Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 19: Chương 19






Phương Trì cảm thấy, chỉ cần không để ý một cái thôi là sẽ được cảm nhận một lần Tôn Vấn Cừ ngang ngược vô lý, như là cướp Hoàng tổng, như là không chịu ở lại ăn cơm liền hất bát, như là cố ép người ta để mình làm khách ăn cơm, hay như bây giờ......nghe câu này, còn có vẻ có ý định cố mà ngủ lại nữa?

"Anh có ý gì?" Phương Trì nuốt quả hồng xuống, lau miệng nhìn hắn.

"Ý của tôi chính là, chưa biết chừng tối nay tôi sẽ ở lại đây," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại kéo chăn trên đùi, nhẹ nhàng lắc lư trên ghế dựa, "Dễ chịu thật, tôi già rồi sẽ đến chỗ cậu thuê một căn nhà ở..."

"Ông!" Phương Trì đột nhiên hô một tiếng.

Tôn Vấn Cừ sợ hết hồn, mở mắt ra: "Tôi đã thành ông rồi?"

Phương Trì bước nhanh tới nhà bếp ở sân trước: "Nấu cơm nhanh lên! Còn hai món đừng làm nữa – muộn là không đuổi kịp xe khách."

"Ai ôi," Tôn Vấn Cừ không nhịn được cười, "Có người như cậu à! Cậu giờ là nông nô nổi dậy hát ca đấy à!"

Ông bà nội chẳng hề lo lắng chuyện Tôn Vấn Cừ không đuổi kịp xe khách phải ở lại nhà chút nào, vẫn kiên trì làm hết món ăn đã dự định.

Giống hôm qua, đều là món ăn dân dã thường ngày, nhưng nhiều thêm mấy món.

Tôn Vấn Cừ ăn rất vui vẻ, đồ ăn nhà nông đa phần đều không cần bỏ thêm mùi vị gì mà kê tinh* vịt tinh cá tinh gấu đen tinh bạch cốt tinh, không quá nhiều mùi vị, có thể thưởng thức được hương vị tươi mới của chính nguyên liệu nấu ăn.

Có lẽ là được gặp cháu nội, cháu nội còn rất hiếm khi dẫn bạn về, ông bà nội đều rất vui, nói cũng nhiều hơn, liên tiếp gắp đồ ăn cho Tôn Vấn Cừ.

Ăn xong một bữa cơm, Tôn Vấn Cừ cảm thấy mình ngồi trên ghế thôi cũng đã khó khăn lắm rồi, chỉ có thể đứng.

Phương Trì dọn dẹp bàn cơm xong, trở về trong sân liếc mắt nhìn hắn rất lâu cũng không nói gì.

"Bỏ lỡ chuyến xe ba giờ rồi đúng không?" Tôn Vấn Cừ chống lên đống củi bên cạnh, một tay xoa bụng, cười rất rạng rỡ.

"Không sao," Phương Trì cũng cười, "Bốn giờ năm giờ đều có xe khách, mỗi tiếng một chuyến, đến bảy giờ tối."

"Cậu sao lại phải vậy?" Tôn Vấn Cừ cau mày, "Tôi ở đây một đêm cậu cứ phải dựng lông lên là thế nào?"

"Không dựng lông." Phương Trì cũng nhíu mày, "Anh khó hầu hạ như thế, tôi sợ anh lại dày vò tôi."

"Tôi có thể dày vò thế nào được." Tôn Vấn Cừ nói.

"Anh nhìn đi," Phương Trì chỉ gian nhà, "Nhà tôi đây là nhà cũ, phòng không đủ..."

"Tôi ngủ ghế sofa, ngủ cái ghế dựa ở sân sau cũng được." Tôn Vấn Cừ lập tức nói.

"Chăn đệm đều cũ..."

"Không sao cả."

"Tắm rửa cũng không tiện, phải tự đun..."

"Không sao."

"Buổi tối có khi chân ngứa một cái, một con gián to tướng..."

"Tôi ngủ rồi không thấy ngứa."

Phương Trì cạn nhời.

Tôn Vấn Cừ cũng không nói nữa, dựa vào cổng nhìn ra ngoài, Tiểu Tử chạy tới đứng bên chân hắn cũng không phát hiện ra.

"Anh..." Phương Trì đứng một lúc rồi thở dài, "Vậy nếu anh thật sự không định về..."

Tôn Vấn Cừ đột nhiên quay người đi tới bên cạnh cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói một câu: "Đùa cậu thôi."

"Hả?" Phương Trì sửng sốt.

"Xe khách bốn giờ có kịp không?" Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người đi tới sân sau.

"Kịp." Phương Trì nhìn bóng lưng hắn.

"Đi thôi, đưa tôi đi." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì đứng không nhúc nhích, Tôn Vấn Cừ cũng không nhìn cậu, ra sân sau cầm lấy balo, chào hỏi ông bà rồi đi ra ngoài cổng, tự mình đi về hướng cổng thôn.

"Sao không đi tiễn Thủy Cừ đi! Làm sao người ta biết được đi đâu chờ xe khách!" Bà nội đập một cái lên tay Phương Trì.

"À." Phương Trì lúc này mới tỉnh lại, chạy ra cổng đuổi theo.

Trên đùi Tôn Vấn Cừ bị thương, tuy nói không nghiêm trọng lắm, nhưng hắn hôm đó hoạt động gì cũng chậm rề rề, thế nhưng hiện giờ lại đi rõ nhanh, như đạp phong hỏa luân, đến lúc Phương Trì đuổi theo đã thấy hắn sắp ra con đường nhỏ ngoài cửa.

"Anh chờ một lát," Phương Trì chạy đến bên cạnh hắn, "Tôi mượn cái xe ba gác chở anh ra."

"Xa lắm à?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.

"Ra cửa thôn rồi còn phải đi một đoạn, đoạn đó đường không dễ đi," Phương Trì nói, "Tôi lái xe đưa anh đi."

"À." Tôn Vấn Cừ không nói gì, ném balo xuống đất, ngồi ở trên một tảng đá xanh ven đường.

"Anh ở đây chờ tôi đó," Phương Trì trở về, định đến nhà chú Trương mượn xe, mà tính tình này của Tôn Vấn Cừ, bây giờ đang ở trạng thái gì cậu cũng không rõ, "Đừng tự đi đấy, lạc đường lại phiền."

Tôn Vấn Cừ ừ một cái, không lên tiếng cũng không nhìn cậu.

Phương Trì quay đầu đi mấy bước lại dừng, nhìn thử Tôn Vấn Cừ, vẫn ngồi như vậy, hai mắt nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì.

Cậu quay người chạy về phía nhà chú Trương.

Nói thật, Tôn Vấn Cừ cứ như vậy làm cậu có hơi không biết nên làm gì cho phải.

Thật ra, Tôn Vấn Cừ có qua đêm ở nhà cậu cũng không có gì ghê gớm, đổi là người khác cậu sẽ chẳng do dự, ở một đêm thôi mà.

Nhưng nghĩ tới trong nhà, căn phòng duy nhất có thể nhường cho người ngủ cũng chỉ có căn phòng một chiếc giường đơn của mình, cậu tức khắc liền cảm thấy cả người chỗ nào cũng không thích hợp.

Tôn Vấn Cừ nghe tiếng bước chân của Phương Trì biến mất rồi, mới liếc mắt về hướng cậu chạy đi, dựa vào tường phía sau.

Chỗ này đã gần cửa thôn, buổi chiều có không ít dân làng đi qua, trò chuyện dưới tán cây đại thụ ở cửa thôn, lúc nhìn thấy hắn sẽ liếc mắt một cái.

Hắn cảm thấy hơi hơi hoảng loạn.

Qua mấy phút, lại một đàn gà đi qua, cũng cùng nhau dừng lại nhìn hắn.

Hắn chậc một tiếng, nhấc chân lên, gà chạy đi, còn chưa để chân xuống đàng hoàng, liền có một con chó chạy tới.

"Tao..." Tôn Vấn Cừ quả thực bất lực, định đứng lên đi liền phát hiện đây là chó nhà Phương Trì, "Tiểu Tử?"

Sau khi hắn gọi một tiếng, Tiểu Tử lại ngồi trước mặt hắn.

"Không đúng," Tôn Vấn Cừ khó hiểu nhìn nó, "Lại là anh mày bảo mày đến trông tao à?"

Tiểu Tử nghiêng đầu.

"Anh mày cảm thấy năng lực tự gánh vác của tao là số âm đúng không?" Tôn Vấn Cừ nói.

Tiểu Tử quay đầu đi, hắn cũng lười nói, dựa vào nơi đó nhìn chằm chằm sau đầu con chó đến ngây người.

Mấy phút sau, Phương Trì trở lại, thế nhưng không thấy xe đâu.

"Không có xe à?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.

"Anh..." Phương Trì đứng trước mặt hắn, có vẻ hơi do dự, "Anh có phải là..."

"Cái gì," Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, "Giờ mà không đi nữa là chỉ có thể đợi chuyến xe khách năm giờ nữa thôi đúng không?"

"Anh không muốn về nhà đúng không?" Phương Trì hỏi.

"Ai bảo thế," Tôn Vấn Cừ nói, "Quy tâm tựa tiễn*, bay vèo vèo."

*muốn nhanh chóng được về nhà như mũi tên được bắn.

"Chỗ nhà tôi điều kiện không tốt lắm," Phương Trì ngồi xổm xuống, "Nếu anh thật sự không muốn về, không ngại ở tạm..."

"Vèo vèo." Tôn Vấn Cừ lại nói lần nữa.

Phương Trì thở dài, đứng dậy đi qua xách balo của hắn lên, đá một cái lên mông Tiểu Tử: "Đi."

Tôn Vấn Cừ ngồi không nhúc nhích: "Vèo vèo..."

"Nhanh lên!" Phương Trì quay đầu lại gọi.

Tôn Vấn Cừ cuối cùng cũng đứng lên, chậm rãi đi sau cậu: "Tắm phải tự mình đun nước?"

"Không cần," Phương Trì nói, "Trong nhà có lắp bình nóng lạnh."

"Tôi ngủ ghế sofa?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi.

"Anh ngủ giường tôi." Phương Trì trả lời.

"Vậy còn cậu?" Tôn Vấn Cừ tiếp tục hỏi.

"Không cần quan tâm, tôi có chỗ ngủ." Phương Trì nói.

"Ồ," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Tôi còn nghĩ là cậu chen chúc nằm với tôi đây."

Phương Trì đột nhiên quay đầu lại, nhíu mày nhìn hắn chằm chàm: "Anh có muốn ngồi xe khách năm giờ không."

"Không cần phải căng thẳng thế, tôi không có hứng thú với cậu, cho dù có hứng thú..." Tôn Vấn Cừ híp hai mắt lại, "Tìm người tương tự cũng không khó."

Phương Trì không nói gì, xoay người liền đi về hướng cửa thôn.

"Ê Ê Ê," Tôn Vấn Cừ nhanh chóng kéo cậu lại, "Làm gì thế, nói đùa cũng không được à?"

"Anh có định đùa nữa không?" Phương Trì nhìn hắn.

"Được rồi, tôi không nói," Tôn Vấn Cừ thở dài, "Chẳng biết đùa gì."

"Không đùa vô bổ." Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, bước nhanh về phía trước.

Ông bà nội cực kỳ hoan nghênh lần thứ hai Tôn Vấn Cừ trở lại, bà nội vừa nghe nói hắn sẽ ở lại tối nay, liền nhảy dựng lên đi dọn dẹp phòng Phương Trì.

"Chúng ta bình thường cũng chỉ có hai ông bà lão, hiếm khi có người trẻ tuổi đến," ông nội cười ha hả, "Tiểu Trì về thôi ông bà đã vui không được rồi, giờ còn thêm một người lại càng vui hơn, buổi tối lại làm thêm ít đồ ăn ngon cho con."

"Không thì ăn lẩu đi," Tôn Vấn Cừ nói, hai ông bà cụ bận bịu bữa cơm làm hắn có hơi ngại, "Nhúng ít nấm gì đó, ăn cũng ngon."

"Được được." Ông nội cười gật đầu, "Làm thêm ít cá."

"Còn muốn cả nấm nữa đây." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu cười.

Ông nội ra sân thả lưới bắt cá, nói là phải có cá, muốn đi bắt, Tôn Vấn Cừ vừa nghe thấy đã dạt dào hứng thú: "Cháu đi cùng."

"Xa lắm." Phương Trì ở một bên nói, "Anh đừng đi."

"Bao xa cơ chứ!" Ông nội nói, "Thanh niên trai tráng đi bộ nửa tiếng mà không được à?"

"Thanh niên trai tráng này bị thương ở chân," Phương Trì nói, "Hôm qua ở trên núi Con Quạ bị rơi vào khe."

"Không nghiêm trọng, giờ đã không thấy gì rồi." Tôn Vấn Cừ duỗi đạp chân.

Phương Trì nhìn vẻ mặt không đi không được của hắn, cũng lười tranh cãi với hắn, tìm thuốc sát trùng vết thương của hắn một lần nữa, xem tình hình vết thương cũng không sâu lắm, qua một đêm đã không còn kinh dị như hôm qua nữa.

"Đi thôi," Phương Trì nói, lại chỉ vào hắn nói với ông nội, "Ông nhớ trông anh ta cẩn thận, được nuông chiều từ bé, chính là đại thiếu gia nhà địa chủ trước đây, đừng để anh ta ngã thêm lần nữa."

Đại thiếu gia nhà địa chủ nhìn có vẻ tâm trạng không tệ, theo sau ông nội ra khỏi nhà bắt cá.

Phương Trì ngồi trong sân cầm ghế tựa trong nhà sửa lại, vài cái chân ghế đều đã lỏng ra, ngồi mà sợ, bà nội đã già, ngại mua ghế mới lại không chắc bằng trước đây ba làm.

"Tiền con đưa về nhà lần trước, bà giữ lại cho con," Bà nội ngồi bên cạnh cậu nhặt rau, "Con cũng đừng cứ đưa tiền cho ông bà nữa, bà với ông con không dùng được, còn nữa, bây giờ không phải là sắp thi rồi à, phải bận học chứ?"

"Vâng, con về rồi thì chỉ học thôi." Phương Trì gật đầu.

"Thi đậu hay không đậu cũng không sao, con xem thằng cháu trai nhà lão Trần kìa, lên đại học rồi còn không phải là về trồng trọt đó thôi," Bà nội vỗ lên tay cậu, "Sức khỏe tốt là được."

"Người ta là về gây dựng sự nghiệp," Phương Trì nở nụ cười, "Không giống nhau,"

"Đều là trồng trọt, có gì mà không giống nhau," Bà nội nói, "Có sức khỏe, không bệnh không tật là được rồi."

"Vâng," Phương Trì cười nói, "Sức khỏe con vẫn tốt."

Gia cố xong mấy cái ghế một lần, lại ngồi hàn huyên với bà nội một lúc, đại thiếu gia nhà địa chủ đã trở lại, trong tay xách hai con cá, nhìn một con cũng phải đến hai, ba cân.

"Đây không phải là cá trong sông chứ?" Phương Trì nhìn sửng sốt, "To thế?"

"Không biết, giăng lưới liền thấy ở trong lưới," Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được, "Ông nội cậu nói có lẽ là từ thượng du tới, tôi đúng là thần may mắn."

"Thượng du?" Phương Trì nhìn theo ông nội ở phía sau, "Không phải là ao cá của ông cụ Giang đâu ông nhỉ?"

"Có khi thế." Ông nội cũng cười theo hớn hở.

"Cũng đừng cho ông ấy biết, biết rồi hai người lại đánh nhau." Phương Trì chậc hai tiếng.

"Đánh nhau?" Tôn Vấn Cừ sửng sốt, nhìn ông nội, "Hai ông lão còn đánh nhau?"

"Ừ, còn đánh thật cơ." Phương Trì nói.

"Lão không đánh lại được ông." Ông nội ưỡn sống lưng, cầm cá từ tay Tôn Vấn Cừ qua, đi vào nhà bếp.

Cơm tối ăn lẩu nên đơn giản hơn nhiều, ông nội đặt bếp trong phòng, bắc nồi lên, các loại nguyên liệu thả vào nồi, là đông đủ.

Buổi tối có hơi lạnh, ăn như vậy lại vừa khéo, ngồi xuống ghế nhỏ vây quanh bếp, ăn cơm như ngồi xổm ăn, rất thú vị.

Có điều Tôn Vấn Cừ có hơi lo lắng, ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Khói này sẽ không làm trần nhà..."

Nhìn thấy trên trần nhà một mảng khói đen, hắn không nói thêm gì nữa.

"Không cần để ý nhiều thế làm gì," Bà nội nói, "Đen lau là trắng."

Ông nội cầm chai coca tới, đặt xuống đất: "Uống chút không?"

"Rượu gì đây ạ?" Tôn Vấn Cừ cầm lên mở ra, ngửi thử, "Đây là nhà mình tự cất nhỉ?"

"Rượu dâu tây," ông nội liền cầm bốn tách uống trà lớn lại, "Nếm thử đi, cũng không tệ lắm."

"Vâng," Tôn Vấn Cừ lập tức cầm chén đưa tới trước ông nội, "Cháu còn chưa bao giờ uống rượu dâu tây kia."

"Nhà tôi không có thuốc dạ dày đâu đó." Phương Trì lập tức nói.

"Tôi uống rượu pha mới đau dạ dày," Tôn Vấn Cừ nói, "Nếm thử một chén thì không sao."

Phương Trì không nói gì nữa, ông nội rót nửa chén cho Tôn Vấn Cừ, "Không biết có uống quen không?"

"Uống quen, cháu từng ở trong núi ba năm, cũng uống nhiều rượu quê rồi," Tôn Vấn Cừ nói xong cũng uống một hớp, vừa mới nuốt xuống, lập tức cảm thấy một lời khó nói hết, mặt cũng nhíu lại, "Aiii, rượu này..."

"Sảng khoái không?" Phương Trì hỏi.

"Quá sảng khoái luôn," Tôn Vấn Cừ vội vàng gắp từ trong nồi một miếng nấm bỏ vào miệng, "Aiii, vị cũng không giống vị dâu tây lắm."

Ông bà nội thấy hắn như vậy, cười không ngừng được, lại gắp cho hắn một đống đồ ăn.

Rượu này quả thật là loại rượu có mùi vị thần kỳ nhất Tôn Vấn Cừ từng uống, ngoài tên gọi là rượu dâu tây, chẳng có liên quan gì đến dâu tây nữa, từ màu sắc đến mùi vị, hoàn toàn chính là loại rượu trắng nhà nông tự cất, loại mà chỉ uống một hớp đã cay xông thẳng lên trán.

Uống hết nửa chén này, trên người nóng lên, chỗ bị va đập vào trước đó cũng không cảm thấy đau đớn nhức mỏi nữa.

"Rượu này quá là trâu." Tôn Vấn Cừ dựng thẳng ngón tay cái nói với ông nội.

"Thêm một chút?" Ông nội lập tức đưa tay cầm lấy lọ.

"Đừng, đừng đừng...." Tôn Vấn Cừ nhanh chóng xua tay, cầm chén bỏ qua một bên, "Không thêm nữa, còn thêm nữa là bữa cơm này chưa hết cháu đã gục luôn."

Cơm ăn gần xong, mấy người câu có câu không mà vừa ăn vừa nói chuyện, ông bà không nói nhiều, nhưng nhìn có vẻ rất vui, nội dung nói chủ yếu cũng là nhắc ăn.

Tiểu Tử trong sân kêu, sau đó liền nghe thấy cổng bị đẩy ra, có người đi vào: "Cụ ơi, lần trước bình cụ cần tôi mang lại cho cụ đây."

"Chú Trương", Phương Trì vừa nghe thấy liền đứng lên, hướng ra bên ngoài hô to, "Đang ăn cơm trong nhà, chú ăn cùng luôn?"

"Ăn rồi," ngoài cửa, một người trung niên bước vào, cầm trong tay một cái bình, vừa thấy Tôn Vấn Cừ, liền cười nói, "Có khách à?"

"Bạn học Phương Trì, tên là Tôn Thủy Cừ," Bà nội cũng cười nói, "Khách khứa gì, quen thân lắm."

"Là Vấn." Tôn Vấn Cừ nhịn cười.

"Hỏi gì?" Bà nội nhìn hắn.

"Không hỏi gì cả." Phương Trì vỗ bờ vai bà.

Ông nội và chú Trương hàn huyên với nhau vài câu, chú Trương đi rồi, Phương Trì mới tiến đến bên cạnh bà nói: "Bà, Tôn Thủy Cừ không phải bạn học con."

"Trả thù tôi đấy à." Tôn Vấn Cừ bên cạnh cười vui vẻ.

"Không phải bạn học à?" Bà nội ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ, "Con không phải bạn học nó à?"

"Không phải," khóe miệng Tôn Vấn Cừ nhếch lên cười, "Cháu là..."

"Anh nói năng cho cẩn thận," Phương Trì lập tức tiếp ngay một câu, nhìn hắn chằm chằm.

"Bạn cậu ấy," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Bà nội, cháu là bạn cậu ấy, không phải bạn học, cháu nhìn giống 18 tuổi hả bà?"

"Giống," bà nội gật đầu, "Nhìn con sao còn ngơ ngơ hơn cả nó nữa đây?"

Ăn cơm xong, Phương Trì thu dọn đồ vào trong nhà bếp, ông nội lấy tẩu thuốc ra châm, dựa vào ghế, rất thoải mái mà rít một hơi: "Mấy ngày này sống tốt thật."

"Tri túc thường nhạc*." Phương Trì cười.

*sống biết thế nào là đủ thì sẽ vui vẻ.

"Đến." Ông nội đưa tẩu thuốc cho Phương Trì.

Tôn Vấn Cừ có hơi giật mình nhìn.

"Không hút," Phương Trì lắc đầu một cái, "Con cai rồi, ông cũng ít hút đi."

"Cậu cũng có....." Tôn Vấn Cừ nhớ tới Phương Trì ở trên núi còn hút thuốc, có điều nói còn chưa dứt lời, Phương Trì đã lườm hắn một cái, hắn không nói nữa, liền che miệng cười.

"Ông già rồi, không để ý mấy thứ này nữa, mấy năm qua cũng thấy già," ông nội hút thuốc nói chậm rãi, "Biết đâu hai năm nữa, đánh với lão Giang cũng không đánh lại nữa."

"Mau ngừng đánh được rồi," Phương Trì nhíu mày, "Hai người đi đăng ký kỷ lục thế giới đi, đối thủ đánh nhau trong khoảng thời gian dài nhất, đánh cả một đời."

"Chính là vì nhìn lão là thấy phiền, không có chuyện gì còn cứ nhìn bà nội nhà con." Ông nội lấy tẩu thuốc gõ gõ lên bàn chân.

"Ai, có cần mặt mũi nữa không," Bà nội hô lên, "Trước mặt trẻ con mà nói gì không, da mặt nhăn được một quyển sách rồi còn nhìn với không nhìn, ông ấy còn sắp không nhìn rõ mình nhìn ai rồi."

Tôn Vấn Cừ cười đến suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất, cuộc nói chuyện thế này hắn thật sự chẳng mấy khi gặp được, trong nhà không có khả năng xuất hiện đối thoại như vậy, hắn rất ít khi gặp người già, những năm ba mẹ không cãi nhau, cũng là tương kính như tân, sống cách mặt đất ba thước.

"Xem, để cho con cháu người ta cười rồi kìa." Ông nội nói.

"Người ta cười tôi à!" Bà nội lườm ông một cái.

"Ông đúng là già thật rồi," ông nội thở dài, "Trước đây bà con giận ông như thế, ông liền kéo một đoạn đàn dỗ bà vui, giờ tay còn run."

"Con vẫn thích nghe, đã lâu lắm không được nghe rồi, " Phương Trì cười nói, "Ông không phải là tay run, ông là vì ngượng tay nên ngại kéo đúng không."

Ông nội cười không nói gì.

"Kéo đàn? Đàn gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.

"Đàn nhị," bà nội nói, "Người trẻ tuổi các con đều không thích nghe, cũng chỉ có thằng ranh con này còn nịnh nọt ông nó, bảo là thích nghe."

"Đàn nhị à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cháu cũng thích nghe."

"Con cũng đừng cùng nịnh nữa." Bà nội đập lên người hắn.

Có điều nghe thấy câu này, Phương Trì cũng không cảm thấy bất ngờ gì, cậu cảm thấy dựa theo thư pháp của Tôn Vấn Cừ, cùng với bức tranh kia, yêu thích nghe đàn nhị cũng không có gì lạ.

"Cháu nói thật mà." Tôn Vấn Cừ cười nói, "Đàn của ông nội chưa hỏng đúng không, cháu làm phiền gia đình mình hai ngày, không thì để cháu kéo cho mọi người nghe một đoạn."

"Con biết à? Vậy hay quá!" Ông nội lập tức hào hứng, "Tiểu Trì, lấy đàn nhị của ông ra."

"Không đúng," Phương Trì có hơi khó tin nhìn Tôn Vấn Cừ, "Anh nói thật hay giả đấy?"

"Bớt nói linh tinh đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Nhân lúc tôi đang uống rượu da mặt dày."

______________________________________________________________

*kê tinh: bột làm tăng cảm giác ngon miệng, thêm hương vị của thịt vào trong thức ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.