Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 60: Chương 60: Âm mưu bắt đầu




Ngày tháng cứ thế trôi qua, trong thời gian này dòng người đang hóng chờ Dương Kiệt sẽ chạy tới trước cổng trang viên Lăng Hàn Phong quỳ gối ba ngày ba đêm đều tỏ ra thất vọng tột cùng.

Vì dường như Dương Kiệt đã hoàn toàn phất lờ lời nói của Lăng Hàn Phong, hoàn toàn không có dấu hiệu xuống nước gì cả.

Điều đó khiến không ít người căm phẫn khi chờ đợi mãi vẫn không có buổi kịch hay để xem, mang tên Dương Kiệt ra chửi rủi và bêu xấu, tựa như anh ta là tội nhân thiên cổ, tội ác tày trời vậy.

Tất nhiên có nhiều người chợt giật mình nhận ra rằng, thì ra lời nói của Lăng Hàn Phong cũng chưa chắc đáng sợ như mọi người thường nghĩ. Ít ra hiện giờ có một người xem những lời nói đó tựa như cú đánh rắm không hơn không kém mà thôi.

Và cái tên Dương Kiệt lại lần nữa dậy sóng trong khu vực ngoại môn, thậm chí bên phía nội môn cũng bắt đầu chú ý tới anh ta.

Đối với sự việc này, Lăng Hàn Phong mang theo sắc mặt lạnh như băng, sát khí đầy mình tuyên bố: “ bắt đầu từ hôm nay, phong tỏa hết mọi đường sống của con heo mập đó, tài nguyên tu luyện hàng tháng, giao nhận nhiệm vụ, trao đổi vật phẩm trong tông môn của hắn đều cấm hết cho ta.”

Ngay sau khi lời tuyên bố của Lăng Hàn Phong truyền ra, cả khu vực ngoại môn lại một phen dậy sóng.

Phong tỏa mọi đường sống? Tài nguyên tu luyện hàng tháng, giao nhận nhiệm vụ, trao đổi vật phẩm trong tông môn đều cấ, hết? Vậy chẳng khác nào phá hỏng cả tương lai của Dương Kiệt sao?

Đừng nghĩ là Lăng Hàn Phong tuyên bố cho chơi, ngay lập tức những bộ phận liên quan ở phía dưới đều tuyên bố sẽ chấp hành theo lời nói của Lăng sư huynh, liệt Dương Kiệt vào danh sách đen không được tiếp đón.

Mấy tên rảnh hơi rách việc lại một phen háo hức chờ đợi Dương Kiệt kêu cha khóc mẹ, như con chó thảm thương phải chạy tới trước cổng Lăng Hàn Phong quỳ gối khấu đầu xin lỗi.

Và vài ngày nữa lại trôi qua, đám người hóng chuyện lại thêm lần thất vọng khi phát hiện Dương Kiệt hoàn toàn không để tâm những gì đang diễn ra ở bên ngoài, cổng trang viên vẫn đóng sập như trước đó, có vẻ như anh ta bị trúng gió đột ngột chết ở trong đó rồi vậy.

Thậm chí có không ít người sợ Dương Kiệt không biết chuyện gì đang xảy ra, trực tiếp chạy tới trước cổng anh ta hô hào thông báo lại những lời nói của Lăng Hàn Phong cho anh ta nghe. Nhưng đừng tưởng là lòng tốt gì, chỉ là muốn xem trò cười của anh ta mà thôi.

Đáp lại đám người đó, trong trang viên chỉ vang lên một chữ: “ Biến

!!”

Nhóm người lại một phen giật mình về sự cứng rắn của anh ta. Chẳng lẽ anh ta không sợ bị phong tỏa hết đường sống, suốt đời không thể ngóc đầu lên nổi sao?

Đối với những suy nghĩ của chúng, Dương Kiệt chỉ cười lạnh.

Không cho nhận tài nguyên tu luyện? Xin lỗi à. Với tài nguyên không đủ xỉa răng của tông môn phát xuống, thậm chí không bằng mình đi giết hai con ma thú cấp 2 nữa là.

Thậm chí từ lúc gia nhập tông môn tới thời điểm này, Dương Kiệt chưa từng chủ động đi nhận qua tài nguyên tu luyện của mình lần nào cả.

Còn không cho giao nhận nhiệm vụ và trao đổi vật phẩm trong tông môn ư? Đúng là có chút rắc rối. Nhưng cũng chỉ là có chút mà thôi.

Không làm thì không làm, điểm tích lũy chỉ dùng để đổi tài nguyên tu luyện, không được đổi ở tông môn chẳng lẽ bố mày không thể đi tới các thành phố lớn dùng nội đan ma thú cao cấp để đổi sao? Thánh Hỏa Tông không có quyền ngăn cản mình trao đổi với thương hội chứ? Vậy thì còn gì phải sợ nữa?

Và ngày tháng cứ thế trôi qua, ngày đại hội tỷ võ đã gần kề, mọi người cũng không còn tâm trí giành sự quan tâm tới Dương Kiệt nữa, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Đối diện với thái độ của Dương Kiệt, Lăng Hàn Phong cũng có chút không biết phải làm sao. Những gì cần làm cũng đã làm rồi, đối phương không khuất phục thì cũng đành chịu, vả lại quan trọng nhất hiện giờ là lo tu luyện đột phá, giành giải quán quân đại hội tỷ võ tông môn lần này, con heo mập đó xử lý sau cũng được.

Màn đêm từ từ buông xuống, một ngày nhộn nhịp trong Thánh Hỏa Tông lại sắp trôi qua. Trước cổng trang viên của Dương Kiệt đột nhiên xuất hiện một bóng người toàn thân bao phủ bởi bộ trang phục thích khách màu đen đang lặng lẽ áp sát tới gần.

Bóng người đó khẽ quay đầu tứ phía quan sát, phát hiện xung quanh không hề có một ai cả, thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó từ trong lòng lấy ra một vật phẩm giống như một lá thư, thận trong để ngay trước cổng trang viên rồi nhanh chóng quay người rời khỏi.

Tất nhiên, trước khi rời đi không quên lượm một tảng đá to trực tiếp thẳng vào cổng trang viên của Dương Kiệt. Mục đích là tạo tiếng động để anh ta phát hiện.

Rầm

~!!

“ Kzý Dzì Dzậy? Bom tiêm kích oanh tạc à??”

Dương Kiệt giật mình hoảng hốt từ trong trạng thái tu luyện bừng tỉnh.

Lập tức rời khỏi phòng ngủ của mình phóng ra tới cổng trang viên.

Két

~!!

Cánh cổng từ từ mở ra, sau đó là một cái đầu thô tròn như quả bóng rổ từ trong đó thò ra, đôi mắt đầy cảnh giác liếc nhìn tứ phía, không phát hiện bất kỳ thứ gì khác thường cả, đôi lông mày không tự chủ díu chặt lại.

“ Lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy trời? Đá vỡ? chẳng lẽ bọn đòi nợ thuê tới đòi nợ không được, chơi trò dùng đá ném vào nhà hăm dọa sao?”

Dương Kiệt gãi gãi đầu, quan sát kỹ lại, phát hiện dưới đất có một lá thứ không biết do ai để lại.

“ Thư tình? Hay thư tuyên chiến đây?” Dương Kiệt cười lạnh khẽ dùng chân đá đá lá thư nằm trên mặt đất, phát hiện không có gì bất thường, mới từ từ thận trọng nhặt lên.

“ ủa, cái gì vậy? Định chơi độc à?” Dương Kiệt giật mình hoảng hốt khi vừa mở lá thư ra, một thứ bột trắng được kẹp giữa lá thư rơi hết xuống tay mình, vội vã vứt bỏ đá thư sang một bên.

“ Hệ thống, hệ thống, có phát hiện điều gì bất thường trong cơ thể tôi không?”

Dương Kiệt không dám lơ là, vội vã lên tiếng kêu hệ thống kiểm tra lại cơ thể của mình, đồng thời trong lòng phẫn nộ tột cùng. Mẹ kiếp, dùng sức chơi không lại giờ định chơi độc sao?

“ Dính dong, hệ thống không phát hiện điều gì bất thường trong cơ thể của bạn cả, xin hãy yên tâm.”

Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn tin tưởng vào cổ máy “ Xquang” hệ thống.

Nhưng vì sao?

Lại lần nữa lượm lá thư vừa vứt bỏ lên, mở ra nội dung trong đó.

Dương Kiệt đột nhiên biến sắc, đôi mắt giương to ra hết cỡ nhìn chằm chằm vào nội dung trong thư, một luồng sát khí đáng sợ từ trong cơ thể phát tán ra.

“ Khốn khiếp, dám đụng tới Diệp sư tỷ, cho dù mày là ai, tao cũng sẽ truy sát mày tới tận chân trời góc biển.”

Dương Kiệt phẫn nộ xé nát lá thư trên tay, sau đó phóng người về phía cổng ra vào tông môn.

“ Oa,oa,oa… buồn ngủ quá đi ~~!!Ủa, cái gì thế này? Đó, đó là ….” Hai đệ tử phụ trách canh cổng ban đêm đang không ngừng ngáp ngủ, đột nhiên phát hiện một bóng đen khổng lồ đang lao tới với tốc độ nhanh như chớp.

“ Kính chào Dương…..”



~~!!

Hai đệ tử chưa kịp chắp tay thi lễ, chỉ thấy chiếc bóng khổng lồ đó đã vọt ra khỏi tông môn, để lại hai người ngơ ngác không biết phải làm sao.

“ Dương sư huynh làm gì mà như bị ma đuổi thế này?” Một trong hai tên lên tiếng hỏi.

“ Tao có người quen trong ngoại môn, nghe nói Dương sư huynh đang bị Lăng sư huynh trong nội môn phong tỏa mọi đường sống, chắc chịu đựng không nổi bỏ chạy ra khỏi tông môn chứ gì.”

Tên còn lại tỏ vẻ “ tao biết hết mọi việc rồi nhé” tự tin nói.

“ Cái gì? Dương sư huynh bị phong tỏa mọi đường sống? Sao lại nghiêm trọng như thế này?”

“ Ai biết! Nghe nói có dính dáng tới một sư tỷ trong ngoại môn, nên Dương sư huynh và Lăng sư huynh đã xảy ra mâu thuẫn với nhau thì phải.”

“ À, à, lại mấy vụ tình cảm tay ba này nữa. Quả thật đáng tiếc, dù sao Dương sư huynh cũng là người từ tạp vụ mà lên, giờ bị hành tới mức độ này quả thật đáng tiếc. Chẳng lẽ đệ tử chúng ta suốt đời không thể ngóc đầu lên nổi thật sao?”

“ Thôi, thôi, chuyện của mấy thằng lớn để họ tự giải quyết, không liên quan gì tới mình cả. Cố gắng hoàn thành nhiệm vụ kiếm chút tài nguyên đột phá thành tiên thiên để vào ngoại môn là chính.”

“ Có lý, có lý.”

“ Không dám, không dám.”

-----

“ Dương sư huynh, đệ là một đệ tử ngoại môn trong tông môn, trên đường đi làm nhiệm vụ quay về phát hiện một nhóm người lạ mặt bắt cóc Diệp sư tỷ di chuyển thẳng về phía khu rừng phía nam cách tông môn không quá xa. Vì tài hèn sức mọn nên sư đệ không đủ sức ngăn cản nên đành gửi thư báo cho Dương sư huynh biết, hy vọng Dương sư huynh sớm cứu được Diệp sư tỷ quay trở về, chúc sư huynh may mắn.”

Đó là toàn bộ nội dung trên lá thứ nặc danh lúc nãy.

Một cái bẫy

!!

Cho dù là thằng khờ cũng hiểu rõ đây chỉ là một cái bẫy để bẫy mình vào. Nhưng cho dù biết rõ là một cái bẫy, Dương Kiệt cũng phải liều mình dấn thân vào.

Cái bẫy có thể là do Lăng Hàn Phong hay Huyết Lang Bang bày ra, mục tiêu là để trừ khử mình chăng?

Một âm mưu trần trụi nhưng không thể không đâm đầu vào, khoan nói việc Diệp Tuyền bị bắt là thật hay không, lỡ như là thật, nếu như mình không đi cứu, cô ta có mệnh hệ gì chắc mình sẽ ân hận suốt đời.

“ Lăng Hàn Phong, Huyết Lang Bang, hy vọng các ngươi đừng đùa với lửa, nếu như Diệp sư tỷ có mệnh hệ gì, ta sẽ cho các ngươi hối hận vì đã sống trên đời này.”

Tụi bây muối chơi trò gì với tao tao sẵn sàng tiếp hết, nhưng nếu như dám đụng tới người bên cạnh tao. Tao không làm gì được thiên đạo của thế giới này, chẳng lẽ không xử lý được lũ khốn nạn tụi bây?

Dương Kiệt phẫn nộ tột cùng, vừa cắn răng vừa không ngừng phóng thẳng về khu rừng phía nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.