Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 97: Chương 97




Hôn tạm biệt Lãnh Ngạn ở chỗ cách tòa nhà tập đoàn Doãn thị năm trăm mét, mặc dù anh vẫn kháng nghị khoảng cách này, nhưng Duy Nhất kiên trì không chịu, cô chỉ muốn yêu đơn giản bình thường, mà không phải hào quang của phu nhân nhà giàu nhất.

Khi cô đi vào tập đoàn Doãn thị, lại phát hiện tất cả mọi người đang xôn xao, mfa vừa thấy cô tiến vào chào hỏi tất cả lại ngậm miệng.

Tình hình như vậy không phải là lần đầu tiên với cô, chỉ có điều, không biết lần này bọn họ bắt được nhược điểm gì của cô để bàn luận, mặc kệ là cái gì, cô đều không quan tâm.

Cho nên, vẫn mỉm cười chào hỏi với mỗi một người, chỗ kỳ lạ chính là, lần này cô thu về tất cả đều là nụ cười, gần như là nụ cười xu nịnh, trong lòng cô nghi ngờ mãi.

Lúc đến phòng làm việc, Mỹ Mỹ đã tới, vừa thấy cô liền hô to gọi nhỏ, “Duy Nhất! Cậu được đấy! Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng gạt tớ, thật không coi là bạn chí cốt rồi!”

“Cái gì?” Duy Nhất không hiểu lời cô ấy nói.

“Lãnh phu nhân! Cậu còn muốn lừa gạt tớ bao lâu?” Mỹ Mỹ lấy một tờ báo từ phía sau, “Áo sơ mi này là tớ đi mua với cậu hả?”

Duy Nhất nhận lấy tờ báo nhìn, chuyện cô và Lãnh Ngạn ở Nhật bản chiếm tít trang đầu, phía trên viết: Núi băng nhà giàu nhất mang theo phu nhân như thiên sứ lần đầu tiên: Phu nhân quyên góp cho khu vực gặp nạn mười triệu, nhưng lại mua áo sơ mi giảm giá cho chồng mình.

Trong hình, Lãnh Ngạn ôm chặt lấy eo cô. Chuyện này là chuyện mấy ngày trước rồi, truyền thông bên này mới bắt đầu đăng lại. Duy Nhất không có cảm xúc gì, đặt tờ báo sang bên cạnh.

“Này, sao cậu có thể như vậy? Không hề có phản ứng!” Thái độ của Mỹ Mỹ rất bất mãn với cô.

“Cậu muốn phản ứng gì? Giờ làm việc đến rồi, chuẩn bị làm đi!” Duy Nhất lấy tài liệu ra.

Mỹ Mỹ đè tay cô lại, “Cậu còn đi làm gì nữa? Về nhà làm thiếu phu nhân đi! Tớ nói sao Doãn Tử Nhiên ôn hòa lại không lọt vào mắt cậu, thì ra đã sớm… hà hà, Duy Nhất, không thể suy nghĩ nổi? Ngay cả tớ cũng gạt, nói một chút, sao lại biết Lãnh Ngạn? Tổng giám đốc giới thiệu?”

Duy Nhất cười bóp mặt cô ấy, “Cậu ấy! Thật bát quái! Nói rất dài dòng, nói cho cậu biết sau!”

“Khụ khụ, đều không cần đi làm sao?” Ngoài cửa vang lên trận ho khan, Doãn Tử Nhiên đang lườm họ, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Duy Nhất và Mỹ Mỹ lè lưỡi, vội vàng bắt đầu công việc.

Doãn Tử Nhiên đi tới trước bàn Duy Nhất, “Duy Nhất, đi vào đây với anh một chút, có chuyện muốn nói với em.”

Duy Nhất đi theo vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đầy bụng hoài nghi, Doãn Tử Nhiên rất ít khi nghiêm chỉnh như vậ, “Chuyện gì à? Tử Nhiên?”

“Là như vậy.” Doãn Tử Nhiên lấy ra một phần văn kiện, “Lần trước anh nói với em, chuyện về lồng chim bồ câu phá hủy và chuyển đi nơi khác, thì ra mua mảnh đất trống kia chính là tập đoàn Doãn thị chúng ta, anh lại có thể không biết, hơn nữa, trong khu vực đó, bồi thường đưa cho em là cao nhất, em nhận được một biệt thự diện tích gấp bốn lần.”

“Không thể nào? Tử Nhiên, mặc dù quan hệ của chúng ta rất thân, nhưng anh không cần phải bồi thường nhiều cho em như vậy! Chỗ đó em vốn không về ở, em sẽ không nhận bồi thường cao như vậy, anh thu lại đi!” Duy Nhất trả lại tài liệu cho anh.

“Không về ở?” Doãn Tử Nhiên nhìn cô, “Đây là ý gì? Chính là tình cảm với anh ta rất tốt? Anh xem báo, không tệ, vợ chồng hòa thuận, ân ái tình thâm!”

“Tử Nhiên…” Duy Nhất không hy vọng nghe được bất kỳ lời chế nhạo nào từ trong miệng Doãn Tử Nhiên.

Doãn Tử Nhiên cười cười, “Yên tâm, Duy Nhất, em hạnh phúc, anh chỉ biết chúc phúc cho em, không có ý gì khác, phòng này cũng không phải anh làm chủ bồi thường cho em, trước đó anh hoàn toàn không biết chuyện này.”

“Không phải anh? Vậy sẽ là ai?” Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ rồi.

“Không biết! Phía trên trực tiếp đưa xuống! Em tự đi hỏi phía trên đi!” Doãn Tử Nhiên dang hai tay.

Phía trên? Doãn Tiêu Trác? Tại sao anh ấy lại làm vậy? Không có động cơ! Chẳng lẽ là Lãnh Ngạn? Hỏi anh ấy một chút!

“Tử Nhiên, không có việc gì em đi ra ngoài trước!”

Sau khi cô rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc chuẩn bị gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn, điện thoại di động của cô lại vang lên. Vẫn là tiếng chuông cô quen thuộc, “Baby, em chính là duy nhất của anh…”

Đây là máy mới sau khi từ Nhật Bản trở về Lãnh Ngạn mua cho cô. Lúc này nghe tiếng chuông hoàn toàn có cảm nhận khác.

“Này, Lãnh Ngạn! Em đang có chuyện muốn hỏi anh!” Cô lấy điện thoại di động ra nghe.

“Có phải muốn nói chúng ta tâm ý tương thông không?” Lãnh Ngạn ở đầu bên kia vui vẻ rõ ràng truyền qua điện thoại.

“Người nào tâm ý tương thông với anh?” Duy Nhất nũng nịu, “Em muốn hỏi anh, khu giải phóng mặt bằng trong kế hoạch của tập đoàn Doãn thị, có phải anh có dụng ý bồi thường khu nhà lồng chim bồ câu của em không?”

“Dỡ bỏ cái gì? Anh nghe hoàn toàn không hiểu, nói rõ một chút!” Giọng Lãnh Ngạn không giống ngụy trang.

“Chính là chỗ ở trước kia của mẹ và em, tập đoàn Doãn thị dỡ bỏ, bồi thường em một căn biệt thự diện tích gấp bốn lần, không phải anh sao?” Duy Nhất càng cảm thấy kỳ lạ.

“Không phải của anh! Để anh hỏi Tiêu một chút, đây là chuyện tốt! Tiền của bất chính bay tới, không cần mới phí! Dù sao cũng là tập đoàn Doãn thị, không phải của người khác! Ha ha!” Lãnh Ngạn cười nói.

“Đây không phải phong cách của anh?” Duy Nhất không nhìn ra anh là người thích chiếm mối lợi nhỏ.

“Đùa giỡn thôi! Để anh hỏi phía dưới xem!”

“Ừhm! Đúng rồi, anh gọi điện thoại cho em làm gì?” Cô nghĩ không phải bọn họ mới tách ra sao?

“Anh nhớ em lắm, không được sao?” Lãnh Ngạn nhỏ giọng nói.

“Đây càng không phải phong cách của anh!” Tuy nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt Duy Nhất vẫn bị hạnh phúc phủ đầy.

“Ha ha! Anh đã đặt xong nhà hàng rồi, buổi chiều anh có chút chuyện, tiểu Thôi sẽ đến đón em đi thẳng đến nhà hàng, ở nhà hàng ngoan ngoãn đợi anh!”

“Ừhm, được!” Duy Nhất đặt điện thoại xuống, đắm chìm trong hạnh phúc.

Mỹ Mỹ âm thầm đến gần cô, “Cô bé hạnh phúc! Miệng cười đến tận mang tai!”

“Ghét! Con quỷ chết bầm kia!” Duy Nhất xoay người đuổi đánh Mỹ Mỹ. Cô giờ phút này, hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.