Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 213: Chương 213




Bị nhiệm vụ cưỡng chế đập thẳng vào mặt, nhưng lần này Dương Kiệt đã không kềm được nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Nhiệm vụ này có thể nói là biếu không cho anh ta, vì rõ ràng chắc chắn phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này trở về vương thành, có thể nói là độ khó hầu như không có, nhất là khi lúc này có thêm 1 “ tay sai” hạng nặng như Hao Thiên Khuyển, hoàn toàn có thể đi lại như đang đi dạo ở khu vườn nhà mình ở cái Hắc Ngục Giai này.

Không chỉ thiên đạo của thế giới này chơi khô máu, ngay cả hệ thống của mình cũng bắt đầu chơi khô máu lại với người ta rồi nhỉ. Hahaha, tới lúc bố mày phải đổi đời rồi đây.

Hai thẻ bài chiêu mộ + Hoàng Dung+ Hao Thiên Khuyển, thực lực của Dương Kiệt có thể nói là đang tăng trưởng với tốc độ như ngồi tên lửa đây mà.

“ Dính dong, rất tiếc, hệ thống lại phải đả kích sĩ khí của bạn thêm lần nữa, vì …..” Trong lúc Dương Kiệt đang chìm đắm trong hạnh phúc khi bắt đầu đổi đời, giọng nói của hệ thống lần nữa vang lên: “ Trông mong vào hai thẻ bài chiêu mộ và Hoàng Dung còn được, chứ đối với Hao Thiên Khuyển, tốt nhất bạn nên từ bỏ suy nghĩ đó đi.”

“ Nghĩa là sao?? Không phải tôi đang nắm trong tay mảnh linh hồn của con chó điên đó sao?? Nó dám không nghe lời, trực tiếp kích hoạt thần chú còn sợ nó không ngoan ngoãn như một con chó sao?? À mà nó vốn dĩ là con chó rồi mà. Chẳng lẽ mảnh linh hồn này là đồ fake?? Không có tác dụng như tên thiên đạo của thế giới này đã nói??” Dương Kiệt lộ ra vẻ khó hiểu hỏi.

“ dính dong, mảnh linh hồn đó là đồ thật không sai, nhưng đã bị thiên đạo của hệ thống này rút bớt đi một tính năng vô cùng quan trọng, chính là hiệu năng chủ động kích hoạt thần chú khống chế Hao Thiên Khuyển. Hiện giờ mảnh linh hồn này chỉ có tác dụng tự động kích hoạt khi Hao Thiên Khuyển nảy sinh ý định và hành động hãm hại bạn, chủ động kích hoạt chỉ còn tác dụng khi Hao Thiên Khuyển đang rơi vào trạng thái cuồng sát, nếu như nó đang ở trạng thái bình thường, bạn sẽ không thể kích hoạt được câu thần chú để trừng phạt nó, vậy thì lấy gì nó phải sợ bạn mà nghe theo sự điều khiển của bạn chứ??”

“ Cái gì??? Nghĩa là ta chỉ có thể trừng phạt nó khi nó đang trong trạng thái chiến đấu tàn sát sinh linh vô tội hoặc nó đang có ý hãm hại tới ta, còn bình thường không làm được nó sao???” Sắc mặt của Dương Kiệt trờ nên khó coi vô cùng, rốt cuộc là bố mày chỉ là một tên bảo mẫu của con chó điên đó, chỉ có nhiệm vụ chùi đít cho nó chứ không điều khiển sai khiến như một chủ nhân đích thật sao??

Vậy chẳng khác nào tự rước cục nợ to tổ bố vào thân, phải không ngừng canh chừng cảnh giác nó đi quậy phát khắp nơi, còn mình thì không hưởng được bất kỳ lợi ích gì? Thuộc dạng có tội mày phải gánh chịu, có phước không tới lượt mày hưởng??

“ Dính dong, mảnh linh hồn này được thiên đạo của Trái Đất và thiên đạo của thế giới này cùng hợp sức từ trong cơ thể của Hao Thiên Khuyển rút ra sau khi giam cầm nó vào nơi này, bất kỳ ai sở hữu được mảnh linh hồn này, đều có thể trở thành chủ nhân đích thật của Hao Thiên Khuyển, là do thiên đạo của Trái Đất muốn để giành lại cho bạn một nguồn trợ lực quan trọng, chỉ là thiên đạo của thế giới này đã phát hiện điều đó, nên đã âm thầm rút bớt tính năng quan trọng của nó đi, khiến nó chỉ có thể giúp bạn cai quản Hao Thiên Khuyển chứ không thể điều khiển sai khiến được nó. Mục đích của thiên đạo của thế giới này rất rõ ràng, không muốn cả hai cùng hợp sức lại với nhau trở thành mối nguy hiểm khôn lường trong cuộc so tài này.”

“ tất nhiên, bạn hoàn toàn có thể dựa vào thực lực và sức hấp dẫn của bản thân để thuần phục Hao Thiên Khuyển, chúc may mắn và tạm biệt.” Nói xong câu “ gợi ý” cuối cùng, hệ thống lại lặn đi đâu mất tiêu không thèm quan tâm tới Dương Kiệt nữa.

Dương Kiệt có chút muốn tát vài cái vào mặt tên hệ thống để hắn tỉnh bớt đi, ở đó mà dùng thực lực hay sức hấp dẫn, người ta là thần thú, là sủng vật của Nhị Lang Thân Dương Tiễn, một tên Dương Tiễn chi fake ngoại hình như mình mà đòi đi thuần phục Hao Thiên Khuyển, ở đó mà nằm mơ đi, thậm chí lúc này quỳ xuống ôm lấy chân nó năn nỉ van xin nó ra tay giúp đỡ nó còn không thèm đếm xỉa tới mình nữa là.

Đồng thời tỏ ra căm hận tên thiên đạo của thế giới này tới tận xương tủy.

Hít sâu một hơi vào người, không còn lý do gì để nán lại ở cái nơi quỷ quái này nữa, Dương Kiệt trực tiếp quay đầu theo cánh cửa vào lúc nãy đi thẳng ra ngoài.

“ Gâu gâu ~~~~~~~~~~~~~!! Hahaha ~~~~~~!! Bổn cẩu gia được tự do rồi, tự do rồi ~~~~!!! Cuối cùng thì cũng đã được rời khỏi cái nơi quỷ quái trời đánh này rồi, gâu gâu gâu gâu ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Vừa mới bước ra khỏi không gian ảo, đập vào tai của Dương Kiệt chính là tiếng kêu gào đầy phấn khích của Hao Thiên Khuyển đang vang lên liên miên không dứt.

Dương Kiệt thậm chí có thể nhìn thấy rõ hai hàng nước mắt đang chảy dài ở hai bên mép mắt của nó nữa kìa.

Cũng phải thôi, bị nhốt ở cái nơi chim không đẻ nổi trứng này hết cả ngàn năm trời, cảm giác cô đơn lạnh lẽo chán nản đeo bám ngày này qua tháng khác đó không phải người trong cuộc tuyệt đối không thể hiểu nổi đâu.

“ Gâu gâu ~~~!! Khá lắm nhóc, không ngờ, không ngờ một tên tông sư quèn như ngươi lại có thể vượt qua được thử thách của tên trời đánh đó, quả thật là khó tin.” Hao Thiên Khuyển dường như cũng phát hiện ra Dương Kiệt đã từ bên trong không gian ảo bước ra, phóng ánh mắt đầy “ khen ngợi” về phía anh ta một cái, luôn miệng buông lời khen ngợi về phía anh ta. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện sát khí đáng sợ đang từ từ hình thành, có thể bùng nổ ra bất kỳ lúc nào.

“ Đồ chó ăn phân, đúng là không thể tin lời lũ súc sinh được.” Dương Kiệt tất nhiên là cũng cảm nhận được “ sát khí” từ trên người Hao Thiên Khuyển đang phóng về mình, nhưng chỉ cười lạnh thầm chửi rủa một câu, hoàn toàn không có dáng vẻ lo lắng gì cả.

Cũng phải thôi, trong tay có lá át chủ bài khắc chế được con chó điên đó, cần gì phải sợ nó nữa chứ??

“ gâu gâu, để cảm tạ cho việc ngươi giúp bổn cẩu gia được tự do, bổn cẩu gia sẽ rủ lòng thương hại ban cho ngươi một cái chết êm ái, nhẹ nhàng nhất, ít nhất là được toàn thây! Thế nào? Thấy bổn cẩu gia nhân từ quá phải không? Sao còn không quỳ xuống cảm tạ và chuẩn bị đón nhận cái chết sẽ đến với ngươi đi??” Dương Kiệt lúc này đối với Hao Thiên Khuyển đã không còn chút giá trị lợi dụng nữa, và mối tư thù bị đối phương chửi rủa sỉ nhục cách nay không bao lâu trực tiếp bùng phát, mang theo nụ cười giễu cợt hận không thể phang thây xẻ thịt đối phương ra thành trăm mảnh ngàn mảnh lạnh lạnh nói.

Đáp lại lời “ hăm dọa” của Hao Thiên Khuyển là ngón tay giữa của Dương Kiệt chĩa thẳng vào mặt nó.

“ Gâu gâu ~~~~!! Khốn kiếp, to gan ~~~!! Chết tới nơi mà còn làm càng, bổn cẩu gia xé xác ngươi ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Hành động “khiêu khích” của Dương Kiệt tựa như chọc thẳng vào ổ kiến lửa,Hao Thiên Khuyển tựa như núi lửa bùng nổ dữ dội, cơ thể tựa như một tia chớp phóng thẳng về phía Dương Kiệt ở phía xa, cái miệng đầy răng hàm gớm ghiếc há to ra hết cỡ, như muốn cắn xé tan nát cơ thể của kẻ thù ra thành nhiều mảnh vậy.

Gâu gâu, cái, cái gì đây …… oẳng ~~~ oẳng ~~~ oẳng ~~~~~~~~~~~~~!!! Rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Chỉ thấy Hao Thiên Khuyển vừa mới lao đi được nửa đường, một cảm giác đau thấu tận linh hồn đột nhiên ập thẳng vào đầu, tựa như đang có hàng ngàn, hàng chục ngàn cây kim sắc nhọn ghim thẳng vào não, cảm giác ngột ngạt khó thở như con người đang bị ai đó dùng gối đè thẳng lên mặt không cho hít thở, khiến nó trực tiếp ngã chúi dụi xuống mặt đất, cơ thể không ngừng lăn lộn qua lại, hai chi trước vẫy qua vẫy lại như muốn ôm lấy đầu mình vậy, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đầy đau khổ.

Hiệu ứng khắc chế khi Hao Thiên Khuyển có ý định hoặc hành động làm hại tới Dương Kiệt đã kích hoạt.

“ oẳng oẳng ~~~~!! Chính, chính ngươi, chính ngươi, oẳng oẳng ~~~, chính ngươi đã, đã khiến ta bị, bị như thế này, oẳng oẳng, nói, nói mau đồ khốn, ngươi, ngươi đã làm, làm gì bổn, bổn cẩu gia, oẳng oẳng oẳng oẳng ~~~~~~~!!!” trong lúc đang lăn lộn trên mặt đất vô tình nhìn thấy Dương Kiệt đang mang theo vẻ mặt cười mà không giống cười chiêm ngưỡng sự đau khổ của mình ở phía xa, không cần phải hỏi, tất cả những gì đang xảy ra với mình chính là do đối phương gây ra mà thôi.

Dương Kiệt không thèm trả lời, chỉ im lặng đứng yên ở đó cười lạnh nhìn Hao Thiên Khuyển vật lộn trên mặt đất vì đau đớn.

Anh ta càng như thế càng khiến Hao Thiên Khuyển phẫn nộ hơn nữa, và sát ý đối với Dương Kiệt càng lớn mạnh hơn nữa. Và cơn đau đớn trong đầu đang có chiều hướng tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Cứ hận ta đi, cứ ghét ta đi, ngươi càng muốn giết ta, cơn đau khổ mà ngươi phải hứng chịu sẽ càng đáng sợ, hahaha.

Đồng thời trong đầu lóe qua một sáng kiến, không chừng mình có thể thừa cơ thuần phục con chó điên này cũng không chừng, vì nó không biết rõ quy tắc hoạt động của câu thần chú, mình sẽ giả vờ hăm dọa nó rằng mảnh linh hồn của nó đã nằm trong tay mình, dám không nghe lời sẽ trực tiếp kích hoạt thần chú trừng phạt nó, để xem nó dám cãi lời nếm thử cảm giác đau khổ đó nữa hay không.

Kế hoạch này được á ~~!! Thế mà mình cũng nghĩ ra, đúng là thiên tài, xoa đầu tự khen cái nào, hihi~~~!!

Oẳng oẳng ~~~~~~~~~!!!

Trong lúc Dương Kiệt đang khoái trá với “ kế hoạch” của mình, Hao Thiên Khuyển đã đau tới nỗi toàn thân co giật trên mặt đất, lớp lông đen bóng mượt phủ đầy toàn thân lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, tựa như vừa được kéo từ dưới sông lên vậy, đôi mắt như hai bóng đèn thiên thanh chập chờn như có thể tắt bất kỳ lúc nào vậy.

Nhận thấy thời cơ đã tới, Dương Kiệt nhanh chóng từ thức hải của mình tế ra mảnh linh hồn của Hao Thiên Khuyển, vơ qua vơ lại ngay trước mặt nó, cười nói: “ haha, cho đáng đời. thế nào?? Cảm giác này ‘ áp phê” chứ nhỉ?? Nói cho mày biết, sau khi hoàn thành thử thách của thiên đạo, bổn thiếu gia đã sở hữu được mảnh linh hồn của ngươi, chỉ cần ngươi dám có suy nghĩ hay hành động hãm hại, hay thậm chí là dám không nghe lời ta, ta sẽ kích hoạt thần chú trừng phạt ngươi. Sao? Có muốn thử cảm giác đó thêm lần nữa không??”

Buông ra lời thách thức xong, trong lòng Dương Kiệt trở nên căng thẳng tột cùng, thành hay bại là dựa vào thời khắc quan trọng này, nếu như đối phương cứng đầu như tên liệt sĩ thì chỉ có nước chào thua mà thôi.

“ oẳng oẳng ~~~~ xin, xin đừng oẳng oẳng ~~~ đau chết bổn cẩu gia rồi ~~~~~~~~~!!!!” Hao Thiên Khuyển đang nằm thoi thót trên mặt đất đột nhiên gào thét dữ dội, từ trên mặt đất bật lên ngã xuống liên hồi như con cá bị mắc cạn vậy.

Con chó điên vẫn còn có ý định giết mình?? Càng tốt, càng chứng minh lời thách thức của mình là sự thật.

Đường đường một thần thú cao quý, thực lực cao ngút trời như Hao Thiên Khuyển, bị một con kiến yếu ớt đòi thuần phục mình, tất nhiên là không thể chịu đựng sự sỉ nhục đó rồi, vô tình khiến sát ý của nó nhắm vào Dương Kiệt lần nữa kích hoạt, nên mới có thảm cảnh như lúc này.

Chỉ là những cơn đau đáng sợ đó đã khiến Hao Thiên Khuyển bị “ khuất phục” hoàn toàn, không ngừng lên tiếng van xin năn nỉ Dương Kiệt “ ngừng lại” đừng kích hoạt thần chú nữa.

Hihi, chơi với bố mày hả?? Chú mày còn non lắm cẩu ơi ~~~~!!!

Dương Kiệt khoái trá vô cùng, mang theo vẻ mặt cao cao tại thượng nhìn chằm chằm vào Hao Thiên Khuyển nằm hấp hối trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.