Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 91: Chương 91: Áo sơ mi khó xử




Nói là du lịch trăng mật, nhưng phải sau khi Lãnh Ngạn xử lý xong công việc. Tiết tấu cuộc sống của Lãnh Ngạn nhanh kinh người, vừa tới Tokyo, liền bắt đầu hội nghị, Duy Nhất ở khách sạn ngây người hơn nửa ngày, bởi vì không nói được tiếng Nhật, cho nên không muốn đi ra ngoài, ở trong khách sạn đủ nhàm chán, trừ ngủ vẫn chính là ngủ.

Lúc hoàng hôn, cuối cùng chờ được điện thoại của Lãnh Ngạn, đây là lần đầu tiên nhận được điện thoại của Lãnh Ngạn sau khi Duy Nhất tự làm rớt điện thoại di động, hơn nữa còn là điện thoại của Duy Nhất, tiếng chuông không còn là “Duy Nhất”, cô có phần nho nhỏ không thích ứng. Rất nhớ cảm giác tiếng chuông lúc trước vang lên, giống như anh đang ở chỗ hẻo lánh mà gọi tên cô, tưởng tượng thấy bài hát này hát riêng cho cô nghe, cô, chính là Duy Nhất của anh.

Nghe điện thoại, truyền tới bên tai giọng nói trầm thấp của anh, “Duy Nhất, buổi chiều có khỏe không? Em đã làm gì?”

“Em… Chỉ ngủ…”

Anh cười khẽ, “Con heo lười, chỉ có điều ban ngày ngủ cũng tốt, bởi vì… Buổi tối đoán chừng em sẽ không có thời gian ngủ…”

“Hả?” Cô bị giọng nói mập mờ nồng nặc của anh hun cho đỏ mặt.

Anh phát ra một trận cười to, “Xuống đi, anh đã đến tầng dưới khách sạn, chúng ta đi ăn cơm!”

“Được!” Rốt cuộc có thể thoát khỏi giấc ngủ nhàm chán, Duy Nhất nhanh chóng thay đổi quần áo xuống tầng dưới.

Lãnh Ngạn đứng trong sảnh chính khách sạn đợi cô, mặc áo sơ mi cô đưa, da thịt trắng noãn, nhìn anh giống như pho tượng Hy Lạp điêu khắc toàn mỹ.

Cô cười rất ngây ngất, đi lên phía trước, “Lãnh Ngạn, đi đâu ăn cơm?”

“Đi nhà bạn!” Anh cầm tay cô mở cửa chiếc xe đặc biệt tới đón bọn họ.

Mặc dù bạn Lãnh Ngạn là người Nhật Bản, nhưng tiếng Trung lại nói vô cùng tốt, hơn nữa, Duy Nhất phát hiện ra lqd thật ra hôm nay mở một bữa tiệc nhỏ, nhưng người nói tiếng Trung chiếm đa số, điều này làm cho Duy Nhất cảm thấy rất tùy ý.

Lãnh Ngạn giống như nhìn ra tâm tư của cô, giải thích, “Thật ra chủ nhân là người Trung Quốc, ở Nhật Bản chỉ là ở tạm thôi, hôm nay cũng phần lớn là người Trung Quốc.”

“Hi, Lãnh Ngạn, vị này là ai? Không giới thiệu cho tôi một chút?” Một người đàn ông tuổi không khác Lãnh Ngạn là bao đi tới, da đen hơn Lãnh Ngạn, rất tuấn tú, đẹp trai hơi không đứng đắn.

“Đây chính là chủ nhân bữa tiệc, Lôi Đình Ân.” Lãnh Ngạn giới thiệu cho Duy Nhất, sau đó nói với Lôi Đình Ân, “Bà xã của tôi, Duy Nhất.”

Đây là lần đầu tiên anh nó với người ngoài, cô là bà xã của anh, Duy Nhất rất khiếp sợ, đây có phải đại biểu giữa anh và cô không chỉ là hiệp nghị?

“Thằng nhóc nhà cậu kết hôn khi nào? Cũng không nói cho tôi biết?” Lôi Đình Ân đấm một quyền lên vai Lãnh Ngạn

“Người đàn ông háo sắc giống như cậu, hễ là người đẹp cũng không dám mang tới cạnh cậu!” Lãnh Ngạn lại còn nói đùa, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.

Lôi Đình Ân cũng giật mình không ít, tiếp theo giễu cợt, “Tôi nói sao tinh thần sảng khoái sắc mặt hồng hào, hóa ra tình yêu làm dịu, ngay cả tính cách cũng trở nên hài hước rồi!”

Hai người đang nói, bay tới một giọng nói nũng nịu, “Lãnh Ngạn! Không ngờ anh cũng tới rồi!”

Duy Nhất nhìn sang theo giọng nói, hai người cô không muốn nhìn thấy mặt đập vào mắt – Cầu Chí Dương và Cầu Phỉ Nhi, cô theo bản năng dựa sát vào người Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn cảm thấy phản ứng của cô, đưa tay ôm chặt cô, cau mày, “Sao hai người bọn họ cũng tới!”

Lôi Đình Ân ngượng ngùng cười một tiếng, thật ra thì Cầu Phỉ Nhi biết Lãnh Ngạn định tới Nhật Bản từ chỗ anh, cố ý theo đuôi Cầu Chí Dương đến Nhật Bản. Lôi Đình Ân còn định hợp tác cho hai người, dù sao Cầu Phỉ Nhi cũng là em gái của Cầu Chí Dương, đều là người mình, có câu nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhưng bây giờ xem ra, Lãnh Ngạn không cần.

“Có anh ở đây, đừng sợ!” Lãnh Ngạn ôm sát eo Duy Nhất, nhỏ giọng cho cô khích lệ.

Khi đang nói chuyện, Cầu Phỉ Nhi và Cầu Chí Dương đã đến trước mắt, ánh mắt Cầu Phỉ Nhi rơi trên áo sơ mi của Lãnh Ngạn. Cô nhận ra đây là món hàng Giorgio Armani giảm giá, cũng nhớ đến lúc ấy khi đi dạo cửa hàng nhìn thấy tận mắt hai cô gái mua áo sơ mi này, lúc ấy cô nghi ngờ là Duy Nhất, nhưng không dám xác định, hôm nay xem ra, quả nhiên là cô không sai!

Cầu Phỉ Nhi cười giảo hoạt một tiếng, cố ý nói lớn tiếng, “Chà! Áo sơ mi của Lãnh Ngạn không phải là Giorgio Armani sao? Lần trước tôi từng thấy ở cửa hàng, bớt tám phần trăm đấy! Không ngờ nhà giàu nhất cũng mặc đồ giảm giá!”

Mặt Duy Nhất biến sắc, nhìn Lãnh Ngạn, trong lòng hối hận không thôi, cô có phần không biết người có tiền sẽ chú ý nhiều như vậy, ngay cả mặc quần áo giảm giá cũng là chuyện mất mặt, hôm nay nhất định đã để cho anh mất mặt lớn.

Cầu Phỉ Nhi không bỏ qua cơ hội thu được sắc mặt này của cô, nói khoa trương, “À--, tôi hiểu rồi, đây nhất định là do Lãnh phu nhân đưa cho Lãnh tiên sinh đúng không? Lãnh phu nhân cũng thật biết chăm lo việc nhà, phất lên làm phượng hoàng, cũng không quên bản sắc của người giúp việc!”

Trong đám người nhất thời ồn ào, Cầu Chí Dương kéo tay Cầu Phỉ Nhi, nhẹ giọng trách cứ, “Em làm gì đấy? Đừng gây thêm phiền cho anh!”

Duy Nhất khẽ run trong tay Lãnh Ngạn, cô lo lắng chính là Cầu Phỉ Nhi có nói ra chuyện cô từng chịu nhục không, cô thà rằng chết luôn rồi! Trong khách mời có một số là nhân sĩ truyền thông, bọn họ từng nghe tên nhà giàu nhất Lãnh Ngạn, nhưng bởi vì Lãnh Ngạn cô độc khiêm tốn, cho nên chưa bao giờ lộ diện trước mặt truyền thông, tin tức của anh ta càng phượng mao lân giác *, hôm nay bắt được tin tức này, sao sẽ bỏ qua? Đèn flash nhất thời chớp lóe không ngừng.

(*) phượng mao lân giác: lông phượng và sừng kỳ lân. Ý nói vô cùng hiếm có, đồ vật quý hiếm, của quý hiếm có.

Vừa đúng lúc này, một cô gái dáng vẻ học sinh trung học ôm một cái thùng đi tới, đặt cái thùng trước mặt Lãnh Ngạn, “Anh thật sự là nhà giàu nhất sao? Vậy anh nhất định rất có tiền? Gần đây trên thế giới có mấy khu vực bị thiên tai, có thể mời anh quyên chút tiền vì đồng bào khu vực gặp nạn không?”

“Đình Vũ, đừng quấy rối!” Lôi Đình Ân thấy thế quát nhẹ. Cô gái này là em gái nhỏ nhất của anh, thích làm công ích, bữa tiệc này cũng do cô bé làm ra, không ngờ lợi dụng phạm vi của anh để phát động quyên góp tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.