Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 44: Chương 44: Lãnh Dực, em muốn




Chẳng lẽ mình bị ảo giác?

Cô mở đèn, đứng dậy đến trước cửa sổ kiểm tra, cô ở tầng ba, cửa kính đang đóng, không có chỗ dừng chân, nhất định sẽ không có ai đứng ở trên bệ cửa sổ.

Cô không tin trên thế giới có ma quỷ, như vậy là ảo giác, nhất định là thế, nghe nói lúc bị bệnh rất dễ dàng xuất hiện ảo giác…

Cô âm thầm thở phào một cái, cúi đầu lau mồ hôi lạnh trên trán mình.

Duy Nhất cúi đầu không vội, nhưng phát hiện con búp bê nhỏ mình treo ở cửa sổ tầng dưới đã không thấy…

Chẳng lẽ mình kéo lên?

Cô cuống quýt tìm trong phòng một lần, đâu có thấy tung tích con búp bê nhỏ?

Cô nhớ ra rồi, cô tin chắc tối hôm qua mình treo con búp bê nhỏ trên sợi dây, như vậy ai lấy nó đi?

Sợ hãi lại bao phủ cô, cô không dám tắt đèn ngủ, trèo lên giường giấu mình vào trong chăn, vẫn phát run.

Không được! Cô không tiếp tục kiên trì được! Lấy điện thoại di động ra, núp ở trong chăn gọi điện thoại cho anh.

Trong điện thoại di động vang lên âm thanh “Reng – reng --” thật lâu mới có hồi âm, “Này, Duy Nhất! Đã trễ thế rồi có chuyện gì?”

“Mấy giờ rồi?” Muộn sao? Duy Nhất không biết bây giờ là lúc nào, bởi vì sợ hãi mà giọng nói run rẩy.

“Ba giờ!” Anh đang buồn ngủ mông lung nghe thấy cô có điều gì không đúng, nghi hoặc hỏi, “Duy Nhất, giọng của em đang run rẩy, em làm sao vậy?”

Nghe giọng quan tâm của anh, bản tính phụ nữ trời sinh của Duy Nhất lập tức lộ ra, “Anh đang ở đâu? Tại sao không về nhà?” Giọng nói hơi nũng nịu.

Người nào đó vừa nghe những lời này, trong lòng giống như dây đàn “Tinh” vang lên, điều này nói lên cái gì? Nhớ anh? Nhà? Thật là chữ ấm áp…

“Anh… ở Nhật Bản. Có chuyện gì không?” Anh cố gắng để cho giọng mình nghe vững vàng một chút.

“Lãnh Dực, em sợ…” Duy Nhất chép miệng, giống như đầu bên kia điện thoại anh có thể nhìn thấy.

Lại là Lãnh Dực… Anh bắt đầu hối hận với quyết định của mình…

“Sợ cái gì? Không phải trong nhà có má Tằng, còn có nhiều người giúp việc!”

“Em…” Duy Nhất cũng ngây ngẩn cả người, tại sao lúc cô sợ không đi tìm má Tằng, chỉ biết núp trong chăn nhớ tới anh?

“Sao vậy?” Anh cố gắng dịu dàng, cố gắng trấn an cô, mặc dù không biết cô sợ cái gì.

Duy Nhất không biết nên nói gì, nói cô gặp quỷ? Người ta không cười chết cô mới là lạ! “Em… ngã bệnh!” Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là nói vậy.

“Ngã bệnh? Anh lập tức gọi điện thoại cho bác sỹ Trần!”

“Đừng!” Duy Nhất cuống quýt ngăn cản, đêm hôm khuya khoắt gọi bác sỹ đến, chỉ là cảm mạo mà thôi… “Lãnh Dực, em chỉ muốn…”

“Duy Nhất, rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy? Muốn thế nào, nói đi!” Anh cảm thấy cô thật kỳ quái, chợt cười nói, “Không phải muốn… cái đó chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.