Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1328: Chương 1328: Sắp chia tay




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

“Phụ thân chưa hề nói, chỉ là Phùng Thanh Thủy dù sao cũng là tồn tại cấp Đạo Tổ, tu vi của ngươi...” Giao Tam chần chờ nói.

Hàn Lập nghe vậy, không tận lực áp chế khí tức trên người nữa, một cỗ uy áp to lớn không gì sánh được trong nháy mắt phóng thích ra, quanh thân lưu chuyển kim quang, tựa như đúc bằng vàng.

Mặc dù hắn tận lực khống chế cỗ uy áp này vẻn vẹn chỉ trăm trượng quanh thân, nhưng ở trong vùng thế giới này, thiên địa nguyên khí lưu chuyển giống như một ý niệm trong hồ.

Hắn phảng phất chính là Chúa Tể, mặc dù đứng yên bất động, nhưng lại làm kẻ khác ngay cả liếc mắt một cái, tâm thần cũng rung động mạnh.

Tu vi Đại La hậu kỳ đỉnh phong, tại thời khắc này triển lộ không bỏ sót.

Giao Tam cảm thấy một cỗ uy áp vô hình đập vào mặt, không tự chủ lui về sau hai bước, trong lòng rung động không thôi, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.

“Thật không ngờ, mới qua nhiều năm như vậy, ngươi đã cải biến lớn đến thế. Khó trách... Khó trách phụ thân ngài...” Giao Tam hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, nhưng cuối cùng hình như có gì muốn nói lại thôi, không tiếp tục nói hết.

“Hắn trực diện Thiên Đình, có thể hấp dẫn đi đại bộ phận lực chú ý. Ta đi tìm Phùng Thanh Thủy, ngược lại là một cơ hội đột phá. Chỉ mong giờ phút này lão không ở tại Thiên Đình thì mới tốt.” Hàn Lập một lần nữa áp chế khí tức trên thân, nói.

“Trước mắt thật sự hắn không ở tại Trung Thổ Tiên Vực, mà ở một tòa Tiên Vực cỡ lớn Long Uyên Tiên Vực, bế quan đã vài ngày trong Vụ Long tông do hắn sáng lập.” Giao Tam nói.

“Thật vừa vặn, ngươi chuẩn bị giúp ta những vật ta muốn, ngày mai ta sẽ xuất phát.” Hàn Lập nói.

“Được. Khi nào xuất phát, ta và ngươi cùng đi.” Giao Tam nói.

“Ngươi không thể đi.” Hàn Lập nói.

“Vì sao ta không thể đi, mẫu thân nàng...” Giao Tam còn chưa nói xong, đã bị Hàn Lập cắt ngang.

“Nàng nếu lựa chọn làm Nam Cung Uyển, sẽ không xem là mẫu thân của ngươi. Huống hồ nàng nhất định không muốn ngươi đi.” Hàn Lập nhìn Giao Tam, khuyên nhủ.

“Ta mặc kệ ngươi thấy thế nào, nói thế nào. Trong lòng ta, nàng chính là mẫu thân của ta, ta phải đi.” Giao Tam nói.

“Lấy tu vi ngươi bây giờ, đi theo cũng không giúp được một tay. Huống hồ, ta còn muốn ngươi giúp ta, đưa Tử Linh đi Ma giới.” Hàn Lập không chút uyển chuyển, nói thẳng.

Giao Tam nghe lời ấy, quả nhiên thần sắc ảm đạm.

“Được rồi, bằng vào tu vi của ta, đi cũng chỉ liên lụy ngươi. Thế nhưng Tử Linh nàng... Vì sao muốn đi Ma giới?” Mặt Giao Tam lộ vẻ nghi hoặc, nghi ngờ hỏi.

“Thế nào?” Hàn Lập phát giác dị dạng, hỏi vội.

“Chẳng lẽ các ngươi còn không biết chuyện Ma giới? Tử Linh nếu như muốn đi tìm bọn Thạch Xuyên Không, vậy thì không cần đi nữa.” Lông mày Giao Tam nhíu lên, chậm rãi nói.

Tử Linh nghe vậy, thần sắc hơi đổi, lập tức có loại dự cảm không tốt.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, hỏi.

“Ma giới bộc phát nội chiến đã không chỉ ngàn năm, gần trăm năm nay đánh càng thêm thảm liệt. Bảy năm trước trong trận chiến kết thúc kia, toàn bộ Dạ Dương thành bị hủy, tòa Tích Lân Không Cảnh cũng bị triệt để xóa đi, Thạch Xuyên Không cùng theo Thạch Không Giải nhất mạch thảm bại.” Giao Tam thở dài một tiếng, buồn rầu nói.

“Thạch Không Giải và Thạch Xuyên Không thế nào, có tin tức bọn hắn không?” Hàn Lập hỏi.

“Ma giới hiện tại đã phong toả rồi, rất khó có tin tức truyền ra ngoài, tin tức ta lấy được cuối cùng, nói là Thạch Không Giải không địch lại Ma Chủ, đã thân tử đạo tiêu. Thạch Xuyên Không thì không nói đã chết, bất quá tung tích cũng không rõ, không thấy tung tích.” Giao Tam nói.

Giải Đạo Nhân chiến tử, Thạch Xuyên Không mất tích...

Hàn Lập cảm thấy thức hải trầm xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

“Trận đại chiến kia đã qua bảy năm, lại không có tin tức truyền ra sao?” Tử Linh hỏi.

“Là Ma Chủ tự mình hạ lệnh, triệt để bế tỏa Ma giới, cũng không nói khi nào mở lại. Hiện tại bất cứ tin tức gì cũng không thể vào hay ra được.” Giao Tam lắc đầu, nói.

“Việc này tạm dừng không nói, chờ ta từ Thiên Đình trở về, sẽ đi Ma giới một chuyến.” Hàn Lập thở dài ra một hơi, sắc mặt nghiêm lại một chút, mở miệng nói.

Giao Tam không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu nhẹ.

“Đã như vậy, ngươi trước hết lưu tại Minh giới, chờ chúng ta trở về.” Hàn Lập nói với Tử Linh.

Tử Linh sầu lo, gật đầu.

“Đúng rồi, Đề Hồn đâu, có tin tức của nàng không?” Hàn Lập hỏi.

“Nàng... Nàng đi Lạc Hồn thâm uyên.” Giao Tam đáp.

“Lạc Hồn thâm uyên... Đó là địa phương nào?” Hàn Lập hỏi.

“Là một chỗ chân chính tuyệt địa trong U Minh giới này, là chỗ ngay cả phụ thân cũng chưa hẳn bước chân vào. Nàng nói nơi đó có đại đạo chân chính nàng muốn tìm. Ta từng khuyên can nàng, nhưng không thể ngăn lại.” Giao Tam nói.

“Đi bao lâu rồi?” Hàn Lập hỏi.

“Đã đi từ hơn trăm năm trước rồi, đến nay chưa trở lại.” Giao Tam nói.

Hai mắt Hàn Lập nhắm lại, chỗ mi tâm sáng lên một đạo bạch quang, thăm thẳm lấp lóe chỉ chốc lát, lại lần nữa mở ra.

“Thế nào?” Tử Linh hỏi.

“Liên hệ thần niệm cũng đã tách ra...” Hàn Lập thì thào nói.

“Tục truyền Lạc Hồn thâm uyên vốn là một chỗ u hồn du đãng, đừng nói cách xa nhau như vậy, dù là thân ở trong thâm uyên (vực sâu), cũng đừng hòng cảm ứng lẫn nhau.” Giao Tam nói.

“Đây là Đề Hồn tự lựa chọn con đường mình, ngươi phải tin tưởng nàng.” Tử Linh kéo cánh tay hắn một cái, khuyên nhủ.

Hàn Lập nghe vậy, im lặng một lúc lâu sau, gật đầu nhẹ.

Đề Hồn cũng giống như Kim Đồng, đều có con đường của mình muốn đi, tựa như chính hắn cũng có đường phải đi là trực diện với Thiên Đình.

“Sáng sớm ngày mai, ta sẽ tiến về Long Uyên Tiên Vực, đến lúc đó, ngươi chuẩn bị tin tức liên quan tới Phùng Thanh Thủy cho ta.” Hàn Lập nhìn về phía Giao Tam, nói.

...

Ban đêm.

Trên đại điện đảo giữa hồ, Hàn Lập và Tử Linh nằm ở trên nóc nhà nghiêng, nằm sát nhau, nhìn lên tinh không đã không biết bao nhiêu năm chưa từng nhìn lên.

Chỉ tiếc là, tối nay màn trời đen kịt, trên bầu trời ít có tinh quang, ngay cả vầng tàn nguyệt kia cũng bị mây đen che phủ, hết thảy đều phủ lên một tầng ánh sáng mông lung.

Hàn Lập thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú nữ tử dựa sát bên cạnh mình, chỉ thấy trong quang ảnh u ám này, gương mặt tuyệt mỹ của Tử Linh vẫn như cũ oánh khiết như ngọc, phản xạ quang mang nhàn nhạt.

Khuôn mặt nàng dưới ánh trăng chiếu rọi, có chút mơ hồ, nhưng lại có mỹ cảm khác.

“Tử Linh, ta...” Hàn Lập nhịn không được khẽ gọi một tiếng, đưa tay xoa gương mặt của nàng.

Đối với Tử Linh, trong lòng Hàn Lập luôn cảm thấy áy náy.

Bọn hắn năm đó gặp nhau quen biết, cùng chung chí hướng, càng giống tri kỷ vừa gặp, chính là kim phong ngọc lộ, vượt qua vô số chuyện nhân gian.

Chỉ là, bởi vì đủ loại duyên cớ, giữa bọn hắn, từ đầu đến cuối tựa như người lạ.

“Không cần phải nói gì, ta có thể hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này, đã đủ hài lòng.” Tử Linh không xoay người lại, ánh mắt như cũ trông về thiên khung xa xôi, nhẹ nhàng nói.

Hàn Lập nghe vậy, lập tức nhếch miệng lộ một vòng ý cười.

Sau một lát, Tử Linh đưa tay kéo một cánh tay Hàn Lập, gác qua sau đầu của mình.

“Lần này đi, nhất định phải vạn phần cẩn thận, mang Uyển Nhi tỷ tỷ hoàn bích không tổn hao gì về. Ta sẽ không đi đâu, ở chỗ này một mực chờ các ngươi trở về.” Tử Linh hơi ngửa đầu ra sau, nhìn về phía Hàn Lập, nói.

Hàn Lập cúi đầu nhìn thoáng qua, chôn đầu mình trong lồng ngực Tử Linh, đột nhiên cảm giác có chút không đúng. Trong ấn tượng của hắn, Tử Linh cho tới bây giờ đều là nữ tử hiên ngang lưu loát, ít có hành động như hôm nay.

“Ngươi có biết, ta ở trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn, nhìn thấy ở kiếp trước là gì không?” Tử Linh hỏi.

“Là gì?” Hàn Lập lập tức hỏi.

Đối với vấn đề này, lúc trước hắn đã muốn hỏi qua, chẳng qua lúc đó trạng thái Tử Linh không ổn, hắn mới không hỏi.

“Kỳ thật cũng không có sóng to gió lớn gian nguy gì. Ngược lại, ở kiếp trước, ta bất quá là một nữ tử phàm tục Nhân giới không có linh căn, một kiếp làm người bất quá ngắn ngủi trăm năm thọ nguyên. Trong một đời kia, ta một mực chờ đợi một người, từ tuổi dậy thì đợi đến sáu mươi cổ lão, chờ cả một đời, người kia cũng không xuất hiện lại.” Tử Linh chậm rãi nói.

Nói xong, một đôi mắt sáng của nàng nhìn chăm chú hai mắt Hàn Lập.

Trong lòng Hàn Lập hơi rung động, mơ hồ nghe được một tiếng kêu gọi, tựa hồ là bóng người xinh xắn trong mộng nhiều năm trước kia, nhưng đã nhớ không rõ diện mạo.

Trong thoáng chốc, cánh tay hắn vòng qua cổ Tử Linh, thuận thế khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, nhẹ nhàng khoác lên bờ vai của nàng.

Thân thể Tử Linh khẽ run lên, nhưng tiếp theo lại nới lỏng, rúc vào trong ngực Hàn Lập, nỉ non nói:

“Cho nên... Một kiếp này ta đã rất thỏa mãn, có thể gặp lại đã không dễ, kết xuống một đoạn duyên này, sao còn không biết đủ chứ? Còn có gì tiếc nuối?”

Hàn Lập nhìn lại nàng, chỉ thấy trong một đôi mắt sáng hiện ra thủy quang, lóe lên điểm điểm quang mang, giống như hai mảnh tinh không xán lạn tinh quang, đẹp đến say lòng người.

Lúc này, gió đêm bỗng nhiên dần dần nổi lên, thổi đám mây kia tới, che khuất một vòng ánh trăng cuối cùng.

Toàn bộ Hoàng Tuyền đại trạch lâm vào hắc ám, khắp nơi mơ mơ hồ hồ thăm thẳm lân hỏa, chậm rãi từ các nơi mặt hồ dâng lên, chiếu rọi khắp phía thành một mảnh u lục.

Yên lặng một lát, trong bầu trời bỗng nhiên bắt đầu mưa tí tách.

Mưa của Minh giới, tự nhiên khác với Tiên giới.

Trong hạt mưa có nhiều khí tức u ám, cho nên nước mưa càng hơi trầm xuống, rơi vào trên người mặc dù không đến mức gây phương hại, nhưng cuối cùng cũng không phải chuyện tốt.

Hàn Lập không muốn sự yên tĩnh hiếm có này bị quấy rầy, vung tay lên, định thổi đám mây đen kia đi.

Tử Linh đưa tay kéo cánh tay hắn lại, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói: “Ôm ta trở về.”

“Không đợi thêm một lúc...”

Hàn Lập còn chưa dứt lời, cúi đầu nhìn thấy gương mặt Tử Linh đã đỏ bừng lên, trong nháy mắt minh bạch ý tứ nàng.

Hắn ngừng câu chuyện, một tay ôm lấy lưng nàng, tay kia nhẹ nhàng xuyên qua đầu gối của nàng, bế nàng đi vào hướng trong điện.

Đêm dần vào sâu, trên đảo giữa hồ, mây mưa gặp nhau, thanh thế dần dần lớn lên.

...

Mưa đêm, một mực rơi cả đêm, khi thì tí tách tí tách, khi thì cuồng phong tàn phá bừa bãi.

Gió và mưa xen lẫn triền miên, trong bầu trời đêm yên tĩnh vung vãi đại địa, khiến cho Minh giới đêm nay, có chút không giống bình thường.

Lúc sáng sớm, vân thu vũ hiết.

Hàn Lập mở mắt ra, nhìn qua bên cạnh dáng người nữ tử uyển chuyển còn đang ngủ say, cùng khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, ánh mắt thật lâu không dời đi.

Không biết qua bao lâu, hắn há hốc mồm, muốn nói gì, nhưng lời đến khóe miệng, lại không biết nói cái gì cho phải, rốt cuộc biến thành thở dài một tiếng.

Hắn đứng dậy, thay một thân áo xanh mới tinh, đứng bên giường ngẩn ngơ nửa ngày, rốt cuộc quay người đi đến phía cửa.

Trên giường, lông mi thật dài Tử Linh khẽ run lên, một giọt nước mắt óng ánh theo gương mặt chậm rãi lăn xuống, lưu lại một đạo nước mắt tinh tế.

Hàn Lập đi tới trước cửa, bỗng nhiên dừng lại, lần nữa nhìn về phía giường một cái, thấy Tử Linh còn đang ngủ say, cất bước đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ánh nến trong phòng theo đó hơi lay động, sau đó lại lần nữa yên tĩnh trở lại.

Khi hắn đi vào cửa đại điện, Cam Cửu Chân đã đợi tại đó.

“Đã chuẩn bị xong?” Hàn Lập đi ra phía trước, hỏi.

“Tử Linh đâu, hôm nay không tiễn ngươi sao?” Cam Cửu Chân nhìn sau lưng Hàn Lập một cái, mở miệng hỏi.

“Đêm qua có gì cũng đã nói, sáng nay không cần phải nói nhiều nữa.” Hàn Lập lắc đầu, nói.

Trên mặt Cam Cửu Chân lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng cũng chỉ coi Tử Linh không nỡ chia ly, không tiếp tục hỏi nữa.

Cổ tay nàng chuyển động, lấy ra một lệnh bài lớn chừng bàn tay và một ngọc giản màu đen, đưa cho Hàn Lập.

“Bồ Đề lệnh?” Hàn Lập tiếp nhận vào trong tay xem xét, nghi ngờ hỏi.

“Long Uyên Tiên Vực vốn là một trong ba mươi sáu đại Tiên Vực, có thể thông hướng Trung Thổ Tiên Vực. Lúc này, ngươi mang theo Bồ Đề lệnh, nói là tiến về Trung Thổ Tiên Vực tham gia Bồ Đề yến, so với bất luận thông quan văn điệp gì đều có tác dụng tốt hơn, có thể giảm đi không ít phiền phức.” Cam Cửu Chân nói.

“Ngươi suy tính rất chu toàn.” Hàn Lập gật đầu nhẹ, cổ tay chuyển một cái, thu vào.

“Đều là phụ thân trước khi đi đã phân phó. Trong miếng ngọc giản kia ghi chép cách tiến về Long Uyên Tiên Vực, cũng ghi chép một ít lin tức liên quan đến Phùng Thanh Thủy, hy vọng có thể giúp được cho ngươi.” Cam Cửu Chân nói.

“Có những thứ này, đã đủ.” Hàn Lập thoáng xem xét một chút, nói.

“Nhất định phải cứu mẫu thân trở về.” Cam Cửu Chân mím môi, trịnh trọng dặn dò.

“Biết rồi.” Hàn Lập gật đầu nhẹ.

Nói xong, hai tay của hắn bấm pháp quyết, chỉ nói một câu “Đi”, trên chín tầng trời lập tức có đạo đạo kim lôi trùng điệp rơi xuống.

Sau một trận “Ầm” rung động, thân ảnh Hàn Lập đã biến mất ngay tại chỗ.

Không gian trước người Cam Cửu Chân vẫn còn khuấy động, ánh mắt của nàng trông về phía xa, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.