Phật Hệ Mau Xuyên

Chương 6: Chương 6: Bia đỡ đạn những năm 60 (2)




Edit: Suzu Adelia

*****

Ăn uống no nê, Tô Dao lau bình gốm, nấu nước nóng cho mấy chị em rửa mặt rửa chân.

Rửa mặt, dỗ Tiểu Bảo và Tiểu Nha đi ngủ xong, Tô Đại bảo mới tìm tới chỗ trống hỏi Tô Dao, “Chị, gạo hôm nay từ đâu mà có?”

Cậu hiểu chuyện hơn Tiểu Bảo và Tiểu Nha nhiều. Hai đứa bé kia có ăn là chẳng nghĩ đến gì nữa, Đại Bảo thì lại có chút lo lắng.

Đầu năm nay nhà ai cũng không có lương thực thừa, gạo trắng ngon như vậy sao có thể tặng người khác dễ như vậy.

“Đừng lo lắng, chị gặp một người tốt, một bà cụ đã cho chị. Lúc trị đi lên thị trấn thì đúng lúc thấy bà ấy ngã trên đường, chị đưa bà ấy về nhà, người nhà của bà ấy cho gạo để cảm ơn. Họ ở một ngôi nhà nhỏ, điều kiện cũng khá tốt, hắn sẽ không thiếu chút gạo nên chị mặt dày nhận lấy.”

May là ngày từ đầu cô đã nghĩ ra lí do, Tô Đại Bảo cũng không nghi ngờ, vô cùng vui vẻ nói, “Thật đúng là gặp được người tốt.”

“Ừm, chị thấy gạo này không tệ, định là ngày mai đi ra huyện trao đổi thành hoa màu với người ta, cũng có thể chống đỡ thêm một thời gian ngắn.”

Tô Đại Bảo gật đầu, “Đúng đúng, nhiều gạo cũng không tốt, đổi thành hoa màu thì kiểu gì cũng ăn ngon hơn vỏ cây.”

Tô Dao cười cười lại nói thêm vài câu rồi dỗ Tô Đại Bảo đi ngủ.

Tô Dao dùng nước lau qua người, giặt quần áo, đem ra ngoài sân phơi rồi mới về phòng ngủ.

Chỗ cô ngủ chính là căn phòng mà cô tỉnh dậy khi trước. Đó là phòng của cha mẹ Tô. Sau khi hai người họ qua đời, căn phòng trống không. Nguyên chủ cùng em gái ngủ ở đây, hai anh em Tô Đại Bảo ngủ ở căn phòng phía Tây.

Tiểu Nha đã ngủ say, Tô Dao nhẹ nhàng bò lên giường, sờ sờ cái chăn vừa cứng vừa lạnh tựa như sắt, trong lòng nghĩ nhất định phải đổi bỏ cái chăn này đi.

Nằm trên giường rồi, lúc này cô mới có thể kiểm tra hệ thống sinh tồn.

【Độ thành thạo nấu nướng +1, khen thưởng thịt gà *1.】

Nấu một nồi cháo trắng, tăng một chút độ thành thạo, ngoài ra còn khen thưởng một phần nguyên liệu nấu ăn—— một miếng ức gà lớn bằng lòng bàn tay. Hơi ít chút nhưng tóm lại là thịt. Xem ra hệ thống này coi như hữu dụng.

Sáng hôm sau, Tô Dao rời giường sớm, lại nấu nồi cháo trắng. Độ thành thạo vẫn gia tăng một chút nhưng nguyên liệu nấu ăn khen thưởng là một bao bột mì rất nhỏ, tầm 1 cân (1).

Vẫn là nấu cháo trắng nhưng lần đầu là khen thưởng thịt ức gà, lần hai là túi bột mì nhỏ, như vậy, đồ khen thưởng là ngẫu nhiên rồi.

Ăn sáng xong, Tô Dao dặn dò Đại Bảo trông hai đứa bé nhất, bản thân thì mang chỗ gạo còn lại đi lên huyện.

Huyện sầm uất hơn thị trấn một chút nhưng cũng rất cũ nát. Cô ôm gạo nên đị bộ khó khăn, vừa nghe xong địa điểm chợ đen liền đi thẳng tới.

Đây là một con hẻm nhỏ sau mặt phố, bên trong chỉ có mấy người ít ỏi, khoanh tay ngồi xổm dưới chân tường. Dưới chân họ không có bất kỳ hàng hóa gì bày biện, trên người cũng không có đồ vật gì đó, không giống như tới bán đồ.

Đúng lúc Tô Dao nghĩ mình đi nhầm thì một cần chiếc túi bện, nhìn xung quanh giống như trộm, sau đó vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói với người ở giữa, “Có trứng gà không?”

Người kia hơi hơi gật đầu, sau đó dẫn bác gái kia đi vòng ra phía sau nhà.

Được thôi! Có vẻ như là mua đồ ngầm rồi!

Tô Dao đứng đó hơi lâu, người trong ngõ nhỏ cũng chú ý tới cô, nhìn thấy cô ôm một túi đồ liền biết là chuyện gì.

Người trẻ tuổi cao gầy cách cô gần nhất ngậm một cây cỏ đuôi chó, lười biếng đi tới hỏi cô, “Hàng gì?”

Tô Dao mở túi ra, lộ ra những hạt gạo trong suốt, to tròn bên trong.

“Cỏ đuôi chó” hô nhỏ một tiếng, “Gạo tốt như vậy luôn!”

Tinh quang trong mắt hắn chợt lóe lên, trước khi mọi người nhìn thấy, hắn vội đóng túi lại, “Tôi muốn cái này, cô đổi tiền hay đồ vật?”

“Tôi muốn đổi toàn bộ thành hoa màu, đổi kiểu gì đây?” Tô Dao biết hắn là kẻ buôn lậu, mua đồ của cô rồi bán cho người khác, giá tiền rất chêch lệch. Nhưng cô đến chậm. Bình thường thời gian giao dịch ở chợ đen là 4,5 giờ sáng nhưng giờ cũng hơn 10 giờ rồi, trừ phi đi từ lúc 2 hay 3 giờ đêm mới tới kịp chợ sáng.

Khách hàng trước đã sớm đi rồi, những người ở đây đều là kẻ buôn lậu. Thỉnh thoảng mới có người mua như bác gái mua trứng vừa nãy vậy.

Tô Dao không có thời gian ở chỗ này tự bán gạo cho nên nếu giá thích hợp thì cô sẽ bán luôn cho người này, cũng coi như bớt lo lại an toàn hơn.

“Cô muốn phiếu lương thực không? Không cần phải đổi 3 phiếu lấy 1 cân, nếu muốn thì 2 phiếu đổi một cân (2). Tôi thấy gạo của cô thật tốt nên cho cô giá ưu đãi.”

Giá gạo ở cửa hàng lương thực nhà nước là ⅛ phân tiền 1 cân, các loại hoa màu là 1 phân tiền một cân nhưng phải có phiếu gạo hơn nữa nguồn cung còn hạn chế.

“Cỏ đuôi chó” cho Tô Dao cái giá coi như chính xác, hắn nói cho cô ưu đãi hẳn cũng là thật. Nếu đối phương đã thành tâm thì cô cũng đồng ý.

“Được, tôi không cần phiếu gạo.”

“Thành giao. Em gái nhỏ có vẻ là người dễ chịu. Đi thôi, tôi đưa cô đi lấy đồ.” Hắn cười rộ lên lộ ra răng nanh hơi nhọn, tức khắc hiện lên vài phần trẻ còn (Suzu: Chết thật, tui đổ ảnh rồi:>). Lúc này, Tô Dao phát hiện tuổi tác của người này không lớn, tuyệt đối chưa qua 18 tuổi.

“Tôi họ Thiệu, tất cả mọi người đều gọi tôi là Tiểu Thiệu. Em gái nhỏ, về sau dù mua hay bán đồ gì đó đều có thể tới tìm tôi. Giá tôi đưa ra là thật nhất, nếu hôm nay cô trao đổi với mấy lão già kia chắc chắn sẽ không có được cái giá này đâu.” Hắn vỗ ngực nói.

Tô Dao chỉ cười cười, không nhận lời. Tiểu Thiệu dẫn cô quẹo vào phía sau nhà, để cô chờ ở một góc, bản thân thì nhanh chân chạy vào trong nhà. Một lúc sau, hắn mang theo một cái cân và một bao lớn đi ra.

“Tôi có bột ngô, bột cao lương, bột khoai lang, bột hỗn hợp,... Cô xem mình muốn gì thì lấy.”

Gạo của Tô Dao vừa đúng 9 cân, cô muốn 9 cân bột ngô, 9 cân bột cao lương, 9 cân bột hỗn hợp. Sau khi cân xong, hai người đều vừa lòng ra về.

20 cân đồ không nặng lắm, Tô Dao cõng đồ về thẳng nhà họ Tô.

Từ xa cô đã nhìn thấy ba cây củ cải nhỏ chào đón, Đại Bảo còn muốn cướp lấy cái túi cô đang cõng về.

“Chị trao đổi thuận lợi không? Để em mang đồ cho, chị nghỉ ngơi đi.”

“Rất thuận lợi, đồ không nặng, để chị cõng về đi, sắp đến nhà rồi còn gì.” Tô Đại Bảo tuy đã 9 tuổi nhưng cũng chỉ cao ngang với đứa trẻ 6,7 tuổi, Tô Dao không nỡ sai bảo cậu bé.

“Không sao đâu, em mang vào cho.”

Nói rồi, cậu bé cướp lấy cái túi, vô cùng nhanh nhẹn cõng lên lưng. Tô Dao nhìn cậu bé cõng đi được nhưng mà không được lâu.

Lúc mấy chị em về tới nhà đã là giữa trưa, tất cả đều đói bụng. Tô Dao dùng bột hỗn hợp nấu một bình bánh canh (3). Không muối không dầu, chỉ có mùi vị thoang thoảng của bột mì nhưng mấy chị em ăn rất thỏa mãn. Giống như Tô Đại Bảo đã nói, kiểu gì cũng ăn ngon hơn vỏ cây/

Lần này, sau khi gia tăng thêm chút độ thành thạo, hệ thống khen thưởng một bao mì sợi.

Đáng tiếc, hiện tại không thể lấy ra. Hệ thống có sẵn ba lô không gian, có thể để vật phẩm khen thưởng vào trong nhưng đã lấy ra thì không thể nhét lại vào cho nên chỉ có thể tìm cơ hội lần sau để lấy ra. Hơn nữa, về sau cô chắc chắn sẽ lấy đồ không ngừng từ trong hệ thống nên nhất định phải tìm một lí do hợp lý để qua mắt Tô Đại Bảo. Lí do thoái thác giúp người làm niềm vui ngày hôm qua chỉ có thể chống đỡ một lần, dùng lần nữa thằng nhóc kia sẽ không tin.

Cô nghĩ nghĩ rồi nói với Đại Bảo, “Hôm nay lúc chị đi lên huyện thì phải hiện ra một cơ hội. Bên trong chợ đen có kẻ buôn lậu, mua về giá thấp bán ra giá cao, là người trung gian mà cũng kiếm được số tiền khá lớn. Chị nghĩ, chúng ta không thể cứ miệng ăn núi lở mãi được, vẫn phải kiếm tiền nên chị định đi thử.”

Đại Bảo giật mình, “Cái này không phải là đầu cơ trục lợi sao? Chị đừng đi được không? Nhà chúng ta giờ vẫn có lương thực, bớt ăn một chút là được rồi, chị không cần đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.”

Tô Dao đương nhiên sẽ không đặt mình vào chỗ nguy hiểm, cô nói vậy chỉ để có lí do hợp lý để lấy đồ trong hệ thống ra thôi cho nên bản thân chỉ có thể tùy hứng nói trước mặt em trai một hồi, “Không sao, chị biết chừng mực lại có cả một người bạn đi cùng nên sẽ không sao đâu. Chị mấy ngày mới đi một lần, bình thường vẫn làm ruộng. Em đừng lo lắng, cũng đừng nói chuyện này với người khác. Tiểu Bảo và Tiểu Nha cũng không được luôn. Hai đứa bé dos còn nhỏ, nếu lỡ miệng nói với người khác thì thôi rồi.”

Chung quy lại thì Đại Bảo vẫn là một đứa trẻ, mới nói được mấy câu đã bị Tô Dao khuyên lại, “Được, em không nói cho ai cả, chị làm gì cũng phải cẩn thận một chút.”

Cậu bé lại hỏi bạn là ai, Tô Dao đành phải lôi “Cỏ đuôi chó” ra chống đỡ. Cuối cùng cũng ứng phó được cậu bé, Tô Dao thở phào. Cũng may trong nhà không có người lớn, Đại Bảo tuy thông minh nhưng suy cho cùng thì tuổi còn nhỏ, kiến thức cũng hữu hạn nên cô vụng về nói có lệ cũng qua ải, nếu là người lớn sẽ không dễ như vậy.

Tạm thời không cần lo lắng vấn đề cơ ăn, cô cũng nên bắt đầu đi làm việc, dù sao cô cũng cần một lí do ứng phó với người ngoài. Nếu không thì, nhà cô không ai làm việc mà vẫn có cái ăn, khác nào cho người ngoài thấy rõ nhà cô có quỷ sao?

Tô Dao muốn tìm một lối thoát khác. Đồ vật của cô không ít, tìm một cách kiếm ăn cũng rất dẽ dàng. Nhưng nguyên chủ chỉ là một cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp tiểu học, không có bất kỳ kỹ năng nào lại chất phác, thành thật, cô không thể quá OOC (4). Cho nên trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn phải cắm rễ ở nông thôn.

Hơn nữa hệ thống sinh tồn của cô vừa là gieo trồng, vừa là chăn nuôi, cái này nhất định sẽ làm cô tỏa sáng, “hot” lên cho mà xem.

Buổi chiều, Tô Dao tới chỗ trưởng thôn (5) để gặp mặt. Trưởng thôn tên là Tô Kiến Quốc, là người đàn ông trung niên trung hậu hơn 40 tuổi, người cũng không tệ lắm. Lúc trước, khi cha mẹ Tô qua đời, chính ông đã tìm người giúp chôn hộ, sau còn bảo vợ mang nắm rau dại qua nên mấy chị em nhà họ Tô mới không chết đói theo cha mẹ.

Cùng thôn lại cùng họ, ít nhiều cũng có liên quan đến nhà cô cho nên cô gọi một tiếng “tam thúc gia”.

“Cơ thể tốt lên rồi? Không thì con dưỡng bệnh thêm hai ngày đi, không cần gấp gáp bắt đầu làm việc Giờ nhà con cũng chỉ có mình con làm việc được, con cũng không thể lại té xỉu giống lần trước.”

Tô Dao xấu hổ cười, “Cảm ơn tam thúc gia, con khá tốt rồi, không ảnh hưởng tới công việc đâu.”

Tô Kiến Quốc nhìn sắc mặt cô cũng không tệ lắm nên nói, “Được rồi, ngày mai con bắt đầu làm việc đúng giờ, chú sẽ sắp xếp cho con việc nhẹ nhàng.”

“Không cần đâu, con giống mọi người là được rồi.” Tô Dao khách khí từ chối một chút. Nếu là nguyên chủ sẽ có phản ứng như vậy còn nếu là Tô Dao thì cô ước gì được sống nhẹ nhàng nhất.

Tô Kiến Quốc cùng nghĩ đến tình huống nhà cô, cũng biết cô cần phải đi làm thêm nhều hơn chút nên nói, “Vậy con để ý bản thân vào, đừng có quá sức, không chịu được thì nói với chú.”

“Vâng, cảm ơn tam thúc gia.”

Lúc Tô Dao từ nhà trưởng thôn trở về, Đại Bảo cũng đúng lúc đi từ sườn núi xuống, trên lưng cõng bó củi, Tiểu Bảo và Tiểu Nha nắm tay nhau đi theo sau.

Đứa bé Đại Bảo này hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng, luôn muốn làm nhiều chuyện một chút, chia sẻ áp lực với Tô Dao. Trước kia khi nguyên chủ bắt đầu làm việc, cậu làm hết mấy việc từ lớn đến bé ở trong nhà. Quét tước vệ sinh, giặt quần áo, đốn củi, chăm sóc hai đứa em… Hiểu chuyện như vậy làm người ta phải đau lòng.

Tô Dao đi về phía trước, đỡ lấy củi trên lưng Tô Đại Bảo, “Lần sau đừng cõng nhiều như vậy, quá nặng.”

Đại Bảo cười lộ ra hàm răng trắng, “Không sao đâu chị, em làm được.”

Chờ dỡ củi xong, Tiểu Bảo ngượng ngùng chạy đến trước mặt Tô Dao, “Chị, em lỡ làm rách quần rồi, chị vá lại cho em nhé.”

Cậu bé 7 tuổi đã biết xấu hổ, mông lộ ra ngoài bị gió thổi qua làm cậu bé có chút thẹn thùng.

“Được, cởi ra đi, chị vá lại cho.”

Vừa lúc để cô tăng độ thành thạo của thuật may vá

*****

(1) 1 cân của Trung Quốc là ½ kg.

(2) Câu này mình cũng không hiểu lắm, ai rảnh thì giúp mình xem lại nha (Raw: 不要粮票一斤换三斤, 要粮票的话一斤换两斤.)

(3) Mình tra google thấy bánh canh của Việt Nam dạng sợi mì còn bánh canh của Trung Quốc dạng vón cục á. Mà mình cũng chẳng rõ từ đó có phải bánh canh hay không nữa =))) Bạn nào muốn coi thì tra từ “瘩汤” trên google nha.

(4) OOC (Out of Character) tạm dịch là “vượt ra tính cách”, kiểu như thay đổi, khác với trước kia ấy.

(5) Convert là “đại đội trưởng” nhưng mình nghĩ để “trưởng thôn” sẽ hợp hơn á:>

*****

Suzu: Quyết định là 2 tuần sẽ đăng 1 chương nha. Giờ tui cũng hiểu cảm giác đào hố thì dễ, lấp hố thì khó:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.