Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 667: Chương 667: Hoả Tuế Huỳnh Trùng




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Lang quân áo trắng đối mặt thế công mới mãnh liệt của Nhan Tử Yên, mỉm cười, tiếp theo bỗng nhiên đưa tay đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết, lóe lên chui vào bốn phía hư không biến mất không thấy.

Sau một khắc, bên trong Linh vực màu vàng do gã phóng thích hiện ra từng đoàn quang bàn to cỡ bánh xe, quay tròn không thôi, không ngừng làm suy yếu Biên Bức cánh tím phát ra sóng âm xâm nhập, nhưng trên pháp bào màu trắng phẩm giai cực cao lại xuất hiện tầng tầng nếp nhăn.

Kéo dài một lát, một hồi thanh âm “Hí...iiiiii” truyền đến, trên pháp bào bị phá ra vô số lỗ thủng rất nhỏ, những quang bàn kia rút cuộc bắt đầu tán loạn từng đoàn.

Cùng lúc đó, di tích cung điện sau lưng lang quân áo trắng dưới tác động của sóng âm rung động lắc lư không thôi, rất nhanh liền biến thành bột mịn, như khói bụi tung bay lên rơi vãi khắp nơi.

Nhan Tử Yên thấy vậy, trong mắt có chút vui mừng, vội vàng lẩm bẩm, hai tay gảy nhanh đàn tỳ bà trong tay.

Hai mắt Biên Bức cánh tím loé lên hung quang, hai cánh mở ra mãnh liệt, hóa thành một đạo tử quang, xông tới lang quân áo trắng.

“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ta vô tình!” Lang quân áo trắng cúi đầu nhìn trang phục bị xé rách không chịu nổi, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ, quát lên.

Dứt lời, cổ tay gã vòng một cái, trước người loé lên linh quang, lập tức hiện ra một thanh thiết phiến to lớn dài đến sáu xích, ở trên khắc lên từng vòng phù văn màu vàng phức tạp khó hiểu, từ đó truyền ra từng trận khí tức Thổ thuộc tính pháp tắc mãnh liệt.

Chỉ thấy một tay gã bấm quyết, Thiết Phiến trước người lập tức rung động “Thương lang” mở ra, phía trên mặt quạt to lớn có đồ án dị thú Hoàng Mao Phong Hống đại phóng hào quang, lại tựa như đang sống từ trong đó nhảy ra, miệng lớn há to, bay ra một cỗ vòi rồng cuốn lấy cát vàng cuồn cuộn.

“Ầm ầm ầm...”

Một hồi tiếng vang cuồng bạo truyền đến, vòi rồng cát vàng quét qua, trực tiếp đánh cho đám Biên Bức cánh tím khó khăn lắm mới xông đến trước mặt biến thành nát bấy.

Mà Nhan Tử Yên cầm đàn Tỳ Bà trong tay cảm thấy toàn thân trì trệ, căn bản không thể nào tránh thoát, bị cỗ vòi rồng cát vàng này va chạm mãnh liệt, toàn thân bay ngược ra sau, “Phanh” một tiếng đâm vào trên cửa điện “Lưu Hỏa Cung” phía sau, ngã vào bên trong.

“Chậc chậc, ra tay nặng quá, nhưng cũng đừng làm hư mất khuôn mặt kia a...” Trong miệng lang quân áo trắng khẽ “Ôi!!!” một tiếng, vội vàng thu hồi Thiết Phiến, đau lòng chạy nhanh lên phía trước.

Còn không đợi gã bước vào cửa điện, bên tai bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng vang vô cùng nhỏ, nghe phảng phất như âm thanh vô số giáp trùng đồng thời vỗ cánh bay.

Ngay sau đó, bên trong đại điện liền truyền ra thanh âm kinh hãi của Nhan Tử Yên: “Không! Đây là thứ gì...”

Vừa dứt lời, thân ảnh của nàng liền từ trong đại điện bắn ra, mới bay lên không trung trăm trượng thì ngã mạnh xuống, “Phanh” một tiếng nện xuống mặt đất.

Lang quân áo trắng thấy tình hình này khẽ giật mình, tiếp theo hai mắt ngưng lại nhìn hướng bên kia, lập tức hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy một mảng lớn tiểu trùng đỏ sậm to cỡ hạt gạo, trên người bốc lên lốm đa lốm đốm hoả diễm màu đỏ, đang bò rậm rạp chằng chịt đầy người Nhan Tử Yên.

Trên mặt nàng tràn đầy vẻ thống khổ, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, quanh thân bị hỏa diễm thiêu đốt, bao phủ một tầng sương mù màu vàng nhạt, vốn gương mặt toả sáng vậy mà lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, bắt đầu sinh ra từng đạo vân mảnh, tóc xanh trên thái dương cũng bắt đầu xuất hiện màu bạc trắng.

Cuối cùng là vật gì, lại có thể thiêu đốt tinh nguyên nàng?

Phải biết rằng tu sĩ Kim Tiên cảnh tuy vẫn không thể tránh khỏi suy kiếp hàng lâm, nhưng trừ điều đó ra, thọ nguyên lại gần như vô tận, mà loại tiểu trùng cổ quái này lại có khả năng nghịch thiên như vậy?

Sắc mặt lang quân áo trắng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trong nội tâm càng kinh hãi tới cực điểm, thân hình vòng một cái, tính liều mạng chạy trốn khỏi nơi đây.

Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!

Một đạo thân ảnh to lớn từ trên trời giáng xuống, như là một cột điện to lớn đập xuống, một tầng Linh vực màu lửa đỏ lập tức bao phủ khắp nơi, cũng bao cả gã vào trong.

Lang quân áo trắng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy người kia mặt mũi khác thường, đầu tóc đỏ như lửa, mũi như sừng tê giác, trên hai cái tai nhọn treo hai vòng vàng cực lớn, thần sắc lạnh lùng, trong mắt nhìn có vẻ khinh thường.

Dị tộc tóc đỏ này không ai khác, chính là Xi Dung.

Cảm nhận được Xi Dung cố ý phóng xuất ra khí tức cường đại, lang quân áo trắng lập tức cảm thấy lạnh lẽo, gã kia rõ ràng là một tu sĩ Thái Ất hậu kỳ.

“Chỉ là một Kim Tiên nho nhỏ cũng dám nhúng tay vào Hoả Tuế Huỳnh Trùng của sư phụ nuôi dưỡng, để ta nhìn xem thọ nguyên của ngươi đủ cho nó thiêu đốt mấy khắc?” Xi Dung cười lạnh một tiếng, mở miệng nói ra.

“Cái... Cái gì, thật sự có loại vật này?”

Lang quân áo trắng nghe được bốn chữ “Hỏa Tuế Huỳnh Trùng”, toàn thân không khỏi cứng đờ, lúc này mới chợt nhớ lại một truyền lưu rất lâu tại Chân Tiên giới

Trong truyền thuyết, Hỏa Tuế Huỳnh Trùng là một loại Linh trùng hết sức kỳ lạ, bộ dáng mặc dù khá giống với đom đóm ở phàm tục, nhưng trên người lại ẩn chứa một loại hoả diễm có Thời Gian pháp tắc quỷ dị, gặp sinh linh huyết nhục có thể đốt cháy thọ nguyên, lấy đi năng lượng giúp bản thân sinh sôi nảy nở hậu đại, những nơi đi qua thường sinh linh tuyệt tích, hung hãn dị thường.

Nhưng bởi vì thọ nguyên của chúng quá ngắn, thường chỉ sống được gần một tháng, nếu như không kiếm được sinh linh đốt cháy, sẽ không cách nào sinh sôi nảy nở liên tục, cuối cùng tuyệt tự tuyệt chủng, cho nên truyền lưu trên thế gian cũng không quá nhiều.

Bất quá, nghe nói có một ít tu sĩ tinh thông thuật ngự trùng, có thể dùng bí bảo thời gian hoặc là cấm chế đặc thù, đóng băng nó lại để bảo tồn lâu dài, đợi đến thời điểm cần dùng lại mở ra bí bảo hoặc cấm chế phóng thích nó ra.

Rất hiển nhiên, bên trong Lưu Hỏa Cung này vốn có cấm chế như vậy, là do gã cùng Nhan Tử Yên đánh nhau phá hủy cấm chế, mới phóng thích chúng ra ngoài.

Lưng lang quân áo trắng đổ mồ hôi lạnh, đang suy nghĩ làm cách nào thoát thân thì nam tử Dị tộc kia dời ánh mắt qua, gắt gao nhìn gã chằm chằm.

Trong lòng biết không ổn, gã không dám chần chờ chút nào, hai tay bấm pháp quyết, quanh thân sáng lên ánh sáng màu vàng, dưới chân lập tức hiện ra một vòng xoáy màu vàng đất, xoay tròn một cái liền nuốt gã vào, thân ảnh lập tức biến mất không thấy nữa.

Nhưng mà sau mấy hơi thở, trên mặt đất bên ngoài mấy trăm trượng lại sáng lên vầng sáng màu vàng đất, thân ảnh lang quân áo trắng bên trong Linh vực hoả diễm bị một hoả diễm đại thủ gắt gao chụp lấy cứng rắn lôi ra khỏi lòng đất.

“Ha ha, nếu đã đến, cũng đừng nghĩ đến chuyện đi nữa.” Xi Dung khẽ cười một tiếng, đưa tay nhấn một cái về hướng trên mặt đất.

Hỏa diễm đại thủ kia liền bắt lấy lang quân áo trắng, gắt gao đè trên mặt đất.

Ngay sau đó, Xi Dung không nhanh không chậm lấy từ trong ngực ra một cây sáo nhỏ màu đỏ sậm, phía trên tràn đầy hắc ban, thoạt nhìn giống như một cây đồng thổi lửa cũ kỹ.

Song khi Xi Dung nhấn trên lỗ thủng, đưa cây sáo lên miệng thổi, liền có từng đợt âm thanh cổ phác thê lương từ đó truyền ra.

Theo thanh âm này vang lên, bên trong đại điện Lưu Hỏa Cung càng vang lên tiếng “Ô...ô...n...g”, ngàn vạn đầu Hỏa Tuế Huỳnh Trùng từ trạng thái đóng băng tỉnh lại, nhao nhao vỗ cánh bay ra, nhào tới hướng lang quân áo trắng.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang vọng trời xanh.

Xi Dung không có nhìn lang quân áo trắng cùng Nhan Tử Yên nữa, mà sải bước đi tới quảng trường bên kia.

Tại đó, đứng lặng đấy một pho tượng Dị tộc xem như được bảo tồn còn nguyên vẹn, trên người không có bao nhiêu vết tích tổn hại.

Người này có tay chân to như quạt bồ hương, đỉnh đầu sáng như hỏa diễm, cởi trần, phía trên làn da còn khắc lên từng vòng hoa văn cổ quái.

“Đệ tử tự chủ trương tới đây thu Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, xin sư tôn chớ trách... Kẻ tự tiện xông vào Lưu Hỏa Cung chúng ta đã đền tội.” Chỉ thấy Xi Dung đi đến trước pho tượng, trịnh trọng thi lễ với bức tượng, trong miệng thì thào nói ra.

...

Hơn mười ngày sau.

Trên không một mảnh núi rừng di tích Chân Ngôn Môn, một bóng người màu xanh khống chế một chiếc bích ngọc phi xa ngự không bay vút qua, người kia sắc mặt tái nhợt, dung mạo phổ thông, chính là Hàn Lập đã qua biến đổi dung mạo dùng thân phận Lệ Giang Lưu.

Thời gian qua, hắn đi dọc qua hồ nước to lớn tiếp tục đi về phía trước, ven đường cũng chỉ thỉnh thoảng phát hiện một ít di tích tổn hại, vẫn chưa gặp nguy hiểm gì, cũng không gặp bảo vật nào, xem như đi một đường mà đến nơi này.

Phía trên phi xa, ánh mắt của hắn trông xa về phía trước, lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, trong tay biến đổi pháp quyết, khống chế phi xa hạ xuống mặt đất phía dưới.

Sau khi đáp xuống dất, Hàn Lập thu hồi phi xa lại, đi dọc theo phiến đá xanh trên đường nhỏ trong rừng ra ngoài, không bao lâu liền tới trước một chiếc cầu hình vòm to lớn treo lơ lửng.

Chỉ thấy cầu hình vòm được làm bằng gỗ đá, rộng chừng hơn ba mươi trượng, phía trên vừa có bậc thang đá xanh, cũng có làn xe bằng phẳng, mỗi hai bên đầu cầu đặt một thạch sư xám trắng, coi như là Linh vật trấn thủ cầu vòm.

Hàn Lập đi lên trước, đưa tay thoáng vuốt ve một thạch sư cao hơn mình rất nhiều, xác nhận nó chẳng qua là thạch thú trấn giữ phổ thông, trên người hoàn toàn không có chấn động Linh lực.

Ánh mắt của hắn thu liễm lại, do dự một chút, sau đó chậm rãi leo lên thềm đá, bước từng bước trên cầu.

Lúc hắn đi đến trung tâm cầu hình vòm, bước chân bỗng nhiên dừng lại, không tiếp tục bước nữa.

Bởi vì mặt cầu đến nơi này liền bị chặt đứt, phía trước chính là một kẽ nứt không gian dài chừng mấy ngàn trượng, bên trong đen sì không có nửa điểm ánh sáng, chỉ có từng trận chấn động không gian mãnh liệt không ngừng truyền ra.

Mặt khác nửa cầu hình vòm còn lại tựa hồ bị vết nứt không gian này nuốt mất rồi.

Ngoại trừ vết nứt không gian thật lớn này, còn có vô số kẽ nứt nhỏ dày đặc rải rác bốn phía, dù chưa triệt để ngăn lại đường đi của Hàn Lập, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện đi xuyên qua.

Hai mắt Hàn Lập ngưng lại, nhìn chăm chú không gian màu đen bên trong khe hở, lại phát hiện bên trong là một mảnh hư vô, căn bản nhìn không thấy bất kỳ vật gì, quan sát trong thời gian hơi dài thậm chí làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác kinh hãi như bị thôn phệ vào trong.

Hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về hướng hai đầu cầu, chỉ thấy hai bên kéo dài ra khu vực mấy ngàn trượng, hầu như đều giống nơi đây, bất kể cổ mộc che trời, hay là đình đài lầu các, đều bị chém thành một nửa.

Tất cả nơi đây, hoặc giống như nửa cây cầu hình vòm đứng lặng lẽ ương ngạnh, hoặc đã sụp xuống hầu như không còn, trở nên tàn phá không chịu nổi.

Hết thảy nơi đây, nhìn có chút quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.