹp hòi, cũng không sẽ bởi vì mấy ngày này cô thay đổi mà biến lớn.

Anh vẫn là anh, không ảnh hưởng đến toàn cục vui đùa anh có thể tiếp thu, sở dĩ không so đo với Lôi Tranh, là bởi vì Lôi Tranh thức thời, một khi Lôi Tranh đối với cô biểu hiện ra một chút ý nghĩ, Kỷ Thừa Hoài tuyệt đối không phải bộ dáng dễ nói chuyện như bây giờ.

Bất quá có thể khẳng định chính là, việc lần này Lôi Tranh, biểu hiện của cô cũng không tệ lắm, Kỷ Thừa Hoài hẳn là sẽ không đi đối phó với Lôi Tranh.

Lộ Mạn Hề nhận thấy được Kỷ Thừa Hoài nhìn chằm chằm vào cô, hai người đối mắt, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Cùng một người đối mặt thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ không được tự nhiên, vẫn là Lộ Mạn Hề đầu tiên bại trận, hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Biểu tình trên mặt Kỷ Thừa Hoài bất biến, ánh mắt lại rất nghiêm túc, “Em sao không hỏi xem……” Anh dừng một chút, “Kỷ Thừa Hoài có thích em hay không?”

Ngực Lộ Mạn Hề nhảy dựng, không khí như vậy có chút nguy hiểm, cô cũng không muốn hỏi Kỷ Thừa Hoài vấn đề như thế, liền ôm anh, cười nói: “Anh hy vọng em hỏi sao?”

Kỷ Thừa Hoài không lên tiếng.

Lộ Mạn Hề cười nhạo, “Em đây càng không hỏi, nghẹn chết anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.