Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 93: Chương 93




Lý Bác Văn mở nông gia nhạc này, chọn địa điểm cũng không tệ, cách làng không xa, trên con đường đi bộ đông đúc nhất, dọn được một bãi đậu xe rất lớn, xe taxi tới đây, đoàn đi bộ tới đây đều dừng xe ở chỗ này cả, xuống núi rồi hầu như cũng sẽ ăn ở đây, tính cả lại đây nghỉ ngơi, trồng rau, câu cá....

Xây dựng cơ bản đã làm gần xong, nhà cũ cũng đã sửa sang được một phần.

Chú Lý bắt Lý Bác Văn rút lại chỗ này, đừng nói là Lý Bác Văn tiếc, chính Tôn Vấn Cừ còn cảm thấy tiếc.

Thế nhưng giúp Lý Bác Văn đến nói chuyện với chú Lý, việc này Tôn Vấn Cừ không thể nào làm được, hắn hiểu rất rõ người này, cho dù kẻ chỉnh đốn Lý Bác Văn không thật sự là hắn, thì Lý Bác Văn cũng đã tính lên đầu hắn rồi, chứ đừng nói là Lý Bác Văn còn rõ rành rành chính là hắn làm, giờ hắn đi đỡ lời hộ, cũng chẳng bỏ đi được.

Hơn nữa, tính cách thấy thay đổi tốt thì không nhận, ai đối xử tốt với gã gã đều không nhớ của Lý Bác Văn, Tôn Vấn Cừ cũng hiểu rõ.

Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Mã Lượng: "Mày tới xem nông gia nhạc này của Lý Bác Văn không?"

"Không," Mã Lượng nói, "Đóng, đóng cửa rồi, tao đến xem."

"Chú Lý bảo nó không được làm nữa, không biết có khi nào lại rút thật không," Tôn Vấn Cừ nói, "Mày hỏi thăm bọn La Bằng xem, nếu nó muốn bỏ chắc chắn sẽ tìm mấy người này để sang tay, nếu mà nó sang tay, mày giúp tao lấy lại, nhưng đừng để cho người của nó biết là tao, tìm người nào bọn họ đều không biết đến thương lượng."

"Hả?" Mã Lượng hơi nghi ngờ.

"Nông gia nhạc phong cách đồ gốm nghệ thuật ấy, mày đã nghĩ tới chưa," Tôn Vấn Cừ đứng bên cửa sổ, "Tao xem qua rồi, nếu lấy được chỗ này của nó, thì có thể làm."

"Mày định mở nông, nông gia nhạc? Lại còn, đồ gốm nghệ thuật?" Mã Lượng không hiểu ý của hắn lắm.

"Mày đừng nghĩ theo hướng nông gia nhạc, nếu như chỗ này gọi là nông trường gốm nghệ thuật, có phải là cảm giác lại khác không," Tôn Vấn Cừ cười, "Núi và nước, gốm và người, cảm nhận nghệ thuật gần gũi với thiên nhiên nhất, kiếm tìm cảm động chạm vào lòng người nhất.... Tao giỏi thật, há mồm cái đã tuôn ra được quảng cáo."

"Ờ đó," Mã Lượng cười nửa buổi, "Mày còn, còn tiền à?"

"Hết rồi," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Nhưng mà tao có ba mà."

Mã Lượng cười: "Xin, xin ông cụ tiền?"

"Xin tiền nói nghe chẳng có đẳng cấp gì cả, đầu tư," Tôn Vấn Cừ nói, "Để ông ấy đầu tư."

"Mày tìm ông ấy nói chuyện, chuyện đầu tư ông ấy sẽ đáp, đáp ứng?" Mã Lượng hơi không yên tâm, "Ông ấy có mà thấy, thấy mày không đáng tin thì có."

"Ừ, tao gặp ông ấy chắc sẽ chẳng bàn bạc dễ dàng gì đâu, chắc chắn là vừa châm chọc vừa nói móc, có khi còn ầm ĩ lên," Tôn Vấn Cừ nói, "Thế nên tao định bảo Phương Trì đi bàn bạc với ông ấy."

"Cái, cái gì?" Mã Lượng sửng sốt.

"Tao phát hiện ra, Phương Trì rất hợp với cái tính khí của ba tao," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Cái kiểu thẳng tuột ngốc ngốc ấy, ba tao thích, nếu tao đến nói, ba tao có khi còn bắt tao viết một trăm trang báo cáo tính khả thi, còn Phương Trì đi nói, chắc ông ấy cũng chỉ hỏi vài câu thôi."

"Cháu, cháu trai tao, nhưng lại đáng tin." Mã Lượng nói.

"Ừ, nói chung là mày cứ để ý hộ tao đi." Tôn Vấn Cừ nói.

Nói chuyện điện thoại với Mã Lượng xong, hắn liền đi xuống tầng, đi một vòng lớn xung quanh vườn, lúc về lại trò chuyện với hai người công nhân một lúc, công nhân đi rồi hắn mới lên tầng vào trong phòng nằm xuống.

Rõ buồn ngủ, rõ mệt, nằm xuống mới vừa nhắm mắt lại, còn chưa kịp suy nghĩ vớ vẩn lung tung, đã ngủ thiếp đi.

Mãi cho tới khi Phương Trì gọi điện cho hắn, hắn mới miễn cưỡng mở mắt ra.

Cầm điện thoại lên, đầu tiên nhìn giờ, phát hiện ra đã năm giờ rồi, ngủ cũng giỏi thật.

"Tỉnh ngủ chưa?" Phương Trì hỏi.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ trở mình, chôn một mắt trong gối, "Nếu cậu không gọi, tôi cũng chưa tỉnh đâu."

"Mới vừa rồi gửi tin nhắn cho anh, anh không trả lời, em đoán là anh còn đang ngủ," Phương Trì cười, "Giờ em đang ở ngã tư chờ Tiếu Nhất Minh, anh dậy đi, em còn chưa kể anh đến rồi, ông nội đã nói là bảo anh đến nhà ăn cơm."

"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người, "Sao ông lại biết được?"

"Ông mới đến quầy hàng mua rượu xong, nhìn thấy xe của anh," Giọng Phương Trì nghe rất dễ chịu, "Bọn Tiếu Nhất Minh tới đây ngay rồi, em đón hai người họ trước rồi đến nông gia nhạc gặp anh."

"Được." Tôn Vấn Cừ ngồi dậy.

Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc mới từ trên xe khách xuống, tuyết đã bắt đầu rơi.

Tiểu Tử vẫn nhận ra được Tiếu Nhất Minh, vui vẻ chào đón, phe phẩy cái đuôi với cậu.

"A, cô bé ngoan," Tiếu Nhất Minh xoa mặt nó, "Lâu rồi không gặp."

"Nó tên là gì?" Trình Mạc hỏi.

"Tiểu Tử." Phương Trì nói.

"Chó cái tên là Tiểu Tử?" Trình Mạc ngây người, "Nhà cậu có phải là còn có con chó đực tên là Nha đầu không.... Chào Tiểu Tử, anh là Trình Mạc, anh là bạn trai anh Tiếu."

*Tiểu Tử là thằng nhóc, Nha đầu là con nhóc

Phương Trì liếc mắt nhìn Tiếu Nhất Minh, Tiếu Nhất Minh thở dài: "Tự giới thiệu như thế lâu lắm rồi, tao cũng lười tranh cãi với anh ta."

Phương Trì cười vui vẻ: "Cảnh giới cao nhất của không biết xấu hổ."

"Chỉ là dự đoán trước thôi." Trình Mạc cười.

Lúc mấy người họ đến nông gia nhạc, Tôn Vấn Cừ đang ở tầng một cầm ấm đun nước.

"Căn phòng của hai người ở trên tầng," Hắn chỉ lên trên tầng, "Hai căn trong hành lang, căn bên trái tôi ở, căn bên phải hai cậu ở."

"Vâng, cám ơn anh," Trình Mạc gật đầu, vài bước đã chạy lên cầu thang.

Tiếu Nhất Minh đứng yên không động đậy, nhỏ giọng hỏi: "Chú Tôn, chú nói là tổng cộng có hai căn à?"

"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, qua một lúc cũng nhỏ giọng nói, "Hai người còn chưa tới mức phải ở một căn phòng à?"

"Phải đó." Tiếu Nhất Minh trả lời.

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Tiến độ quá chậm, tôi còn tưởng hai người trẻ tuổi phải chạy vèo vèo kia."

"Thời kỳ mông lung chơi vui hơn mà." Tiếu Nhất Minh nói.

Phương Trì cười: "Mày có mà thấy thời kỳ hạt dẻ ăn ngon hơn thì có."

Chuyện phòng ở nên sắp xếp thế nào, bọn họ cũng không bàn bạc ngay, Phương Trì giục về nhà ăn cơm đã.

Tôn Vấn Cừ lúc ra ngoài sân liền mở cửa xe ra trước: "Tôi lấy đồ."

"Lấy gì?" Phương Trì hỏi.

"Quà." Tôn Vấn Cừ lấy ra một cái hộp to từ trong túi giấy trên ghế sau.

"Quà? Anh còn mang cả quà tới?" Phương Trì sửng sốt.

"Đương nhiên," Tôn Vấn Cừ đưa túi cho cậu, "Tôi đã chuẩn bị trước rồi, chỉ sợ ngộ nhỡ phải gặp mặt, cũng không thể đến tay không được chứ."

"Anh không phải là đã đưa cho ông sâm Mỹ rồi à?" Phương Trì hỏi.

"Phương Trì, có lúc cậu chu đáo thật, mà có lúc lại ngốc thế không biết," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Một món quà còn có thể dùng hai lần? Hơn nữa gặp mặt hôm nay là gặp mặt bình thường à?"

"...À!" Phương Trì đáp, im lặng mấy giây sau, liền cười ha ha, "Là không bình thường, là không thông thường nhỉ?"

"IQ cũng chẳng tăng đều một chút." Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi.

Phương Trì không nói gì, chỉ toét miệng cười.

Tôn Vấn Cừ rất ít khi căng thẳng, có lẽ là vì quá lười, người nào hay chuyện gì, đều rất khó làm cho hắn căng thẳng.

Mà lúc đi từ nông gia nhạc về nhà Phương Trì, hắn đột nhiên cảm thấy mình hơi căng thẳng.

Tiểu Tử bước đi nhẹ nhàng mà nhảy nhảy phía trước, Tiếu Nhất Minh cùng Trình Mạc đi phía sau hắn và Phương Trì, vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện.

Phương Trì cả đường đi đều không mở miệng, không đúng, có mở miệng, thế nhưng không nói ra tiếng, chỉ cười.

"Trong thôn các cậu có hàng thuốc không?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.

"Có trạm xá," Phương Trì toét miệng cười, "Nhưng mà không có thuốc chữa được em, anh bỏ cuộc đi."

Cách nhà Phương Trì còn một đoạn, Tôn Vấn Cừ liền thấy trong sân bốc khói, đoán là ông đang nhóm bếp lò.

"Cái sân đang bốc khói là nhà cậu đúng không?" Trình Mạc ở phía sau hỏi.

"Ừ, buổi tối làm nồi lẩu, dùng bếp than, ăn cho ấm." Phương Trì gật đầu.

"Tôi thích thế," Trình Mạc hứng thú, "Cơm bếp củi ăn cũng ngon, nhà cậu chỉ dùng bếp củi nấu cơm thôi à?"

"Không dùng," Phương Trì nói, "Nhưng người thành phố như mấy người đến ăn cơm, ông nội tôi nhất định sẽ dùng bếp củi nấu cơm."

"Vậy thì tốt quá." Trình Mạc xoa tay.

Lúc đi tới cổng, Phương Trì gọi một tiếng: "Ông ơi! Người đến hết rồi!"

"À à," Ông nội ở bên trong sân đáp, "Mau vào đi."

Phương Trì đi vào sân, Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh đi theo vào, Tôn Vấn Cừ dừng bước, đi cuối cùng.

Hai bên cổng đã dán câu đối Tết mới, kề sát lên mặt trên bức hắn viết năm ngoái, thế nhưng có vết tích bị xé đi rồi dán lại, hắn đưa tay ra sờ, phát hiện ra bức bên dưới cũng bị xé rách.

Tôn Vấn Cừ khẽ thở dài, đây chắc là bà nội xé, sau khi biết chuyện này thì xé, sau đó cũng không biết được ai dán lại.

"Lạnh đúng không?" Ông nội ở trong sân hỏi thăm mấy người họ, "Vào nhà ngồi đi."

Tôn Vấn Cừ đi vào sân, ông nội quay đầu lại nhìn thấy hắn, rồi cười nói: "Thủy Cừ đến rồi."

"Ông nội," Tôn Vấn Cừ cười, rồi đi mấy bước về phía nhà bếp, "Bà nội ăn Tết vui vẻ."

"À, rồi, Thủy Cừ đến rồi à," Bà nội đi từ trong nhà bếp ra, nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Hình như gầy đi rồi?"

"Tối nay có thể ăn cho béo lại." Tôn Vấn Cừ cười nói.

Ba mẹ Phương Trì đều đang ở trong nhà, lúc Tôn Vấn Cừ đi vào, hai người bọn họ vốn đang ngồi, lại cùng nhau đứng dậy, Tôn Vấn Cừ suýt nữa định cúi người chín mươi độ.

Có điều, mặc dù không tới chín mươi độ, nhưng hắn đúng là đã khom lưng định cúi người, chỉ là bị ba Phương Trì kéo tay lại: "Đừng có khách sáo như vậy, ngồi đi."

"Anh ngửi thấy mùi thơm của khoai lang nướng." Trình Mạc ngồi bên cạnh tự nhiên nói một câu.

"Mùi từ sân sau bay tới," Tiếu Nhất Minh nhìn Phương Trì, "Là nhà mày nướng à?"

"Mũi này," Mẹ Phương Trì nở nụ cười, "Còn có thể phân biệt được sân trước sân sau kia à?"

"Bởi vì lúc vào cổng không ngửi được ở sân trước mà." Tiếu Nhất Minh cười nói.

"Tự đi lấy đi." Ba Phương Trì nói.

Mấy người họ lập tức đều đi về phía sân sau, Tôn Vấn Cừ ngồi yên, dừng một lúc mới nói khẽ một câu: "Chú, dì, Tết nhất để cho hai người..."

"Vấn Cừ," Mẹ Phương Trì rót cho hắn chén trà nóng, để tới trước mặt hắn, "Đừng nói những chuyện này nữa, ông bà và chú dì đều đã thống nhất ý kiến rồi, chuyện này không phải là chuyện gì cả."

"Vâng," Tôn Vấn Cừ gật đầu, cầm lấy chén nhấp ngụm trà.

"Vấn Cừ," Ba Phương Trì nhìn hắn, "Phương Trì còn nhỏ tuổi, tuy là chú dì vẫn thấy nó có chủ kiến, vững vàng, nhưng vẫn hi vọng con có thể....con so với nó..."

"Chú yên tâm." Tôn Vấn Cừ nói.

"Yên tâm," Ba Phương Trì cười, "Chú yên tâm."

Phương Trì lần đầu tiên nhìn thấy Trình Mạc còn cảm thấy người này rất lạnh lùng, cũng có hơi thần kinh, mà tình huống ngày hôm nay, dưới tình cảnh ai cũng đều hơi lúng túng không hiểu ra sao, anh ta lại có thể thật sự làm như lời mình nói, có thể tạo bầu không khí.

Cho dù là ông bà hay là ba mẹ, anh ta đều có thể tìm thấy đề tài nói chuyện nguyên một ngày, thậm chí còn chưa bắt đầu ăn cơm, anh ta đã cùng ba cầm lấy bình rượu đất bắt đầu uống.

Theo mùi thức ăn bay ra từ nhà bếp ngày càng nồng đậm, bầu không khí trong phòng rốt cuộc cũng được Trình Mạc làm cho hòa vào bầu không khí ăn Tết náo nhiệt rộn ràng.

"Thịt dê này nhìn ngon thật," Tôn Vấn Cừ nhìn thấy một đĩa thịt dê to được đưa vào phòng, không nhịn được khen một câu.

"Đương nhiên," Bà nội rất tự hào nói, "Đây là vừa mua trong thôn, thịt này đừng nói là thành phố các con, ngay cả nông gia nhạc có khi cũng chưa chắc đã được ăn, đều là chúng ta giữ lại cho mình ăn."

Tôn Vấn Cừ đột nhiên nhớ tới câu nói hôm đó Phương Trì dùng để vặc lại Tôn Dao, lập tức vui vẻ, dựa vào ghế cười nửa buổi.

"Con cũng cùng mấy đứa nó uống rượu đấy à?" Bà nội hỏi hắn.

"Không," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Bà nội, là do con vui thôi."

"Con đúng là phải vui," Bà nội đập một cái lên đầu hắn, "Nếu con qua sớm mấy ngày, bà chắc chắn đuổi đánh con đủ ba mươi sáu mươi dặm."

"Bà," Tôn Vấn Cừ cùng bà đi vào nhà bếp bưng thức ăn, "Con hỏi bà chuyện này."

"Chuyện gì?" Bà nội nhìn hắn.

Tôn Vấn Cừ ôm vai bà, nhỏ giọng hỏi: "Bà xé câu đối Tết đúng không?"

Bà nội chép miệng, rồi nhìn hắn: "Hai mắt cũng tinh đấy, lúc bà bực mình xé ra, rồi ông nó dính lại."

"Con viết lại một bức nữa được không?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Làm gì có mùng bốn rồi còn viết câu đối nữa?" Bà nội nói.

"Chỉ là con muốn viết thôi." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Vậy thì con viết đi," Bà nội suy nghĩ, đưa tay ra khoa tay, "Viết cái thật to, viết bằng chiều cao người con đi, trong nhà vẫn còn giấy, năm ngoái con mua về mà không dùng hết."

"Vâng," Tôn Vấn Cừ cười, bưng nồi đun nước ra ngoài.

Bên trong túi quà Tôn Vấn Cừ mang tới có mấy bình rượu, Phương Trì vừa lấy ra, ánh mắt ba lập tức sáng lên: "Rượu ngon! Đưa đây cho ba nhìn nào."

"Anh cũng dễ mua thật." Bà nội lườm ba một cái.

Ba nở nụ cười, cầm rượu qua nhìn: "Ai cũng uống một chút đi."

"Con uống rượu đất," Tôn Vấn Cừ nói, "Con thích uống rượu đất của ông nội thật."

"Uống cả hai không được à," Trình Mạc nói, "Chốc nữa cháu cũng uống thử rượu đất."

"Tôi không uống được rượu lẫn," Tôn Vấn Cừ đi tới bên giá trên tường lấy rượu khoai lang mới làm của ông nội tới, "Hôm nay con uống cái này, con còn hẹn với Phương Trì là muốn thi uống đây."

Phương Trì đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ.

Ước hẹn này của hai người bọn họ, nghe bên ngoài thì chính là hẹn thi uống rượu, mà nội dung thực tế thì quả thực không biết xấu hổ, Tôn Vấn Cừ cứ bất thình lình nói ra như vậy, làm cho mặt cậu lập tức đỏ bừng.

"Vậy à?" Trình Mạc nở nụ cười, "Hai người ai uống giỏi hơn?"

"Chắc chắn là chú Tôn rồi." Tiếu Nhất Minh không hề suy nghĩ đã tranh trả lời

"Thế chắc là không sai rồi," Trình Mạc nói, "Em hiểu rõ tửu lượng của Phương Trì."

"Nhất Minh à, con gọi Thủy Cừ là gì?" Bà nội nhìn Tiếu Nhất Minh.

"....Chú Tôn," Tiếu Nhất Minh ngại ngùng nở nụ cười, "Gọi quen rồi, con còn nhỏ mà."

"Vai vế loạn hết cả." Trình Mạc cười, nói nhỏ một câu.

Phương Trì đứng dậy rót rượu cho mọi người, hương rượu cùng mùi cơm nước hòa lẫn với nhau, bên trong nóng hổi lại có cảm giác khiến người ta dễ chịu thích ý khó miêu tả.

Chính là cảm giác... vác một cái bọc lớn rất lâu, cuối cùng cũng ném được xuống đất, đi rất lâu cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, đông cứng trong tuyết rất lâu cuối cùng cũng tìm được một gian nhà đang nổi lửa.

Không hiểu sao, rất muốn mỉm cười.

Không biết hiện giờ ông bà bố mẹ đang có cảm xúc gì, e rằng sẽ chẳng thể vui vẻ được như mình, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được, quá khứ đã qua rồi, là như thế này, chính là như vậy, bên trong bất đắc dĩ là cảm giác dễ chịu.

Trình Mạc thật sự uống được, vừa mới đầu là chúc rượu một vòng, sau đó là vừa nói chuyện vừa uống.

Tiếu Nhất Minh không uống rượu nhiều lắm, cũng chỉ nếm thử chút.

Phương Trì liên tục nhìn chằm chằm chén Tôn Vấn Cừ, nói thật, nếu như Tôn Vấn Cừ dùng rượu đất thi với cậu, đúng ra là không công bằng với Tôn Vấn Cừ, rượu đất độ cao, khí lớn, chủ yếu là dùng kết lại sau khi uống xong.

"Không thì em cũng uống rượu đất giống anh?" Phương Trì ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi.

"Không cần," Tôn Vấn Cừ quay đầu, nhếch khóe miệng lên, "Cậu uống gì cũng được, chịu thua là được."

Phương Trì tặc lưỡi: "Em sẽ không bị viên đạn bọc đường mê hoặc trước trận chiến đâu."

"Vậy cậu cứ thử xem." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì đoán Tôn Vấn Cừ cũng uống giỏi thật, thế nhưng bộ dạng yếu ớt này của Tôn Vấn Cừ... Tuy là yếu ớt không liên quan gì đến tửu lượng, nhưng cậu vẫn cảm thấy Tôn Vấn Cừ trông không giống người uống giỏi.

Cái kiểu chó hoang như gió, rau hẹ như chó của cậu mới uống giỏi.

Nói là thi uống, nhưng cũng không phải chuyên môn thi nhau, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, có Trình Mạc ở đây, ai cũng đều trò chuyện rất vui vẻ, Trình Mạc lớn lên trong thành phố, cũng rất ít khi về nông thôn chơi, nghe ông nội kể các chuyện đặc biệt trong núi thì rất hào hứng, hỏi liên tục.

"Vậy là Phương Trì từ nhỏ đã cùng ông vào núi rồi à?" Trình Mạc mặt ước ao, "Ồ, giỏi thật, cháu từ nhỏ cũng chỉ theo ông nội đi dạo chợ thực phẩm, mẹ cháu nhiều nhất là dẫn cháu đi dạo phố, còn có thể đi dạo một chuyến làm lạc cháu ba lần..."

Người trong phòng đều nở nụ cười, ông nội uống một hớp rượu: "Mẹ con à, mẹ con là người rất tốt, nghe cũng đâu có giống người sơ ý như thế."

"Mẹ cháu vẫn luôn từ chối chấp nhận sự thật mình đã có đứa con trai này, cảm thấy mình vẫn là thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp," Trình Mạc cụng chén với ông nội, "Cho nên cháu phải gọi mẹ cháu là chị."

Phương Trì vừa cười vừa nhìn lướt qua chén của Tôn Vấn Cừ, sau đó liền sửng sốt, chén rượu này cảm giác mới vừa rót, cậu mới uống chưa tới một nửa, chén kia của Tôn Vấn Cừ đã thấy đáy.

Nếu như đây là chén rượu đầu, Phương Trì sẽ không thấy sợ hãi, mà đây đã là chén thứ ba rồi, bọn họ dùng còn không phải loại chén cực kỳ nhỏ.

"Anh uống chậm chút đi," Phương Trì nhỏ giọng nói, "Chốc lại đau dạ dày bây giờ."

"Không uống rượu lẫn thì không sao," Tôn Vấn Cừ cười, nghiêng đầu đi nhìn cậu, "Có lo lắng đang nhỏ giọt âm ỉ đúng không?"

"Cái gì mà nhỏ giọt âm ỉ, em còn đang uống ào ào đây này," Phương Trì tặc lưỡi, "Em cùng lắm là lo lắng nhỏ giọt âm ỉ cho dạ dày anh."

"Đừng lo," Tôn Vấn Cừ trở tay vòng ra sau, nhẹ nhàng xoa lên lưng cậu, "Nếu tôi thấy khó chịu chắc chắn sẽ không uống thêm."

Phương Trì vẫn cảm thấy tửu lượng mình không tệ, chưa bao giờ uống quá say, thực sự say rồi, cũng sẽ không quá làm trò cười, chỉ là yên lặng ở một bên.

Ngày hôm nay có lẽ là tâm trạng tốt, có lẽ là lửa lẫn nồi lẩu trong phòng đều nóng hổi, cũng có thể là rượu Tôn Vấn Cừ đưa tới rất mạnh?

Nói chung, cậu cảm giác mình bắt đầu hơi lâng lâng rồi.

Lâng lâng thì cũng không sao cả, mấu chốt là lúc cậu quay đầu nhìn lên mặt Tôn Vấn Cừ, phát hiện ra ánh mắt Tôn Vấn Cừ vẫn đang sáng lắm.

Chơi gậy hổ gà với Tiếu Nhất Minh còn thắng tới bốn lần, tinh thần sảng khoái, suy nghĩ nhanh nhẹn.

"Ông," Phương Trì cầm chén của mình gõ gõ lên bàn, "Cái rượu khoai lang này của ông, năm nay đổi nước rồi đúng không?"

Ba nhìn cậu cười: "Phương Trì không được rồi."

"Ai bảo," Phương Trì tặc lưỡi, "Con chỉ hơi mềm thôi."

"Thủy Cừ uống cũng được thật đó," Mẹ nói, "Nhìn như chưa uống gì."

"Con thích rượu này mà, rượu con không thích con uống một chén đã ngất," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Ông, lúc con quay lại thì mang theo một ít."

"Được, con mang theo mấy bình đi." Ông nội cười nói.

Phương Trì vẫn chưa chịu thua, cảm thấy bản thân trên phương diện học tập nghệ thuật đã không sánh được với Tôn Vấn Cừ thì thôi, nhưng chuyện không cần đầu óc như uống rượu mà cũng không bằng được cái lão đàn ông yếu ớt này, quả thực không thể nào chịu thua được.

Cho nên liền kiên trì uống thêm hai chén.

Tới lúc uống xong, cậu liền dựa vào ghế tựa, nhắm mắt lại, cảm giác mình muốn hát một bài Thiên Địa chi gian*.

"Phương Trì, cậu thua rồi." Trình Mạc tay chống cằm, vừa nói vừa cười, y cũng đã uống không ít, giờ nói chuyện cũng xoắn cả lưỡi.

"A," Phương Trì đáp, "Rượu của ông nội giả."

"Chịu thua chưa?" Tôn Vấn Cừ cười hỏi cậu.

Phương Trì hé một con mắt nhìn hắn: "Thua."

____________________________________________________________________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.