Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 56: Chương 56: Lời tuyên bố của Lăng Hàn Phong




Tại một trang viên tráng lệ nằm gần đỉnh núi Vọng Nguyệt.

Một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt như loài rắn, trên người mặc bộ trang phục đệ tử nội môn của Thánh Hỏa Tông, đang bó gối ngồi trên chiếc giường bằng gỗ mun cao cấp, hai mắt nhắm chặt lại chìm sâu trong trạng thái tu luyện của mình.

Người này không ai khác chính là người đã kích hoạt võ hồn cấp 6 Bồ Thi Khúc Xà, trực tiếp phá cách trở thành đệ tử nội môn, rắn độc Lăng Hàn Phong.

Và lúc này khí thế từ trên người hắn phát tán ra, tuyệt đối đã đạt tới cảnh giới tiên thiên tầng thứ 7.

Một tốc độ tu luyện đáng sợ!

Nhưng với võ hồn cấp 6 của mình, cộng thêm tài nguyên tu luyện dồi dào trong tông môn đều đổ dồn hết vào người, sau gần tám tháng từ một tiên thiên tầng thứ 1 đột phá tới tiên thiên tầng 7 cũng không phải là vấn đề quá to tát.

Cộc cộc

!!

“ Vào.” Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lăng Hàn Phong từ trong trạng thái tu luyện từ từ mở to đôi mắt sắc lạnh của mình ra, lạnh lạnh nói.

Chỉ thấy một người đàn ông chạc tuổi ba mươi mấy, khí thế trên người ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới chân nguyên nhưng lại mang theo thái độ cung kính từ từ bước vào, khẽ cúi người thi lễ với một tiên thiên tầng thứ 7, quả thật là nực cười.

“ Bẩm báo Lăng sư huynh, con “ heo mập” đó đã sắp quay trở về Vọng Nguyệt Sơn rồi ạ.”

Đôi mắt con rắn độc lóe qua tia sáng đầy sát khí, khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống với tốc độ chóng mặt, ngay cả một chân nguyên cũng không kềm được run bắn người lên.

“ Đừng nói là ta hẹp hòi, cho hắn một cơ hội, truyền lời ta ra rằng bảo con heo mập đó tới trước cửa trang viên của ta quỳ ba ngày ba đêm, từ nay không được phép gặp mặt Diệp sư muội nữa, ta sẽ rộng lượng tha cho cái mạng chó của hắn.”

“ Lăng sư huynh quả thật độ lượng, theo ý sư đệ là, trực tiếp phái người phế bỏ hai tay hai chân con heo mập đó, sau đó tống cổ nó ra khỏi tông môn cho rảnh chuyện ạ.”

Tên đệ tử chân nguyên cười chế giễu nói

“ Ngươi định chống lại ý kiến của ta??”

“ Không, không phải Lăng…. Á

~!!”

Chỉ thấy võ hồn Bồ Thi Khúc Xà đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Lăng Hàn Phong, với tốc độ nhanh như điện xoẹt phóng tới cắn thẳng vào phần ngực của tên đệ tử chân nguyên.

Tên đệ tử chân nguyên ngay tức khắc tựa như bị mực đen nhuộm đầy cơ thể, không ngừng lăn lộn trên mặt đất gào thét một cách đau khổ.

“ Lần này chỉ là lời cảnh cáo, nếu có lần sau nữa thì ngươi không có cơ hội nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày mai nữa đâu.”

Lăng Hàn Phong tỏ vẻ dửng dưng trước sự đau khổ của đối phương, giọng nói không chút tình cảm vang lên.

Gần một khắc giờ trôi qua, cơ thể tên đệ tử chân nguyên mới dần dần trở lại bình thường, lúc này nằm hấp hối trên mặt đất, vết thương lớn nhỏ đầy mình, quần áo toàn thân rách nát do những cú cào xé của bản thân.

Không dám chừng chừ, hối hả dốc hết toàn bộ sức lực của mình lồm cồm bò dậy, chắp tay cung kinh sợ hãi nói: “ Đa… đa tạ Lăng …Lăng sư huynh đã tha … tha mạng ạ….”

“ Biến đi cho khuất mắt ta!”

“ Dạ, dạ, đệ biến … biến ngay…”

Tên đệ tử chân nguyên tựa như vừa thoát ra khỏi từ địa ngục,cố gắng kềm nén cơn đau khủng khiếp trên người ba chân bốn cẳng rời khỏi căn phòng của Lăng Hàn Phong.

“ Phế vật!” Lăng Hàn Phong hừ mạnh một tiếng, đôi mắt từ từ nhắm chặt lại, tiếp tục rơi vào trạng thái tu luyện.

--- ---

“ Phù, cuối cùng thì cũng đã quay về tới Thánh Hỏa Tông.” Dưới chân núi Vọng Nguyệt, đã xuất hiện hình bóng của Dương Kiệt sau gần năm tháng ra đi làm nhiệm vụ.

Vì sao chỉ có mỗi hình bóng của Dương Kiệt, còn Hoàng Dung đâu ư?

Rất đơn giản, vì Dương Kiệt chỉ là một đệ tử ngoại môn quèn, không đủ tư cách dẫn theo người lạ vào Thánh Hỏa Tông, muốn làm được điều đó ít nhất cũng phải là một đệ tử trung tâm, tới lúc đó có thể thu nhận người hầu đầy tớ vào trang viên của mình phục vụ bản thân.

Hoàng Dung ngay sau khi biết rõ quy tắc đó, đã lên tiếng nói rằng bản thân sẽ tiếp tục đi phiêu lưu ở bên ngoài, không ngừng nâng cao thực lực của bản thân để có thể giúp đỡ Dương Kiệt sau này.

Và thế là dưới vẻ mặt đau khổ tột cùng, nước mắt nước mũi chảy dài khi chia tay của Dương Kiệt, Hoàng Dung đã bước chân trên con đường phiêu lưu khắp khu vực U Châu của mình.

Tất nhiên, khi có chuyện gì cần liên lạc, cả hai hoàn toàn có thể thông qua hệ thống, vì dù sao Hoàng Dung cũng là nhân vật được Dương Kiệt chiêu mộ tới thế giới này mà.

Trước khi chia tay, Dương Kiệt cũng gợi ý rằng Hoàng Dung có thể thành lập thế lực riêng cho mình, giống như những quân đoàn đánh thuê vậy.

Mục đích là sau này có thể cần phải sử dụng tới nguồn sức mạnh ngầm này. Vì dù sao ban đầu Dương Kiệt gia nhập vào Thánh Hỏa Tông cũng chỉ là vì phần thưởng nhiệm vụ.

Nói thật, từ lúc gia nhập Thánh Hỏa Tông tới giờ, sự giúp đỡ đào tạo của tông môn đối với Dương Kiệt là rất có hạn. Nên không thể suốt đời ở trong tông môn được, cần phải tính tới con đường lui của mình chứ.

Với thực lực và mưu trí của Hoàng Dung, hoàn toàn không cần phải lo lắng không thu hút được người, vì dù sao cũng từng là bang chủ Cái Bang, quản lý một bang, một đội chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Và thế là diễn ra tình huống Dương Kiệt một mình quay trở về Thánh Hỏa Tông.

“ Còn khoảng nửa tháng là diễn ra đại hội tỷ võ hằng năm, với thực lực tiên thiên tầng thứ 8 của mình, cộng thêm vô số át chủ bài, muốn kiếm một vị trí tham gia thí luyện chắc cũng phải là quá khó khăn. nhưng để chắc ăn hơn, trong thời gian còn lại cố gắng cắn thuốc tu luyện, hy vọng có thể thăng cấp thành tiên thiên tầng thứ 9.”

Trong đôi mắt của Dương Kiệt lóe qua tia sáng đầy tự tin, vô cùng thản nhiên bước thẳng vào Thánh Hỏa Tông.

“ Cái, cái thân hình siêu mẫu đó… là, là Dương sư huynh ~~!!” Hai đệ tử tạp vụ phụ trách canh gác cổng vào đang ngáp lên ngáp xuống đột nhiên run bắn người lên khi phát hiện một thể như quả bóng khổng lồ từ từ “lăn” tới.

“ Kính chào Dương su huynh đã hoàn thành nhiệm vụ trở về ạ.” Cả hai lập tức mang theo vẻ mặt cung kính bước tới trước mặt Dương Kiệt cúi đầu thi lễ.

Dương Kiệt đôi mắt rực sáng, thì ra là người quen.

Hai người này chính là đệ tử từng cản đường Dương Kiệt khi quay về Thánh Hỏa Tông lần trước đây mà.

Đặc biệt là anh chàng trước kia bị Dương Kiệt đánh gãy tay, lúc này đang thấp thỏm không yên.

Đối với anh bạn này, Dương Kiệt chỉ biết cười trừ. Trước đó cũng đã dạy hắn một bài học, mọi ân oán đã kết thúc, không cần thiết phải làm mặt đen xì với người ta làm gì.

“ Vất vả quá nhỉ? Cố gắng lên hai sư đệ.”

Phóng ánh mắt “ tôi coi trọng hai vị” về phía họ, sau đó vỗ nhẹ vài cái thân mật lên vai rồi trực tiếp đi thẳng vào tông môn.

“ Xem kìa, xem kìa, Dương su huynh vừa động viên tao đó!”

“ Xì, động viên tao thì có, mày đừng có tưởng bở.”

“ cái gì, mày dám giành của tao hả? Tao sẽ khiêu chiến ba trăm hiệp với mày.”

“ Chơi thì chơi, tao sợ mày chắc.”

………

Dương Kiệt hoàn toàn không biết hai tên đệ tử đang vì tranh giành “ lời động viên” của mình mà xảy ra ẩu đả với nhau. Trực tiếp đi thẳng về phía nhiệm vụ đường để giao trả nhiệm vụ tông môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.