Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 7: Chương 7: Cô Tốt Nhất Ăn Ngay Nói Thật




Lạc Dịch Bắc bị hơi thở trên người cô trêu chọc, lòng như là bị một bàn tay nhẹ nhàng cào xuống, bỗng nhiên có chút ngứa.

Phương Trì Hạ nằm trên người anh, hơi thở rất hỗn loạn.

Cô thở ra mang theo nhàn nhạt mùi cocktail mát lạnh, cực kì độc đáo lại dễ ngửi, da thịt như sứ trên người che phủ bởi một tầng hồng nhạt, tựa như cánh hoa đào phiêu đãng trong nước, làm say động lòng người.

Một cơn gió nhẹ chợt thổi qua phòng ngủ.

Mùi cam nhàn nhạt giống như bị lên men, bay theo không khí lượn lờ quanh hơi thở Lạc Dịch Bắc, còn mãi không tan.

Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc quan sát phản ứng cô, ánh mắt nhàn nhạt từ trên mặt cô đảo qua, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô khác thường.

“Bị người ta hạ thuốc?” Giọng nói rất trầm thấp, so với lúc lạnh nhạt khi trước, bây giờ lại lộ ra nhiều hơn một phần lười biếng từ trong xương.

Anh nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng, bộ dáng tựa hồ còn có chút rất hứng thú, cũng không đẩy cô dậy.

“Không liên quan đến chuyện của anh!” Phương Trì Hạ véo véo lòng bàn tay mình, không nhìn mặt anh.

“Nhưng mà cô tựa hồ rất cần trợ giúp.” Lạc Dịch Bắc nhướng mày, nhàn nhạt nhìn chằm chằm cô mà đánh giá.

Ngũ quan Phương Trì Hạ cực kì tinh xảo, chiếc cằm nhỏ nhắn, sóng mũi cao, da trắng như tuyết, thanh thuần lại tươi sáng.

Thậm chí không cần trang điểm gì cũng đã nháy mắt để sự kinh diễm đánh sâu vào, làm người khác đã gặp qua thì không thể quên được.

Một khuôn mặt như vậy thật sự rất đẹp, đặc biệt là vào thời khắc bây giờ.

Tầm mắt Lạc Dịch Bắc dừng ở cạnh môi hoa đào của cô, bỗng nhiên xoay người đè cô dưới thân.

Thân hình anh rất cao, bộ dáng nhìn khoảng 1m87.

Phương Trì Hạ cao 1m60, so với các cô gái khác cũng không tính là lùn, nhưng so với anh, lại có vẻ nhỏ xinh.

Thời điểm bị anh đè ở dưới thân, thân thể hoàn toàn bị anh bao phủ, một cảm giác áp bách ập vào trước mặt cô.

Cô nâng tay lên, muốn giãy giụa, nhưng mà động tác làm ra, lại giống như cơ thể không khống chế được mà dán về phía anh.

Lạc Dịch Bắc liếc xéo cô một cái, khóe môi cong lên như có như không, môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên môi cô.

Môi anh mang theo nhiệt độ mát lạnh, hoàn toàn đối lập với nhiệt độ cơ thể cô.

Phương Trì Hạ cứng đờ, trong đầu như có thứ gì đó nổ “đùng” một cái.

Muốn gần anh thêm chút nữa, muốn hấp thu lại càng nhiều……

Nhưng mà, ý nghĩ như vậy vừa mới sinh ra đã bị chút ý chí còn sót lại của cô kéo trở về.

Đẩy anh ra, cô cách xa anh một chút, nghiêng đầu, cố gắng kiềm chế không để bản thân nhìn vào mặt anh.

“Định lực không tồi!” Lạc Dịch Bắc hờ hững nhìn cô, gương mặt tuấn mỹ làm người khác giận sôi kia còn mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Người đàn ông này là tên cặn bã!

Đây là đánh giá ban đầu của Phương Trì Hạ đối với Lạc Dịch Bắc lúc này.

Hiện tại cô biến thành bộ dạng này mà tâm tình của anh ta còn sung sướng à?

Lạc Dịch Bắc thấy ánh mắt mười phần tức sự của cô cũng không ngại, bàn tay to giữ chặt vai cô, kéo cô vào trong lòng, anh tiếp tục nói với cô, “Hiện tại trước nói cho tôi, cô vừa vào bằng cách nào? Ăn ngay nói thật, đợi lát nữa có lẽ tôi có thể làm cho cô cảm thấy tốt hơn một chút.”

“Lúc tôi tới thì cửa phòng đã mở ra rồi.” Phương Trì Hạ không rõ vì sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn theo đúng sự thật trả lời.

“Phải không? Trùng hợp như vậy?” Ánh mắt Lạc Dịch Bắc trầm xuống, cũng không biết có tin lời cô nói hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.