Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 15: Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape




Ngày hôm sau, tin đồn đã nhanh chóng lan ra toàn trường. Độ soái tỷ của tôi ngày càng tăng cao. Anh Fred và George không ngừng ca tụng chúng tôi như những vị anh hùng thực sự. Nhưng nhiêu đó có là gì nhỉ? Chưa đâu, chưa là gì hết.

Mà, cũng kể từ đó, Hermione trở thành bạn của Harry và Ron. Có những chuyện mà một khi đã cùng trải qua rồi, người ta không thể không mến nhau. Và đánh gục một con quỷ khổng lồ cao 4 thước là một trong những chuyện loại đó.

Vừa bước tới sảnh đường ăn sáng, ba người họ không ngừng hỏi chuyện tôi.

- Chuyện cấm túc thế nào? Vẫn ổn chứ?

Tôi lắc đầu.

- Ừm, không sao. Chỉ là vừa chép phạt vừa nghe giáo sư McGonagall giáo huấn thôi.

- Cơ mà lúc đó sao cậu dám chắc tớ thực hiện được câu thần chú vậy? Nó khó lắm mà, với lại trước đó tớ cũng có làm được đâu.

- Sao ấy nhỉ? - Tôi áp ngón trỏ vào mặt giả vờ ngây thơ rồi cười lém lỉnh. - Ai biết được!

Cả ba đơ ra. Tôi phì cười. Họ nhìn nhau, bất giác cũng cười theo.

- Đùa thôi! So về độ linh hoạt thì tớ và Harry vẫn hơn, nên tất nhiên là tớ sẽ đưa Hermione ra khỏi chỗ nguy hiểm, còn Harry thì sẽ tìm cách đánh lạc hướng con quỷ...

- Thế thôi sao?. - Ron trông ỉu xìu đi, nét mặt hơi buồn.

- Tớ còn chưa nói hết. Thành thật thì cậu cũng có tài lắm đó Ron, chỉ là hơi tự ti về khả năng và hoàn cảnh của mình thôi. Nhưng, nếu tớ hay Harry gặp nguy hiểm, tớ dám chắc rằng cậu sẽ luôn ở đó giúp đỡ hết sức mình bằng mọi cách có thể. Những người như cậu chung quy gọi là dạng người thực chiến.

Ron nghe vậy, mắt sáng long lanh, nét mặt rõ ràng là rất vui. Bàn tay đặt nơi trái tim, Hermione dừng lại và mỉm cười.

- Dù sao cũng cảm ơn tất cả các cậu vì đã cứu tớ. Qua chuyện lần này, tớ có lẽ đã rút ra một bài học. Đặc biệt là cậu, Daisy, cảm ơn vì đã không bỏ rơi tớ ngay cả khi cậu biết cậu có thể chết.

Tôi ngước lên bầu trời trong xanh, nghĩ ngợi một lúc rồi nhe răng cười.

- Thế cậu nghĩ tớ phải làm sao? Bỏ mặc một cô công chúa dễ thương đang trên lưng tớ à? Tuy tớ không phải hoàng tử bạch mã nhưng đời nào tớ làm chuyện đó.

Nghe vậy, khuôn mặt Hermione bỗng dưng đỏ mọng như trái cà chua. Ron vờ thở dài như người lớn, nhéo tai tôi lôi đi.

- Mệt với cậu luôn. Đến con gái cũng không tha là sao?

- Cậu nói gì vậy? Thả tớ ra! Thả tớ ra! Mất mặt quá đi mất!!

Trong lúc tôi cố chống cự, ai đó cố tình sượt qua tôi.

- Đừng ngu ngốc như vậy nữa.

Tôi giật mình đứng lại, gỡ những ngón tay của Ron ra. Không có ai, nhưng không thể nhầm lẫn được.

- Thằng Malfoy nó định chọc tức tụi mình à?

Harry nhăn mày khó hiểu.

Cậu ta rốt cuộc muốn gì?

Đã vậy, tôi chỉ còn cách thuần phục cậu thôi Malfoy, mượn tay chính công chúa Gryffindor...

* * *

Tháng 11 đã tới. Trời trở nên lạnh cóng. Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép lạnh băng. Sáng sáng, sương giá phủ khắp sân trường. Từ cửa sổ trên lầu có thể nhìn thấy bác Hagrid quấn mình trong chiếc áo da lông chuột chũi, đeo bao tay da thỏ và mang đôi giày khổng lồ bằng da hải ly. Bác đi rũ băng bám trên mấy cây chổi thần ngoài sân bóng Quidditch, xong việc, bác bó chúng lại rồi bước vào nhà.

Mùa bóng Quidditch đã bắt đầu. Thứ bảy này Harry sẽ đấu trận đầu tiên, mà ngay trận đầu tiên đã phải gặp Slytherin rồi. Trận này cũng khá là quan trọng, vì nếu Gryffindor thắng thì sẽ được đôn lên hạng 2 trong vòng tranh cúp vô địch.

Không ai được coi Harry luyện tập, ngoại trừ tôi, bởi vì anh Wood đã quyết định rằng phải giữ bí mật về Harry như một vũ khí tuyệt mật của đội Gryffindor. Thế nhưn,g đó cũng chẳng phải là bí mật khi cả trường đều đã biết từ lâu. Dư luận chia làm hai phe: phe thì tin chắc Harry sẽ chơi sáng chói, phe thì bảo là họ sẽ phải xách chiếu chạy vòng vòng dưới sân để... hứng Harry.

Cũng may là bây giờ Hermione đã trở thành bạn của Harry và Ron. Nói thiệt chứ nếu không có cô thì Harry cũng không biết xoay sở ra sao với cả đống bài tập, vì hở ra phút nào là Wood lại réo cậu đi tập luyện. Tôi thì chỉ cần vài phút để giải quyết xong đống bài tập được nên có đủ thời gian làm những gì mình thích, và có khi còn dư thừa nữa. Cấm túc đã hết rồi nên tôi mới rảnh vậy thôi.

Ron thực tình cũng muốn đi xem, nhưng còn phải giải quyết đống bài tập của bản thân đến phát ngán. Hermione muốn dành nhiều thời gian học nên chỉ khi Harry thi đấu mới đi cổ vũ. Tiện thể cô còn cho Harry mượn cuốn “Quidditch qua các thời đại”, một cuốn sách hóa ra đọc cũng rất hấp dẫn.

Nhờ cuốn sách ấy mà Harry biết rằng có 700 cách gian lận trong Quidditch và cả 700 cách đó đều đã từng xảy ra trong kỳ tranh Cúp Thế giới (1473). Có hai điều Harry đặc biệt lưu tâm, đó là trong Quidditch, Tầm thủ thường là cầu thủ nhỏ con và lanh lợi nhất, cũng như thường gặp những tai nạn hiểm nghèo nhất; và tuy là không ai bị chết khi chơi Quidditch nhưng từng có vài trọng tài biến mất tăm sau trận đấu để rồi vài tháng sau mới thấy tái xuất hiện ở sa mạc Sahara.

Hermione nay dễ thương hơn nhiều. Hôm trước ngày Harry đấu trận Quidditch đầu tiên, cả bốn chúng tôi kéo nhau ra ngoài sân vào giờ ra chơi. Trời lạnh nên cô phù phép ra một ngọn lửa xanh sáng rực có thể để trong hũ đựng mứt mà mang theo người. Và trong khi chúng tôi đứa đang túm tụm lại sưởi ấm thì thầy Snape bỗng đi ngang qua sân với đôi chân cà nhắc. Tất cả vội vàng đứng sát vào nhau hơn để che bít ngọn lửa, bởi vì vụ này hiển nhiên là vi phạm nội quy. Xui xẻo là... những bộ mặt tội lỗi của ba người kia làm thầy Snape để ý. Thầy lê chân tới, tuy không nhìn thấy ngọn lửa nhưng có vẻ như thầy đang cố tìm ra một chuyện gì đó để mà la rầy. Tịch thu cuốn sách “Quidditch qua các thời đại” và trừ Gryffindor 5đ, điều đó khiến Harry và Ron không khỏi tức tối.

Cũng đêm hôm đó, căn phòng sinh hoạt chung Gryffindor vô cùng náo nhiệt. Chúng tôi ngồi cạnh nhau bên cửa sổ. Hermione dò lại bài tập cho Harry và Ron. Cô không đời nào cho hai cậu quay bài, và cứ mỗi lần hai cậu xin xỏ thì cô lại hất mặt lên: “Làm vậy sao mấy cậu hiểu bài?“. Nhưng từ khi nghĩ ra cách nhờ cô dò bài tập giùm, hai người yên chí thể nào cũng có được đáp số đúng.

Harry cảm thấy bồn chồn quá. Để quên đi nỗi lo về trận đấu ngày mai, cậu nghĩ đến chuyện đòi lại cuốn sách bị tịch thu hồi sáng. Và tuy bị cả ba chúng tôi phản đối nhưng cậu vẫn nhất quyết đi cho bằng được. Không thì không còn cách nào khác để xua tan nỗi lo lắng trong đầu cậu.

Harry bèn chạy thẳng xuống phòng giáo viên và gõ cửa. Không ai trả lời. Harry gõ lần nữa. Cũng không nghe gì hết. Cậu suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa phòng và rón rén bước vào.

Một cảnh dễ sợ đập ngay vào mắt cậu. Thầy Snape đang ở trong phòng, chỉ một mình với ông giám thị Filch. Tay thầy Snape nắm vạt áo chùng kéo lên quá gối, để lộ một cái đầu gối be bét máu, sưng vù; còn ông Filch đang băng bó cho thầy Snape.

- Đồ trời đánh quỷ vật! - Thầy Snape gầm gừ. - Sao ông nói ông canh được ba cái đầu một lúc?

Harry nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, nhưng...

- POTTER!

Mặt thầy Snape nhăn nhúm vì giận dữ. Thầy buông tay cho vạt áo chùng rơi xuống che phủ vết thương trên đầu gối. Harry ú ớ:

- Con... Con chỉ... muốn xin lại quyển sách.

- CÚT RA! CÚT!

Nghe lời, Harry cút ngay, trước khi thầy Snape kịp trừ Gryffindor thêm mấy điểm nữa.

Chậc... Lại vậy rồi. Đã bảo mà không nghe...

Tôi cẩn thận cất quả cầu lại vào trong túi. Tất nhiên, không ai chú ý đến cả tôi lẫn quả cầu kỳ lạ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.