Ông Chồng Ma Ca Rồng

Chương 37: Chương 37




Ngày hôm sau Mẫn mẫn vừa đến nhận việc thì đã bị triệu vào phòng TGĐ Lí Phong, anh ta cầm tập hồ sơ của cô lên xem xét, rồi chốt hạ 1 câu xanh rờn:

“Mẫn mẫn, xem qua thành tích của cô quả thật rất đáng nể, nhưng mà học lực của cô….”

“Aizzz, xin lỗi TGĐ, do cấp 3 tôi mải….chơi nên không học!”

“Cũng phải, 17 tuổi kết hôn, 18 tuổi thì li dị, Mẫn mẫn, tôi quả thực khâm phục cô đấy!”

Lí Phong cười đặt tập hồ sơ xuống, vừa nhắc đến chuyện kết hôn, li dị, Mẫn mẫn cứ ngỡ mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra.

“Mẫn mẫn, xin lỗi cô, nhưng vì Mạc thị là 1 đối tác lớn nên….”

“Tôi hiểu, tôi bị sa thải ngay trong ngày đầu tiên nhận việc phải không? Tư Vũ là thế đấy, muốn gì thì phải làm cho bằng được, anh yên tâm, tôi không trách anh đâu!”

“Cô nói gì vậy? Dù cô có học dốt môn Toán, Hóa như vậy nhưng cô là nhân tài trong marketing, bỏ qua sao được, chỉ là Tư Vũ yêu cầu điều người phụ trách dự án này đến làm việc lại Tổng công ty của Mạc thị….”

“Cái gì???” Mẫn mẫn ngạc nhiên, Tư vũ chẳng phải không muốn gặp lại cô hay sao?

“TGĐ, TGĐ đừng nói những lời TGĐ nói hôm tôi đi xin việc là sự thật đấy nhé! Tôi sẽ phụ trách dự án này thật ư?”

“Lời nói của tôi đã nói ra, tuyệt đối không được phép rút lại, vì vậy mong cô Mẫn hãy bỏ qua chuyện riêng tư, dốc sức cho dự án, giờ chúng ta sẽ kí hợp đồng lao động!”

Mẫn mẫn thừ người, cô kí xong hợp đồng lao động của Lí Phong, bước ra khỏi công ty như 1 người mất hồn. 4 năm qua không gặp lại Tư Vũ, nỗi đau đó cũng đủ giày vò cô, nhưng gặp hắn như thế này, trong hoàn cảnh này, liệu cô có vui nổi không?

Mẫn mẫn đi qua 1 shop quần áo của người già, cô bước vào, chiếc áo này rất hợp với bố cô, quả thật nếu bố cô có thể tỉnh dậy nhận xét, thì chắc chắn ông ấy sẽ lấy chiếc áo này:

“Chị ơi, lấy cho tôi chiếc áo này!”

“Alo, Lâm Sương à, tôi đến rồi, À, tôi thấy chiếc áo cô bảo rồi!”

Mẫn mẫn nghe thấy tiếng người nói chuyện vội quay lại, mắt cô tròn xoe, trái đất đã tròn đã đành, đây cái Đài Bắc này gập gềnh thế kia, sao lại gặp lại hắn cơ chứ!

Tư Vũ vẫn nhìn điện thoại đi đến chỗ Mẫn mẫn, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại nên không nhìn thấy Mẫn mẫn:

“Cô, lấy cho tôi chiếc áo tôi đang cầm. Thẻ đây!”

Mẫn mẫn ngạc nhiên nhìn vào chiếc áo mình đang cầm, à hóa ra hắn đi mua cho người thân của Lâm Sương ư? Bọn họ thân nhau thật đấy!

Máu ghen của Mẫn mẫn nổi lên, ngạo khí của cô cao ngút trời, cô nhìn hắn cáu giận rồi lấy chiếc áo mang đến quầy thanh toán:

“Thanh toán cho tôi!”

Tư Vũ giật mình, giọng nói thân quen mà 4 năm qua đêm nào hắn cũng mơ thấy, giờ lại rất gần hắn, Tư Vũ ngẩng đầu lên, Mẫn mẫn đang nhận chiếc túi đựng cái áo đó.

“Cảm ơn!”

Tư Vũ giật lấy cái túi của Mẫn mẫn, đặt lại chiếc thẻ trên tay cô, rồi bỏ đi. Hắn ta làm trò gì vậy cơ chứ? Hắn ta tưởng Mẫn mẫn làm thêm ở đây ư? Hắn bị làm sao vậy? Hắn đi vội vậy ư? À, đi gặp cô ả Lâm Sương của hắn chứ gì :-L~

Mẫn mẫn chạy ra ngoài theo Tư Vũ, hắn đã phóng xe đi khá xa cô.

“Taxi, đuổi theo chiếc Luxus LFA trắng kia cho tôi!”

Chiếc xe của Tư Vũ đỗ lại trước biệt thự nhà Lâm Gia, hắn ta đang đợi Lâm Sương ra, Mẫn mẫn tức giận trả tiền taxi rồi chạy đến.

“Tư Vũ, tên ma cà rồng chết tiệt kia, anh mau ra đây!!!”

Tư Vũ thấy Mẫn mẫn đi theo mình, vội vàng bước xuống xe, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

“Cô đến đây làm gì vậy?!”

“Đưa đây!!!”

“Đưa cái gì???”

Tư Vũ nhìn cô khó hiểu, Mẫn mẫn đang máu ghen ngút trời, cô mở cửa xe ra lấy cái túi áo trong xe rồi đóng mạnh cửa xe vào. Tư Vũ vẫn còn đang ngạc nhiên vì hành động của cô, thì Mẫn mẫn mặt hầm hầm ném chiếc thẻ hắn vừa đưa cho cô rồi tức tối bỏ đi.

Thấy Mẫn mẫn bỏ đi, Tư Vũ có chút hụt hẫng, nhưng hành động khó hiểu của cô làm hắn bất chợt chạy theo cô, cầm tay cô giữ lại ( ôi cầm tay nhá =))~)

“Anh làm trò gì vậy??” Mẫn mẫn có chút ngượng vì Tư Vũ nắm tay mình, nhưng máu ghen vẫn đang sôi sục trong cô, cô giật mạnh tay lại, cáu giận nhìn Tư Vũ.

“Tôi mới là người nói câu đó. Tại sao cô lại cầm đồ của tôi đi!”

“Ai bảo là đồ của anh, áo do tôi chọn, tiền do tôi trả, vậy là của anh à?”

“Rõ ràng lúc đó tôi đưa thẻ cho cô rồi mà!”

“Thẻ của anh vẫn còn nguyên đấy, tôi chỉ lấy lại đồ của tôi thôi, còn tốt hơn loại người mua đi nịnh nọt người thân nhà người yêu!!”

“Người yêu, cô nói gì vậy?”

“Không phải sao? Lâm Sương, tôi đến rồi, tôi thấy chiếc áo đó rồi. Tư Vũ, chiếc áo này là mua cho bậc cha, bậc chú mặc đó! Bố anh sao có thể mặc cỡ này, lại còn đến Lâm Gia, sao?!!!!!”

Mẫn mẫn cáu giận tuôn 1 tràng ra, còn Tư Vũ vô cùng ngạc nhiên…Mẫn mẫn kia…cô ấy đang…

“Mẫn…mẫn mẫn, cô…cô đang ghen phải không???”

Mẫn mẫn bị Tư Vũ phát hiện, vội rà soát lại lời nói của cô lúc nãy, thật sự thì nghe giống như ghen vậy! Cô đỏ mặt, vội vàng ném lại 1 câu rồi bỏ đi…

“Anh hâm à? Sao tôi phải ghen chứ!”

“Mẫn mẫn, đó là chiếc áo Lâm Sương nhờ tôi mua hộ cho bố cô ấy!”

Tư Vũ nói theo Mẫn mẫn đang bỏ đi, nghe thấy câu giải thích của Tư Vũ, Mẫn mẫn vẫn bước đi. Trong lòng cô đang vui vì được nghe lời giải thích của hắn, nhưng miệng cô thì lầm bầm:

“Anh ta bị làm sao vậy? Ai cần anh ta giải thích cơ chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.