Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 4: Chương 4: Vậy mà lại là anh ta!




“Không nha.”

Âu phục trắng nũng nịu hất tay âu phục đen: “Anh không nhìn thấy bên cạnh hắn không có người phụ nữ nào sao? Để Tiểu Bạch đi hỏi thử chẳng phải sẽ biết sao? Chẳng lẽ anh không muốn chơi cùng hắn? Đừng cho là tôi không biết, anh đã nhìn lén hắn rất nhiều lần!”

Sắc mặt âu phục đen liền biến đổi.

Mễ Tiểu Bạch cẩn thận quan sát hai người trước mặt.

Âu phục đen còn đỡ, chứ cách nói chuyện của âu phục trắng vô cùng nũng nịu, ngón tay út còn hơi cong lên---

Oa, hóa ra là tiểu thụ đáng yêu!

Mễ Tiểu Bạch nảy ra ý hay, nhíu mày: “Đúng vậy, tới chỗ như thế này, không muốn phụ nữ đương nhiên là muốn đàn ông, để tôi đi hỏi thăm một chút, rất đơn giản.”

“Quá tốt rồi!” Hai mắt âu phục trắng lập tức tỏa sáng.

“Chẳng qua tôi có một điều kiện.” Mễ Tiểu Bạch giảo hoạt cười nói.

“Mau nói mau nói.”

“Cho tôi danh thiếp của một trong hai người.” Mễ Tiểu Bạch vươn tay: “Nếu không tôi không có cách nào chứng minh cho cha tôi rằng tôi đã tới nơi này.”

“Tưởng gì, cái này thì có là gì.”

Âu phục trắng lập tức móc danh thiếp đưa cho Mễ Tiểu Bạch, sau đó kéo âu phục đen móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, nhỏ giọng nói: “Anh biết ý em, chỉ cần hắn có thể chơi cùng bọn anh, em muốn đi đâu thì đi đó.”

“Vậy một lời đã định nha.”

Mễ Tiểu Bạch cười hì hì một tiếng, nhét hai tấm danh thiếp vào trong túi xách, trực tiếp cầm một ly Champagne, phong tình vạn chủng đi về phía góc phòng.

Cuộc mua bán này thật đúng là có lời!

Quả làm gì anh ta có hay không, chút nữa cô đều sẽ nói là có, đến lúc đó âu phục đen trắng cùng người đàn ông kia dây dưa, cô liền thừa dịp chạy trốn!

Bất luận thế nào cũng không thể ở lại nơi không khí ô uế này được!

Mễ Tiểu Bạch cao hứng bừng bừng ngồi bên cạnh người đàn ông, những người tới chỗ này chơi đều rất phóng khoáng, cho nên cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Này, soái ca, tôi thay mặt gay muốn mời anh một chén, có thể hay không?”

Người đàn ông thả tay xuống, ánh đèn chập chờn trên sân khấu chợt lóe lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

“A---”

Mễ Tiểu Bạch kêu lên một tiếng, vừa định đứng lên liền bị người đàn ông kéo cổ tay.

Thân thể cô nghiêng một cái, ngã vào trong ngực anh, ngay sau đó, giọng nói có chút quen thuộc nhưng lại làm người ta sợ hãi vang lên trên đỉnh đầu: “Người phụ nữ này, chúng ta đúng là có duyên phận!”

“Chuyện trước đó là hiểu lầm! Soái ca! Hiểu lầm!”

Mễ Tiểu Bạch vội vàng nhận sai, người đàn ông này chính là người tối qua thiếu chút nữa ăn cô!

Trời ạ, đúng là vận cứt chó!

Vậy mà liên tục hai lần dùng cách giống nhau mạo phạm trai thẳng, người đàn ông bình thường đối với loại chuyện này hẳn cũng sẽ tức giận.

Huống chi người đàn ông trước mắt còn là lưu manh!

“Ha ha, chuyện trước đó là hiểu lầm, vậy lần này là gì?”

Người đàn ông gầm nhẹ nói: “Lần trước không thể nói cho cô đáp án, cô còn dám kiên nhẫn đi tìm cái chết lần nữa, được, hôm nay tôi sẽ thành toàn cho cô!“.

Nói xong xoay người, đè Mễ Tiểu Bạch xuống ghế sô pha.

“Không không không! Tôi vừa nói là khuê mật, tôi còn có một người chị em!”

Lần đầu tiên Mễ Tiểu Bạch nhìn thấy rõ ràng con ngươi của người đàn ông này.

Ba phần ngoan lệ, ba phần cuồng dã, còn lại bốn phần say.

Cô không khỏi lạnh sống lưng: “Anh buông tôi ra trước được không? Tôi có chuyện muốn nói!”

“Hôm nay còn có hồ tiêu nước siêu cay sao?”

Người đàn ông cười lạnh: “Không phải nói chúng tôi là cặn bã sao? Ha ha, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào mới gọi là cặn bã chân chính!”

“Chờ một chút!”

Mễ Tiểu Bạch vội vàng giữ chặt váy, người đàn ông trước mắt giống như con báo săn mồi, mà cô chính là dê con chờ làm thịt.

Phải biết người đàn ông ngồi trong góc này chính là ác ma ngày hôm qua, đối phương không phải người dễ trêu chọc, cứng quá khẳng định sẽ phải chịu thiệt thòi.

Mễ Tiểu Bạch cân nhắc một phen, vội vàng nở nụ cười: “Soái ca, quân tử động khẩu không động thủ, trước tiên anh thả tôi ra, để tôi cho anh xem chút thành ý của mình được không?”

“Buông ra?”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, cố định cổ tay cô lên đỉnh đầu, cúi người xuống, con mắt đen nhánh tiếp cận cô: “Tới chỗ mày chơi còn giả bộ cái gì, cùng ai chơi chả như nhau, ngắm nghía cho cẩn thận xem tôi rốt cuộc có phải gay không!”

Nói xong, liền cúi người xuống, đôi môi áp lên môi Mễ Tiểu Bạch.

“Ưm ưm ưm---không muốn!”

Mễ Tiểu Bạch giãy dụa muốn kêu cứu, thế nhưng người xung quanh nhìn thấy bọn họ chẳng những không ngăm cản, ngược lại còn bắt đầu hoan hô---

Mẹ nó, thật là một đám bại hoại không có nhân tính! Ỷ vào nhà có chút tiền mà muốn làm gì thì làm!

“Anh như thế nào cũng được, nhưng ít ra không nên ở chỗ này!”

Nếu người đàn ông trước mặt không đồng ý, cô sẽ giống như một tên hề bại lộ trước mặt mọi người, cùng những người phụ nữ sa đọa kia rơi vào vạn kiếp bất phục!

Mễ Tiểu Bạch chợt nhớ tới những vết thương chồng chất trên người Hứa Ứng Như, trong lòng hoảng hốt.

Mẹ, Tiểu Bạch thật là ngốc quá.

Còn tưởng rằng bằng trí thông minh của mình có thể tránh thoát nhiệm vụ dơ bẩn mà Mễ Nghiệp An giao cho, không ngờ trốn đi trốn lại trực tiếp trốn vào miệng sói...

“Xin lỗi, trước đó là tôi không đúng, tôi nhận thua!”

Mễ Tiểu Bạch cuối cùng cũng không kiềm chế được, vừa dùng chân chống lên eo người đàn ông, vừa khóc lên: “Nhưng cầu xin anh đừng nhục nhã tôi trước mặt nhiều người như vậy...Cầu xin anh!”

Cô gái trước mắt dáng dấp rất xinh đẹp, lúc giãy dụa gương mặt lộ ra màu hồng phấn mê người.

Dáng vẻ nói chuyện trước đó mặc dù mang theo vẻ giảo hoạt và khiêu khích, cách ăn mặc cũng yêu dã thành thục, nhưng khi khóc lên, bộ dạng hoảng sợ trên mặt không giống giả vờ.

Bởi vì tay chân lạnh buốt, toàn thân run sợ không thể giả vờ.

Lúc đầu anh chỉ muốn trả thù và nhục nhã một chút người phụ nữ liên tục hai lần khiêu khích mình trước mặt mọi người...

Nhưng không biết tại sao, Viêm Cẩn Du nhìn thấy bộ dạng này của Mễ Tiểu Bạch, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác rung động lạ thường.

Thân thể của cô mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn như thế.

A, vậy mà Viêm Cẩn Du anh đột nhiên rất khát vọng một người phụ nữ.

Với lại, anh rất muốn giấu cô đi, không cho những người khác nhìn.

Có lẽ cô đột nhiên chảy nước mắt khiến người đàn ông trước mặt không hài lòng, cũng có lẽ bởi vì giãy dụa quá kịch liệt khiến anh không vui.

Nói tóm lại, người đàn ông này giống như khôi phục lại lý trí, dừng động tác lại.

Sau đó cởi áo khoác ném cho Mễ Tiểu Bạch.

Mễ Tiểu Bạch vội vàng bao lấy mình, người đàn ông trực tiếp tiến đến trước mặt cô, giọng nói âm trầm: “Tôi cho cô thêm một cơ hội, nhớ kỹ lời hứa vừa rồi, chúng ta đến nơi không có ai.”

“...Được.”

Mễ Tiểu Bạch rơi lệ gật đầu, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

“Ai ya? Người anh em tại sao anh không chơi? Cô gái này thật xinh đẹp a?” Người bên cạnh xem náo nhiệt thấy động tác của Viêm Cẩn Du, ồn ào nói: “Chúng tôi còn chưa nhìn đủ...A!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.