Phi Lễ Vật Nhiễu

Chương 7: Chương 7




Lễ mừng tân niên tại Tần gia không giống với khi ở Quý gia, nào là mời người hát xướng, nào là bố thí gạo tiền, thật sự náo nhiệt.

Người hầu Tần gia từ trên xuống dưới, từ quản sự đến trông ngựa, sai vặt hay nô tì đều được nhận lì xì, vui vẻ dị thường. Uyển Như cùng hôn phu ngụ lại hai ngày rồi rời đi. Tần Nhung nhàn rỗi bèn mang Quý công tử ra ngoài dạo chơi, đi mệt rồi lại đến trà lâu nổi danh nhất Dương Châu thành mà dùng trà cùng điểm tâm.

“Hai ngày nữa ta mời hai vị bằng hữu ghé chơi, ngươi có muốn theo ta dạo chơi trên du thuyền?”Tần Nhung vừa uống trà vừa hỏi.

Quý Quân Lăng lười quay đầu nhìn hắn, “Nếu có hứng thì đi, nếu không có thì ở nhà đọc sách.”

Tần Nhung nhếch miệng khiêu khích, “Ta thấy ngươi hiện tại có hứng nhất vẫn là vào buổi đêm nha.”

“Nói hưu nói vượn.” Quý Quân Lăng nghiêng đầu không để ý tới hắn, “Ngươi thật không thể đứng đắn được một lúc.”

Tần Nhung cười vang, “Nếu ta không đứng đắn thì đã không cùng ngươi dùng trà ở đây, đã sớm kéo ngươi về nhà chăn mông.”

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe từ cửa quán tiếng của tiểu nhị cùng người khác cất lên. “Nơi này không phải nơi để xin cơm, đi mau đi mau.” Một ông lão khất cái cứ thế cầu xin cầu xin, “Đại gia, thật sự đói chịu không được, phần thưởng điểm thặng đồ ăn cơm thừa là tốt rồi.”

Quý Quân Lăng nghe lão nhân này thanh âm có chút quen thuộc, không khỏi quay đầu nhìn xem, vừa thấy liền chấn động, đúng lão quản sự đã theo y từ nhỏ đến bây giờ. Chỉ thấy lão gầy đến xương bọc da, mặt mũi xanh xao, lắc lư bưng chén bể, cúi đầu thở dài, chỉ cầu có chút miếng ăn ấm lòng, chẳng còn thiết đến gì cả.

Người quản gia này tốt xấu gì cũng đã hầu hạ y ở Quý gia một thời gian lâu như thế, làm sao có thể không để ý mặt mũi như vậy mà đi ăn xin kiếm sống? Tiểu nhị còn cố tình muốn làm khó lão, làm y tức giận đến mức bất chấp mặt mũi mà hét to, “Dừng tay, cho lão đi lên.”

Quý Quân Lăng là người Tần Nhung mang đến. Toàn bộ Dương Châu có ai không biết vị đại gia này? Nịnh bợ hắn cũng không kịp, làm sao còn dám đắc tội? Mắt thấy Tần Nhung đối với Quý Quân Lăng là một bộ dáng ý cười hoà thuận vui vẻ, cho dù đoán không ra hai người có quan hệ gì thì cũng biết Quý Quân Lăng là khách quý của hắn, nào dám cãi mệnh lệnh của y, liền nhanh tránh đường, đối với lão khất cái kia liên tục cúi người, “Lão gia thỉnh lên lầu.”

Lão quản gia chỉ cảm thấy hoa phục công tử trên lầu nhìn cực kỳ nhìn quen mắt, lại nhất thời nghĩ không ra người trước mặt lão đây chính là tiểu chủ nhân cứng nhắc hủ lậu ngày ấy. Tuy rằng chỉ là mấy tháng ngắn ngủi, nhưng Quý Quân Lăng không biết đã thay đổi những gì mà lại cùng Tần Nhung trở thành phong lưu tiếu lang quân, dung mạo và thân hình đều có điểm biến hóa lớn. Hơn nữa, mắt lão đã mờ, nhất thời không nhận ra cũng không thể trách lão được.

Tần Nhung nhìn lão quản sự cũng thấy kỳ quái, Quý Quân Lăng như thế nào lại gọi lão đi lên, hỏi y, “Ngươi biết lão?” Quý Quân Lăng gật gật đầu, “Lão chính quản sự trước kia của nhà ta.” Nguyên lai là lão. Tần Nhung gật đầu. Uyển Như khi đó vào Quý gia, nghe nàng nói lão quản sự này thật ra là người tốt lắm. Vốn nghĩ đến việc lão ly khai, Quý gia không có cơ hội báo đáp, hiện tại gặp lại, lại thấy lão khốn khổ nghèo túng như thế, không khỏi sinh ra vài phần cảm thương.

Lão quản sự nghiêng ngả lảo đảo đi lên trên lầu, nhìn kỹ lại thấy Quý Quân Lăng, kích động đến độ lệ già tuôn rơi, “Thiếu gia, nguyên lai là ngươi. Thiếu phu nhân đâu? Các ngươi sống có tốt không?”

Thật sự là chuyện không thể nói vốn là không thể nói (chuyện khó nói vốn là chuyện nói khó)! Quý Quân Lăng chậm rãi cất lời, “Ta đã hưu nàng.” “Ngươi tại sao có thể ngưng thiếu phu nhân a? Thiếu gia ngươi lại tùy hứng!” Lão quản sự gấp đến độ muốn khuỵu xuống, “Thiếu phu nhân là người tâm địa thiện lương, biết rõ quý gia nghèo hèn cũng bằng lòng mà gả cho, ngươi như thế nào lại không biết hảo hảo quý trọng?”

“Ta không thích nghe chuyện đó. Ta là hỏi ngươi, ngươi rõ ràng là quản sự của Quý gia ta, tại sao lại ra nông nỗi phải đi xin ăn? Đây không phải là rất mất mặt sao?” “Thiếu gia, ngươi như thế nào vẫn còn chưa hiểu nhân gian khốn khó?” Lão quản sự liên tục thở dài.

Tần Nhung nghe ra suy nghĩ rõ ràng của lão, lúc lão nói về biểu muội hắn cũng rất tôn trọng, hảo cảm càng sâu, lệnh gã sai vặt thỉnh lão ngồi xuống, vẻ mặt ôn hoà hỏi, “Lão nhân gia, ngươi là quản sự trước kia của quý công tử sao?”

Lão quản sự vừa thấy Tần Nhung cung cách nói năng không hề tầm thường, ngôn từ cử chỉ lại toát ra quý khí, không khỏi sinh nghi hoặc, “Vị nhân gia này là?”

“Ta là Tần Nhung. Trước kia biểu muội ta được lão chiếu cố.”

“Nga, nguyên lai là Tần gia.” Lão quản sự liền đứng dậy, “Công tử nhà ta trẻ người không hiểu chuyện, cư xử với biểu tiểu thư có thể có chút không tôn trọng, ngài đại nhân không trách kẻ tiểu nhân, đừng nên cùng y so đo làm gì.”

Danh tiếng Tần Nhung làm sao cần nhiều lời? Người nào mà không biết hắn là người trời sinh phong lưu, lại có thế lực, làm việc đều có thủ đoạn, lợi hại vang danh. Nếu là hắn bởi vì Uyển Như mà giận chó đánh mèo trút hết lên Quý Quân Lăng, thì chủ nhân của lão vốn chỉ là người không hề biết đối nhân xử thế sẽ bị hắn ăn tươi nuốt sống.

Tần Nhung thấy lão quản sự đã thê thảm như vậy mà trong lòng còn lo lắng cho Quý Quân Lăng, lại càng kính nể lòng dạ trung thành hộ chủ của lão hơn. “Lão nhân gia quá lo lắng. Công tử ngài đây tuy rằng không hiểu chuyện, bất quá biểu muội ta cũng đã tìm được vị hôn phu tốt lắm, ta sẽ không vì loại chuyện này mà lại cùng y so đo lần nữa.”

“Lão già ta đây thật là tâm tiểu nhân, Tần gia thứ lỗi.”

“Không biết lão nhân gia họ gì?”

“Không dám không dám, vốn là họ Đinh”.

Tần Nhung gật đầu rồi quay sang nói với quản sự kế bên, “Ngươi lần trước nói với ta muốn mời một người thành thật cùng ngươi chia sẻ công việc. Hiện giờ đã tìm được chưa? ”

Quản sự lắc đầu nói, “Thật sự không có thấy ai vừa ý, Tần gia không thể qua loa, nếu tuyển trúng tên bất trung vào cửa, chỉ sợ không giúp được gì mà chuyện lại thêm phiền thôi”

Tần Nhung gật đầu, hỏi Đinh quản sự, “Lão có nghĩ đến vào phủ ta làm việc không?”

Đinh quản sự nghe liền thấy khó tin, Tần gia làm sao giống nhà người thường, nếu là có thể đến nhà hắn làm việc, làm sao còn cần lưu lạc khắp nơi, ngày ngày bụng đói vang trời, sống quãng đời còn lại yên ổn không cần lo lắng. Không khỏi rơi lệ già “Lão đây tuổi tác đã cao, chỉ sợ không thể thay Tần gia giúp sức.”

Tần Nhung mỉm cười, “Ta đã có vài năm mưu sinh, đều không dám nói, này mắt nhìn người vẫn là chuẩn. Lão nếu nguyện ý liền theo Trương quản sự trở về, hết thảy nghe hắn phân phó”

“Đa tạ, đa tạ.” Quý Quân Lăng nhìn Tần Nhung cùng Đinh quản sự, thấy hai người hoàn toàn không để y vào mắt. Một người làm trò, không nể mặt chủ nhân mà mưu đồ đổi chủ; một người lại mưu toan đào góc tường nhà người khác, quả thật đúng là coi y như thứ vô hình. “Hai người các ngươi cái cứ thế mà làm sao, cũng không hỏi ta có nguyện ý hay không.”

Tần Nhung quay đầu nhìn y, cười tủm tỉm mà nói, “Ta thỉnh quản sự vì sao lại phải hỏi ngươi, đừng nói ngươi định làm chức đương gia nhà ta? Chính là nhà của ta trừ bỏ vợ ta là Tần thiếu phu nhân thì không ai có thể làm chủ nữa, ngươi nghĩ muốn làm?”

Quý Quân Lăng bị hắn làm cho tức giận đến hai mắt tóe lửa, “Ai cùng ngươi nói loại chuyện hạ lưu kia? Đinh quản sự vốn là quản sự nhà ta, ngươi cứ như vậy kéo hắn đi, cũng không nói qua ta một tiếng? Buồn cười, cũng như không hề để ta vào mắt.”

“Quản sự của ngươi đến thế nào phải lưu lạc mà đi xin cơm?” Tần Nhung cười vang, “Ngươi lại không biết quý trọng nương tử, cũng không hiểu phải làm chủ nhân tốt là như thế nào. Ngươi này đọc sách vào đầu có ích lợi gì a?”

Đinh quản sự cũng lắc đầu theo, cũng không nói giúp Quý Quân Lăng khiến y tức mắng to, “Ngươi còn không biết xấu hổ lắc đầu, ngươi rõ ràng là quản sự của Quý gia ta, cư nhiên đi làm hành khất? Thật sự là nhục nhã mà. Người khác vừa nói mời ngươi làm, ngươi cũng không tới thỉnh ý ta, vốn vẫn là chủ nhân của ngươi, một tiếng liền lập tức đáp ứng, căn bản là bất trung. Người giống như ngươi, vừa bất trung vừa không có tự tôn, ai muốn ngươi thì người đó căn bản chỉ là thứ hồ đồ.”

Đinh quản sự nghe xong chỉ còn biết lắc đầu, tức giận đến cơ hồ nói không nên lời. Tần Nhung thấy Quý Quân Lăng một chút cũng không hiểu đạo lý, liền trầm mặt mà nói: “Quản sự trung thành tận tâm như thế lại bị ngươi bức đến mức không đi không được, ngươi còn không biết xấu hổ mà trách cứ người khác? Vấn đề ở chỗ nào, ngươi một chút cũng không ngẫm lại chính mình sao?” “Ta có nói gì sai?”

Quý Quân Lăng hai tay khoanh lại, “Ta đường đường người đọc sách…”

“Đủ rồi.” Tần Nhung nghe đủ một bộ diễn quen thuộc từ y, phất phất tay, “Hồi phủ.” Quý Quân Lăng lâm vào tình thế mất hết thể diện, trong khoảng thời gian ngắn mặt mũi không giữ được, tức giận đến mức đi không được đứng cũng không xong. Sau lại nghĩ, Tần Nhung đáp ứng cho y ở nhờ thì bọn họ bất quá cũng là làm một cái giao dịch, y còn chưa có đi thi kỳ thi mùa xuân, tự nhiên đành phải cắn răng mà ở Tần gia chịu ủy khuất vài ngày, nên vẫn mím môi đi theo hắn.

Đến khi lên xe ngựa ngồi đã được một lúc mà trong lòng vẫn sinh khí, một câu cũng không nói cùng Tần Nhung. Khác với bình thường, tuy rằng Tần Nhung giận y rồi cũng sẽ quay đầu mà dỗ dành y. Bất quá lần này Tần Nhung cũng híp mắt dựa vào xe ngựa phụng phịu, không nói được một lời. Đừng nói lại đây dỗ y, ngay cả khi Quý Quân Lăng muốn cùng hắn nói chuyện cũng tìm không ra cơ hội, trong lòng ủy khuất càng nhiều, vì thế cũng cắn răng không để ý tới hắn.

Hai người tới Tần gia. Quý Quân Lăng vào phòng đóng cửa, ngay cả cơm cũng không đi ra ăn. Không lâu sau nghe được có người gõ cửa phòng, y bị kích động chạy đi mở cửa, phát hiện cư nhiên chỉ là một tên hầu. “Quý công tử, Tần gia lo lắng ngươi không ăn cơm chiều, nên sai tiểu nhân đưa lại đây.” Rốt cuộc vẫn là quan tâm y. Trong lòng Quý Quân Lăng có hơi chút thoải mái, hỏi hắn, “Tần gia đâu? Hắn như thế nào lại không đến? Hắn còn dặn gì không?”

Gã sai vặt nói, “Tần gia đi hoa lâu uống rượu, nói là có một vị ca cơ mỹ miều không biết từ đâu đến, hiện giờ ở Dương Châu thành có thật nhiều đại gia đều đi khích lệ nàng.”

Quý Quân Lăng vừa nghe liền tức giận đến mức cả người cứng như gỗ đá, miệng không tự chủ được mà mắng: “Này, này đúng là thứ hỗn trướng vô sỉ lang chạ. Cư nhiên lại đi đến cái chỗ hạ lưu đó.”

Gã sai vặt thấy y phát hỏa cũng không dám cãi lại, ăn ngay nói thật, “Ca cơ kia nghe nói xinh đẹp vô song, tài mạo song toàn. Tần gia vừa nghe tên nàng, cơm cũng ăn không hết, liền vội vàng đi.” “Vậy hắn còn muốn đưa cơm cho ta làm cái gì?” Quý Quân Lăng chỉ cảm thấy trong bụng giống như bị đổ cả trăm thùng dấm lâu năm, ngay cả máu cũng như sôi sục. Mắt thấy gã sai vặt còn mang theo thực hạp ba tầng đến, y liền tức giận mà đoạt lấy rồi ném xuống nền nhà, “Ta mới không cần ăn.”

Gã sai vặt ngoan ngoãn ngồi xổm xuống thu dọn, miệng còn nói, “Tần gia lúc trước khi đi còn phân phó, nếu ngươi không muốn ăn cũng không ép. Chỉ kêu tiểu nhân còn nói cho ngươi câu này.” “Cái gì? Nói mau?” “Tần gia nói, thích ăn liền ăn. Không ăn liền bị đói. Phải cho ngươi hiểu được thực phẩm trân quý giúp ngươi đỡ đói lòng thì chữ nghĩa lễ giáo kia mới thấm nhuần được.”

Thật sự là lửa cháy đổ thêm dầu a! Quý Quân Lăng một hơi cắn chặt răng. Tần Nhung này ác nam cư nhiên như vậy còn sỉ nhục y, y làm sao nhẫn nhịn được cái khẩu khí như vậy?

Tửu hoa lâu, hảo! Quý Quân Lăng y ngày hôm nay liền cho hắn đại náo mà say hoa lâu, thuận tiện cũng đi xem thế nào là mỹ nhân tuyệt sắc ca nghệ vô song, sánh ngang tinh tú khiến cho Tần Nhung kia ba hồn không giữ được bảy vía, đến quên đường về.

Quý Quân Lăng thay đổi một thân trang phục cùng phụ kiện hoa lệ, từ trong ngăn kéo lấy ra một sấp ngân phiếu mà tiến thẳng đến kỹ viện lớn nhất Dương Châu thành. Trong đầu y chỉ có một ý niệm tức giận, không còn nhận ra chính y đang muốn làm cái chuyện chỉ có tình nhân khi ghen tuông mới muốn làm, càng quên y vốn là “Đường đường một người đọc sách” cư nhiên muốn đi đến cái chỗ cả đời y vốn khinh thường, trở nên mất đi lý trí như vậy rốt cuộc có bao nhiêu cái không thích hợp.

Đi đến cửa tửu hoa lầu, một làn hương phấn son nồng đậm phả ra. Quý Quân Lăng ngửi không quen hương vị như vậy liền hắt hơi một cái. Đầu vừa xoay liền thấy xe ngựa Tần gia đỗ ở nơi bắt mắt kia, Tần Nhung ở bên trong đúng là không sai đi. Quý Quân Lăng hừ lạnh một tiếng nhấc chân tiến vào.

Này tửu hoa lầu mặc dù là kỹ viện, nhưng bố trí vô cùng tinh mỹ cùng hoa lệ. Mới vừa vào cửa nghe được ở đại sảnh giọng nữ đang cất tiếng ca: “Tuyệt đại có giai nhân, di thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, trữ không biết khuynh thành cùng khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc.”

Thanh âm của nàng trong trẻo êm tai, giống như chim hoàng oanh ẩn trong núi, một khúc hát xong chợt nghe đến cả sảnh đường ủng hộ. Quý Quân Lăng chậm rãi đi đến, quả nhiên thấy ngay chỗ Tần Nhung ngồi. Thấy hắn nghe rồi rung đùi đắc ý, như mê như say, trong lòng khó chịu cùng chua xót nói không nên lời. Nàng kia hát xong lại bưng bầu rượu, ý cười như có như không mà đi lại thay Tần Nhung rót rượu, “Đa tạ Tần gia đến khích lệ.”

Tần Nhung hướng nàng gật đầu, “Ta bất quá là nể mặt Lưu công tử, hắn mới là chân chính là người dụng tâm nha.” Ca nương liền quay đầu lại thay Lưu công tử rót một chén rượu, “Đa tạ Lưu công tử khích lệ.” Tần Nhung cười vang, “Nghe nói nàng ca hay múa đều tuyệt vời, hôm nay không biết có cơ hội thưởng thức hay không?”

Hoa nương yếu ớt hành lễ, “Khiến người chê cười, Tần công tử cùng Lưu công tử đừng trêu ta.” Quý Quân Lăng đứng ở một bên nhìn Tần Nhung cùng nàng cười đến vui vẻ, một bên là anh tuấn phong lưu, một người mỹ nhan như hoa như ngọc, bỗng nhiên cảm thấy mất đi khí lực, căn bản không còn dám tiến lên chất vấn cái chi nữa. Y nhớ Tần Nhung đã sớm vang danh, tuy rằng đã gần hai mươi lăm tuổi, nhưng vẫn không chịu thành thân, liền là bởi vì không muốn buông tha cho mỹ nhân ôn hương noãn ngọc như nàng. Cho dù là nương tử tương lai cũng trông nom không được hắn, như vậy chính mình chỉ là vị khách qua đường ở nhờ, có quyền gì quản giáo hắn?

Hoa nương kính rượu xong, lại đổi một thân xiêm y, một lần nữa trở lại trên đài, dáng người uốn cong mềm mại bắt đầu vũ khúc. Tần Nhung vẻ mặt thưởng thức cùng chăm chú nhìn lên đài, ngẫu nhiên lại sẽ quay đầu cùng Lưu công tử nhẹ giọng nói mấy câu. Quý Quân Lăng nhìn trong chốc lát, xoay người chậm rãi ly khai khỏi hoa lâu.

Lúc y tới, cơn giân ngút trời, lúc trở về lòng y tan nát, cũng như con gà trống thua cuộc trong trận chiến kia. Thậm chí ngay cả ý niệm muốn biến Tần Nhung thành trò cười trong thiên hạ của y cũng tan biến dần dần. Trên người y mang theo bạc, trong lòng ngực còn có ngân phiếu, nhưng là tất cả đó đều là thứ Tần Nhung cho y, cho dù cầm số tiền này đi tranh nữ nhân cũng không thể chắc chắn là y thành công, ngược lại càng làm rõ ràng sự bất lực mà thôi.

Dương Châu thành là nơi giàu có và đông đúc của Giang Nam, ban đêm có rất nhiều tửu lâu, chợ đêm giăng đèn kết hoa. Quý Quân Lăng đi đến chỗ cao trong thành, nhìn tửu lầu hoa lâu thắp đèn giăng cờ ngập đường kia, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, lấy tay vừa sờ lên mặt thế nhưng nước mắt lại đã rơi xuống.

Rất xa có người cầm theo đèn lồng hướng nơi này mà đi tới, Quý Quân Lăng da mặt mỏng sợ bị người nhìn thấy, xoay người đưa lưng lại. Ai ngờ người nọ lại ngừng lại sau lưng y mà gọi, “Thiếu gia, ngươi như thế nào trễ như thế còn ở nơi này?” Quý Quân Lăng lung tung xoa xoa mặt nhìn lại, cư nhiên là quản sự cũ của Quý gia, Đinh lão đầu.

Đinh quản sự đã thay đổi một thân y trang sạch sẽ, người cũng xử lý qua, tinh thần nhìn qua không tồi. “Trong lòng ta phiền não, nên đi ra ngoài một chút.” Đinh quản sự thở dài, cầm đèn lồng soi cho Quý Quân Lăng quay về, dọc theo đường đi chậm rãi khuyên y, “Thiếu gia, ngươi không cần giận ta. Quý gia thật sự là không còn có cách nào duy trì sinh kế, khi ta rời khỏi quý gia trong người không có đồng nào, mới không thể không ăn xin. Trên thực tế, nói thật thì chối tai, trước kia lúc ta ở quý gia, có đôi khi trong nhà thật sự không còn một hạt gạo, ta còn phải đi mượn chút cơm mang về, chỉ là sợ ngươi thấy được liền sẽ cảm thấy mất mặt, ta cuối cùng phải đi rất xa để xin cơm.”

Đây là sự tình Quý Quân Lăng chưa bao giờ biết đến, y cả kinh quay đầu lại, “Ngươi gạt ta?”

“Ta như thế nào lại lừa ngươi?” Đinh quản sự lắc đầu liên tục, “Ta vốn đang nghĩ muốn lão gia cho ngươi đính hôn, ngươi cưới Trương gia tiểu thư, cuối cùng có thể để ngươi an ổn mà sống. Ai biết ngươi cố chấp không chừa đường lùi. Hiện tại Tần gia đại nhân không chấp tiểu nhân, đón ngươi đến ở trong phủ hắn mà đọc sách. Ngươi nhất định phải hảo hảo chuyên tâm đọc sách, sang năm Xuân thí ngươi mới có thể trạng nguyên vang danh, rạng rỡ Quý gia!”

“Ngân lượng trọng yếu như vậy sao?” Quý Quân Lăng ngừng lại bên bờ sông. Từ trong lòng ngực lấy ra thỏi bạc, dùng sức mà ném vào giữa sông, tức giận ngước nhìn trời kêu một câu, “Ta mới không cần đồ vô dụng đó, ta là người có kinh thế tài.”

Đinh quản sự thở dài, “Ngân lượng có trọng yếu hay không ta không biết, nhưng là thiếu gia ngươi ngay cả cơm cũng không có ăn thì làm sao có thể hảo hảo đọc sách? Tần gia hiện tại không chỉ có đối đãi lễ độ với thiếu gia, mà còn an bài ta làm quản sự, đại ân đại đức này, ta xác định rằng khó có thể báo đáp chu toàn, chỉ có thể tận tâm tận lực ở Tần gia vì Tần gia làm việc, còn không dám nghĩ chuyện phiền phức chi hết. Về phần thiếu gia ngươi về sau phải tự hảo hảo bảo trọng, ta dù sao bây giờ là Tần gia quản sự, không thể giống như trước đây cứ thế chuyện gì đều chỉ lo ngươi.”

Quý Quân Lăng xoay người một phen đoạt lấy đèn lồng trong tay lão, “Ta có cần ngươi chiếu cố sao? Chính mình trở về đi.” Nói xong nhanh chóng chạy đi. Đinh quản sự đành phải lắc đầu chậm rãi đi trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.