Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 14: Chương 14




Phương Trì nhanh chóng rút tay ra như thể bị cắn, trừng Tôn Vấn Cừ, loại song trọng kinh hãi này làm cậu cả buổi vẫn không nói nên lời.

"Đây là... Anh Tôn quen biết Tiểu Phương à?" Dẫn đoàn có hơi bất ngờ mà nhìn hai người bọn họ.

"Con trai tôi." Tôn Vấn Cừ dựa dựa vào ghế, cười nói.

"Cái..." Dẫn đoàn có lẽ là không hiểu, quay đầu lại nhìn Phương Trì.

Phương Trì quay đầu thật nhanh nhìn ra ngoài cửa xe, chính mình nhận cái việc dẫn đường cũng không tránh thoát đồ thần kinh Tôn Vấn Cừ!

Đồ thần kinh!

"Đùa, đùa thôi." Người ngồi ở ghế tài xế cười không ngừng được, cứ cười mãi.

Phương Trì nghe gã nói liền xoay mặt qua liếc mắt một cái, quả nhiên là Mã Lượng, Mã Lượng cũng vừa khéo quay đầu lại, lúc mắt chạm phải mắt cậu lại càng cười dữ dội hơn, còn gật đầu với cậu: "Cháu trai lớn, vất, vất vả rồi."

Phương Trì có hơi không nói nổi, mở cửa ra nhảy xuống xe, nói với trưởng đoàn một câu: "Anh Lưu, anh xuống đây nói lại đường đi với em một lúc."

Dẫn đoàn xuống xe, liền quay đầu nhìn về phía xe: "Cái kia..."

"Đường thích hợp!" Phương Trì nói.

"Được được được được, đường thích hợp đường thích hợp." Dẫn đoàn cười, gật gật đầu.

Đoàn bạn bè của Tôn Vấn Cừ, vẫn coi như là không quá hao tâm tốn sức, cũng không phải người mới, đương nhiên, hẳn là không tính Tôn Vấn Cừ.

Đám người này không có nhiều yêu cầu phiền phức, chỉ yêu cầu đoạn đường trước khi vào núi có thể ngồi xe, dừng xe dưới chân núi, sau đó đi bộ lên núi, lúc ăn cơm trong thôn lại muốn đi bộ dọc bờ sông một lúc để chụp ảnh, đến đó có thuyền đưa.

"Có đường lái xe được đúng không?" Dẫn đoàn xác nhận lại với Phương Trì.

"Ừ, dạo này trời không mưa, có thể đi xe." Phương Trì nói, "Chỉ là phải vòng vèo một chút."

"Vậy được," dẫn đoàn gật đầu, "Ngoài mấy người nữ kia, nam đều có chút kinh nghiệm, mấy người La Bằng có thể coi là lão luyện."

"Ừm." Phương Trì đáp một tiếng.

Lúc xuất phát, dẫn đoàn Lưu kéo Phương Trì lên xe, vẫn là con xe lúc trước, Tôn Vấn Cừ lái xe, Mã Lượng với dẫn đoàn ngồi phía sau, cậu phải dẫn đường cũng chỉ có thể ngồi ghế phó lái.

Vừa mới ngồi vững, Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu liền cười vui vẻ.

"Có cần thế không?" Phương Trì rất bất lực, "Đùa tôi một lúc đã vui thế à?"

"Không sai, tôi chính là dễ thỏa mãn như thế." Tôn Vấn Cừ cười khởi động xe.

Lúc chuẩn bị lái xe đi, La Bằng chạy tới, lên con xe của bọn họ.

"Sao...sao thế?" Mã Lượng hỏi.

"Tao không chen với mấy bà kia đâu," La Bằng vung tay, "Còn đang ngồi túm tụm đằng sau nghiên cứu kem chống nắng."

"Vậy mày ăn may rồi còn gì," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Mày đi thoa hộ đi."

"Đã có chủ hết rồi, tao lại là người đàng hoàng thế này," La Bầng chậc vài tiếng.

Sau khi ra khỏi thành phố, Tôn Vấn Cừ lái xe rất nhanh, Phương Trì đoán thời gian, theo tốc độ này có lẽ khoảng ba tiếng là có thể đến nơi, ăn cơm trong nhà dân trong thôn, sau đó là có thể lên núi.

Lúc ăn cơm, cậu vừa khéo có thể bỏ thời gian đi gặp ông bà, ngày hôm sau lúc xuống núi có thể không đi cùng xe bọn họ, ở nhà ông nội một đêm, ngày thứ hai đúng giờ lên xe khách về lại thành phố.

Dự định này cậu không nói với lão Lý, đi xe khách cậu chắc chắn không về kịp trước tiết hai.

Lão Lý có lẽ sẽ xách cậu tới phòng làm việc, có điều cũng không sao.

Nghĩ đến có thể gặp ông bà nội, Phương Trì nhắm hai mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi cười ha ha, không để ý mà cười ra tiếng.

Cậu đuổi đi háo hức trong lòng, liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ, mắt Tôn Vấn Cừ nhìn phía trước lái xe không nhìn cậu, thế nhưng nụ cười trên khóe miệng lại rất rõ ràng.

Gần tới trưa, xe lái tới cổng thôn, tuy rằng một hai năm nay làm du lịch, nhưng hoàn toàn chẳng hề có quy phạm, chỗ dừng xe cũng chỉ có hạn, ngay ở một bãi đất trống bên ngoài cổng thôn, lái xe đi qua có thể làm bụi bay trắng xóa.

Có điều loại trạng thái chưa được khai phá hoàn toàn này lại được ưa thích nhất.

"Thôn này, phong cảnh đẹp cực kỳ, có không ít kiến trúc cổ đáng đi dạo." Dẫn đoàn nói cùng mọi người, "Phía sau làng có một con sông nhỏ, còn có rừng trúc, giờ ra chỗ đó chơi trước, thuyền đã thuê xong rồi, theo sông xuống vài cây số, có một thác nước nhỏ có thể chơi một lúc, sau đó có thể đi về hoặc ngồi thuyền trở về, buổi chiều vào núi, buổi tối ăn ở trong núi."

Cả đám người cực kỳ hào hứng, nhìn cây cổ thụ và giếng trước cổng thôn một lúc lâu, sau đó cùng dẫn đoàn đi vào làng.

Phương Trì cúi đầu đi trước đoàn, Tôn Vấn Cừ không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cậu, hỏi một câu: "Cậu lớn lên ở đây à?"

Phương Trì liếc nhìn hắn: "Ừ."

"Giờ ở chỗ này còn người thân nào không?" Tôn Vấn Cừ vừa hỏi vừa nhìn đông nhìn tây, con đường vào thôn đã được sửa sang lại, nhà cửa cũng là xây mới, mà những con đường nhỏ đan xen bên cạnh đã có thể nhìn ra được màu năm tháng, cũng có thể bắt gặp không ít ngôi nhà cũ kỹ, cực kỳ có ý cảnh.

"Ông bà nội với cô tôi đều ở đây." Phương Trì nói, sau một lúc liền cau mày, "Sao anh không nói những người này là bạn anh, anh vẫn ra hay ngoài chơi cùng bọn họ đó."

"Hôm đó tôi hỏi cậu huấn luyện ở câu lạc bộ nào," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Nếu cậu nói, tôi sẽ nói, cậu không chịu nói, vậy tôi cũng đành dừng thôi."

"Tôi...." Phương Trì há hốc miệng, không biết nói tiếp thế nào, không thể làm gì khác hơn là ngừng nói.

Trong thôn, gần bờ sông có hai căn nhà nông, đã có người ngồi bên bờ sống uốn khúc vừa ăn vừa ngắm cảnh, nhìn có vẻ là dẫn trẻ con tới chơi.

Hai mươi người bọn họ vừa tới, lập tức chiếm hết chỗ bàn còn lại, dẫn đoàn trước đó đã gọi điện thoại tới, chủ quán liền bắt đầu chuẩn bị.

Cá, gà quê, vịt quê, La Bằng đều đi theo chọn.

Phương Trì cũng vào bếp một chuyến, chủ quán vừa thấy cậu liền nở nụ cười: "Tiểu Trì, tiện đường về thăm ông nội à?"

"Vâng," Phương Trì cười, lấy từ trong nồi ra một dây lạp xườn đã hấp xong cắn một cái, "Ngon quá."

"Ông nội cháu vừa mới về nhà, lúc bác về vừa nhìn thấy," Ông chủ liền cầm một miếng thịt khô đưa cho cậu, "Cái này ngon, lần này làm không mặn lắm."

"Cháu đi gặp ông một lúc, bác cứ làm việc đi." Phương Trì từ cửa sau nhà bếp đi ra ngoài.

Nơi này không xa nhà ông nội, mất năm phút đi bộ.

Mỗi một bước chân đều quen thuộc, mặt đất quen thuộc, nhà cửa quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cụ ông cụ bà quen thuộc ngồi trước cửa nhà trò chuyện, còn có chó nằm nhoài bên chân tường sưởi nắng.

Phương Trì đi vui vẻ lắm, đi ra ngoài chừng mười bước đã không nhịn được mà nhảy chân sáo mấy lần.

"Vẫn đúng là 14 tuổi," phía sau truyền đến giọng nói lười biếng, "Tràn đầy sinh lực."

Phương Trì sợ hết hồn, quay đầu lại giật mình phát hiện ra, Tôn Vấn Cừ vậy mà đã đi theo sau cậu.

"Anh làm gì thế?" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, "Mấy người các anh ăn ở chỗ nhà nông mà, ăn xong nghỉ ngơi một lúc rồi đi ngồi thuyền..."

"Tôi không ăn cái đấy," khóe miệng Tôn Vấn Cừ mang theo nụ cười, đi tới, còn chậm rãi xoay người, ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, "Không khí đúng là không tệ."

"Không đúng, thế anh muốn ăn gì?" Phương Trì quả thực không biết phải xử lý người này thế nào.

"Đến nhà ông nội cậu ăn," Tôn Vấn Cừ rất vui vẻ trả lời, "Đó mới thật sự là cơm nhà nông, cậu ăn gì tôi ăn cái đó."

"Tôi ăn..." Phương Trì suýt nữa nói ra câu tôi ăn cứt anh có ăn không

Vì nóng lòng gặp ông bà nội, Phương Trì cũng lười lảm nhảm với hắn, quay đầu nhanh chóng đi về hướng nhà ông nội.

Tôn Vấn Cừ đi theo sau không nhanh không chậm nói: "Ơ, không nhảy chân sáo nữa à? Tôi chỉ đi theo ăn một bữa cơm, cũng chẳng làm gì, đã chán đến mức không nhảy rồi?"

Phương Trì không nói gì, cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nhảy chân sáo.

Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ cả buổi.

Cách nhà ông nội còn gần trăm mét, Phương Trì liền nghe thấy tiếng chó sủa, sau đó liền thấy một con chó vàng lớn lăn tới đây như một ngọn gió.

Đây là chó trong nhà, lai giữa chó quê với Collie lông dài, ông nội gọi nó là Tiểu Tử, nhưng thật ra lại là con chó mẹ, nuôi đã gần mười năm.

Phương Trì khom lưng vỗ tay một cái, Tiểu Tử chạy gấp gáp càng mừng rõ hơn, cảm giác đầu lưỡi cũng sắp không đuổi kịp đầu nữa.

"Mịa nó," Tôn Vấn Cừ hô một tiếng, "Chó lớn thế! Của nhà cậu à!"

"Ừ," Phương Trì quay đầu lại nhìn, phát hiện Tôn Vấn Cừ vốn là rất nhẹ nhàng đi đằng sau cậu chẳng biết từ lúc nào đã đi sát lại bên cạnh tường, cậu đột nhiên có khoái cảm không thể nào nói rõ, cong miệng cười không dừng lại được, "Anh sợ chó à?"

"Cũng không phải," Tôn Vấn Cừ cau mày, mặt lo lắng, "Tôi sợ...chó lớn."

Tôn Vấn Cừ dựa vào tường, nhìn con chó lao trong gió đến trước mặt Phương Trì, lắc đầu vẫy đuôi mà đâm vào người cậu cọ cọ, phát ra tiếng hừ hừ hào hứng, lỗ tai dựng thẳng sắp dính ra sau đầu đến nơi.

"Tiểu Tử ngoan," Phương Trì ngồi xổm xuống ôm lấy đầu con chó xoa mạnh một lúc, "Nhớ tao đúng không?"

"Tiểu Trì à? Tiểu Trì à!" Từ căn nhà phía trước, một cụ bà phúc hậu đi ra, cao giọng mà gọi, "Aiii, cái thằng ranh con hư hỏng này sao lại về rồi đây!"

"Bà nội!" Phương Trì ngẩng đầu đáp một tiếng, trong giọng nói ngập tràn vui mừng, lại một tay vỗ lên đầu con chó, một ngón tay chỉ Tôn Vấn Cừ, "Tiểu Tử, nhìn anh ta đi, đây là...chú Tôn của mày."

"Bớt tranh thủ tôi đi!" Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì không để ý tới hắn nữa, chạy đi về phía sân bên kia.

Tôn Vấn Cừ đứng tại chỗ, cùng con chó vàng to lớn hình như tên là Tiểu Tử yên lặng nhìn nhau.

Con chó nhìn thấy Phương Trì hào hứng đến sắp tè ra, vậy mà giờ lại không chạy như bay theo Phương Trì, mà lại đặt mông xuống ngồi trước mặt hắn.

"Tao bảo này," Tôn Vấn Cừ dời sang bên cạnh một bước, con chó cũng hơi di chuyển, hắn đành phải dừng lại, "Mày có ý gì? Không, nó có ý gì?"

Con chó vẫy vẫy đuôi, có vẻ không có ý định cắn hắn, nhưng hoàn toàn không có ý định nhường đường.

Tôn Vấn Cừ chỉ đành tiếp tục dựa vào tường, lại thử bước một bước về phía sân.

Chó lại dời theo một chút.

Tôn Vấn Cừ dừng lại, nhìn chó không động đậy, hắn liền bước một bước.

Lần này con chó đứng dậy, đi tới bên cạnh chân hắn.

"Mày làm gì thế!" Tôn Vấn Cừ sợ quá rồi, con chó này đứng lên, đầu đã tới đùi hắn.

Chó ngồi xuống sát bên chân hắn.

Phương Trì đang ở đằng kia ôm cụ bà phúc hậu nói chuyện một lúc lâu, ngay lúc Tôn Vấn Cừ đang định phất tay nhắc cậu ở đây còn có một kẻ bị chặn lại đây này, Phương Trì vậy mà lại cùng bà cụ đi vào trong sân.

Tôn Vấn Cừ quả thực đã nổi giận, không nhịn nổi mà gào lên: "Phương Trì!"

Một tiếng gào này rất đủ lực, con chó giật nảy mình, đứng phắt dậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Tao không gào mày," Tôn Vấn Cừ dựa vào tường, "Đi đi, gọi chủ mày lại đây, Tiểu Tử, tên là Tiểu Tử phải không, Tiểu Tử ngoan, đi gọi thằng ranh con khốn kiếp Phương Trì kia lại đây."

Con chó nghiêng đầu.

Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng: "Đừng có giả vờ đáng yêu, cái đầu này của mày chẳng đáng yêu tí nào..."

"Tiểu Tử!" Phương Trì cuối cùng cũng từ trong sân xoay người ra ngoài, cầm trong tay thứ gì đó không biết chạy tới.

Chó nhảy lên, chạy về hướng cậu gọi.

"Đệt." Tôn Vấn Cừ nhíu mày nhỏ giọng chửi một câu, rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Nếm thử cái này đi." Phương Trì đi tới trước mặt hắn, đưa cho hắn một bắp ngô.

"Không ăn," Tôn Vấn Cừ tức giận nhìn cậu, "Cậu có ý gì đấy, trả đũa tôi à?"

"Là ngô ngọt, ngọt lắm, ăn như hoa quả cũng được," Phương Trì nói, "Ông nội tôi mới vừa luộc xong."

"...Tôi chưa rửa tay." Tôn Vấn Cừ nhìn bắp ngô trong tay cậu, mùi thơm cực kỳ.

"Cầm vào cuống mà ăn," Phương Trì tuốt cuống cho hắn, "Anh đừng nói với tôi anh ngay cả bắp ngô cũng không biết gặm."

"Đưa đây!" Tôn Vấn Cừ cầm bắp ngô tới, đặt vào miệng gặm một miếng.

Thật sự là rất ngọt, còn cực kỳ mọng nước.

"Còn dẫn cả bạn về, cũng không nói trước một tiếng," Vừa vào sân, Tôn Vấn Cừ liền thấy một ông cụ gầy gò bước ra từ giữa phòng, "Đã bảo con rồi, nếu về phải nói trước, ông còn chuẩn bị cẩn thận."

"Có gì đâu mà phải chuẩn bị, có gì ăn đó là được, chiều nay con còn dẫn người vào núi." Phương Trì nói.

"Người bạn này của con tên là gì?" Ông cụ gầy gò hẳn là ông nội Phương Trì, khuôn mặt cũng có hơi giống, nhìn rất ôn hòa.

"Cháu họ Tôn, Tôn Vấn Cừ, cháu chào ông bà," Tôn Vấn Cừ chào hỏi xong, lại nhìn con chó đang đứng bên cạnh liều mạng quẫy đuôi.

"Đừng sợ, con chó này không cắn đâu, nghe lời lắm," bà cụ phúc hậu cười nói, "Tiểu Tử, đi sang bên cạnh đi, làm người ta sợ rồi!"

"...Đúng là nghe lời," Tôn Vấn Cừ cười, nhìn con chó đi rồi, mới ngồi xuống ghế nhỏ trong sân, "Hôm nay tới đột ngột, lại không nói trước, ông bà nội đừng trách tội bọn con, chủ yếu là vì Phương Trì bảo đồ ăn trong nhà là ngon nhất, kéo cháu tới đây..."

Phương Trì quay phắt đầu lại nhìn hắn chằm chằm.

"Ai, thằng ranh con này, cả ngày khoe khoang đồ ăn ông nội nó làm ngon, gặp ai cũng kể," bà nội chậc hai tiếng, đi vào nhà bếp trong sân, "Thật ra khó ăn lắm, bà làm mới ngon, để bà làm cơm cho các con, vừa khéo đang định làm đây."

"Người ta bảo đồ ăn tôi làm ngon mà." Ông nội đuổi theo sát nói.

"Nói thế à? Người ta bảo là đồ ăn trong nhà ngon nhất!" Bà nội lại bước nhanh hơn.

"Bà nói đi, Tiểu Trì bao giờ chả nói đồ ăn ông nó làm ngon!" Ông nội chuyển thành chạy chậm, vọt vào bếp trước.

"Nó nói sai rồi!" Bà nội cũng chen vào.

Phương Trì đứng một bên vui vẻ nhìn hai ông bà cụ chen nhau vào bếp, quay đầu lại nhìn thấy Tôn Vấn Cừ, lập tức lại hơi khó chịu: "Gì mà tôi kéo anh tới?"

Khóe miệng Tôn Vấn Cừ đang cười nhìn hai ông bà cụ trong bếp, nghe cậu nói lời này chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn cậu, rồi ánh mắt lại trở về hướng nhà bếp.

"Tôi kéo anh tới lúc nào?" Phương Trì tiếp tục hỏi.

"Tôi khóc lóc van nài muốn tới," Tôn Vấn Cừ nói, "Đi đi, nhanh lên, nói với ông nội cậu cậu không kể đồ ăn trong nhà ngon, cũng không kéo người ta đến ăn đi."

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, không nói nữa, chỉ là vẫy tay gọi Tiểu Tử lại.

"Gọi chú." Phương Trì chỉ tay vào Tôn Vấn Cừ.

Tiểu Tử lập tức vểnh lỗ tai, ngẩng mắt hướng về phía Tôn Vấn Cừ ẳng hai tiếng.

"Ai, đệch," Tôn Vấn Cừ sợ đến mức kéo ghế ra phía sau gần hai mét, mới vừa ngồi xuống tay còn chưa buông ghế ra, đã cảm giác tay bị thứ gì đó chọc vào, quay đầu lại, một con gà trống đang vểnh cổ chuẩn bị mổ lên bắp ngô trong tay hắn lần thứ hai, hắn bỗng nhiên đứng lên, "Ha."

"Ơ, không sợ gà à?" Phương Trì nói.

"Đương nhiên là không sợ," Tôn Vấn Cừ phất tay một cái, đuổi con gà đi rồi ngồi xuống, "Trước đây..."

Hắn định nói trước đây lúc bị cha vứt vào trong núi nhìn người đào đất, lúc còn ở dưới tầng một, cái con gà kia cười đến mức có thể đi bộ vào trong phòng hắn.

Mà lời này hắn không nói ra, đột nhiên chẳng muốn nói nữa, cảm thấy chán nản.

Ông bà nội đang ở trong bếp vừa ầm ĩ vừa nấu cơm làm đồ ăn, Phương Trì chơi đùa với con chó dưới ánh nắng, nghe cuộc nói chuyện quen thuộc, cảm thấy trong lòng rất chân thật.

"Ba mẹ cậu ở trên thành phố à?" Tôn Vấn Cừ đột nhiên hỏi một câu.

"Không," Phương Trì nhìn hắn, "Mở cửa hàng trên thị trấn."

"À, vậy là nhà các cậu chia nhau ra ba chỗ à?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Ừ." Phương Trì gật đầu.

"Còn ngô nữa không?" Tôn Vấn Cừ nhìn bắp ngô đã bị gặm sạch trong tay.

Phương Trì đứng dậy, đi vào nhà bếp cầm ra cho hắn một bắp.

Không quá lâu sau, từ phòng bếp đã bay ra mùi thức ăn thơm phức, mang theo ý vị củi lửa, làm người ta cực kỳ thèm ăn.

"Phải gọi chú Lượng Tử của cậu tới ăn cùng," Tôn Vấn Cừ lầm bầm nhỏ giọng một câu, "Tiếc quá."

"Bọn họ biết anh tách ra à?" Phương Trì hỏi, nếu như không nói không rằng mà thiếu đi một người, dẫn đoàn lại sợ nhảy dựng lên.

"Biết, tôi nói tôi tích cốc, đi dạo." Tôn Vấn Cừ nói.

"Mông đít* gì cơ?" Phương Trì nhíu mày.

*"tích cốc" phiên âm là Bìgǔ, "mông đít" phiên âm là Pìgu

"Không có văn hóa đáng sợ thật," Tôn Vấn Cừ thở dài, "Mông tôi đau, muốn đi dạo cho đỡ một chút."

Phương Trì nhíu mày nhìn hắn rõ lâu: "Tích cốc à? Ý là không ăn cơm đúng không?"

"Còn nghĩ ra được đúng là cảm động." Tôn Vấn Cừ nói.

"Thằng ranh con, mau ra bưng thức ăn!" Bà nội trong bếp gọi một tiếng.

"Đến đây." Phương Trì đáp một tiếng, chạy trước vào trong nhà bưng bàn ra bày ra sân, rồi chạy vào bếp bưng đồ ăn ra.

"Tôi..." Tôn Vấn Cừ cũng bước hai bước về phía nhà bếp định giúp.

"Anh ngồi đi, đừng thêm phiền." Phương Trì chỉ ghế.

"Vốn là cũng không muốn động, tôi chờ ăn vậy." Tôn Vấn Cừ ngồi xuống.

Ông bà nội rất hiếu khách, đồ ăn tuy cũng không phải món ngon gì, nhưng lại rất đủ đầy, hơn nữa đều là đồ ăn nhà nông, một nồi canh rau dại ngửi mùi thơm cực kỳ, Tôn Vấn Cừ rất có hứng thú với bát canh măng non lớn kia, còn có một đĩa cá nhỏ, nghe nói là câu từ trong khe suối.

"Cũng không có thời gian chuẩn bị đồ ăn," ông nội đẩy đồ ăn về phía Tôn Vấn Cừ, "Đều là đồ bình thường nhà ông hay ăn, con nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

"Hợp, hợp lắm." Tôn Vấn Cừ nhanh chóng gắp ít thức ăn bỏ vào miệng, "Là đồ bình thường thích ăn thì đã tự ăn được rồi, giờ mới là ngon."

"Không ô nhiễm, đồ ăn tự chúng ta trồng cũng không phun thuốc, tươi mới lắm." Bà nội nói, "Các con ở thành phố không ăn được, đều ăn mấy thứ chúng ta còn không ăn."

"Bà nội," Phương Trì vừa ăn vừa vui vẻ, "Nói gì vậy."

"Nói thật chứ," Bà nội dùng tay đụng vào Tôn Vấn Cừ, "Thủy Cừ* con ăn nhiều vào."

*Chữ "Cừ" 渠 trong tên Tôn Vấn Cừ nghĩa là kênh, mương, kết hợp với chữ Thủy.

Tôn Vấn Cừ ngẩn người, Phương Trì đang uống canh, vừa nghe thấy liền nhanh chóng cúi đầu xuống, canh phun hết ra mặt đất.

"Trí nhớ của bà này, người ta có tên là Tôn Thủy Cừ đâu, tên là Tôn... Tôn... gì Cừ!" Ông nội nói.

"Cháu là Tôn Vấn Cừ," Tôn Vấn Cừ nhịn cười giải thích cho ông bà cụ, "Vấn Cừ, chính là Vấn Cừ trong Vấn Cừ Na Đắc Thanh Như Hứa."

"À," ông nội đáp một tiếng, rồi nhìn hắn, "Hỏi ai?"

"...Không hỏi ai cả." Tôn Vấn Cừ sặc một cái.

"Ai," Phương Trì nuốt đồ ăn trong miệng xuống, dựa vào trên ghế, cười đến mức sắp không thở nổi, "Anh đừng giải thích nữa, càng giải thích lại càng không nghe rõ."

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu cười rất lâu, mới nhỏ giọng mà nói một câu: "Ồ, lúm đồng tiền lộ ra rồi."

Phương Trì ngẩn người, định banh mặt lại mà chẳng banh nổi, sững sờ mấy giây sau lại tiếp tục cười không ngừng được.

"Mất mặt không," bà nội với tay tới, dùng đũa gõ lên đầu cậu hai cái, "Cười cái gì cơ chứ, bảo người ta Thủy Cừ... không, cái gì Cừ tới? Bảo người ta tới mà chẳng biết ý gì cả."

"Vấn," ông nội nhắc bà nội, "Vấn."

"Hỏi ai!" Bà nội liếc mắt nhìn ông một cái.

"Thủy Cừ thì Thủy Cừ," Tôn Vấn Cừ cũng không chịu được, "Bà nội, cháu tên là Tôn Thủy Cừ."

"Thủy Cừ," bà nội vỗ vỗ hắn, "Con rảnh rỗi nhớ tới chơi, thằng nhóc hư hỏng này bình thường chẳng thèm mang bạn tới nhà, thật ra, chỗ chúng ta không khí trong lành, thức ăn cũng hơn đồ trong thành phố các con, nhìn bà này, sống lâu trăm tuổi!"

"Vâng." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Ông bà không có văn hóa, cũng không biết nên nói thế nào, thế nhưng con mà tới, bảo đảm con được ăn ngon uống ngọt," Bà nội lại vỗ lên lưng hắn, "Bà nội làm đồ ăn cho con."

"Ông làm thì con mới ăn được." Ông nội ngồi một bên nói.

"Vâng," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Hai người làm đều ngon."

"Vậy phải thường xuyên đến đó." Ông nội nói.

"Vâng," Tôn Vấn Cừ cười nhìn Phương Trì, "Cháu nhiều thời gian, ngày nào đến cũng được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.