Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 164: Chương 164: Thế nào, nhớ ta rồi sao




Editor: Luna Huang

“Ngay cả như vậy, có quan hệ gì với ta?” Đàm Nguyên tiếp tục chuyện trên tay của mình, một bên liếc nhìn vũ kỹ tập trong tay, một bên ghi chép gì đó, bởi có lẽ xa, chữ Đàm Nguyên viết lại quá nhỏ, ngay cả Cố Khuynh Thành tai thính mắt tinh, cũng thấy không rõ lắm.

Nghe được lời của Vương Ban, Cố Khuynh Thành không tiếng động cười nhạt, môi câu dẫn ra một độ cung nhợt nhạt, trong tròng mắt lộ vẻ ý tứ hàm xúc xem náo nhiệt. Vương Ban không tính là đần, nhưng là không quá thông minh, đem lời nói rõ ràng như vậy, hơn nữa lập tức nói đến Đàm Na, là một người sáng suốt, đều có thể thấy được hắn đang đánh tính toán gì, thật tình chỉ số thông minh quá thấp, tự tin quá cao.

“Đàm huynh, nói cũng không phải như vậy. Cố Khuynh Thành nàng, một tân sinh, không có kinh qua chiêu sinh chính thức, liền đường hoàng nhập viện, vừa lên liền đả thương tôn nữ bảo bối của ngươi, phế bỏ một nửa thực lực của nàng, ngay sau đó liền đả thương đồ đệ của ta, mỗi một lần, ngươi sẽ không phải là đã quên chứ?”

Đàm Nguyên rốt cục ngẩng đầu lên, buông bút trong tay xuống, nheo cặp mắt lại, nhìn về phía Vương Ban, mặt không thay đổi nói: “Ta tha hay không tha Cố Khuynh Thành, hình như không liên quan gì đến ngươi chứ, Vương Ban lão sư?”

“Nàng đả thương tôn nữ của ngươi, lại đả thương đồ đệ của ta, Tu Văn cùng Hồng Âm nhị lão lại mặc kệ không hỏi, rõ ràng thiên vị Cố Khuynh Thành, nghĩ đến Đàm Na trọng thương, mà người đả thương nàng, vẫn như cũ hiêu trương bạt hỗ ở bên ngoài, nơi nơi đả thương người, khẩu khí này ngươi nuốt trôi sao?” Hai ngày này, Vương Ban nghe được không ít, về Đàm Na tỉnh lại, biết được thực lực của chính mình mất hết phân nửa, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn tìm chết.

Lúc này Vương Ban mới nổi lên tâm lý chiến, vì chính là câu dẫn lửa giận của Đàm Nguyên, đem quan hệ của Đàm Nguyên cùng Cố Khuynh Thành, chuyển biến xấu đến vô pháp bù đắp, cuối cùng để hai người đánh nhau, hắn có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, trở thành người thắng sau cùng.

Nhưng Đàm Nguyên cũng không phải người ngu, tốt xấu hắn cũng lăn lộn đến vị trí phó viện trưởng vũ sư viện, hạng người gì chưa thấy qua? Điểm nhỏ mọn ấy của Vương Ban, hắn sớm xem trong mắt, “Ha ha, khẩu khí này ta nuốt trôi hay không, cũng không cần lão Vương lão sư phí tâm, chỗ này của ta còn có chuyện, nếu như các ngươi không có chuyện gì khác, xin mời ly khai đi.” Đây là hạ lệnh trục khách.

Đàm Nguyên cùng Vương Ban vẫn không hợp nhau, hai người phân hai phân viện, bất kể là giữa hai người, hay hai phân viện, đều tồn tại không ít cạnh tranh, bình thường dù cho ở học viện Thanh Minh, hay ở nơi nào, cũng là không giúp đỡ.

Không chỉ nói, Đàm Nguyên nhìn thấu tâm tư của Vương Ban, dù cho không có nhìn thấu, hắn cũng sẽ không hợp tác với Vương Ban, huống chi Tu Văn còn nói cho hắn biết, sư thừa của Cố Khuynh Thành là người phương nào, hắn đương nhiên sẽ không cùng Vương Ban thông đồng làm bậy, càng sẽ không đi tìm phiền phức cho Cố Khuynh Thành.

Cho dù chuyện này, tôn nữ của mình bị thương, mấy ngày nay hắn tỉnh táo lại, nhưng cũng nghĩ rõ, nếu không phải tiểu Na mượn danh hiệu của hắn, ở bên ngoài không ngừng gây hấn gây chuyện, cũng sẽ không chọc Cố Khuynh Thành.

Nếu là Tu Nguyên Vi vẫn còn, lấy thái độ làm người cực kỳ bao che của hắn, chỉ sợ nghe nói chuyện này, sẽ vọt tới chỗ tiểu Na, cũng phế bỏ luôn một nửa thực lực còn lại của nàng, để cho nàng cũng không dám tìm phiền phức cho bất luận kẻ nào nữa.

Cũng may Tu Nguyên Vi đã mất, tiểu Na tuy rằng thiếu một nửa thực lực, nhưng còn có mạng, còn có linh hải(Luna: như nội lực để tu luyện), vậy một nửa thực lực kia, sớm muộn đều có thể tu luyện lại, hắn cũng đã thấy đủ.

Nên, lần này Vương Ban đến đây, nhất định vô công nhi phản.

“Đàm Nguyên, uổng cho ngươi là phó viện trưởng vũ sư viện, đúng là chết nhát như vậy!” Vương Ban là thật không nghĩ tới Đàm Nguyên dĩ nhiên sẽ là phản ứng như vậy, thẹn quá thành giận, hắn không muốn rời đi như vậy, thấy mềm không được, thẳng thắn mạnh bạo.

Hắn cũng không tin, đường đường cường giả võ tông, bị mắng như thế, vẫn có thể thờ ơ!

“Tạm biệt, không tiễn.” Không nhìn phép khích tướng của Vương Ban, Đàm Nguyên quay cửa, chỉ một cái, hiển nhiên là tiết tấu oanh người, Vương Ban dù cho da mặt dày hơn nữa, hiện tại cũng không ở nổi nữa.

Ba… Một chưởng Vương Ban vỗ án thư trước mặt Đàm Nguyên, án thư lập tức xuất hiện một ao hãm, hắn hừ lạnh một tiếng, kéo Dương Nguy, phất tay áo đi, nhưng Cố Khuynh Thành lại phát hiện, gia hỏa này lúc gần đi, tay áo rộng lớn phất qua mặt bàn, tựa hồ mang đi vật gì.

Trong mắt Cố Khuynh Thành lướt qua một lưu quang, khóe môi cong loan, Vương Ban hiển nhiên còn chưa từ bỏ ý định, đây là dự định lấy đi vật phẩm của Đàm Nguyên, lai muốn vu oan giá họa?

A, thú vị!

Đợi được Vương Ban ly khai, Cố Khuynh Thành cũng theo đi ra vũ sư viện, không có hăng hái bồi Vương Ban nhảy nhót, đang nghĩ ngợi muốn xoay người đi trở về tiểu viện, lại nghe được thanh âm của Vương Ban, từ góc tường truyền đến, “Lão già Đàm Nguyên kia, cho rằng như vậy có thể phủi sạch sẽ? Không có cửa đâu!”

” Sư phụ, ngươi nhỏ giọng một chút, nơi này chính là địa bàn của vũ sư viện.” Thanh âm của Dương Nguy, tràn đầy cảnh giác, đối với loại phương thức phát tiết này của Vương Ban, giận mà không dám nói gì.

Vương Ban lại là hừ lạnh một cái, nhưng thanh âm đã giảm thấp xuống rất nhiều, nhưng Cố Khuynh Thành theo chân bọn họ chỉ có cách một bức tường, vẫn có thể đủ nghe được nghe được Vương Ban nói, “Đây chính là bảo bối của Đàm Nguyên, bình thường đi tới đâu, cũng mang vật này đi, dường như bảo bối, toàn bộ học viện không có ai không biết món đồ này, chỉ cần có thứ này, ta xem Đàm Nguyên lão già kia, còn làm sao phủi sạch sẽ được!”

“Người, Người là muốn vu oan giá họa?” Dương Nguy quả nhiên là đồ đệ của Vương Ban, hai người thoáng cái nghĩ giống nhau, lập tức nịnh nọt, “Sư phụ, ngươi quả nhiên là Gia Cát tái thế a, vật này, ngoại nhân cũng đều biết là đồ của Đàm Nguyên, chỉ cần thứ này vừa xuất hiện, Đàm Nguyên xong rồi.”

“Đúng vậy!” Vương Ban dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, “Đi, hai thầy trò ta trở lại hợp kế.” Dứt lời, chân của hai người càng ngày càng xa.

Thẳng đến hoàn toàn nghe không được bất kỳ thanh âm gì, không cảm giác được bất kỳ khí tức gì, Cố Khuynh Thành mới từ sau tường đi ra, nhìn bóng lưng của Vương Ban cùng Dương Nguy, đã biến thành con kiến nhỏ, lạnh lùng câu thần, sắc mặt cũng bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình.

Không thể không nói, một chiêu này của Vương Ban, cao, thật cao!

Nếu đang lúc hoảng loạn, liền nghĩ đến một chiêu như thế, thuận đi bảo bối của Đàm Nguyên, chỉ tiếc tầm mắt của nàng bị tường cản trở, không có thể thấy rõ đồ quý giá nhất của Đàm Nguyên là gì.

Bất quá, Cố Khuynh Thành nghĩ thầm, Đàm Nguyên tốt xấu là phó viện trưởng của phân viện, thích vậy cũng xem như là kỳ trân dị bảo đi? Trừ phi Đàm Nguyên đặc thù mê…

Âm thầm nhíu mày, Cố Khuynh Thành thở dài, quên đi, trở về trước rồi hãy nói!

Đợi được nàng trở lại tiểu viện, dưới sự trợ giúp của Cố Thiếu Dương, Minh Trường Phong đã quét dọn xong trữ tàng thất lầu một, dời Hoa Huyên vào trong, mà Cung Khanh Nguyệt cùng Ngọc Vô Thương lại cùng nhau tiêu thất, Cố Thiếu Dương quét dọn xong trong phòng, cũng về tới ký túc xá.

“Ở tại lầu một cũng tốt, chờ thương của nàng tốt lên, cũng tiện đi ra ngoài hít thở không khí.” Nhìn Hoa Huyên vẫn còn đang ngủ mê man trên giường, Cố Khuynh Thành dựa ở khuông cửa, cũng không có cùng Minh Trường Phong già mồm cãi láo, cũng không hỏi vì sao không ở trên lầu.

Vốn có, lấy trạng huống của Hoa Huyên không dễ di động, nhưng như vậy, không thể làm gì khác hơn là dọn xuống, huống chi ở lầu một, tựa như nàng nói, chờ thân thể của Hoa Huyên tốt chút, có thể đi ra ngoài vận động đơn giản chút, cơ thể không nên cứng ngắc biến chất, đây cũng là phương thức xử lý tốt nhất đối với Hoa Huyên.

Minh Trường Phong vốn ngồi ở bên giường, nghe được lời của Cố Khuynh Thành, lúc này mới lập tức đứng lên, quay đầu nhìn về phía nàng, cảm kích nói: “Biểu muội, cảm tạ ngươi.”

“Cảm tạ cái gì? Ngươi cho là cho ngươi ở chùa sao? Ta nói cho ngươi biết, ta chỗ này của ta thu lệ phí, không thể so thấp hơn gian phòng tốt nhất của khách sạn bình dân bên ngoài. Bất quá, nhìn phân thượng ngươi là biểu ca ta, ta miễn cưỡng thu lưu ngươi, chỉ cần ngươi thành thật chút, nghe lời một chút, đúng hạn giao điểm sinh hoạt phí là được.” Cố Khuynh Thành cười một cách tự nhiên, ngược lại không phải là nàng tham tài, nàng chỉ là muốn gánh nặng trong lòng của Minh Trường Phong, nhẹ chút.

Minh Trường Phong vốn chính là một người tâm tư nhạy cảm, cảm tình trùng kích mãnh liệt, cũng sẽ để hắn không thở nổi, nàng nói như vậy, chỉ là muốn để Minh Trường Phong thoải mái một chút.

Kỳ thực, tâm tư gì mẫn cảm, nói trắng ra là, chính là năng lực chịu đựng tâm lý quá yếu, vừa có chút phong ba, đã bị đánh sụp đổ, đừng xem Minh Trường Phong bây giờ còn có dáng người, nàng biết, tòng thủy chí chung, thần kinh của Minh Trường Phong buộc chặt, chưa từng thả lỏng.

“Hảo, ngươi muốn bao nhiêu, ta đều cho.” Minh Trường Phong nhìn thấu tâm tư của Cố Khuynh Thành, trải qua nàng vừa nói như vậy, trong lòng của hắn quả thực thả lỏng không ít, hai người cũng có công phu ha ha, chỉ bất quá hắn vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười.

Cố Khuynh Thành thấy thế, bất đắc dĩ bĩu bĩu môi.

Dù sao, nàng cũng khôngg trông cậy vào Minh Trường Phong lập tức đổi dáng dấp, như vậy cũng không sai rồi, nàng cũng không cưỡng cầu nữa.

Chỉ bất quá, lúc này còn có một vấn đề.

“Chuyện của Hoa Huyên, ngươi cũng biết, ngươi cũng biết cũng tốt với nàng, đối với ngươi cũng tốt, đả kích cũng không nhỏ.”

Cố Khuynh Thành rất không mjốn vào lúc này, nói cái đề tài này, chỉ bất quá, nàng liếc về Hoa Huyên trên giường, lông mi bỗng nhiên giật giật, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Nói thật cho ngươi biết, trong tay ta có vong ưu đan, chỉ cần ăn vào, không thoải mái lúc trước cũng sẽ quên, hiện tại ta liền đem vong ưu đan cho ngươi, ngươi uy Hoa Huyên ăn vào, chuyện này coi như qua.”

Nói, Cố Khuynh Thành không biết từ nơi nào lấy ra một viên đan dược hồng sắc, đỏ như máu, tiên diễm ướt át.

“Đây… Thật sự hữu dụng sao?” Thần sắc của Minh Trường Phong, rõ ràng có chút buông lỏng, trong mắt cũng tràn đầy thần sắc do dự, muốn nếm thử, lại sợ nếm thử.

“Đương nhiên hữu dụng! Được rồi, ta bận rộn một ngày, đều sắp mệt chết đi được, không công phu cùng ngươi nói chuyện phiếm, ngươi nhanh lên một chút uy đan dược cho Hoa Huyên, nếu không uy, chỉ sợ nàng sắp tỉnh. Đến lúc đó, nàng kinh lịch một phen thống khổ, hơn nữa ngươi xác định chuyện như vậy, nàng vẫn có thể thản nhiên đối mặt với ngươi?” Cố Khuynh Thành thấy Minh Trường Phong trực câu câu nhìn về phía đan dược trong tay nàng, nhưng lại không nhận, không nói hai lời, trực tiếp đem đan dược nhét vào tay của Minh Trường Phong, xoay người rời đi.

Cố Khuynh Thành nhìn như rời đi, lại núp ở chỗ tối, thấy Minh Trường Phong vẻ mặt dại ra, hận không thể đi tới đá hắn một quyền, Minh Trường Phong nhìn như thông minh, kì thực chính là ngây ngô nga. Nàng hiểu rõ lòng thiếu nữ hơn Minh Trường Phong, xảy ra loại chuyện này, cho dù là chưa đạt được, nhưng dù sao bị lột sạch hết y phục, toàn thân đều bị ngược đãi, Hoa Huyên tỉnh lại, khẳng định cảm giác mình vô pháp hợp với Minh Trường Phong, vô pháp đối mặt hắn.

Cùng với như vậy, còn không bằng cho Minh Trường Phong, cho Hoa Huyên một giả thiết, một huyễn tưởng.

Cố Khuynh Thành biết, bây giờ Hoa Huyên, chỉ là đang giả bộ ngủ, mà mục đích giả bộ ngủ, chính là không muốn đối mặt với Minh Trường Phong, cho nên nàng mới lấy ra một viên chỉ huyết đan, làm bộ là vong ưu đan giao cho Minh Trường Phong, nhưng Minh Trường Phong quả đoán là một ngây ngô nga, hoàn toàn không có lĩnh hội đến tinh thần.

Hoàn toàn thất vọng với phản ứng của Minh Trường Phong, Cố Khuynh Thành quả thực hết chỗ nói rồi, trực tiếp quay đầu lại, lên lầu trở về phòng, lười để ý Minh Trường Phong đần đần.

Cố Khuynh Thành đẩy cửa đi vào, đã bị Mộ Quân Tà ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trong ngực, trên mặt hiện ra cười hài lòng, “Thế nào rồi, tôn thượng đại nhân thân ái, ngươi cũng không phải là nhớ ta chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.