Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 312: Chương 312: Trì Hạ Gặp Nguy




Phương Trì Hạ ngẩn ra, cánh tay đặt trên bả vai anh rơi xuống.

ánh mắt Lạc Dịch Bắc dừng trên mặt cô, lấy tốc độ cực kỳ chậm từng chút từng chút đảo qua mặt cô, cuối cùng dừng trên đôi môi đẹp như hoa anh đào của cô.

Một cái tay giữ gáy cô, anh nghiêng mặt tới sát mặt cô.

Cơ thể Phương Trì Hạ cứng đờ, nhưng không đẩy anh ra.

Lạc Dịch Bắc đặt môi lên môi cô, nhẹ nhàng mút lấy, hôn từ trên xuống dưới, lòng bàn tay xoa chỗ vừa hôn trên môi cô, khóe môi của anh đẹp đẽ mà cong cong.

Sắc mặt Phương Trì Hạ khẽ biến thành hơi không thoải mái, đẩy anh ra bơi lên bờ.

“Em có chút đói bụng, em đi chuẩn bị cơm trưa.” Nghiêng đầu nói với anh một câu, cô xoay người đi về phòng.

Lạc Dịch Bắc ung dung thong thả đi sau lưng cô, theo cô vào biệt thự, hai người một trước một sau trở lại trên lầu, thay bộ quần áo sạch sẽ, Phương Trì Hạ muốn đi nhà bếp, lại bị anh kéo tay, “Ra ngoài ăn đi!”

Lúc này eo Phương Trì Hạ còn đau, có thể nhàn nhã, cô tất nhiên là không từ chối.

Tùy ý anh nắm, hai người lên xe.

Lạc Dịch Bắc dẫn cô đi dùng cơm ở một chỗ rất đặc biệt, không phải nhà hàng bình thường, mà là ở trên biển, trên một chiếc du thuyền đang chậm rãi chạy.

Sau khi đến nơi liền có người phục vụ đặc biệt dẫn hai người đi tới phòng ăn, bày thực đơn ra trước mặt hai người.

“Hai vị cần gì không?” Thái độ đối phương rất cung kính, đầu trước sau luôn thấp cúi thấp xuống, nói chuyện bằng tiếng Anh, nghe rất thông thạo, nhưng vẫn nhàn nhạt mang theo một chút tiếng địa phương.

Phương Trì Hạ đối với nơi này rất xa lạ, giao nhiệm vụ chọn món ăn cho Lạc Dịch Bắc, sau khi ngồi xuống cô vẫn luôn nhìn chằm chằm bên ngoài ngắm cảnh biển.

Giọng người kia lại đột nhiên vang lên, làm cho cô hơi sửng sốt, quay mặt lại.

Giọng của người này... là nước R?

Phương Trì Hạ chỉ có một chút bất ngờ, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Người nước R làm người phục vụ ở Nice cũng không có gì kỳ lạ.

Nghiêng đầu, tiếp tục làm việc của mình, lúc tầm mắt đảo qua, không ngờ bắt gặp ánh mắt của người kia.

Tuy rằng người kia cúi đầu rất thấp, nhưng mặt lại nhìn hướng về phía cô, dường như vẫn đang không chút biến sắc mà đánh giá cô.

Tầm mắt đột nhiên trực diện giao nhau, chỉ trong thời gian một hai giây, ánh mắt của hắn lập tức dời đi.

Động tác của hắn rất nhanh, cũng không biết có phải là Phương Trì Hạ ảo giác hay không mà lại cảm thấy ánh mắt của hắn có chút hoảng loạn.

Phương Trì Hạ không chút biến sắc nhìn anh, đôi mày thanh tú nhíu nhíu.

Hoảng loạn cái gì?

Lạc Dịch Bắc nhẹ nhàng cúi thấp đầu, còn đang xem thực đơn, dường như cũng không để ý tới người kia.

Phương Trì Hạ có chút nghi hoặc, đứng lên đi tới phòng rửa tay, “Em đi rửa tay trước.”

Người phục vụ cụp mắt nhìn theo bóng dáng di động của cô, tầm mắt dán chặt lấy cô không dời đi...

Sau khi Phương Trì Hạ rời đi liền đi tới bồn rửa tay.

Trên du thuyền rất yên tĩnh, có lẽ là do Lạc Dịch Bắc bao trọn, đoạn đường cô đi tới không thấy người dùng cơm khác.

Bầu không khí như vậy, thật ra rất ấm áp, nhưng cũng không biết có phải là yên tĩnh quá mức hay không mà làm cho cô cảm thấy có chút quỷ dị.

Cúi thấp đầu, rất tùy ý rửa tay, muốn trở lại bên cạnh Lạc Dịch Bắc, lúc xoay người, không ngờ va vào một bức thịt tường cứng rắn.

Phương Trì Hạ ngẩn ra, mặt ngẩng lên.

Thấy rõ mặt người tới, con mắt chấn kinh đến hơi co lại.

“Anh là...” Mở miệng, muốn mở miệng hỏi thì người kia bỗng nhiên đẩy cô dựa vào một vách tường, tay bụm miệng cô lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.