Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 108: Chương 108: Cơm trưa tình yêu




“Xoạch” một tiếng, đồ ăn trong tay Tô Cửu Cửu rơi xuống đất.

Tốc độ xoay người của cô rất nhanh, thân thể cao lớn chắn trước mặt cô, áo dài trắng dọa cô nhảy dựng lên, lùi hai bước theo bản năng, nhưng không ngờ cách phía sau không xa là tử thi đang nằm trên bàn, cho nên cô tiến về trước hai bước.

Nhưng Lục Diễn cũng đúng lúc tiến tới một bước.

Kết quả có thể nghĩ được, Tô Cửu Cửu thật khéo đụng mặt Lục Diễn.

Lục Diễn cũng không khách sáo, cánh tay dài vươn ra, ôm lấy eo của cô.

“Lục Diễn, anh buông tay ra cho tôi! Cái tên lưu manh này!” Tô Cửu Cửu chỉ cảm thấy mùi nước thuốc hóa học bao phủ giác quan của cô.

Có ai ngờ, bộ dạng của Lục Diễn rất vô tội, “Trời đất chứng giám, cô cũng quá không giảng đạo lý rồi, nói tôi là lưu manh, là cô yêu thương nhung nhớ thì có, OK?”

Từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy, sao người đàn ông này có thể vô liêm sỉ như thế?

Tuy Lục Diễn nói vậy, nhưng vẫn buông cô ra.

Bởi vì anh đang làm việc, công việc rất nhiều, anh có thể bất cần đời, không đàng hoàng, nhưng lúc làm việc, anh nhất định phải nghiêm túc trăm phần trăm.

Mà vừa rồi, anh chỉ chọc cô chơi vậy thôi, ai bảo bình thường cô luôn nghiêm túc như thế, rõ ràng là có gương mặt xinh đẹp, ngay cả cười một cái cũng không có.

Thoát khỏi ôm ấp của anh, Tô Cửu Cửu không ngừng giơ tay phủi quần áo của mình, mọi người hay nói pháp y rất biến thái, nhìn Lục Diễn hiện giờ xem, đúng là vậy thật.

Lục Diễn nhanh chóng chú ý tới cà men rơi trên đất, anh vừa cúi người nhặt lên, vừa cười hỏi cô, “Madam, đây là cơm trưa tình yêu cô cho tôi à?”

Tô Cửu Cửu còn chưa nguôi giận, sớm biết người đàn ông này có đức hạnh như vậy, cô đã không tới, mặc anh đói bụng.

“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ thuận đường mang cơm tới, dù sao người là sắt cơm là thép, muốn để ngựa chạy, cũng phải cho ngựa ăn cỏ!” Miệng cô cứng rắn nói, rõ ràng là sợ anh đói bụng, đặc biệt vội tới đưa cơm cho anh, nhưng lại mở miệng nói như vậy.

Lục Diễn không ngại cô nói thế nào, anh biết, tuy người phụ nữ này làm mặt lạnh, nhưng trái tim rất nóng, điển hình của loại mặt lạnh tim nóng, hơn nữa đồ ăn này đã nói lên, cô vẫn quan tâm anh.

Thấy anh nháy mắt nhìn cô chằm chằm, gương mặt cô giống như bị lửa thiêu, cô vội vàng dời tầm mắt, mở miệng hỏi: “Thế nào rồi? Kiểm tra thi thể có tiến triển gì chưa?”

Lục Diễn luôn bận rộn quên cả thời gian, nếu Tô Cửu Cửu không mang đồ ăn tới cho anh, anh đã quên cả chuyện ăn cơm, nhưng ngửi mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn, anh đúng là đói bụng.

Anh vừa mở cà men, vừa trả lời Tô Cửu Cửu, “Trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì.”

“Cái gì? Từ sáng sớm tới bây giờ, vậy mà không có tiến triển gì?” Tô Cửu Cửu trừng mắt nói.

“Ai ôi, không nhìn ra, cô vẫn luôn chú ý tới tôi…” Anh mở miệng trêu đùa, lòng vui như nở hoa.

Xem ra, cuối cùng người phụ nữ này cũng nghĩ thông suốt, biết người đàn ông ở trước mặt cô ưu tú tới cỡ nào.

“Đừng cợt nhả với tôi, tôi đang nói nghiêm túc đấy!” Tô Cửu Cửu tức giận mắng, trên gương mặt phủ một tầng băng sương.

“Trái lại tôi muốn nhanh điều tra ra, nhưng cô nhìn thi thể kia xem, đều bị đốt trọi rồi, còn thiếu rắc muối với tiêu lên, có thể kiểm tra ra được mới lạ, cho dù cô sốt ruột tới mấy, tôi cũng bất lực.” Lục Diễn vừa ăn vừa nói, quả thực không kiêng kị gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.