Phản Diện Siêu Cấp

Chương 14: Chương 14: Dây chuyền Lam Ngọc




“Nội dung?” Trần Khuynh Địch hiếu kỳ nhận lấy quyển sách mà Doanh Phượng Tiên đưa tới, lật ra xem.

“Hả?” Làm cho hắn bất ngờ chính là, ở trong quyển sách này không có bất luận võ công chiêu thức gì. Nếu như nói là một bản truyền thừa võ công, không bằng nói nó giống như một bản luyện công chép tay. Ở trên đó viết tâm đắc tu luyện ở cảnh giới Hậu Thiên và cảnh giới Tiên Thiên của Võ An Hầu, còn có một số cảm ngộ của bản thân Võ An Hầu.

Mà chân chính khiến cho người ta chú ý, là mấy tờ cuối cùng của quyển sách này.

“Dùng quyền không giống dùng binh, người dùng quyền không thể bại, bại thì hẳn phải chết.”

“Con đường võ đạo không tiến ắt lùi, cho nên chỉ có quyết tâm tất thắng, dám liều chết, mới có thể dùng quyền. Hơn nữa quyền ra thì phải như bẻ cành khô, không gì không thể phá.”

“Bản hầu đánh quyền mười năm, ngộ quyền mười năm, dưỡng quyền mười năm, mới luyện thành một thân quyền ý, lưu lại cho hậu nhân.”

Trần Khuynh Địch lật tới trang cuối cùng của quyển sách. Không giống như những trang khác, dường như trang này được chế tạo từ hoàng kim, mang theo ánh sáng vàng óng lộng lẫy, trên dưới cũng không có bất kỳ chữ viết gì. Mà chỉ có một nắm đấm rất sống động, ở phía trên lộ ra gân xanh, dường như không phải là một bức hoạ, mà là một thiết quyền bằng máu thịt!

“A!” Trong sát na, một ý chí vô cùng bá đạo, chí dương chí cương, không gì không thể phá, gào thét lao ra từ trang giấy vàng, hung hăng oanh kích vào đầu của Trần Khuynh Địch.

Quyền ý này vô cùng cao quý, mơ hồ ẩn chứa ý chí không ngừng hướng lên, không ngừng vượt qua. Dường như bất kể trở ngại gì cũng bị nó vượt qua, không thể ngăn cản nó.

“Ầm!” Một đạo thần quang Thuần Dương bay từ mi tâm Trần Khuynh Địch ra, tiếp theo hơi chấn động. Lúc này mới tiêu trừ quyền ý vô song trong đầu của hắn, giúp hắn thoát ra, thở hổn hển một hơi.

“Phù!” Lúc lấy lại tinh thần, Trần Khuynh Địch phát hiện ra mình đã đầm đìa mồ hôi, mỏi mệt không chịu nổi.

“Cái quỷ gì đây?!”

“Sư huynh?” Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Khuynh Địch, Doanh Phượng Tiên cũng lo âu nói: “Trước đó cũng có đệ tử nhìn trang cuối cùng, kết quả cũng biến thành như vậy. Nếu không kịp thời lấy bản tà thư này ra, sợ rằng sẽ bị lực lượng ở trên đó chấn thành đồ đần! Nếu sư huynh không chịu nổi...”

“Không sao.” Trần Khuynh Địch khoát tay, thu hồi quyển sách cổ quái này.

Tuy hắn không hiểu rõ cái đồ chơi này, nhưng ai bảo hắn có một người cha tốt đây. Lúc trở về, hắn sẽ nhờ người cha cảnh giứoi Kích Toái Mệnh Tinh của mình nghiên cứu, khẳng định là có thể giải quyết được thứ này.

“Tất cả mọi người đã thu thập xong chưa? Chúng ta chuẩn bị rời đi.”

“Rõ.” Sau khi sửa sang xong võ công mà Võ An Hầu cất giữ, Trần Khuynh Địch liền dẫn các đệ tử rời khỏi toà kiến trúc này.

Mà vào lúc này, ở bên ngoài vẫn còn hỗn chiến, có không ít người đang tranh đoạt cơ duyên. Mùi máu tanh lan tràn trong chỗ thế ngoại đào nguyên này, ngay cả dòng suối nhỏ cũng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

“Đi thôi.” Trần Khuynh Địch lắc lắc đầu, dẫn các đệ tử Thuần Dương Cung trực tiếp rời khỏi mộ táng. Dọc đường, những tán tu đang tranh đoạt cơ duyên đương nhiên là không dám ngăn cản.

Sau khi ra khỏi mộ táng, mọi người lại đi một đoạn đường dài, lúc này Doanh Phượng Tiên mới nhìn Trần Khuynh Địch mở miệng nói:

“Sư huynh, linh hạc đã chờ ở bên ngoài dãy núi, bây giờ chúng ta chạy tới hay sao?”

“Linh hạc? Nhanh như vậy?” Trần Khuynh Địch nháy nháy mắt, tuy đã hoàn thành nhiệm vụ mộ táng, nhưng hắn còn chưa thể đi. Chuyện Dương gia còn chưa giải quyết, cứ đi thẳng một mạch như vậy, nói không chừng trên đường trở về thì sẽ bị hệ thống xoá bỏ.

“Doanh sư muội, các ngươi hãy đi trước đi. Ta còn có chút chuyện, dự định du lịch ở ngoại giới một phen.”

“Du lịch?” Doanh Phượng Tiên nhíu mày, đôi mắt đẹp có một chút thất vọng, chẳng qua vẫn mỉm cười nói: “Nếu thế, Phượng Tiên chúc sư huynh may mắn.”

“Nhờ lời chúc của muội, ha ha ha.”

“Đúng rồi, sư huynh.” Doanh Phượng Tiên đột nhiên ngừng lại, tiếp theo dùng tay nhỏ trắng nõn đưa vào cái túi bên hông, lấy ra một cái áo lông màu xanh nhạt. Trên đó có thêu một con cự long vàng óng giống đồng phục của Đạo Tử chân truyền, trông rất đẹp mắt.

“Đây là?” Trần Khuynh Địch nhíu mày, kinh ngạc hỏi.

“Sư huynh là Đạo Tử chân truyền, nhưng chỉ mang theo một bộ đồng phục. Bây giờ sư huynh dự định xuất ngoại du lịch, ta thấy nếu có thêm một bộ y phục trong người, sẽ thuận tiện hơn một chút...” Doanh Phượng Tiên nghiêm túc nói, nhưng hai má trắng nõn lại không khỏi đỏ ửng.

“Thứ này được mua bằng lộ phí mà sư huynh cho, sư huynh không cần phải lo lắng.”

“Ấy.” Trần Khuynh Địch liếc nhìn qua cổ của Doanh Phượng Tiên, nhìn thấy một chuỗi dây chuyền Lam Ngọc ở nơi đó.

Mà Doanh Phượng Tiên bỗng nhiên cũng phản ứng, vội vàng lắc nhẹ mái tóc, che khuất dây chuyền.

“Được rồi, đa tạ Doanh sư muội.”

“Sư huynh bảo trọng.”

Nhìn bóng hình Doanh Phượng Tiên dẫn các đệ tử rời đi, Trần Khuynh Địch hơi ngẩn ngơ, nhất thời đờ ra. Sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

“Ta nghĩ gì thế.” Lắc lắc đầu, Trần Khuynh Địch quăng ý nghĩ lộn xộn ra khỏi não hải, sau đó sải bước đi về phía Lạc Viêm Thành.

Mà vào lúc này, trong Dương gia Lạc Viêm Thành, lại đột nhiên vang lên tiếng cười to tràn đầy thoải mái. Trong tiếng cười ẩn chứa nội lực hùng hồn, truyền ra hơn phân nửa Lạc Viêm Thành, tràn đầy sự sảng khoái và kích động, làm cho không ít người vô cùng kinh ngạc. Rõ ràng là tiếng cười của Dương Chiến —— tộc trưởng Dương gia.

“Tốt tốt tốt! Không hổ là nữ nhi của ta! Tốt!”

Dương Chiến hưng phấn nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn không quá mười một, mười hai tuổi trước mắt. Mà trước mặt hắn, Dương Xuân chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt suy yếu trước kia, bây giờ đã tràn đầy sự hồng hào, trông rất khỏe mạnh, quan trọng hơn là ở trong cơ thể của nàng cũng có chấn động của nội lực!

Cảnh giới Hậu Thiên trọng thứ nhất, Sơ Khuy Môn Kính!

Dương Xuân ——trong mấy năm không thể tập võ, đã sớm bị toàn bộ người trong Lạc Viêm Thành coi như là củi mục —— lúc này lại đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên dưới mí mắt của Dương Chiến.

Với một vị phụ thân xem nữ nhi như là trân bảo mà nói, đây quả thật là niềm vui lớn nhất!

“Vị tiền bối kia quả nhiên không gạt ta! Quá tốt rồi! Thật quá tốt rồi!”

“Vị tiền bối kia?” Mở to mắt, Dương Xuân tò mò nhìn phụ thân. Nàng rõ ràng chuyện của mình nhất, sở dĩ có thể thoát khỏi danh hào phế vật, thành công đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên, không phải dựa vào tiền bối gì đó, mà là...

“Xuân nhi, con không biết đâu, kỳ thực là liên quan đến...” Dương Chiến cũng không tị hiềm nữ nhi mình, trực tiếp nói ra đối thoại với Trần Khuynh Địch không lâu trước đây.

“Một vị tiền bối thần bí?”

“Không sai, sau đó ta sẽ cho Xuân nhi gặp mặt vị tiền bối kia. Vị tiền bối kia là người trong chính đạo hiếm thấy, nếu Xuân nhi có duyên bái hắn làm thầy, cũng là kỳ ngộ không tệ...”

“Cha yên tâm, con sẽ không làm cho cha thất vọng nữa!”

“Tốt! Con gái ngoan!”

Trong lúc cha con Dương Chiến và Dương Xuân trò chuyện, lúc này ở trong Lạc Viêm Thành, lại có một luồng ám lưu đang hội tụ về phía đại viện Dương gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.