Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 189: Chương 189: Cố tình gây sự




Nói xong lại vẫn chưa thỏa mãn, lần nữa cắn môi cô, đút chiếc lưỡi linh hoạt vào sâu bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi tránh trái tránh phải kia, ngậm vào mút lấy, đôi tay nắm lấy phần thịt mềm mại cũng ngày càng dùng sức, gần như bóp đến ra dấu, thậm chí một tay khác đã dò tìm rìa ngoài quần lót của cô. . . . .

Mặt An Cửu đỏ bừng, vốn còn cố kỵ vết thương trên người anh ta, bây giờ nhìn xem, có vẻ như cô lo lắng hơi thừa thãi, coi coi, khí lực như thế, trình đọ nhạy bén này.

Vì vậy quả quyết ra tay , lui về sau mấy bước liền quay đầu đi, sửa sang lại quần lót và áo ngực bị đẩy lệch.

Sau lưng, ánh mắt Phó Thần Thương xanh biếc như sói, nguy hiểm. . . .

Đáng tiếc là một con sói gãy chân gãy tay , có tâm nhưng vô lực. .. .

An Cửu nghĩ thầm, nếu chuyện này diễn ra giữa một ngày gió xuân thổi nhè nhẹ, ánh mặt trời tinh khôi, dưới tán hoa anh đào , chim oanh bay lượn, nghe mấy lời tâm tình kia của anh, có lẽ tâm trạng của cô sẽ có chút yếu đuối, kiều diễm chút, nhưng mà. .. .

Trong miệng hàm vị bọt kì quái, cô chỉ lo lắng bản thân có bị trúng độc hay không, hoàn toàn không có tâm trạng đi xem tình cảm anh ta thể hiện, cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đi súc miệng mà thôi.

Sau khi tỉnh lại, Phó Thần Thương vẫn quy quy củ củ gọi cô là An Cửu, cũng nghiêm chỉnh không giở trò lưu manh, cô còn tưởng rằng anh ấy thật sự hối cải để làm người mới rồi, thật là quá ngu, quá ngây thơ!

Đây cũng không phải là lần đầu tiên bị tên này lừa về nhà gặm, tại sao mình ăn đau mà không nhớ lâu được vậy?

An Cửu súc miệng. Diê&N Đà^N Lê Qu$Ý Đô*N <3

Cô tổng kết kinh nghiệm, lần trước là bởi anh áy uống say, làn này là bị thương, tóm lại, người này luoonra tay lúc cô nghĩ anh ta không có chút lực sát thương nào hết, để cô trở tay không kịp.

An Cửu súc xong cũng đưa một cốc nước cho anh :” Súc miệng!”

“Không cần.” Anh quay đầu sang chỗ khác, không muốn, nhìn cô súc miệng còn tỏ vẻ mất hứng,

Đây là cái tật xấu biến thái gì?

“Không cần thì thôi!” An Cửu liền quay đầu đổ nước, chẳng thèm phục vụ anh ta nữa.

Phó Thần Thương lại gần, bắt đầu dính lấy :” Vợ à. . . .”

Thấy nh ta còn định duỗi tay lại đây, An Cửu cảnh cáo trừng mắt, sau đó cuốn tay áo sơ mi của anh lên kiểm tra, quả nhiên, băng gạc đã rịn ra màu đỏ, cũng không biết những vết thương khác có làm sao hay không.

Mới vừa rồi người này còn bận rộn vô cùng, tay trái không đủ , đến cái tay phải đang bị thương cũng không tha, hai bút cùng vẽ, giở trò với cô, tình cảnh ấy, quả thật hận bản thân không có ba đầu sáu tay không bằng.

An Cửu chỉ cảm thấy đầu đau như nứt, vô lực nâng trán nói: “Phó Thần Thương, anh sống yên ổn chút sẽ chết sao? Bị thương thành như vậy còn không ngừng nghỉ! Tôi vừa mới nói bị thương tay thì không nên lộn xộn! có phảianh cố ý hay không?”

Phó Thần Thương nhìn cô, vẻ mặt rất vô tội, “Nhưng. . . . . . Anh không động thì em sẽ lộn xộn. .. . . “

An Cửu thiếu chút nữa không bị anh làm cho tức chết, “Anh còn lý luận!”

Phó Thần Thương đẩy xe lăn đến trước mặt cô, cẩn thận từng li từng tí ôm hông người đối diện, thấy cô không đành lòng đẩy mình ra liefn được voi đòi tiên cọ phần bọt trắng cuối cùng lên quần áo cô :” Sauk hi tỉnh lại, anh vẫn chưa có cách nào để ngồi riêng với em, em biết anh muốn ôm em như vậy đến nhường nào sao?”

Khoé miệng An Cửu giật giật, “Cho nên anh thừa nhận là cố ý lừa tôi tối đây có phải không?”

“Là thật muốn cạo râu.” Phó Thần Thương nghiêm trang trả lời.

“Cạo cái đầu anh, còn dư lại chính anh tự mình giải quyết đi! Hoặc là anh cứ như vậy đi ra ngoài!” An Cửu nhìn mấy chỗ chưa được cạo sạch trên mặt anh, hiển nhiên không định mở lòng tốt.

“Không ra. . . . . .” Phó Thần Thương thở dài một tiếng, “Anh không muốn trở về bệnh viện.”

An Cửu một phát liền khui trần sự thật :” Anh không muốn về đó thì đi đâu? Vết thương trên người anh mỗi ngày đều phải đổi thuốc, vết thương trên đầu còn phải quan sát thêm hai tuàn nữa, nơi này không có ai chăm sóc anh!”

“Em trông nom anh.” Phó Thần Thương trực tiếp thuận cột bò lên trên.

“Tôi mặc kệ!” An Cửu nói xong liền lấy điện thoại ra :” Tôi gọi Tề Tấn đón anh. . . .. vết thương của anh cần được xử lý ngay lập tức. chưa bao giờ gặp người thế này, Phạn Phạn, Đoàn Đoàn còn hiể chuyện hơn anh.”

Không hiểu chuyện, không yên ổn, tùy hứng, hồ đồ. . . . . . Những thứ này, tất cả ddefu từng gán ghép cho cô, mà người khổ sở đau đàu là Phó Thần Thương, mà bây giờ, hai người lại hoàn toàn trái ngược. thật đúng là quỷ dị, không nói lên lời. . .. .

“Vậy anh nghe lời, em sẽ chăm sóc anh, có được hay không?”

Trước mặt vợ, hiển nhiên, mặt Phó Thần Thương đã vứt xó, hoàn toàn không có điểm dừng. Diê&N Đà^N Lê Qu$Ý Đô*N <3

“Không được!” An Cửu nói xong, điện thoại liền thông, vì vậy bắt đầu nói chuyện với Tề Tấn :” Này, Tề Tấn. . . . . KHông có việc gì, chỉ là ah qua đây đón anh ấy.. . . . .Không, không cần đến hai giờ, bây giờ anh cứ đến đây. . . . ừm, cứ vậy đi!”

An Cửu thờ ơ liếc nét mặt sa sút thất vọng của anh, không nói chuyện, yên lặng cầm khăn lông lau chùi thân mình và bọt trên quần áo.

Trầm mặc một hồi lâu, lau sạch xong, An Cửu đưa lưng về phía anh, treo khăn, khẽ cau mày, chần chừ mở miệng :” Phó Thần Thương, anh đừng như vậy. . . . . dù sao chúng ta cũng ly hôn rồi, anh làm vậy là có ý gì? Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tập trung đi tìm một cô gái thích hợp rồi kết hôn đi. . . .”

Phó Thần Thương mới vừa rồi còn tốt lành, nghe vậy lập tức lạnh sắc mặt, ngôn ngữ cũng chanh chua , “Em cũng nói, chúng ta đã ly hôn, sao còn quan tâm đến chuyện của anh? Anh có cưới hay không, với ai, cũng không liên quan đến em!”

Cơn tức vừa mới đè xuống lập tức chui lên, An Cửu cũng học theo anh, lạnh giọng gằn từng chữ :” Tốt nhất đừng liên quan đến tôi!”

Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi, nửa phút sau trở lại ném trả áo khoác cho anh, vào phòng đối diện, phịch một tiếng khép cửa lại.

Phó Thần Thương chán nản ngồi ở chỗ đó, sờ sờ cằm vừa mới được cạo của mình, lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ mà mệt mỏi, thở dài một tiếng, dựa về phía sau , tự lẩm bẩm: “Anh kết hôn. . . . . . Làm sao có thể không liên quan gì tới em. . . . . .”

--- --------

Tề Tấn nhận đượcđiện thoại của An Cửu liền chạy tới, nhưng chưa đến thời gian Phó Thần Thương ước định nên chưa dám đi lên, theo kinh nghiệm c và phán đoán của anh, cứ ngồi dưới lầu đợi đúng thời điểm mới được lên đón, kết quat, khi gõ cửa mới biết Phó Thần Thương ở phòng đối diện.

“Thế nào bây giờ mới đến? vết thương trên tay nh ấy bị rách ra, mau chóng đưa đi bệnh viện xử lý đi.” An Cửu nói xong liền đóng cửa.

Hắn vừa nghe liền biết không được, muốn có chuyện xấu, gõ cửa nhà đối diện đi vào, quả nhiên thấy sắc mặt Phó Thần Thương không tốt, bởi vì nhìn thấy râu ria anh có được cạo qua nên có thể suy đoán vết thương rách là do tự mình cạo râu hay không?

Rất có logic, nhưng nếu chuyện này nằm trên người boss của anh thì cứ có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy. . . . . Trở lại bệnh viện không bao lâu, Phó Hoa Sênh tới đây thăm bệnh, một phát liền chú ý tới bộ râu đã được xử lí của Phó Thần Thương, chân mày cau lại, vui vẻ, “Nhé! Nhị ca, Cô y tá nhỏ bé nào ạo cho anh đây> sao lại dúm nọ dúm kia thế? Không được ahhhh…!”

Phó Thần Thương nghe vậy ngẩng đầu lên khỏi văn kiện, nhìn anh ta một cái.

Sau đó sống lưng Phó Hoa Sênh chợt lạnh,

Anh lại nói sai cái gì? Lại trêu chọc gì đến anh ấy?

Phó Hoa Sênh ho nhẹ một tiếng dời đi đề tài, “Cái kia, Tô Nhu bị bệnh anh biết không? Đang ở phòng bệnh dưới lầu. Em thấy chính là giả bộ bệnh không muốn đi, muốn thừa dịp anh nằm viện , bất tiện mà định chơi thủ đoạn. chậc, không tin được là bây giờ chưa chết tâm đi. . . . . hỉ là, Phó Hoằng Văn dù sao cũng là con ruột ông già, dù tức ra sao cũng đã tách ra năm năm rồi. mặc dù bây giờ ông cụ chưa nhả ra, nhưng em thấy cũng không căng được bao lâu nữa, lúc này, nói không chừng sẽ mềm lòng. . . . .”

“Lão Tam.” Phó Thần Thương đột nhiên ngẩng đầu kêu anh một tiếng.

“Làm gì?” Phó Hoa Sênh bị ánh mắt của anh nhìn chăm chú, sợ hãi trong lòng.

“Anh lấy cổ quyền trên tay chuyển giao cho cậu. … .cạu có muốn hay không?” Giọng nói như thể hôm nay thời tiết thật tốt.

Phó Hoa Sênh bối rối, sau đó mặt cảnh giác nhìn anh, liên tiếp hỏi: “Anh. . . . .anh điên rồi? anh có âm mưu gì? Anh giao Phó thị cho tôi thì anh đi đâu?”

“Đi đến chỗ vợ anh.” Mặt không biểu cảm trả lời.

Phó Hoa Sênh trợn trắng mắt, im lặng triệt để rồi, “Tôi xem anh là đang bị chị Hai đả kích đúng không, nhìn bộ râu này. . . . . chậc, tám phần là từ tay chị dâu!”

“Có muốn hay không?” Phó Thần Thương không nhịn được lại hỏi một lần.

“Anh vẫn hăng hái chuyện này à!” Phó Hoa Sênh chỉ vào anh, cả giận nói, “Tôi không muốn! Đem một bọc lớn như vậy vứt cho tôi, sau đó bản thân tiêu dao khoái hoạt, vợ con đầu giường, nghĩ thật đẹp! tôi nói cho anh biết, còn lâu mới được!”

“Không phải cậu vẫn luôn muốn sao?”

Phó Hoa Sênh xuy một tiếng, “Tôi muốn, cũng chỉ là muốn giành được, giành được mới tuyệt diệu, không giành được tôi chấp nhận! Cái này thì tính là gì? Bố thí hay là xử lý đồ bỏ đi? Anh lại định kéo thù hận của tôi đúng không? Muốn ăn đòn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.