Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 11: Chương 11






Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ lúc nói câu này, trên mặt vẫn mang theo nụ cười trào phúng xem thường kia, cực kỳ làm người ta ghét bỏ, nhưng cũng là thái độ xưa nay hắn chưa từng thay đổi, làm Phương Trì cảm thấy hắn đang nói thật.

Tôn Vấn Cừ thật sự không đánh Phương Ảnh.

Thật ra mấy lần tiếp xúc này, Phương Trì cảm thấy hắn nhìn có vẻ không phải loại người sẽ tùy tiện ra tay với ai, nếu nói là Mã Lượng đánh thì còn đáng tin hơn một chút.

"Tôi... biết rồi." Phương Trì dùng giọng buồn bực mà nói một câu, quay người trở lại nhà bếp.

"Biết rồi là xong à? Đấm với đạp của cậu cứ thế lật qua trang luôn?" Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế sofa nói.

"Đá anh không phải vì cái này," Phương Trì đi từ trong phòng bếp ra, nhìn hắn, "Sao lại đạp anh anh tự biết, đánh anh... Không thì anh đánh lại đi."

"Tay tôi đau." Tôn Vấn Cừ vẫy tay, đây là nói thật, hôm đó leo núi rõ lâu, sau đó còn tăng thêm độ khó, hiện giờ tay đau nhức vô cùng.

"Vậy anh muốn làm thế nào." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm nửa buổi, cười: "Cứ treo lại đấy đã, tôi nghĩ kỹ rồi nói, còn nữa, tôi không ăn mướp đắng."

"Mướp đắng tôi làm không đắng." Phương Trì nhíu mày.

"Không đắng cũng không ăn, tôi cũng không sợ đắng," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Tôi chính là không thích vị mướp đắng."

"Vậy anh muốn ăn gì?" Phương Trì hỏi.

"Tôi nghĩ xem," ngón tay Tôn Vấn Cừ chống lên thái dương nghĩ nửa buổi, "Mì căn*?

"Mì căn?" Phương Trì nhìn hắn, "Siêu thị đối diện không có."

"Siêu thị toàn là mì căn khô, ai mà ăn, không ngon." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì trầm mặc một lúc: "Anh sẽ không bắt tôi giờ đi nhào bột mì cho anh đấy chứ?"

"Vậy là tốt nhất." Tôn Vấn Cừ lập tức nói.

"Cái gì?" Giọng Phương Trì cũng bị lạc đi.

"Ôi, làm tôi sợ hết hồn," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Nấm hương nhồi thịt cũng được."

Phương Trì nhìn hắn chằm chằm một lúc, đi về phía cửa.

"Đình công đấy à?" Tôn Vấn Cừ đuổi theo một câu.

"Mua nấm hương." Phương Trì nói xong thì mở cửa ra ngoài.

Tôn Vấn Cừ nghe thấy tiếng bước chân của cậu, không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, cử động cổ tay một chút rồi đứng lên, gãi gãi đầu Hoàng tổng: "Đến đây, viết cho mày bức tranh chữ được không?"

Hoàng tổng kêu meo meo hai tiếng, nhảy xuống đất, dựng thẳng đuôi đi cùng hắn vào phòng làm việc.

"Biết không," Tôn Vấn Cừ bật đèn trong phòng làm việc lên, nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn làm việc, "Việc tao ghét nhất, chính là cầm kỳ thi họa làm gốm, mà mấy việc này cố tình lại là bản lĩnh duy nhất, ưu điểm trong mắt người khác của tao."

Hoàng tổng thuận theo chân hắn mà bò lên, sau đó nhảy lên bàn, cuộn tròn xuống bên cạnh giá bút.

"Mấy thứ này ban đầu học cũng không phải là vì vui vẻ gì," Tôn Vấn Cừ chậm rãi mài mực, "Một là vì rèn dũa tính tình, hai là vì... chính là vì phải học, cho nên chẳng thú vị gì."

Hoàng tổng chẳng có hứng thú gì với lời hắn nói, chỉ chăm chú nhìn theo tay hắn mài mực.

"Thích không?" Tôn Vấn Cừ đưa tay đến trước mắt nó, "Tay tao đẹp lắm đúng không."

Hoàng tổng duỗi chân ra ôm lấy tay hắn.

"Viết cho mày cái gì nhỉ?" Tôn Vấn Cừ cầm bút qua, chậm rãi chấm mực, "Mày trông xấu thế này, viết Hoàng tổng xưn đẹp nhỉ?"

Hoàng tổng không để ý đến hắn, hắn nhấc bút lên.

Trong nháy mắt ngòi bút rơi trên giấy, hắn tìm lại được cảm giác quen thuộc, khó chịu, phiền muộn, ngột ngạt, mang theo khoái cảm tự ngược mơ hồ.

Lúc Phương Trì gõ cửa, Tôn Vấn Cừ đang viết một chữ cuối cùng, không để ý.

Cho tới lúc viết xong, Phương Trì đã từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Tôn Vấn Cừ đặt bút xuống, sờ Hoàng tổng: "Đại nhân, người xem đi, thích không?"

"Anh..." Phương Trì cũng nhìn về hướng phòng làm việc, có hơi ngạc nhiên mà đi tới, "Đang viết chữ à?"

"Ừm." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng, thả mèo xuống, tiện tay cầm lấy giấy giũ giũ.

"Hoàng tổng...cái gì?" Phương Trì chỉ mới nhìn có hai chữ, không đợi cậu nhìn rõ hai chữ phía sau, Tôn Vấn Cừ đã vò giấy lại thành cuộn ném qua một bên, cậu ngẩn người, "Anh nếu không muốn để tôi xem thì nói là được, cần gì phải thế."

"Viết Hoàng tổng oai phong," Tôn Vấn Cừ chép miệng, mèo con liền đi về tay hắn, đi ra khỏi thư phòng, "Không phải không muốn cho cậu xem, là chính tôi không muốn nhìn, nấu ăn đi, đói rồi."

Chữ viết thật sự rất đẹp.

Đây là cảm giác của Phương Trì đối với hai chữ "Hoàng tổng", có điều hành động kỳ quái của Tôn Vấn Cừ làm cậu mất hứng thú với chữ phía sau, quay người đi vào nhà bếp.

Không chắc chắn về lượng đồ ăn, cậu còn chưa nghĩ ra được xem rốt cuộc là làm cho một mình Tôn Vấn Cừ, hay là làm luôn cả phần mình.

Cùng ăn cơm với Tôn Vấn Cừ.

Chậc.

Cậu suy nghĩ thử liền cảm thấy khó chịu, vẫn nên làm xong rồi mang Hoàng tổng đi thôi.

Nấm hương nhồi thịt làm rất dễ, thịt băm có sẵn, trộn ít trứng gà, nêm nếm chút gia vị rồi ướp là được, chỉ là hôm nay không có thời gian ngâm nấm hương khô, nên mua nấm tươi, không đủ thơm.

Vốn là nghĩ Tôn Vấn Cừ ăn một mình, tùy tiện làm một món là được rồi, mà nghĩ đến hắn không hiểu ra sao đã bị mình đánh, xem như là lời xin lỗi đi, sau khi Phương Trì hấp xong nấm hương nhồi thịt liền dùng chỗ nguyên liệu còn lại nấu một nồi canh nấm hương thái sợi với thịt viên.

Lúc bưng đồ ăn đã làm xong đến nhà bếp, cậu nghe thấy Tôn Vấn Cừ đang gọi điện thoại, nói gì thì không nghe rõ lắm, có điều vẻ mặt Tôn Vấn Cừ có hơi khó coi.

"Con đã nói rồi, con không muốn! Đây không phải là chuyện cúi hay không cúi đầu là xong!" Tôn Vấn Cừ đột nhiên rất bực bội mà đá một cái lên bàn uống nước, nói to, "Tại sao con lại phải cúi đầu?"

Phương Trì hơi do dự, quay người trở về nhà bếp, điện thoại không vui thế này, cậu tốt nhất vẫn nên tránh đi.

Đứng ngẩn người trong bếp một lúc, Tôn Vấn Cừ đi vào, trong tay còn đang nắm điện thoại, nhíu mày: "Bát đĩa không lấy ăn kiểu gì?"

"Định chờ anh nói điện thoại xong." Phương Trì cầm một bộ bát đũa ra, bỏ lên bàn cơm.

Tôn Vấn Cừ đặt mông xuống cạnh bàn nhìn thử: "Một bộ?"

"Tôi về rồi ăn, chỉ làm phần một mình anh," Phương Trì nói liền đi qua nhấc Hoàng tổng lên, bỏ nó vào trong balo mèo.

Lúc cậu đi nhặt cặp sách bị ném xuống đất lên, Tôn Vấn Cừ đột nhiên một phát hất bát đũa trên bàn xuống đất.

Phương Trì quay đầu lại, nhìn bát trên đất đã vỡ thành hai nửa, lại nhìn Tôn Vấn Cừ: "Anh có ý gì?"

"Một người ăn kiểu gì." Tôn Vấn Cừ mặt khó chịu mà đá một cái lên bát vỡ.

"Tôi ngày nào cũng ăn một mình." Phương Trì không rõ Tôn Vấn Cừ giờ là đang giã cậu hay chỉ đang phát tiết bực bội.

"Cậu ăn với tôi." Tôn Vấn Cừ nhíu mày.

Phương Trì đi qua, nhặt bát vỡ và đũa trên sàn lên, ném vào trong thùng rác, rồi vào trong phòng bếp, lục lọi mãi, mới tìm thấy một cái bát nhựa, còn là màu xanh nhạt có nụ hoa nhỏ...

Cậu rửa cái bát này rồi đi qua bỏ lên bàn: "Tôi không quen ăn ở đây, anh cứ nhìn tôi cũng không thoải mái."

"Có tí tinh thần phục vụ nào không đấy?" Tôn Vấn Cừ vẫn đang nhíu mày.

"Trên hợp đồng cũng không có mục ăn cơm cùng," Phương Trì nhẫn nhịn khó chịu, dù sao việc trước đó đánh Tôn Vấn Cừ đã làm cậu rất ngại rồi.

"Tăng lên theo tình hình cụ thể, hiện giờ gia tăng, hôm nay ăn ở đây." Tôn Vấn Cừ ngang ngược nói.

"Anh có thể...đừng như thế được không?" Phương Trì cũng nhíu mày lại.

Tôn Vấn Cừ không nói gì, giương tay một cái hất bát xuống sàn, có điều lần này không vỡ.

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, quay người vác cặp lên lưng, nhấc balo mèo lên, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa lại, Tôn Vấn Cừ đang ném đũa xuống sàn.

Ngồi cạnh bàn mấy phút, hắn thở dài, đứng dậy nhặt bát đũa lên mang đi rửa, rồi bật tivi lên.

Vừa xem ti vi vừa ăn cơm.

Tay nghề của Phương Trì cũng bình thường, nếu coi là một thiếu niên bình thường, rất tốt, giỏi hơn tay nghề dì nấu ăn trong công trường trước đây không ít, thế nhưng đối với loại người có khẩu vị khó hầu hạ như Tôn Vấn Cừ mà nói, chính là bình thường...

Thịt không đủ mềm, nước trong nấm hương quá đầy, hành bỏ vào sớm, nước canh lại hơi mặn...

Có điều dù nghĩ như vậy, Tôn Vấn Cừ vẫn đánh sạch đồ ăn và canh rất nhanh, dù sao cũng đói bụng.

Trong lòng Phương Trì vô cùng rối loạn, ăn hai bát mì trên đường cũng chẳng thể đè nén chút khó chịu này xuống.

Ở trường học đã chẳng dễ chịu, rời đi rồi còn có Tôn Vấn Cừ đột phát âm dương quái khí đang chờ cậu, mà Phương Ảnh khiến cậu nén giận đi đối mặt với Tôn Vấn Cừ, từ sau khi lấy được tiền thì chưa từng liên lạc với cậu một lần.

Phương Trì cảm giác cả người đều khó chịu, cũng không muốn đi về, mang Hoàng tổng chậm rãi đi bộ trên con đường nhỏ, đi một chốc cậu lấy điện thoại di động ra, gọi một số.

Bên kia vang lên vài tiếng tút tút, một người đàn ông nghe điện thoại: "Alo?"

"Chú Trương, con Phương Trì," Phương Trì nói, "Giờ chú có tiện không? Con muốn nói chuyện với ông nội."

"Tiện, tiện, con chờ đi, chú qua nhà ông, xế chiều nay ông con nhắc tới con đó." Chú Trương nói.

Chú Trương là hàng xóm nhà ông nội cậu, cũng coi như là nhìn cậu lớn lên, hai ông bà cụ không dùng được điện thoại di động, mỗi lần Phương Trì gọi về đều phải gọi đến số chú Trương.

"Điện thoại của Tiểu Trì!" Trong ống nghe có thể nghe được tiếng chú Trương vừa đi vừa gọi, "Buổi chiều không phải vừa mới nhắc đó thôi, giờ đã gọi về này!"

"Tiểu Trì à?" Bên kia truyền đến tiếng ông nội.

"Ông," Phương Trì nói, "Cơm nước đã xong chưa?"

"Ăn xong rồi, hôm nay bà nội con làm cơm," ông nội hạ thấp giọng, "Ôi, quá khó ăn."

Phương Trì nở nụ cười: "Vậy sao ông không làm."

"Bà ấy có cho đâu," ông nội cũng cười, "Cô con hôm nay lại đây, ông đã bảo để ông nấu rồi, bà con lại không cho làm, làm cô con ăn đến mức rớt cả nước mắt."

"Cẩn thận bà nội con nghe thấy," Phương Trì ngồi vào bên cạnh luống hoa bên đường, "Sức khỏe hai người vẫn ổn chứ ông?"

"Bà nội con ngủ rồi, không nghe được, hai ông bà sức khỏe vẫn được, con đừng bận lòng, con có thời gian thì về thăm nhà," Ông nội nói, "Giờ con còn làm hướng dẫn viên du lịch không?"

"Không phải hướng dẫn viên du lịch, mà là dẫn đường." Phương Trì sửa lại lời ông, "Cũng không phải không làm, nếu có đoàn đi về chỗ nhà ta, con nhất định sẽ nhận, tiện đường về thăm hai người."

"Con gần đây có muốn ăn gì không? Để ông làm, chú Trương của con bảo hai hôm nữa sẽ lên thành phố một chuyến, bảo chú mang qua cho con, nhanh thôi." Ông nội nói.

"Không cần đâu ông," Phương Trì vui vẻ, "Con muốn ăn cà muối, làm sao mang được, con có thời gian về ăn là được rồi."

"Vậy lúc con sắp về nhớ gọi điện thoại, về đột ngột lại làm không kịp." Ông nội cười nói.

"Vâng." Phương Trì cười.

Nói chuyện với ông nội một lúc, Phương Trì cuối cùng cũng coi như cảm thấy chút khó chịu trong lòng mình đã lắng xuống, cậu giơ tay lên chậm rãi xoay người, nhấc balo mèo lên: "Về đi."

Hoàng tổng nằm trong balo không thèm ho he gì, Phương Trì thở dài, có hơi hơi không thể không bội phục Tôn Vấn Cừ, làm sao lại có duyên với mèo như vậy...

Về đến nhà, cậu lấy thức ăn cho mèo ra, đổ cho Hoàng tổng nửa bát, kẻ này nhìn một cái là bất động luôn, ngửa mặt lên nhìn cậu, không đẩy bát về phía trước đã coi như là nể mặt nhau lắm rồi.

Phương Trì và nó nhìn nhau một lúc, không nhịn được nhặt một viên bỏ vào miệng: "Khác nhau ở đâu? Không phải đều là thức ăn cho mèo à? Mày không phải là õng ẹo lắm à, sao giờ lại không õng ẹo nữa rồi hả?????"

Hoàng tổng duỗi móng ra đẩy đẩy bát đi, Phương Trì nhanh chóng đè bát lại, cầm đồ hộp trước đó chưa ăn xong đổ lẫn vào với thức ăn cho mèo, giờ Hoàng tổng cuối cùng cũng coi như là cúi đầu bắt đầu ăn.

Cậu liền đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cho mình một bát sủi cảo ăn, nhấc nồi lên mới nhớ ra mình đã ăn rồi.

Sao lại cảm giác như thể chưa ăn gì, cậu xoa bụng ra khỏi nhà bếp, đi đến trước máy tính định bật máy lên, mà nghĩ lại liền rút tay lại, ngồi xuống trước bàn học bên cạnh.

Vẫn là ôn tập đi.

Còn có một xấp bài tập.

Lúc hơn chín giờ, mẹ gửi tin nhắn tới, hỏi gần đây thế nào.

Phương Trì trả lời một câu "tốt lắm, ba mẹ thế nào?"

Mẹ liền gửi lại,"đều ổn, con nhớ ôn tập cho giỏi."

À.

Phương Trì nhìn di động rất lâu, cảm giác lời muốn nói đã nói xong hết.

Đặt điện thoại xuống sững sờ một lúc, không biết là chuyện thế nào, mỗi lần với ba mẹ đều không tìm được chuyện để nói, cũng không phải không quan tâm không hiếu thảo, chỉ là không nói được gì, cảm giác mẹ cũng giống vậy, không tìm được chuyện gì để nói.

Với ông bà lại có thể trò chuyện thật lâu, nói gì cũng không thấy mất tự nhiên.

Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn, thời gian ở bên cạnh ba mẹ tổng cộng cũng chỉ có mấy năm cấp hai, khiến cậu cảm thấy vừa lại được gần, lại cảm thấy lúng túng xa lạ.

Đang định làm bài tập tiếp, điện thoại đi động lại vang lên, lần này là Lương Tiểu Đào gọi tới, vừa nghe điện thoại liền hỏi: "Mày không sao chứ?"

"Hả?" Phương Trì ngây người.

"Tao mới vừa biết lớp sáu chặn mày à? Tao còn tưởng mày không đến lớp tự học là lại nhận việc gì rồi." Lương Tiểu Đào lo lắng.

"Tao nhận việc gì bắt đầu từ tối được cơ chứ." Phương Trì cười, "Không sao, tao chạy được."

"Sao lại không đánh! Hứa Chu lúc nãy gọi cho tao nói chuyện còn bảo đánh là tốt rồi, cùng nhau lên chúng nó làm sao là đối thủ của mày được! Cái bọn này rõ là đáng ghét!" Lương Tiểu Đào có hơi tức giận, "Không đúng, thật ra không cần cùng lên, chỉ một mình mày là đủ rồi."

"Xem mày kích động kìa." Phương Trì nói, "Lần sau gọi hội đánh nhau bảo Hứa Chu dẫn mày theo là được."

Lương Tiểu Đào chậc một cái: "Rồi, biết mày không sao là được rồi, tao còn một đống bài chưa làm đây."

"Tiểu Đào," Phương Trì nghĩ ngợi, "Sáng mai mang cho tao mấy cái bánh quẩy* của ông cụ dưới tầng nhà mày rán đi."

"Ôi, lại thèm ăn bánh quẩy nhà cụ, được rồi, mang thêm cho mày phần sữa đậu nành nữa." Lương Tiểu Đào cười nói.

"Ừ."

Bánh quẩy bán dưới tầng nhà Lương Tiểu Đào, nói thật ra thì cũng không phải là ngon lắm, bánh quẩy mà thôi, rán phồng lên là không khác nhau mấy, nhưng Phương Trì vẫn luôn bảo Lương Tiểu Đào mang bánh quẩy tới cho cậu.

Ông lão rán bánh quẩy, trông rất giống ông nội cậu, lúc nói chuyện cười rộ lên cũng giống.

Phương Trì nằm gục mặt xuống bàn, cầm bút gõ lên chóp mũi mình, nhớ ông nội bà nội, muốn về nông thôn.

Tôn Vấn Cừ ngủ thẳng đến chiều mới dậy, vẫn là Mã Lượng đến ngoài cửa nhà hắn, gọi điện thoại mới đánh thức được hắn dậy, lúc dậy đói đến mức cảm giác sắp nôn ra.

"Mày," Mã Lượng chỉ hắn, "Ngày mai đến, đến chỗ tao."

"Làm gì?" Tôn Vấn Cừ kéo kéo quần ngủ, đầu óc vẫn còn đang mơ mơ màng màng.

"Làm việc!" Mã Lượng cao giọng gào lên, lại đập bụp bụp một trận lên người hắn, "Tự mày nhìn, nhìn mày bây giờ đi...như, như cứt!"

"Đâu ra cứt đẹp trai như này..." Tôn Vấn Cừ cười đi tới phòng tắm.

"Ngậm miệng!" Mã Lượng lại gào lên.

Tôn Vấn Cừ giờ mới cảm giác được Mã Lượng đang tức giận.

"Làm sao?" Hắn xoay mặt qua nhìn Mã Lượng.

Mã Lượng không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Tôn Vấn Cừ bị gã trừng đến không thoải mái, quay người đi vào nhà tắm.

Tắm rửa sạch sẽ đi ra, Mã Lượng vẫn nhìn hắn chằm chằm, chỉ là đổi thành ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm.

Tôn Vấn Cừ và gã trừng nhau một lúc, Mã Lượng châm điếu thuốc ngậm vào miệng, không có ý định thu lại ánh mắt.

"Tao," Tôn Vấn Cừ chỉ chính mình, gằn từng chữ, "Không, làm, gốm."

"Thế mày làm, làm gì," Mã Lượng nói, "Không làm gốm, làm trâu, làm ngựa, gì cũng được, kiểu gì mày cũng phải làm, làm gì đấy."

"Tao còn chưa nghĩ ra." Tôn Vấn Cừ khoanh tay dựa vào tường.

"Nghĩ, nghĩ mẹ nó sắp ba, ba mươi năm." Mã Lượng chỉ vào hắn, "Trước lúc chết có thể, có thể nghĩ ra cho mình quan tài, dạng gì, coi như mày, có năng lực."

"Hôm nay mày tìm tao chỉ vì chuyện này à?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Tao chỉ đi ngang qua, muốn đến tìm, tìm mày ăn cơm." Mã Lượng rất bất lực mà thở dài.

"Ăn chứ, có điều tao không ra ngoài ăn," Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động qua nhìn giờ, "Chốc nữa đi, chờ tan học đã, tao bảo Phương Trì lại đây nấu ăn, ăn ở nhà."

"Phương Trì?" Mã Lượng có hơi giật mình.

"Ừ, là đứa con trai kia của tao ấy." Tôn Vấn Cừ nói, "Vay của tao mười vạn, ký giấy bán thân."

"Hỉ Nhi với Hoàng, Thế Nhân* à?" Mã Lượng còn đang giật mình.

"Cái gì với cái gì!" Tôn Vấn Cừ cười, "Chỉ là nấu cơm thu dọn nhà cửa cho tao, tao thay trời hành đạo vì dân trừ hại giáo dục nụ hoa hé nở của tổ quốc."

"Thôi đi," Mã Lượng lắc đầu, "Dở hơi, mày là coi, coi trọng nụ hoa hé nở."

"Không!" Tôn Vấn Cừ nhảy dựng lên, vừa cười vui vẻ vừa nói, "Thật sự không có, thằng nhóc này quá gì kia, ngay cả cười cũng không cười, mỗi lần nhìn thấy cậu ta tao đều cảm thấy tao có phải đã làm chuyện gì thương thiên hại lý với cậu ta không."

"Lúc, lúc nấu ăn hạ thuốc, thuốc độc cho mày." Mã Lượng nói.

"Không đến mức, có điều cơm cậu ta làm cũng chẳng ra sao," Tôn Vấn Cừ đổ người ra bên cạnh, "Chủ yếu là hôm nay tao không muốn ra khỏi nhà, hai ta tối nay ở nhà uống rượu tán gẫu đi."

Phương Trì với mấy người Hứa Chu đứng trước cổng trường, đối diện là mấy đứa lớp sáu, có điều không giống hôm qua, hôm qua là đánh lén, hôm nay là mặt đối mặt như vậy, hơn nữa cậu còn không đến một người, không đứa nào dám lại.

Điện thoại di động vẫn đang reo, đây là cú điện thoại Tôn Vấn Cừ gọi tới, cậu đều không nghe.

"Xin mày, không nghe điện thoại thì tắt máy đi," Hứa Chu đứng bên cạnh đã hơi không chịu nổi, "Ầm chết tao rồi."

"Đi thôi," Phương Trì bỏ điện thoại vào túi, "Hôm nay mày chở tao một đoạn đi, Lương Tiểu Đào không về nhà."

"Mày không phải dùng chân đo đạc thế giới à," Hứa Chu nở nụ cười, vỗ lên chỗ ngồi phía sau xe điện, "Lên đi."

Cuộc điện thoại thứ sáu của Tôn Vấn Cừ gọi tới, Phương Trì nghe.

"Sao không nghe điện thoại." Tôn Vấn Cừ rất bất mãn hỏi.

"Có việc?" Phương Trì nói.

"Ơ?" Tôn Vấn Cừ nói, "Đình công à?"

"Ừ." Phương Trì nói một tiếng.

"Không phải chứ, tôi chỉ ném mỗi cái bát, cũng không ném cậu, cũng không ném bát cậu," Tôn Vấn Cừ vẫn không hiểu nổi, "Đến mức đó à?"

"Đến mức," Phương Trì núp sau lưng Hứa Chu tránh gió, nhỏ giọng nói, "Chuyện đánh anh, tôi chính thức xin lỗi anh, tôi chỉ là muốn nói... nếu anh không hả giận thì đánh tôi một trận cũng được, nhưng anh đừng..."

"...Hôm nay tôi có khách, lại đây nấu ăn giúp tôi," Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, "Tôi vẽ cho cậu với Hoàng tổng bức tranh rồi."

"Vẽ tranh?" Phương Trì có hơi bất ngờ, Tôn Vấn Cừ viết chữ đã đẹp lắm rồi, còn biết vẽ tranh?

Tranh thủy mặc à?

Tranh thủy mặc Hoàng tổng và con sen hốt cứt?

"Có muốn không, muốn thì đến lấy." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tôi muốn thêm trên hợp đồng kia một điều," Phương Trì nói, "Anh đồng ý rồi, tôi qua đó, không đồng ý thì thôi."

"Làm sao, tôi không đồng ý thì cậu không làm à?" Giọng Tôn Vấn Cừ không vui vẻ chút nào, "Gan cậu to thật."

"Không to," Phương Trì kiên quyết nói, "Nếu không đáp ứng thì tùy anh, muốn đánh muốn chửi thế nào cũng tùy anh, tôi đều nhận hết."

Bên phía Tôn Vấn Cừ không có âm thanh gì, qua một lúc mới nói một câu: "Phải thêm cái gì, nói tôi nghe thử."

"Cái "tăng lên theo tình huống cụ thể" gì đó của anh, phải nói với tôi, không phải cứ muốn thêm một là một, tôi cũng không phải theo anh qua từng nhà." Phương Trì cau mày nói.

"Mỗi cái này?" Tôn Vấn Cừ vui vẻ, "Được được được, thêm cái này không sao."

"Là anh nói đấy." Phương Trì xác nhận lại một lần, cái tính cánh lúc lạnh lúc nóng chốc nhanh chốc chậm lập lập lòe lòe của Tôn Vấn Cừ, cậu thật sự không chắc chắn lắm.

"Tôi nói, có tính." Tôn Vấn Cừ nói, "Được rồi, qua đây đi, qua xem cậu với meo meo nhà cậu."

______________________________________________________________

*mì căn: Mì căn có tên tiếng Anh là Seitan, là một nguyên liệu chính để tạo nên các món chay. Loại nguyên liệu này có nguồn gốc từ Nhật Bản, giàu protein thực vật nên thường được dùng thay thế thịt. Mì căn được tạo thành từ thành phần chính là bột mì, bột mì sau khi được nhào với nước và loại bỏ phần tinh bột thì sẽ có phần đạm sót lại. Sau đó, đem phần đạm này hấp hoặc luộc được gọi là mì căn và có thể dùng làm nên các món chay ở Đông Á



*nấm hương nhồi thịt:



*canh nấm hương thịt viên:



*Hỉ Nhi và Hoàng Thế Nhân:

Hai nhân vật chính trong vở ca kịch "Bạch Mao Nữ" là: tá điền Dương Bạch Lao bởi vì không trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con gái Hỷ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục. Sau đó cô chạy trốn vào rừng sâu, lót dạ bằng trái cây cúng trong miếu để sống qua ngày, đầu tóc vì vậy trở nên bạc trắng, bị người dân mê tín trong làng tôn xưng là "Bạch Mao tiên cô" (nàng tiên tóc trắng). Về sau, cô đã được Đại Xuân vốn là người yêu ngày trước của mình, giờ đây đã tham gia bát lộ quân cứu thoát, hai người cùng đi xuống núi, triệu khai đại hội đấu tranh, phân chia đất đai, đánh đổ địa chủ.

Trì Nhi và Tôn Thế Nhân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.