Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 47: Chương 47: Chị Gọi Là Tiểu Hữu




Nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cậu bé nói, “Ngực nhỏ như vậy, mông bằng phẳng như thế, trước không nhô sau không vểnh thì thôi đi, lại còn dơ xương ra như vậy, không hiểu rốt cuộc anh Bắc coi trọng chị ở điểm nào?”

Khẩu khí vô cùng ghét bỏ, mang theo sự tò mò không hiểu, cảm giác không giống lời nói của một cậu bé bảy tám tuổi chút nào.

Phương Trì Hạ tức giận đến xoa tay, hận không thể một tay ném luôn nhóc kia vào bồn cầu.

Ưỡn bộ ngực ít nhất vẫn còn đạt tiêu chuẩn của mình, cô tiến sát vào gần đầu cậu bé nói, “nhóc con thì biết cái gì? Nhóc tưởng Lạc Dịch Bắc cũng giống nhóc, còn đang uống sữa nên thích ngực lớn sao?”

Cô châm chọc người rất không khách khí, tiểu chính thái kia bị tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng bừng, hơn nửa ngày cũng không thể nói được câu nào nữa.

“Được rồi, đi tìm mẹ đi, chị đói bụng rồi.” Phương Trì Hạ không muốn so đo với một đứa trẻ, vỗ vỗ vai cậu bé, xoay người muốn đi, tiểu quỷ kia lại hấp ta hấp tấp chạy theo

“Làm sao vậy? Còn có việc sao?” Phương Trì Hạ ngồi xuống một bậc thang ở ngoài đại sảnh, ánh mắt dừng lại trên mặt tiểu chính thái.

Tiểu chính thái nhìn chằm chằm cô một lát, đến gần cô, ngồi xuống.

Phương Trì Hạ bị cậu bé nhìn không rõ nguyên do, vừa thấy ánh mắt thiếu tu dưỡng kia thì rất muốn xoa xoa cậu vài cái.

Đang do dự xuống tay từ chỗ nào trước, tiểu chính thái lại mở miệng, “Chị và anh Bắc có quan hệ gì?”

“Trước tiên nói cho chị tên của em.” Đặt đĩa đồ ăn trong tay sang bên cạnh, cô chuyển đề tài.

“Tôi gọi Tiểu Tả.” Tiểu chính thái trả lời cô bằng giọng con nít ngây ngô.

Tiểu Tả?

Phương Trì Hạ lại lần nữa bị cậu nhóc làm cho nghẹn họng.

“Ông nội nói, đi đến chỗ nào cũng không thể để mình chịu thiệt, tôi vừa mới nói tên cho chị nghe rồi, giờ đến lượt chị trả lời tôi mới công bằng!” Lạc Tả cũng hất cằm một cái, lại nói.

Chậc, lúc này mới bao nhiêu tuổi mà đã có đầu óc thương nhân rồi?

Phương Trì Hạ bị lời nói của cậu chọc cười, không cần nghĩ ngợi, nghiêng đầu trả lời cậu một câu, “Chị gọi là Tiểu Hữu.”

Lúc này đây, người yên lặng không nói nên lời biến thành Tiểu Tả.

Đôi mắt mở tròn xoe nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cậu thấy ánh mắt của cô có điểm quái dị.

Người phụ nữ này đúng là không bình thường!

Có điều, chơi đùa rất tốt!

Đêm nay là sinh nhật Lạc lão gâ, người của Lạc gia đều vội vàng đi tiếp khách, cậu đã bị mọi người mặc kệ tự sinh tự diệt vài tiếng đồng hồ rồi.

Hiện tại thật vất vả mới gặp được chuyện thú vị, tâm tình của Tiểu Tả, thật giống như đứa trẻ được nhận món đồ chơi xinh đẹp, trong lòng có chút kích động nho nhỏ, nhưng trên mặt lại là vẻ lạnh nhạt, cũng không biểu hiện ra ngoài điều gì.

Đứng lên, đi một vòng quanh cô, cậu thực nghiêm túc mà nói ra một câu, “Xem chị, dáng người cũng không giống như là kiểu người anh Dịch Bắc có thể thích, chị cũng đừng làm mấy việc tốn công vô ích, nếu không như vậy đi, bổn thiếu gia không chê chị, về sau chị theo tôi đi!”

Lời này là cậu ngẩng đầu ưỡn ngực nói ra, cảm giác vô cùng có phong thái bá đạo của tổng tài.

“Cùng nhóc?” Phương Trì Hạ bị sặc một chút, ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường liếc mắt một cái đánh giá cái đầu nho nhỏ của cậu, cô nhàn nhạt trả lời một câu, “Em nhỏ như vậy? Chỉ sợ còn phải thêm mấy năm nữa.”

Cô thuận miệng nói ra lời này, ai ngờ Tiểu Tả lại thuận miệng trả lời cô một câu, “Chị thích lớn?”

Tiểu Tả hỏi, hỏi rất thuần khiết.

Vốn dĩ hai người thảo luận chuyện này cũng rất thuần khiết, chính là, đoạn đối thoại này sao nghe vào tai lại dễ dàng hiểu sai như vậy?

Lớn……

Phía sau, vừa vặn Lạc Dịch Bắc từ bên này đi qua, vừa đi tới liền nghe được đoạn đối thoại như vậy của hai người, khóe mắt hung hăng giật một chút, ánh mắt bỡn cợt dừng trên mặt Phương Trì Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.