Phản Diện Siêu Cấp

Chương 12: Chương 12: Nhiệm vụ chi nhánh




Không có hỏa diễm, tất cả nhiệt lượng đều nội liễm. Sau đó bạo phá từ một điểm, nhiệt lượng cuồn cuộn như thủy triều hóa thành sóng xung kích mà mắt thường có thể thấy. Xé rách tất cả trận hình của khôi lỗi sắt thép, khiến mặt đất ở dưới chân cũng bị đốt thành màu đỏ thẫm, chỉ giẫm lên cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng nóng hổi.

Cuối cùng, Trần Khuynh Địch sải bước đi đến trước mặt ba vị võ giả Tiên Thiên đang bị vây khốn.

Sau lưng của hắn là một vùng cháy đen, vô số khôi lỗi sắt thép cụt chân đứt tay rải rác trên mặt đất. Mà hắn thì chỉ đứng nơi đó, ba vị võ giả Tiên Thiên đã cảm thấy một luồng sóng nhiệt đánh tới.

“.!!!”

Vào thời khắc này ba vị võ giả Tiên Thiên đều đồng thời nín thở, ánh mắt của tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông tràn đầy kính sợ. Mà Đao Tông Tu La Đao Lâm Kỳ thì kinh hãi, lúc đầu hắn còn tưởng là cho dù Trần Khuynh Địch có mạnh mẽ như thế nào, chung quy cũng là thế hệ trẻ, thật sự động thủ thì hắn vẫn có lòng tin chiến thắng.

Nhưng bây giờ xem ra đã gặp quỷ, hắn thậm chí còn không tiếp được mấy quyền của đối phương!

Có trời mới biết cái tên biến thái này tu luyện như thế nào!

Người duy nhất coi như trấn định là Từ Hàng xuất thân từ Thiếu Lâm Tự. Chẳng qua cho dù là nàng, lúc này cũng rất ngưng trọng.

“Thực lực như thế này, không hổ là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung. Sợ rằng chỉ có Lưu Ly sư tỷ mới có thể đánh đồng sánh vai...”

“Chào chư vị.” Trần Khuynh Địch thu hồi cương khí, hữu hảo vẫy gọi ba người. Vì thoát khỏi vận mệnh nhân vật phản diện mười năm sau, hắn đã sớm quyết định phải làm một nhân vật chính phái, mà nhân duyên của nhân vật chính phái thì nhất định phải tốt. Nếu không thì toàn bộ mọi người chạy sang trận doanh của nhân vật chính, chẳng phải là hắn sẽ xong con ong sao.

Chẳng qua cho dù là vậy, thái độ của ba người vẫn tự giác hạ thấp hơn một chút.

“Đạo Tử Thuần Dương khách khí rồi.”

“Hừ.”

“Thiện tai, đa tạ thí chủ đã xuất thủ tương trợ.”

Sau khi thấy thái độ hữu hảo của ba người, nụ cười của Trần Khuynh Địch trở nên càng chân thành. Nhưng đúng vào lúc này, trong đầu của hắn đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

“Tích! Nhiệm vụ chi nhánh bắt đầu!”

“Tên nhiệm vụ: khúc nhạc đệm ngắn trên con đường xưng bá!”

“Thuyết minh nhiệm vụ: Võ An Hầu chính là vương hầu đệ nhất Đại Tần, trong Tông Sư cũng là cường giả số một số hai. Bí tịch võ công mà hắn cất giữ là nhiều vô số kể, trong đó còn có võ công chân truyền của bản thân. Kí chủ phải lấy toàn bộ những võ công này đi, làm phong phú thế lực của bản thân và Thuần Dương Cung.

“Ban thưởng nhiệm vụ: Không có “

“Đề nghị của hệ thống: Kí chủ có thể giết người diệt khẩu, xử lý tất cả những ai không phải là người của Thuần Dương Cung, từ đó chiếm cứ võ học.”

“Trừng phạt nhiệm vụ thất bại: Xoá bỏ.”

Lại là cái đồ vật quỷ này!

Xoá bỏ! M* nó lại là thất bại thì xoá bỏ! Hơn nữa còn không có ban thưởng!

Nụ cười của Trần Khuynh Địch cứng đờ, trong lòng điên cuồng mắng to, còn có cái đề nghị giết người diệt khẩu của hệ thống! Nếu thật sự làm như vậy thì còn nói gì đến hình tượng chính phái, hắn càng ngày sẽ càng đi xa trên con đường nhân vật phản diện!

“Sư huynh?” Doanh Phượng Tiên đi lên phía trước, nghi hoặc nhìn Trần Khuynh Địch đột nhiên trở nên trầm mặc.

“Không có gì.” Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Khuynh Địch vào một hơi thật sâu, lại nhìn về ba người Đao Tông.

Mà bọn hắn thì lập tức lộ vẻ đề phòng, hiển nhiên là sự trầm mặc dị thường của Trần Khuynh Địch đã làm cho bọn hắn cảnh giác.

“Chư vị, rất đáng tiếc.” Trần Khuynh Địch bất đắc dĩ nói, Thuần Dương cương khí lúc trước đã thu liễm lại dâng lên.

“Võ công trong tòa mộ táng hạch tâm này, Thuần Dương Cung ta muốn tất cả. Bên ngoài còn có một số mộ táng chưa bị đào móc, nếu bây giờ chư vị rời đi hẳn là còn kịp.”

Trần Khuynh Địch vừa nói ra lời này, sắc mặt của ba người lập tức trở nên xanh xám.

Đao Tông Lâm Kỳ càng là không có một chút khách khí, nói: “Đạo Tử Thuần Dương cũng đã quá đề cao bản thân. Bằng vào một mình ngươi, còn mang theo đám vướng víu này, đã muốn lấy toàn bộ truyền thừa của Võ An Hầu?!”

“Không nên quên! Chúng ta có ba người!”

Tuy Lâm Kỳ tự nhận không phải đối thủ của Trần Khuynh Địch, nhưng đúng như hắn nói, dù sao thì ở đây cũng có ba người, đơn đấu đánh không lại, chẳng lẽ ba đánh một còn không thắng được hay sao?!

“A Di Đà Phật.” Từ Hàng chắp tay trước ngực, miệng tụng Phật hiệu nhưng lại không di động nửa điểm.

“Lần này ta đại biểu cho hoàng triều Đại Càn đến đây, nếu tay không mà về, thật sự là làm trái đạo nghĩa.” Tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông thì khôn khéo hơn không ít, vừa ném trách nhiệm về phía hoàng triều Đại Càn, vừa không nhúc nhích nhìn Trần Khuynh Địch, hiển nhiên là cũng không định rời đi.

“Haizzzz!” Trần Khuynh Địch thở dài, hắn khẳng định là không làm được chuyện như giết người diệt khẩu. Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, xem ra cũng chỉ có thể sử dụng vũ lực.

“Đến điểm là ngừng, mời chư vị.”

Tình hình chiến đấu trở nên hết sức căng thẳng.

Động thủ đầu tiên chính là Tu La Đao Lâm Kỳ, chỉ thấy hắn đưa tay vung đao, đao quang màu máu đón gió căng phồng, mang theo huyết khí ngập trời bổ thẳng vào đầu của Trần Khuynh Địch. Trên đao tự có bí lực, lại có thể dẫn động huyết khí trong cơ thể người khác, khiến người ta khốn đốn trong ngoài, không tiếp ứng nổi!

“Kiếm lên!” Tông chủ Thiên Lan Kiếm Tông Vương Lan thì quát nhẹ một tiếng, Thiên Lan Kiếm sau lưng đại phóng quang mang. Mặc dù hắn xuất thân từ tiểu tông phái, nhưng trong tay lại có một thanh thần binh trời sinh, hơn nữa còn có bối cảnh hoàng triều Đại Càn, cho nên uy thế lúc động thủ chỉ yếu hơn Lâm Kỳ một chút mà thôi.

Từ Hàng là người động thủ cuối cùng. Nàng đứng tại chỗ, hai ngón trỏ đối nhau, tám ngón tay còn lại kề sát bụng, kết ra một thủ ấn kỳ diệu. Sau đó bỗng nhiên mở miệng, trong nháy mắt lôi âm nổi lên, các đệ tử Thuần Dương Cung sau lưng của Trần Khuynh Địch cảm thấy bên tai vang lên một tiếng sấm rền, chấn cho màng nhĩ đau nhức. Một đạo sóng âm mà mắt thường có thể thấy khuếch tán ra, hung hăng đánh vào Trần Khuynh Địch.

Phật môn Sư Tử Hống!

Ba vị cường giả Tiên Thiên thi triển thần thông, trực tiếp xuất thủ trước Trần Khuynh Địch, hơn nữa vừa ra tay chính là sát chiêu!

Đối mặt với sự liên thủ của ba người này, Trần Khuynh Địch không để ý đến, chỉ yên lặng vận chuyển công pháp.

“Ầm ầm ầm!” Tam Hoàng Khai Thái, Thuần Dương xoay chuyển, chỉ thấy hào quang trên đỉnh đầu của Trần Khuynh Địch giống như mặt trời từ từ bay lên, bao phủ toàn thân hắn giống như lúc trước. Chỉ thấy mặt đất ở dưới chân của hắn bị đốt đến đỏ bừng, lõm ra hai dấu chân thật sâu mang theo nhiệt độ nóng rực, làm cho người ta kinh ngạc.

“Tới!” Hắn ra quyền! Nhiệt lượng cuồn cuộn khuếch tán theo nắm đấm của hắn, huyết đao của Lâm Kỳ trực tiếp bị hắn đánh nát, bí lực dẫn động huyết khí bị Thuần Dương cương khí quanh người của hắn thiêu cho không còn một chút nào. Mà kiếm khí của Vương Lan thì hoàn toàn bị hắn coi nhẹ, chém vào người của hắn mà không có tác dụng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.