Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1765: Chương 1765: Chương 1802




Edit: kaylee

Dù cho lời nói của thiếu niên mang theo oán trách, lại không có bao nhiêu buồn bực, rốt cuộc, nếu không phải vì tìm kiếm Cố Nhược Vân bọn họ, hắn cũng không có khả năng quen biết Phượng Thiên Huyễn.

“Tiểu Tầm Nhi, vị cô nương này là…… “

Cố Nhược Vân phát hiện thiếu nữ đứng ở bên cạnh Thiên Bắc Tầm, mày nhẹ nhàng nhướng lên, hỏi.

“Nhi tức tương lai của người.”

Thiên Bắc Tầm kéo Phượng Thiên Huyễn vào trong lòng mình, rũ mắt ngóng nhìn thiếu nữ trong ngực: “Huyết Nhi, đây là mẫu thân của ta, nàng có thể cùng ta gọi nàng là mẫu thân.”

Nhưng mà, đối với lời Thiên Bắc Tầm nói, Phượng Thiên Huyễn thờ ơ, ánh mắt nàng ngây ngốc ngóng nhìn hai người theo Thiên Bắc Dạ đi vào, trong đôi con ngươi huyết hồng tràn đầy kích động.

“Huyết Nhi?”

Thiên Bắc Tầm ngẩn ra một chút, theo ánh mắt Phượng Thiên Huyễn nhìn lại, trong phút chốc, đôi tuấn nam mỹ nữ kia chiếu vào trong hai mắt hắn.

Ngay tại lúc hắn nhíu mày muốn hỏi ra tiếng, thiếu nữ trong lòng đột nhiên tránh thoát ôm ấp của hắn, nhanh chóng chạy như điên về phía bạch y nữ tử kia.

Bắt đầu từ lúc vừa vào cửa, tầm mắt Mộ Như Nguyệt đã bị Phượng Thiên Huyễn hấp dẫn, ánh mắt đầu tiên, nàng đã có thể xác định thân phận của thiếu nữ này.

Mà chờ sau khi nàng phục hồi tinh thần lại, bóng dáng thiếu nữ đã tới trước mặt nàng, hung hăng nhảy vào bên trong ôm ấp của nàng.

“Nương, người đã đến rồi, rốt cuộc người cũng tới!”

Thiếu nữ ôm chặt bạch y nữ tử trước mặt, cánh tay hơi hơi run rẩy lên, ngay cả âm thanh của nàng đều không có cao ngạo cuồng vọng như trước, mà là mang theo một chút run rẩy.

Bọn họ tới, rốt cuộc tới!

Cũng bởi vì bọn họ đã đến, Phượng Thiên Huyễn không còn nhịn xuống, ủy khuất và thống khổ mấy năm nay phải chịu tất cả đều bạo phát ra, đôi tay ôm chặt Mộ Như Nguyệt không muốn buông tay.

Con ngươi tà mị Dạ Vô Trần ngóng nhìn hai nữ nhân quan trọng nhất cả đời này của mình, khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một nụ cười, rồi sau đó hắn đi lên phía trước, ôm thê tử và ái nữ vào trong lòng.

Không có người biết, giờ khắc này, trong lòng bọn họ kích động không gì sánh kịp!

Mười năm!

Huyết Nhi rời đi bọn họ đã mười năm, mười năm này, bọn họ luôn luôn ngày đêm không dừng lại tìm kiếm nàng, không nghĩ tới, bọn họ thật sự còn sẽ có một ngày gặp lại?

Nhìn Phượng Thiên Huyễn nhảy vào bên trong ôm ấp của bạch y nữ tử, Thiên Bắc Tầm nhẹ nhàng nheo mắt lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện.

Nữ nhân này là mẫu thân của Huyết Nhi?

Hắn nghe Huyết Nhi chính miệng nói, cha nương nàng cũng không ở trong cái không gian này, vậy những người này lại là từ đâu xuất hiện?

“Thì ra nữ nhi của các ngươi sớm đã quen biết Tầm Nhi,” Cố Nhược Vân ngóng nhìn một nhà ba người ôm nhau, khuôn mặt biểu lộ một nụ cười: “Xem ra chúng ta thật là có duyên, mới vừa còn nói cho nữ nhi các ngươi đính hôn với Tầm Nhi, không nghĩ tới bọn họ đã sớm quen biết, hơn nữa tự định chung thân.”

Nghe được lời Cố Nhược Vân nói, Thiên Bắc Tầm nhìn nàng một cái, nói: “Nương, không nghĩ tới các người còn tính ra lực, nhanh như vậy đã định thân vì con và Huyết Nhi, như thế, con sẽ tha thứ tội các người vứt bỏ con.”

Không nghĩ tới, hắn và Huyết Nhi lại có duyên như thế, cho dù lúc trước mình không quen biết nàng, sớm muộn gì nàng cũng là thê tử của hắn.

Nghĩ đến đây, khóe môi Thiên Bắc Tầm giương lên một tươi cười xán lạn, mắt đen lẳng lặng ngóng nhìn Phượng Thiên Huyễn, trong mắt lộ ra dịu dàng xưa nay chưa từng có……

Thiên Bắc Dạ đi đến bên người Cố Nhược Vân, ôm nàng vào trong ngực, trên mặt mang theo tươi cười tuyệt mỹ: “Vân nhi, xem ra nữ nhi của Dạ huynh chú định là nhi tức của chúng ta, chờ sau sinh thần của lão gia tử, chúng ta sẽ làm hôn sự vì bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.